Thế giới văn học rộng lớn đến mức vô tận, và cũng như thế giới chúng ta đang sống, còn rất nhiều việc phải làm, phải làm. Mọi thứ luôn là một hành trình đi đến đích. Đích đến đó có thể là đường chân trời. Và trong văn học, nói một cách khái quát nhất, ý nghĩa nhất – đó là chân trời sáng tạo. Tôi đã từng nghĩ như vậy và đã viết: Ta đi đến tận chân trời / Chân trời không có / Nhưng ta vẫn phải đi, đi mãi / Vì tin rằng, một chân trời khác vẫn còn đó.
Với nhà văn, nhiều việc “phải làm” và “phải làm” là để “xuống giọng” qua văn chương. Để “để lại tiếng nói” trong văn chương, người viết phải có phong cách, cốt cách. Rồi nhờ phong cách và cốt cách cộng với cái tài, phần nhiều thiên bẩm mà tạo nên phong cách. Cuối cùng, công việc là kết quả và thước đo cuối cùng. Riêng đối với thơ, đơn vị thể thơ, theo tôi, rất quan trọng. Một bài thơ, có khi “đứng” là phụ thuộc vào một đơn vị thơ. Có khi thơ dựa vào câu thơ, câu thơ dựa vào chữ, chữ đặt đúng chỗ, vận dụng linh hoạt. Có lẽ vì thế mà sinh thời, nhà thơ Lê Đạt đã từng nói: Thư bầu cho nhà thơ Là nó?
Đó là những gì tôi nghĩ về nhà thơ Ngô Thế Trường khi đọc tập thơ: Sóng mặn, Biển muối mùa sương, Mặt trời ở đáy bể, thơ biển, lỗ vuông Tác phẩm của anh được xuất bản qua Nhà xuất bản Hội Nhà văn vào các năm: 2012, 2013, 2014, 2016 và phát triển theo hướng đó. Và không có vấn đề, tôi tìm thấy nó thư bỏ phiếu cho nhà thơ của Ngô Thế Trường theo thân người và thơ ông.
một ngư dân uống rượu là tứ giản tưởng giản dị càng khó, thế tục càng khó thế tục, tất nhiên là càng khó. Tác giả tiếp tục dùng câu chuyện người đánh cá uống rượu để kể: Thuở nhỏ, ông là một cậu bé thích bú vú mẹ trên mui thuyền, khi đói thì vụng về ăn cơm cho bằng được. vợ, khi thích thì vỗ mông đàn bà hèn mọn… nhưng khi chèo thì là thằng bơi trước mũi, khi xuống biển thì thích lặn sâu, khi giận thì giận. điên lên, bỏ vợ xuống biển… Rồi ngư dân thừa nhận:
Nhưng tôi chưa bao giờ là một người xảo quyệt
Dễ quên những đêm nằm trong bụng vợ
Người phụ nữ sinh con cho tôi…
Và quan trọng nhất:
Tôi chỉ là một ngư dân
Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá
Gió nghịch mình, mình ép nước…
Như vậy, người đánh cá đó đã sống thật, bộc lộ bản chất thật và là một người nhân hậu. Tấm lòng của người đánh cá được thể hiện qua những câu sau: Khi chèo, tôi là kẻ bơi mũi / Ở biển tôi là kẻ thích lặn biển sâu; Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá… Người đánh cá đó cũng không quên những đêm nằm trên bụng vợ. Có vẻ như động từ ghi đè được ẩn giấu trong câu: Nằm trên bụng vợ. Nhưng từ bị ghi đè ở cuối là đắt: Gió ngược ta nhấn nước…
Thơ là thơ viết như không!
Một ví dụ khác: Đăng Quy Nhơn. Từ đầu:
Nắng vàng Quy Nhơn
Biển xanh liếm láp Quy Nhơn
Núi dưới ngàn vú
Hạ tháp Chăm
Đã:
Ô Loan chợt chạnh lòng
Lạc lối trong làn tóc mây
dẫn đến một khóa học:
Núi như người tình tuyệt vời
Lật phía Quy Nhơn.
Ở đây, động từ nhấn được đặt trong một không gian khác và hiện lên bất ngờ, vừa rộng lớn, dữ dội, khác thường vừa mang tính ước lệ, mang một vẻ đẹp của tình yêu và khát vọng thuộc về thiên nhiên.
Thơ là thơ viết và chụp!
Một vi dụ khac: Giọt sương trên cánh đồng. Bài thơ có câu: Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau. Một người phụ nữ phải nằm im và chịu đựng, nhất định là cưỡng chế. Và cả cánh đồng cũng vậy, nó đang bị lùi lại để người ta ra sức khai thác tài nguyên không ngừng nghỉ, không ngừng nghỉ. Sự bóc lột suốt đời này gây ra:
Từng đêm nước mắt nhỏ
Sao khóc thầm trong đêm
Vì sao dòng sông nghẹn ngào
Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau…
Đó cũng là cách khai thác truyền thống và cách ứng xử quen thuộc của con người trước thiên nhiên.
Vẫn ở trong Lại nhai cỏ ĐẾN Cỏ biến thành máu / Cơ bắp đỏ bừng / Biến thành dòng sữa thơm / Hóa thành cuộn tinh hoan lạc / Sinh ra bê con gót nhỏ… Sau đó Tận hưởng mùa tẩy xanh. Một vài từ Tận hưởng mùa tẩy xanh vừa rất năng động, vừa rất gợi mở, trong đó tẩy xanh là một chi tiết đắt giá.
Trong các tập thơ đã xuất bản, bạn đọc còn bắt gặp nhiều câu thơ tình thể hiện sự gặp gỡ, tiếp xúc đa chiều, ở nhiều tình huống, trạng thái ở nhiều mức độ, cung bậc khác nhau. Thống kê có thể được thực hiện mà không cần nói thêm. Đó là: Khi đất trời giao nhau, mùa cũng nghẹn ngào TRONG Vắng mặt. Đó là: Biển trải rộng ruộng ươm/ Đàn cá nược gọi bạn/ Mùa đẻ sôi TRONG Gọi dugong. Đó là: Dòng sông uốn cong chảy từ lòng phố / Chảy từ tình yêu của mỗi người / Dòng sông ôm lấy thành phố ngàn năm TRONG ba bạc. Đó là: Bầu trời vẫn trong xanh nhìn thấu đáy/ Biển bao la sâu thẳm cũng một màu/ Thái Bình Dương uốn lượn từ vũ trụ/ Mỗi mùa thu xẻng chuyển mùa TRONG Mùa bão sinh con. Đó là: Sông Đà chảy về Ba Vì/ Núm trời cong vút/ Mây sữa trôi nắng bay xa TRONG Người đội đá chiều sông Đà. Đó là: Lý Sơn nghiêng năm đảo chắn ngang/ Biển cũng làm tình! Tôi nợ một đêm trăng TRONG Một đêm trăng sáng. Đó là: Trên cao giọt nắng lấp lánh vàng/ Tháp Rùa rung rinh như em áo mỏng/ Hôn nhau cháy lá bàng chín/ Mưa chợt về ướt sao trời TRONG Hồ Gươm. Đó là: Giao phối với đất tràn ngập nước / Sẽ chuyển sang màu vàng vào ban đêm và trở nên may mắn TRONG Cỏ… Đó là Một Phú Quốc ngực trần trên sóng / Trường Sơn về đây nằm lại TRONG Phú Quốc…
Theo tôi, chỉ có con người mới có xuất phát điểm: Va chạm kinh hoàng trong tình yêu với Chúng ta yêu nhau trong cơn bão từ tính / Sự va chạm mở ra dải ngân hà đang hình thành (Va chạm) và Tôi biết mình đang ôm một thời đã xa/ Và một thời sắp đến ngày mai (Quaq) để sở hữu những vần thơ như vậy! Ngày xưa ông bà ta đã dạy Nước nào sông/ Cây nào rừng?… không sai!
Xét cho cùng, những câu thơ trên là tình dục, có vẻ ngoài tình dục. Dục ở đây là ước muốn, là chí hướng, là động lực thu hút nhau từ hai phía âm dương, mang màu sắc và vẻ đẹp của sự sinh trưởng và sinh sôi.
kinh phật mộ thủ tướng viết: “Dục tham dục, dục sinh mười hai nhân duyên”. Có thể hiểu: Mười hai nhân duyên là mười hai nguyên nhân đưa đến đau khổ của con người. Khi đọc những dòng này, lúc sinh thời, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã bàn luận thêm: “Về nhân sinh thì lại là chuyện khác, nhưng với thơ, tôi nghĩ: Vọng sinh dục, dục sinh thơ. , không có hơi ấm của trái tim người viết thì không có thơ.”
Sau đó tình dục Trong thơ Ngô Thế Trường cũng xuất thân từ mong vậy và cảm ơn tình dục nhưng chỉ có thơ!
Nhưng thơ Ngô Thế Trường đâu chỉ có thế! Anh thừa nhận mình bỗng tôi là người của biển/Biển ở trong tôi, trong máu, mồ hôi tôi/ là con tàu thả neo tình yêu Và Có muối trong máu của chúng ta (Đêm Rạch Giá). Và cách trải nghiệm, Ngô Thế Trường đã có một khám phá sâu sắc về cõi người, thế giới như thế này: Mặt đất đo chính xác người nằm xuống (Màu đêm). Và còn nhiều, nhiều nữa… Tôi sẽ trở lại với thơ Ngô Thế Trường ở những khía cạnh đáng kể và ấn tượng khác, nhưng không thuộc phạm vi bài viết này.
Tôi đã từng viết: “Thơ Ngô Thế Trường vạm vỡ, có những khúc gập, những khúc gãy, những chuyển động, vừa đột ngột vừa dữ dội”, nay tôi nói thêm: “Thơ Ngô Thế Trường như những hòn đá luôn va vào nhau”. nhau, tạo nên sự phong phú về hình ảnh, tạo nên những luồng âm thanh có nhịp điệu khác nhau, khiến người ta hình dung ra những khám phá rất khác, rất mới của một cây bút có cá tính.
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang” state=”close”]
Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang
Hình Ảnh về: Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang
Video về: Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang
Wiki về Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang
Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang -
Thế giới văn học rộng lớn đến mức vô tận, và cũng như thế giới chúng ta đang sống, còn rất nhiều việc phải làm, phải làm. Mọi thứ luôn là một hành trình đi đến đích. Đích đến đó có thể là đường chân trời. Và trong văn học, nói một cách khái quát nhất, ý nghĩa nhất – đó là chân trời sáng tạo. Tôi đã từng nghĩ như vậy và đã viết: Ta đi đến tận chân trời / Chân trời không có / Nhưng ta vẫn phải đi, đi mãi / Vì tin rằng, một chân trời khác vẫn còn đó.
Với nhà văn, nhiều việc “phải làm” và “phải làm” là để “xuống giọng” qua văn chương. Để “để lại tiếng nói” trong văn chương, người viết phải có phong cách, cốt cách. Rồi nhờ phong cách và cốt cách cộng với cái tài, phần nhiều thiên bẩm mà tạo nên phong cách. Cuối cùng, công việc là kết quả và thước đo cuối cùng. Riêng đối với thơ, đơn vị thể thơ, theo tôi, rất quan trọng. Một bài thơ, có khi “đứng” là phụ thuộc vào một đơn vị thơ. Có khi thơ dựa vào câu thơ, câu thơ dựa vào chữ, chữ đặt đúng chỗ, vận dụng linh hoạt. Có lẽ vì thế mà sinh thời, nhà thơ Lê Đạt đã từng nói: Thư bầu cho nhà thơ Là nó?
Đó là những gì tôi nghĩ về nhà thơ Ngô Thế Trường khi đọc tập thơ: Sóng mặn, Biển muối mùa sương, Mặt trời ở đáy bể, thơ biển, lỗ vuông Tác phẩm của anh được xuất bản qua Nhà xuất bản Hội Nhà văn vào các năm: 2012, 2013, 2014, 2016 và phát triển theo hướng đó. Và không có vấn đề, tôi tìm thấy nó thư bỏ phiếu cho nhà thơ của Ngô Thế Trường theo thân người và thơ ông.
một ngư dân uống rượu là tứ giản tưởng giản dị càng khó, thế tục càng khó thế tục, tất nhiên là càng khó. Tác giả tiếp tục dùng câu chuyện người đánh cá uống rượu để kể: Thuở nhỏ, ông là một cậu bé thích bú vú mẹ trên mui thuyền, khi đói thì vụng về ăn cơm cho bằng được. vợ, khi thích thì vỗ mông đàn bà hèn mọn... nhưng khi chèo thì là thằng bơi trước mũi, khi xuống biển thì thích lặn sâu, khi giận thì giận. điên lên, bỏ vợ xuống biển... Rồi ngư dân thừa nhận:
Nhưng tôi chưa bao giờ là một người xảo quyệt
Dễ quên những đêm nằm trong bụng vợ
Người phụ nữ sinh con cho tôi...
Và quan trọng nhất:
Tôi chỉ là một ngư dân
Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá
Gió nghịch mình, mình ép nước…
Như vậy, người đánh cá đó đã sống thật, bộc lộ bản chất thật và là một người nhân hậu. Tấm lòng của người đánh cá được thể hiện qua những câu sau: Khi chèo, tôi là kẻ bơi mũi / Ở biển tôi là kẻ thích lặn biển sâu; Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá… Người đánh cá đó cũng không quên những đêm nằm trên bụng vợ. Có vẻ như động từ ghi đè được ẩn giấu trong câu: Nằm trên bụng vợ. Nhưng từ bị ghi đè ở cuối là đắt: Gió ngược ta nhấn nước…
Thơ là thơ viết như không!
Một ví dụ khác: Đăng Quy Nhơn. Từ đầu:
Nắng vàng Quy Nhơn
Biển xanh liếm láp Quy Nhơn
Núi dưới ngàn vú
Hạ tháp Chăm
Đã:
Ô Loan chợt chạnh lòng
Lạc lối trong làn tóc mây
dẫn đến một khóa học:
Núi như người tình tuyệt vời
Lật phía Quy Nhơn.
Ở đây, động từ nhấn được đặt trong một không gian khác và hiện lên bất ngờ, vừa rộng lớn, dữ dội, khác thường vừa mang tính ước lệ, mang một vẻ đẹp của tình yêu và khát vọng thuộc về thiên nhiên.
Thơ là thơ viết và chụp!
Một vi dụ khac: Giọt sương trên cánh đồng. Bài thơ có câu: Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau. Một người phụ nữ phải nằm im và chịu đựng, nhất định là cưỡng chế. Và cả cánh đồng cũng vậy, nó đang bị lùi lại để người ta ra sức khai thác tài nguyên không ngừng nghỉ, không ngừng nghỉ. Sự bóc lột suốt đời này gây ra:
Từng đêm nước mắt nhỏ
Sao khóc thầm trong đêm
Vì sao dòng sông nghẹn ngào
Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau…
Đó cũng là cách khai thác truyền thống và cách ứng xử quen thuộc của con người trước thiên nhiên.
Vẫn ở trong Lại nhai cỏ ĐẾN Cỏ biến thành máu / Cơ bắp đỏ bừng / Biến thành dòng sữa thơm / Hóa thành cuộn tinh hoan lạc / Sinh ra bê con gót nhỏ… Sau đó Tận hưởng mùa tẩy xanh. Một vài từ Tận hưởng mùa tẩy xanh vừa rất năng động, vừa rất gợi mở, trong đó tẩy xanh là một chi tiết đắt giá.
Trong các tập thơ đã xuất bản, bạn đọc còn bắt gặp nhiều câu thơ tình thể hiện sự gặp gỡ, tiếp xúc đa chiều, ở nhiều tình huống, trạng thái ở nhiều mức độ, cung bậc khác nhau. Thống kê có thể được thực hiện mà không cần nói thêm. Đó là: Khi đất trời giao nhau, mùa cũng nghẹn ngào TRONG Vắng mặt. Đó là: Biển trải rộng ruộng ươm/ Đàn cá nược gọi bạn/ Mùa đẻ sôi TRONG Gọi dugong. Đó là: Dòng sông uốn cong chảy từ lòng phố / Chảy từ tình yêu của mỗi người / Dòng sông ôm lấy thành phố ngàn năm TRONG ba bạc. Đó là: Bầu trời vẫn trong xanh nhìn thấu đáy/ Biển bao la sâu thẳm cũng một màu/ Thái Bình Dương uốn lượn từ vũ trụ/ Mỗi mùa thu xẻng chuyển mùa TRONG Mùa bão sinh con. Đó là: Sông Đà chảy về Ba Vì/ Núm trời cong vút/ Mây sữa trôi nắng bay xa TRONG Người đội đá chiều sông Đà. Đó là: Lý Sơn nghiêng năm đảo chắn ngang/ Biển cũng làm tình! Tôi nợ một đêm trăng TRONG Một đêm trăng sáng. Đó là: Trên cao giọt nắng lấp lánh vàng/ Tháp Rùa rung rinh như em áo mỏng/ Hôn nhau cháy lá bàng chín/ Mưa chợt về ướt sao trời TRONG Hồ Gươm. Đó là: Giao phối với đất tràn ngập nước / Sẽ chuyển sang màu vàng vào ban đêm và trở nên may mắn TRONG Cỏ… Đó là Một Phú Quốc ngực trần trên sóng / Trường Sơn về đây nằm lại TRONG Phú Quốc…
Theo tôi, chỉ có con người mới có xuất phát điểm: Va chạm kinh hoàng trong tình yêu với Chúng ta yêu nhau trong cơn bão từ tính / Sự va chạm mở ra dải ngân hà đang hình thành (Va chạm) và Tôi biết mình đang ôm một thời đã xa/ Và một thời sắp đến ngày mai (Quaq) để sở hữu những vần thơ như vậy! Ngày xưa ông bà ta đã dạy Nước nào sông/ Cây nào rừng?… không sai!
Xét cho cùng, những câu thơ trên là tình dục, có vẻ ngoài tình dục. Dục ở đây là ước muốn, là chí hướng, là động lực thu hút nhau từ hai phía âm dương, mang màu sắc và vẻ đẹp của sự sinh trưởng và sinh sôi.
kinh phật mộ thủ tướng viết: “Dục tham dục, dục sinh mười hai nhân duyên”. Có thể hiểu: Mười hai nhân duyên là mười hai nguyên nhân đưa đến đau khổ của con người. Khi đọc những dòng này, lúc sinh thời, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã bàn luận thêm: “Về nhân sinh thì lại là chuyện khác, nhưng với thơ, tôi nghĩ: Vọng sinh dục, dục sinh thơ. , không có hơi ấm của trái tim người viết thì không có thơ.”
Sau đó tình dục Trong thơ Ngô Thế Trường cũng xuất thân từ mong vậy và cảm ơn tình dục nhưng chỉ có thơ!
Nhưng thơ Ngô Thế Trường đâu chỉ có thế! Anh thừa nhận mình bỗng tôi là người của biển/Biển ở trong tôi, trong máu, mồ hôi tôi/ là con tàu thả neo tình yêu Và Có muối trong máu của chúng ta (Đêm Rạch Giá). Và cách trải nghiệm, Ngô Thế Trường đã có một khám phá sâu sắc về cõi người, thế giới như thế này: Mặt đất đo chính xác người nằm xuống (Màu đêm). Và còn nhiều, nhiều nữa… Tôi sẽ trở lại với thơ Ngô Thế Trường ở những khía cạnh đáng kể và ấn tượng khác, nhưng không thuộc phạm vi bài viết này.
Tôi đã từng viết: “Thơ Ngô Thế Trường vạm vỡ, có những khúc gập, những khúc gãy, những chuyển động, vừa đột ngột vừa dữ dội”, nay tôi nói thêm: “Thơ Ngô Thế Trường như những hòn đá luôn va vào nhau”. nhau, tạo nên sự phong phú về hình ảnh, tạo nên những luồng âm thanh có nhịp điệu khác nhau, khiến người ta hình dung ra những khám phá rất khác, rất mới của một cây bút có cá tính.
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 402″ class=”entry-thumb td-modal-image” src=”https://vansudia.net/wp-content/uploads/2023/04/Tap-tho-Nhung-lo-vuong-min.jpg” sizes=”(max-width: 402px) 100vw, 402px” alt=”Vụ va chạm khai sinh thiên hà… – Tác giả: Đặng Huy Giang” title=”Vụ va chạm khai sinh thiên hà… – Tác giả: Đặng Huy Giang”>
Thế giới văn học rộng lớn đến mức vô tận, và cũng như thế giới chúng ta đang sống, còn rất nhiều việc phải làm, phải làm. Mọi thứ luôn là một hành trình đi đến đích. Đích đến đó có thể là đường chân trời. Và trong văn học, nói một cách khái quát nhất, ý nghĩa nhất – đó là chân trời sáng tạo. Tôi đã từng nghĩ như vậy và đã viết: Ta đi đến tận chân trời / Chân trời không có / Nhưng ta vẫn phải đi, đi mãi / Vì tin rằng, một chân trời khác vẫn còn đó.
Với nhà văn, nhiều việc “phải làm” và “phải làm” là để “xuống giọng” qua văn chương. Để “để lại tiếng nói” trong văn chương, người viết phải có phong cách, cốt cách. Rồi nhờ phong cách và cốt cách cộng với cái tài, phần nhiều thiên bẩm mà tạo nên phong cách. Cuối cùng, công việc là kết quả và thước đo cuối cùng. Riêng đối với thơ, đơn vị thể thơ, theo tôi, rất quan trọng. Một bài thơ, có khi “đứng” là phụ thuộc vào một đơn vị thơ. Có khi thơ dựa vào câu thơ, câu thơ dựa vào chữ, chữ đặt đúng chỗ, vận dụng linh hoạt. Có lẽ vì thế mà sinh thời, nhà thơ Lê Đạt đã từng nói: Thư bầu cho nhà thơ Là nó?
Đó là những gì tôi nghĩ về nhà thơ Ngô Thế Trường khi đọc tập thơ: Sóng mặn, Biển muối mùa sương, Mặt trời ở đáy bể, thơ biển, lỗ vuông Tác phẩm của anh được xuất bản qua Nhà xuất bản Hội Nhà văn vào các năm: 2012, 2013, 2014, 2016 và phát triển theo hướng đó. Và không có vấn đề, tôi tìm thấy nó thư bỏ phiếu cho nhà thơ của Ngô Thế Trường theo thân người và thơ ông.
một ngư dân uống rượu là tứ giản tưởng giản dị càng khó, thế tục càng khó thế tục, tất nhiên là càng khó. Tác giả tiếp tục dùng câu chuyện người đánh cá uống rượu để kể: Thuở nhỏ, ông là một cậu bé thích bú vú mẹ trên mui thuyền, khi đói thì vụng về ăn cơm cho bằng được. vợ, khi thích thì vỗ mông đàn bà hèn mọn… nhưng khi chèo thì là thằng bơi trước mũi, khi xuống biển thì thích lặn sâu, khi giận thì giận. điên lên, bỏ vợ xuống biển… Rồi ngư dân thừa nhận:
Nhưng tôi chưa bao giờ là một người xảo quyệt
Dễ quên những đêm nằm trong bụng vợ
Người phụ nữ sinh con cho tôi…
Và quan trọng nhất:
Tôi chỉ là một ngư dân
Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá
Gió nghịch mình, mình ép nước…
Như vậy, người đánh cá đó đã sống thật, bộc lộ bản chất thật và là một người nhân hậu. Tấm lòng của người đánh cá được thể hiện qua những câu sau: Khi chèo, tôi là kẻ bơi mũi / Ở biển tôi là kẻ thích lặn biển sâu; Tôi thích ra ngoài và bắt được nhiều cá… Người đánh cá đó cũng không quên những đêm nằm trên bụng vợ. Có vẻ như động từ ghi đè được ẩn giấu trong câu: Nằm trên bụng vợ. Nhưng từ bị ghi đè ở cuối là đắt: Gió ngược ta nhấn nước…
Thơ là thơ viết như không!
Một ví dụ khác: Đăng Quy Nhơn. Từ đầu:
Nắng vàng Quy Nhơn
Biển xanh liếm láp Quy Nhơn
Núi dưới ngàn vú
Hạ tháp Chăm
Đã:
Ô Loan chợt chạnh lòng
Lạc lối trong làn tóc mây
dẫn đến một khóa học:
Núi như người tình tuyệt vời
Lật phía Quy Nhơn.
Ở đây, động từ nhấn được đặt trong một không gian khác và hiện lên bất ngờ, vừa rộng lớn, dữ dội, khác thường vừa mang tính ước lệ, mang một vẻ đẹp của tình yêu và khát vọng thuộc về thiên nhiên.
Thơ là thơ viết và chụp!
Một vi dụ khac: Giọt sương trên cánh đồng. Bài thơ có câu: Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau. Một người phụ nữ phải nằm im và chịu đựng, nhất định là cưỡng chế. Và cả cánh đồng cũng vậy, nó đang bị lùi lại để người ta ra sức khai thác tài nguyên không ngừng nghỉ, không ngừng nghỉ. Sự bóc lột suốt đời này gây ra:
Từng đêm nước mắt nhỏ
Sao khóc thầm trong đêm
Vì sao dòng sông nghẹn ngào
Cánh đồng như người đàn bà nằm im chịu đau…
Đó cũng là cách khai thác truyền thống và cách ứng xử quen thuộc của con người trước thiên nhiên.
Vẫn ở trong Lại nhai cỏ ĐẾN Cỏ biến thành máu / Cơ bắp đỏ bừng / Biến thành dòng sữa thơm / Hóa thành cuộn tinh hoan lạc / Sinh ra bê con gót nhỏ… Sau đó Tận hưởng mùa tẩy xanh. Một vài từ Tận hưởng mùa tẩy xanh vừa rất năng động, vừa rất gợi mở, trong đó tẩy xanh là một chi tiết đắt giá.
Trong các tập thơ đã xuất bản, bạn đọc còn bắt gặp nhiều câu thơ tình thể hiện sự gặp gỡ, tiếp xúc đa chiều, ở nhiều tình huống, trạng thái ở nhiều mức độ, cung bậc khác nhau. Thống kê có thể được thực hiện mà không cần nói thêm. Đó là: Khi đất trời giao nhau, mùa cũng nghẹn ngào TRONG Vắng mặt. Đó là: Biển trải rộng ruộng ươm/ Đàn cá nược gọi bạn/ Mùa đẻ sôi TRONG Gọi dugong. Đó là: Dòng sông uốn cong chảy từ lòng phố / Chảy từ tình yêu của mỗi người / Dòng sông ôm lấy thành phố ngàn năm TRONG ba bạc. Đó là: Bầu trời vẫn trong xanh nhìn thấu đáy/ Biển bao la sâu thẳm cũng một màu/ Thái Bình Dương uốn lượn từ vũ trụ/ Mỗi mùa thu xẻng chuyển mùa TRONG Mùa bão sinh con. Đó là: Sông Đà chảy về Ba Vì/ Núm trời cong vút/ Mây sữa trôi nắng bay xa TRONG Người đội đá chiều sông Đà. Đó là: Lý Sơn nghiêng năm đảo chắn ngang/ Biển cũng làm tình! Tôi nợ một đêm trăng TRONG Một đêm trăng sáng. Đó là: Trên cao giọt nắng lấp lánh vàng/ Tháp Rùa rung rinh như em áo mỏng/ Hôn nhau cháy lá bàng chín/ Mưa chợt về ướt sao trời TRONG Hồ Gươm. Đó là: Giao phối với đất tràn ngập nước / Sẽ chuyển sang màu vàng vào ban đêm và trở nên may mắn TRONG Cỏ… Đó là Một Phú Quốc ngực trần trên sóng / Trường Sơn về đây nằm lại TRONG Phú Quốc…
Theo tôi, chỉ có con người mới có xuất phát điểm: Va chạm kinh hoàng trong tình yêu với Chúng ta yêu nhau trong cơn bão từ tính / Sự va chạm mở ra dải ngân hà đang hình thành (Va chạm) và Tôi biết mình đang ôm một thời đã xa/ Và một thời sắp đến ngày mai (Quaq) để sở hữu những vần thơ như vậy! Ngày xưa ông bà ta đã dạy Nước nào sông/ Cây nào rừng?… không sai!
Xét cho cùng, những câu thơ trên là tình dục, có vẻ ngoài tình dục. Dục ở đây là ước muốn, là chí hướng, là động lực thu hút nhau từ hai phía âm dương, mang màu sắc và vẻ đẹp của sự sinh trưởng và sinh sôi.
kinh phật mộ thủ tướng viết: “Dục tham dục, dục sinh mười hai nhân duyên”. Có thể hiểu: Mười hai nhân duyên là mười hai nguyên nhân đưa đến đau khổ của con người. Khi đọc những dòng này, lúc sinh thời, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã bàn luận thêm: “Về nhân sinh thì lại là chuyện khác, nhưng với thơ, tôi nghĩ: Vọng sinh dục, dục sinh thơ. , không có hơi ấm của trái tim người viết thì không có thơ.”
Sau đó tình dục Trong thơ Ngô Thế Trường cũng xuất thân từ mong vậy và cảm ơn tình dục nhưng chỉ có thơ!
Nhưng thơ Ngô Thế Trường đâu chỉ có thế! Anh thừa nhận mình bỗng tôi là người của biển/Biển ở trong tôi, trong máu, mồ hôi tôi/ là con tàu thả neo tình yêu Và Có muối trong máu của chúng ta (Đêm Rạch Giá). Và cách trải nghiệm, Ngô Thế Trường đã có một khám phá sâu sắc về cõi người, thế giới như thế này: Mặt đất đo chính xác người nằm xuống (Màu đêm). Và còn nhiều, nhiều nữa… Tôi sẽ trở lại với thơ Ngô Thế Trường ở những khía cạnh đáng kể và ấn tượng khác, nhưng không thuộc phạm vi bài viết này.
Tôi đã từng viết: “Thơ Ngô Thế Trường vạm vỡ, có những khúc gập, những khúc gãy, những chuyển động, vừa đột ngột vừa dữ dội”, nay tôi nói thêm: “Thơ Ngô Thế Trường như những hòn đá luôn va vào nhau”. nhau, tạo nên sự phong phú về hình ảnh, tạo nên những luồng âm thanh có nhịp điệu khác nhau, khiến người ta hình dung ra những khám phá rất khác, rất mới của một cây bút có cá tính.
[/box]
#chạm #mở #thiên #hà #sinh #nở #Tác #giả #Đặng #Huy #Giang
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Va chạm mở thiên hà sinh nở… – Tác giả: Đặng Huy Giang bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#chạm #mở #thiên #hà #sinh #nở #Tác #giả #Đặng #Huy #Giang
Trả lời