Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính lạ mắt và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ko chỉ được biết tới là một tuyệt tác bởi những trị giá xã hội thâm thúy nhưng mà còn làm say đắm lòng người bởi trị giá nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” ko chỉ chứa đựng một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng mà còn cảm thu được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Không những thế là bức tranh tả cảnh ngụ tình được trình bày qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn trề sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, tăng trưởng nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh tự nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh tự nhiên mùa xuân đấy ko tươi vui, sinh động như thường nhật nhưng mà trái lại khoác lên mình vẻ hiu quạnh, chất chứa bao nỗi toan lo.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu nói chung về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp mặt – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp mặt và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau lúc tả chị em Thuý Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã mô tả vẻ đẹp của tự nhiên liên kết với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh tự nhiên tươi đẹp, yên bình nhưng cũng ko kém phần vui tươi, tấp nập bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh tự nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn lạ mắt của Nguyễn Du. Bởi lúc đó, tự nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời kì cuối ngày.
“Bóng ác trở lại phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời kì đang trôi thật chậm. Những tia nắng ko còn hắt lên vui sướng nhưng mà mở đầu mỏi mệt, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng ko chói chang nhưng mà dịu dàng. Ko chỉ có mặt trời, nhưng mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như ko thể chịu đựng được, cả ko gian như muốn níu kéo thời kì để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều trở lại Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng mở đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang tới gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Tự nhiên rộng lớn là vậy nhưng mà quy luật thịnh suy cũng ko tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ nhỏ cũng ko tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong ko gian lâm chung đó, con người xuất hiện nhỏ nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hờn, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh tấp nập vào buổi sáng, nhưng lúc chiều tàn, tất cả ko khí tấp nập như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được trình bày cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Hình như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp tới, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều xúc cảm khó tả. Quang cảnh tấp nập vui tươi còn đâu.
“Xa gần anh yêu em
Các cô gái đang sắm sửa cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” đấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, xúc cảm khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã tới. Và con người dường như ko thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời kì trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt ko chỉ gợi thời kì trôi nhưng mà còn tác động tới cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý vận chuyển chậm. Bước chân ở đây nhưng mà ko có một nhân vật cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời kì. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, quang cảnh tự nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh tới chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể ko phải cỏ non và cành lê, nhưng mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm ko làm xáo trộn ko gian cũng như ko hùng vĩ. Hình như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc đấy.
“Phong cảnh” đã mô tả cụ thể ý kiến của tự nhiên. Hóa ra đó là ý kiến của Kiều. Trong mắt người phụ nữ “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh ko rực rỡ, tráng lệ nhưng mà chỉ là “vẻ ngoài yên bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhõm, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn đấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mỏng manh này. Lý do cho điều đó cũng mập mờ. Có nhẽ vì một ngày đã qua? Có nhẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh yên bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại ko có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến ko gian càng thêm yên ắng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm ko tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du mô tả đều là những thứ nhỏ nhỏ từ đỉnh Khe nhỏ tới dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi lúc tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ nhỏ và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước xúc cảm của con người. Và đặc thù chính sự nhỏ nhỏ của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi trội bước đi chậm của thời kì. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm thu được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào ko mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được mô tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác lạ về thực chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống đấy ko chỉ tới từ cảnh vật nhưng mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng u ám hơn. Khung nhìn trong hình trước hết có vẻ như đang quét lên trên, trong lúc hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt ko mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác lạ đó có thể tới từ thời kì chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên quang cảnh tràn đầy sức sống nhưng tới cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mỏi mệt, chậm rãi. Và có nhẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, nhưng mà con người trong bức tranh trước hết là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mỏi mệt. Tất cả liên kết lại để tạo nên một ko gian với một xúc cảm đặc thù.
Và một điều đặc thù ở hai bức tranh xuân này ko chỉ đơn giản là tả cảnh nhưng mà dường như nó còn là một dự đoán về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu hiện thời là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc nhưng mà người nào cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một tuyến đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau lúc ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy người nào biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập tới cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu xúc cảm này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân đấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều nhưng mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung nhưng mà Kiều cảm thu được.
Thẩm định tác phẩm lúc cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du ko ngừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự đoán của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ liên kết với những từ ngữ lạ mắt trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích trị giá nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm thu được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu ko đặt một đoạn trích, chúng ta ko thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay ko. Sáu câu thơ ko có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhõm nhưng dằng dai, day dứt ko sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhõm trước lúc số phận của cô chuyển sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhõm, thanh tao, ko dằn vặt đau thương nhưng mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính lạ mắt và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ko chỉ được biết tới là một tuyệt tác bởi những trị giá xã hội thâm thúy nhưng mà còn làm say đắm lòng người bởi trị giá nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” ko chỉ chứa đựng một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng mà còn cảm thu được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Không những thế là bức tranh tả cảnh ngụ tình được trình bày qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn trề sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, tăng trưởng nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh tự nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh tự nhiên mùa xuân đấy ko tươi vui, sinh động như thường nhật nhưng mà trái lại khoác lên mình vẻ hiu quạnh, chất chứa bao nỗi toan lo.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu nói chung về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp mặt – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp mặt và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau lúc tả chị em Thuý Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã mô tả vẻ đẹp của tự nhiên liên kết với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh tự nhiên tươi đẹp, yên bình nhưng cũng ko kém phần vui tươi, tấp nập bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh tự nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn lạ mắt của Nguyễn Du. Bởi lúc đó, tự nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời kì cuối ngày.
“Bóng ác trở lại phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời kì đang trôi thật chậm. Những tia nắng ko còn hắt lên vui sướng nhưng mà mở đầu mỏi mệt, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng ko chói chang nhưng mà dịu dàng. Ko chỉ có mặt trời, nhưng mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như ko thể chịu đựng được, cả ko gian như muốn níu kéo thời kì để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều trở lại Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng mở đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang tới gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Tự nhiên rộng lớn là vậy nhưng mà quy luật thịnh suy cũng ko tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ nhỏ cũng ko tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong ko gian lâm chung đó, con người xuất hiện nhỏ nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hờn, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh tấp nập vào buổi sáng, nhưng lúc chiều tàn, tất cả ko khí tấp nập như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được trình bày cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Hình như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp tới, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều xúc cảm khó tả. Quang cảnh tấp nập vui tươi còn đâu.
“Xa gần anh yêu em
Các cô gái đang sắm sửa cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” đấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, xúc cảm khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã tới. Và con người dường như ko thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời kì trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt ko chỉ gợi thời kì trôi nhưng mà còn tác động tới cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý vận chuyển chậm. Bước chân ở đây nhưng mà ko có một nhân vật cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời kì. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, quang cảnh tự nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh tới chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể ko phải cỏ non và cành lê, nhưng mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm ko làm xáo trộn ko gian cũng như ko hùng vĩ. Hình như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc đấy.
“Phong cảnh” đã mô tả cụ thể ý kiến của tự nhiên. Hóa ra đó là ý kiến của Kiều. Trong mắt người phụ nữ “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh ko rực rỡ, tráng lệ nhưng mà chỉ là “vẻ ngoài yên bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhõm, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn đấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mỏng manh này. Lý do cho điều đó cũng mập mờ. Có nhẽ vì một ngày đã qua? Có nhẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh yên bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại ko có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến ko gian càng thêm yên ắng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm ko tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du mô tả đều là những thứ nhỏ nhỏ từ đỉnh Khe nhỏ tới dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi lúc tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ nhỏ và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước xúc cảm của con người. Và đặc thù chính sự nhỏ nhỏ của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi trội bước đi chậm của thời kì. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm thu được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào ko mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được mô tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác lạ về thực chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống đấy ko chỉ tới từ cảnh vật nhưng mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng u ám hơn. Khung nhìn trong hình trước hết có vẻ như đang quét lên trên, trong lúc hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt ko mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác lạ đó có thể tới từ thời kì chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên quang cảnh tràn đầy sức sống nhưng tới cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mỏi mệt, chậm rãi. Và có nhẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, nhưng mà con người trong bức tranh trước hết là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mỏi mệt. Tất cả liên kết lại để tạo nên một ko gian với một xúc cảm đặc thù.
Và một điều đặc thù ở hai bức tranh xuân này ko chỉ đơn giản là tả cảnh nhưng mà dường như nó còn là một dự đoán về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu hiện thời là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc nhưng mà người nào cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một tuyến đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau lúc ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy người nào biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập tới cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu xúc cảm này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân đấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều nhưng mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung nhưng mà Kiều cảm thu được.
Thẩm định tác phẩm lúc cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du ko ngừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự đoán của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ liên kết với những từ ngữ lạ mắt trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích trị giá nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm thu được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu ko đặt một đoạn trích, chúng ta ko thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay ko. Sáu câu thơ ko có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhõm nhưng dằng dai, day dứt ko sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhõm trước lúc số phận của cô chuyển sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhõm, thanh tao, ko dằn vặt đau thương nhưng mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm]” state=”close”]
Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm]
Hình Ảnh về: Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm]
Video về: Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm]
Wiki về Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm]
Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm] -
Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính lạ mắt và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ko chỉ được biết tới là một tuyệt tác bởi những trị giá xã hội thâm thúy nhưng mà còn làm say đắm lòng người bởi trị giá nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” ko chỉ chứa đựng một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng mà còn cảm thu được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Không những thế là bức tranh tả cảnh ngụ tình được trình bày qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn trề sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, tăng trưởng nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh tự nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh tự nhiên mùa xuân đấy ko tươi vui, sinh động như thường nhật nhưng mà trái lại khoác lên mình vẻ hiu quạnh, chất chứa bao nỗi toan lo.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu nói chung về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp mặt – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp mặt và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau lúc tả chị em Thuý Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã mô tả vẻ đẹp của tự nhiên liên kết với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh tự nhiên tươi đẹp, yên bình nhưng cũng ko kém phần vui tươi, tấp nập bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh tự nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn lạ mắt của Nguyễn Du. Bởi lúc đó, tự nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời kì cuối ngày.
“Bóng ác trở lại phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời kì đang trôi thật chậm. Những tia nắng ko còn hắt lên vui sướng nhưng mà mở đầu mỏi mệt, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng ko chói chang nhưng mà dịu dàng. Ko chỉ có mặt trời, nhưng mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như ko thể chịu đựng được, cả ko gian như muốn níu kéo thời kì để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều trở lại Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng mở đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang tới gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Tự nhiên rộng lớn là vậy nhưng mà quy luật thịnh suy cũng ko tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ nhỏ cũng ko tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong ko gian lâm chung đó, con người xuất hiện nhỏ nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hờn, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh tấp nập vào buổi sáng, nhưng lúc chiều tàn, tất cả ko khí tấp nập như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được trình bày cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Hình như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp tới, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều xúc cảm khó tả. Quang cảnh tấp nập vui tươi còn đâu.
“Xa gần anh yêu em
Các cô gái đang sắm sửa cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” đấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, xúc cảm khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã tới. Và con người dường như ko thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời kì trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt ko chỉ gợi thời kì trôi nhưng mà còn tác động tới cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý vận chuyển chậm. Bước chân ở đây nhưng mà ko có một nhân vật cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời kì. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, quang cảnh tự nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh tới chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể ko phải cỏ non và cành lê, nhưng mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm ko làm xáo trộn ko gian cũng như ko hùng vĩ. Hình như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc đấy.
“Phong cảnh” đã mô tả cụ thể ý kiến của tự nhiên. Hóa ra đó là ý kiến của Kiều. Trong mắt người phụ nữ “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh ko rực rỡ, tráng lệ nhưng mà chỉ là “vẻ ngoài yên bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhõm, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn đấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mỏng manh này. Lý do cho điều đó cũng mập mờ. Có nhẽ vì một ngày đã qua? Có nhẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh yên bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại ko có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến ko gian càng thêm yên ắng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm ko tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du mô tả đều là những thứ nhỏ nhỏ từ đỉnh Khe nhỏ tới dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi lúc tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ nhỏ và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước xúc cảm của con người. Và đặc thù chính sự nhỏ nhỏ của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi trội bước đi chậm của thời kì. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm thu được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào ko mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được mô tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác lạ về thực chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống đấy ko chỉ tới từ cảnh vật nhưng mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng u ám hơn. Khung nhìn trong hình trước hết có vẻ như đang quét lên trên, trong lúc hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt ko mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác lạ đó có thể tới từ thời kì chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên quang cảnh tràn đầy sức sống nhưng tới cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mỏi mệt, chậm rãi. Và có nhẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, nhưng mà con người trong bức tranh trước hết là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mỏi mệt. Tất cả liên kết lại để tạo nên một ko gian với một xúc cảm đặc thù.
Và một điều đặc thù ở hai bức tranh xuân này ko chỉ đơn giản là tả cảnh nhưng mà dường như nó còn là một dự đoán về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu hiện thời là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc nhưng mà người nào cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một tuyến đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau lúc ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy người nào biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập tới cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu xúc cảm này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân đấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều nhưng mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung nhưng mà Kiều cảm thu được.
Thẩm định tác phẩm lúc cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du ko ngừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự đoán của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ liên kết với những từ ngữ lạ mắt trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích trị giá nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm thu được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu ko đặt một đoạn trích, chúng ta ko thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay ko. Sáu câu thơ ko có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhõm nhưng dằng dai, day dứt ko sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhõm trước lúc số phận của cô chuyển sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhõm, thanh tao, ko dằn vặt đau thương nhưng mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính lạ mắt và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ko chỉ được biết tới là một tuyệt tác bởi những trị giá xã hội thâm thúy nhưng mà còn làm say đắm lòng người bởi trị giá nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” ko chỉ chứa đựng một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng mà còn cảm thu được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Không những thế là bức tranh tả cảnh ngụ tình được trình bày qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn trề sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, tăng trưởng nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh tự nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh tự nhiên mùa xuân đấy ko tươi vui, sinh động như thường nhật nhưng mà trái lại khoác lên mình vẻ hiu quạnh, chất chứa bao nỗi toan lo.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu nói chung về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp mặt – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp mặt và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau lúc tả chị em Thuý Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã mô tả vẻ đẹp của tự nhiên liên kết với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh tự nhiên tươi đẹp, yên bình nhưng cũng ko kém phần vui tươi, tấp nập bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh tự nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn lạ mắt của Nguyễn Du. Bởi lúc đó, tự nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời kì cuối ngày.
“Bóng ác trở lại phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời kì đang trôi thật chậm. Những tia nắng ko còn hắt lên vui sướng nhưng mà mở đầu mỏi mệt, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng ko chói chang nhưng mà dịu dàng. Ko chỉ có mặt trời, nhưng mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như ko thể chịu đựng được, cả ko gian như muốn níu kéo thời kì để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều trở lại Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng mở đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang tới gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Tự nhiên rộng lớn là vậy nhưng mà quy luật thịnh suy cũng ko tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ nhỏ cũng ko tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong ko gian lâm chung đó, con người xuất hiện nhỏ nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hờn, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh tấp nập vào buổi sáng, nhưng lúc chiều tàn, tất cả ko khí tấp nập như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được trình bày cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Hình như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp tới, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều xúc cảm khó tả. Quang cảnh tấp nập vui tươi còn đâu.
“Xa gần anh yêu em
Các cô gái đang sắm sửa cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” đấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, xúc cảm khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã tới. Và con người dường như ko thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời kì trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt ko chỉ gợi thời kì trôi nhưng mà còn tác động tới cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý vận chuyển chậm. Bước chân ở đây nhưng mà ko có một nhân vật cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời kì. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, quang cảnh tự nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh tới chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể ko phải cỏ non và cành lê, nhưng mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm ko làm xáo trộn ko gian cũng như ko hùng vĩ. Hình như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc đấy.
“Phong cảnh” đã mô tả cụ thể ý kiến của tự nhiên. Hóa ra đó là ý kiến của Kiều. Trong mắt người phụ nữ “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh ko rực rỡ, tráng lệ nhưng mà chỉ là “vẻ ngoài yên bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhõm, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn đấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mỏng manh này. Lý do cho điều đó cũng mập mờ. Có nhẽ vì một ngày đã qua? Có nhẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh yên bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại ko có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến ko gian càng thêm yên ắng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm ko tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du mô tả đều là những thứ nhỏ nhỏ từ đỉnh Khe nhỏ tới dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi lúc tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ nhỏ và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước xúc cảm của con người. Và đặc thù chính sự nhỏ nhỏ của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi trội bước đi chậm của thời kì. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm thu được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào ko mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được mô tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác lạ về thực chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống đấy ko chỉ tới từ cảnh vật nhưng mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng u ám hơn. Khung nhìn trong hình trước hết có vẻ như đang quét lên trên, trong lúc hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt ko mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác lạ đó có thể tới từ thời kì chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên quang cảnh tràn đầy sức sống nhưng tới cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mỏi mệt, chậm rãi. Và có nhẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, nhưng mà con người trong bức tranh trước hết là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mỏi mệt. Tất cả liên kết lại để tạo nên một ko gian với một xúc cảm đặc thù.
Và một điều đặc thù ở hai bức tranh xuân này ko chỉ đơn giản là tả cảnh nhưng mà dường như nó còn là một dự đoán về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu hiện thời là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc nhưng mà người nào cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một tuyến đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau lúc ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy người nào biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập tới cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu xúc cảm này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân đấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều nhưng mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung nhưng mà Kiều cảm thu được.
Thẩm định tác phẩm lúc cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du ko ngừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự đoán của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ liên kết với những từ ngữ lạ mắt trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích trị giá nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm thu được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu ko đặt một đoạn trích, chúng ta ko thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay ko. Sáu câu thơ ko có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhõm nhưng dằng dai, day dứt ko sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhõm trước lúc số phận của cô chuyển sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhõm, thanh tao, ko dằn vặt đau thương nhưng mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 1″>
Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính độc đáo và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du không chỉ được biết đến là một kiệt tác bởi những giá trị xã hội sâu sắc mà còn làm say đắm lòng người bởi giá trị nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” không chỉ chứa đựng một bức tranh thiên nhiên trong lành mà còn cảm nhận được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Bên cạnh đó là bức tranh tả cảnh ngụ tình được thể hiện qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn ngập sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, phát triển nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh thiên nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh thiên nhiên mùa xuân ấy không tươi vui, sinh động như thường ngày mà ngược lại khoác lên mình vẻ đìu hiu, chất chứa bao nỗi lo toan.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Không có gì ngạc nhiên khi nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu khái quát về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một kiệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp gỡ – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp gỡ và đính hôn. Đoạn trích diễn ra sau khi tả chị em Thuý Kiều và trước khi gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên kết hợp với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh thiên nhiên tươi đẹp, thanh bình nhưng cũng không kém phần vui tươi, nhộn nhịp bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh thiên nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn độc đáo của Nguyễn Du. Bởi khi đó, thiên nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để chuẩn bị cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời gian cuối ngày.
“Bóng ác quay về phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời gian đang trôi thật chậm. Những tia nắng không còn hắt lên vui sướng mà bắt đầu mệt mỏi, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng không chói chang mà dịu dàng. Không chỉ có mặt trời, mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như không thể chịu đựng được, cả không gian như muốn níu kéo thời gian để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều quay về Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng bắt đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang đến gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Thiên nhiên rộng lớn là vậy mà quy luật thịnh suy cũng không tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ bé cũng không tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong không gian hấp hối đó, con người xuất hiện nhỏ bé hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hận, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh nhộn nhịp vào buổi sáng, nhưng khi chiều tàn, tất cả không khí nhộn nhịp như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được thể hiện cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Dường như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp đến, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều cảm xúc khó tả. Khung cảnh nhộn nhịp vui tươi còn đâu.
“Gần xa anh yêu em
Các cô gái đang mua sắm cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” ấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, cảm xúc khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã đến. Và con người dường như không thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời gian trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt không chỉ gợi thời gian trôi mà còn tác động đến cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Không có gì ngạc nhiên khi nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý di chuyển chậm. Bước chân ở đây mà không có một đối tượng cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời gian. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, khung cảnh thiên nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh đến chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể không phải cỏ non và cành lê, mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm không làm xáo trộn không gian cũng như không hùng vĩ. Dường như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc ấy.
“Cảnh quan” đã mô tả cụ thể quan điểm của thiên nhiên. Hóa ra đó là quan điểm của Kiều. Trong mắt người đàn bà “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh không rực rỡ, tráng lệ mà chỉ là “bề ngoài thanh bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhàng, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn ấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mong manh này. Lý do cho điều đó cũng không rõ ràng. Có lẽ vì một ngày đã qua? Có lẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh thanh bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại không có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến không gian càng thêm tĩnh lặng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm không tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du miêu tả đều là những thứ nhỏ bé từ đỉnh Khe nhỏ đến dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi khi tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ bé và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước cảm xúc của con người. Và đặc biệt chính sự nhỏ bé của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi bật bước đi chậm của thời gian. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm nhận được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào không mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có ai vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được miêu tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác biệt về bản chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống ấy không chỉ đến từ cảnh vật mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng ảm đạm hơn. Khung nhìn trong hình đầu tiên có vẻ như đang quét lên trên, trong khi hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt không mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác biệt đó có thể đến từ thời gian chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên khung cảnh tràn đầy sức sống nhưng đến cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mệt mỏi, chậm chạp. Và có lẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, mà con người trong bức tranh đầu tiên là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mệt mỏi. Tất cả kết hợp lại để tạo nên một không gian với một cảm xúc đặc biệt.
Và một điều đặc biệt ở hai bức tranh xuân này không chỉ đơn giản là tả cảnh mà dường như nó còn là một dự báo về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu bây giờ là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc mà ai cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một con đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau khi ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy ai biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập đến cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu cảm xúc này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân ấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung mà Kiều cảm nhận được.
Đánh giá tác phẩm khi cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công bút pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du không dừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự báo của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ kết hợp với những từ ngữ độc đáo trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng đến từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích giá trị nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm nhận được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu không đặt một đoạn trích, chúng ta không thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay không. Sáu câu thơ không có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, day dứt không sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhàng trước khi số phận của cô chuyển sang bi kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhàng, thanh tao, không dằn vặt đau thương mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài Cảnh ngày xuân sẽ thấy bút để tả cảnh tình yêu tính lạ mắt và duy nhất của tác phẩm. Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du ko chỉ được biết tới là một tuyệt tác bởi những trị giá xã hội thâm thúy nhưng mà còn làm say đắm lòng người bởi trị giá nhân đạo có sức lan tỏa cũng như những cảnh đẹp trong thơ. “Cảnh ngày xuân” ko chỉ chứa đựng một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng mà còn cảm thu được vẻ đẹp ý nghĩa trong ngày hội truyền thống của dân tộc. Không những thế là bức tranh tả cảnh ngụ tình được trình bày qua ngòi bút tài hoa của đại thi hào. Trong nội dung bài viết dưới đây, hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo cảm nhận 6 dòng cuối của bài thơ “Cảnh ngày xuân”.
Gợi ý mở đề cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân.
Mùa xuân luôn gợi cảm giác tươi mới về những gì tươi sáng và tràn trề sắc màu. Vì là mùa của vạn vật sinh sôi, tăng trưởng nên xuất hiện trong văn học thường là những cảnh tự nhiên tươi vui. Nhưng ở sáu câu cuối của đoạn trích “Cảnh ngày xuân”, bức tranh tự nhiên mùa xuân đấy ko tươi vui, sinh động như thường nhật nhưng mà trái lại khoác lên mình vẻ hiu quạnh, chất chứa bao nỗi toan lo.
“Bóng tà nghiêng về Tây.
Chị em thơ bỏ tay ra về
Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
Tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”
Giới thiệu nói chung về đoạn trích Cảnh ngày xuân trong Truyện Kiều
Truyện Kiều là một tuyệt tác của Nguyễn Du được sáng tác bằng chữ Nôm. Truyện Kiều được viết theo bố cục Gặp mặt – Gia biến – Tái ngộ. Đoạn trích Cảnh ngày xuân từ phần một của cuộc gặp mặt và đính ước. Đoạn trích diễn ra sau lúc tả chị em Thuý Kiều và trước lúc gặp mộ Đạm Tiên và kết duyên cùng Kim Trọng.
Phân tích cảnh ngày xuân, ta thấy thi hào Nguyễn Du đã mô tả vẻ đẹp của tự nhiên liên kết với cảnh sinh hoạt của chị em du xuân tiết Thanh minh. Nếu ở những dòng đầu của bài thơ Cảnh ngày xuân là cảnh tự nhiên tươi đẹp, yên bình nhưng cũng ko kém phần vui tươi, tấp nập bởi cảnh “bầy em” thì ở những câu thơ cuối của đoạn trích này, mùa xuân lại về. xuất hiện với những nét vẽ đầy u uất. Giọng điệu cũng trầm lắng hơn vì thế….
Bức tranh tự nhiên mùa xuân cuối ngày
Chọn cảnh xuân trong những ngày cuối thu này là một lựa chọn lạ mắt của Nguyễn Du. Bởi lúc đó, tự nhiên đã nở rộ tất cả những gì tinh túy nhất, tươi đẹp nhất. Thật đẹp, nhưng cũng là thời khắc cuối cùng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Cảnh hoàng hôn cũng là một sự tiếp nối gợi ra thời kì cuối ngày.
“Bóng ác trở lại phương Tây”
Từ “ác” gợi cảm giác thời kì đang trôi thật chậm. Những tia nắng ko còn hắt lên vui sướng nhưng mà mở đầu mỏi mệt, chậm rãi đi về phía cuối trời. Nắng ko chói chang nhưng mà dịu dàng. Ko chỉ có mặt trời, nhưng mà cả những đám mây bồng bềnh cũng đang chầm chậm trôi về phía chân trời. Thoáng chốc chúng tôi cảm thấy lòng chùng lại như tiếc nuối như ko thể chịu đựng được, cả ko gian như muốn níu kéo thời kì để lưu giữ những cảnh đẹp huy hoàng còn sót lại của mùa xuân đang tàn.
“Bóng chiều trở lại Tây” gợi lên hình ảnh mặt trời cũng mở đầu lặng dần, khuất dần. Sức sống ban ngày đang dần mất đi để nhường chỗ cho bóng tối đang tới gần. Chiều thường gọi người buồn thế gian, buồn kiếp người. Tự nhiên rộng lớn là vậy nhưng mà quy luật thịnh suy cũng ko tránh khỏi, huống hồ là kiếp người nhỏ nhỏ cũng ko tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử theo chu kỳ. Trong ko gian lâm chung đó, con người xuất hiện nhỏ nhỏ hơn bao giờ hết. Đó cũng là lúc con người ta dễ sinh lòng oán hờn, dễ dàng cởi bỏ mọi lớp mặt nạ và bộc lộ tình cảm của mình.
“Chị em lang thang về nhà dang tay”
Chị em Kiều đi du xuân cũng được chứng kiến cảnh tấp nập vào buổi sáng, nhưng lúc chiều tàn, tất cả ko khí tấp nập như mất đi, để lại một sự trống vắng. Điều đó đã được trình bày cô đọng qua từ ngữ lang thang ”. Hình như chị em Kiều đang buông mình, từng bước, từng bước chậm rãi. Họ cũng cảm thấy ngày cuối năm sắp tới, len lỏi vào tâm trạng chị em nhiều xúc cảm khó tả. Quang cảnh tấp nập vui tươi còn đâu.
“Xa gần anh yêu em
Các cô gái đang sắm sửa cho mùa xuân “
Nhưng trong cái “ra tay” đấy lại chứa đựng biết bao tâm trạng, xúc cảm khó diễn tả thành lời. Ngày vui vừa qua, ngày buồn đã tới. Và con người dường như ko thể làm gì để níu kéo, ngăn dòng thời kì trôi qua.
Những tia nắng chiều vàng vọt ko chỉ gợi thời kì trôi nhưng mà còn tác động tới cảnh vật, khiến cảnh vật khoác lên mình tấm áo vàng nhạt ấm áp nhưng cũng mang nét u buồn.
“Từng bước dọc theo ngọn đồi nhỏ
Xem phong cảnh với bề mặt thanh bar
Ko có gì ngạc nhiên lúc nước chảy xung quanh
Lần trước một cây cầu nhỏ bắc qua ghềnh. “
“Từng bước” gợi ý vận chuyển chậm. Bước chân ở đây nhưng mà ko có một nhân vật cụ thể nào đó gợi lên rất nhiều suy nghĩ. Đó có thể là bước chân lang thang của chị em Kiều. Nó cũng có thể là bước đi chậm của thời kì. Tất cả hòa vào nỗi buồn man mác của buổi chiều. Tiểu Khê là một con suối nhỏ. Nếu ở những câu thơ trên, quang cảnh tự nhiên thanh tao nhưng vẫn tràn đầy sức sống qua những hình ảnh.
“Ngày xuân én đưa thoi
Quang Thiệu đã qua sáu mươi chín thập kỷ
Cỏ xanh tới chân trời
Trên cành lê trắng có mấy bông hoa “
Thế rồi, trong những dòng thơ này, cụ thể ko phải cỏ non và cành lê, nhưng mà là những thứ như ngọn Khe nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy róc rách êm đềm ko làm xáo trộn ko gian cũng như ko hùng vĩ. Hình như để hòa cùng nỗi buồn, vạn vật cũng thu mình lại trong khoảnh khắc đấy.
“Phong cảnh” đã mô tả cụ thể ý kiến của tự nhiên. Hóa ra đó là ý kiến của Kiều. Trong mắt người phụ nữ “xuân xanh sắp tàn” lẽ ra phải vui tươi, êm đềm, nhưng trong mắt Kiều lại nhuốm lên tâm trạng u buồn này.
Phong cảnh ko rực rỡ, tráng lệ nhưng mà chỉ là “vẻ ngoài yên bình”. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ nhưng vẫn chứa đựng một nỗi niềm, một nỗi buồn nhẹ nhõm, thanh thoát. Nguyên nhân nào khiến nỗi buồn đấy bủa vây tâm hồn cô gái trẻ mỏng manh này. Lý do cho điều đó cũng mập mờ. Có nhẽ vì một ngày đã qua? Có nhẽ là do tôi cảm thấy tương lai của mình khó khăn chăng? Cảnh yên bình càng khiến lòng người thêm sầu muộn.
Từ “nao nao” đã diễn tả thành công trạng thái đó. Cảm giác nôn nao là một chuyển động nhỏ nhưng ổn định lặp đi lặp lại ko có hồi kết. Đó vừa là trạng thái chuyển động của “mặt nước uốn lượn”, vừa là trạng thái diễn biến tâm trạng của nhân vật. Dòng nước lăn tăn khiến ko gian càng thêm yên ắng. Lòng người cũng xao xuyến vì một nỗi niềm ko tên.
Những hình ảnh phong cảnh được Nguyễn Du mô tả đều là những thứ nhỏ nhỏ từ đỉnh Khe nhỏ tới dòng nước uốn lượn và cuối cùng là nhịp cầu nhỏ. Từ tượng hình “nhỏ” đã gợi tả cảnh nhỏ. Từ nhìn lên thấy “cánh én thoi đưa”, “cỏ xanh tận chân trời”, thấy “cành lê trắng điểm vài bông hoa”, rồi lúc tả cảnh chiều tà, ánh mắt hướng xuống đất. , hướng tới những gì nhỏ nhỏ và bình dị.
Mọi thứ như thu nhỏ lại trong tầm mắt, như nép mình trước xúc cảm của con người. Và đặc thù chính sự nhỏ nhỏ của những thứ đã tạo nên một phông nền để làm nổi trội bước đi chậm của thời kì. Dù tả cảnh nhưng ta vẫn cảm thu được bước chân và lòng người. Như Nguyễn Du đã từng viết
“Cảnh nào ko mặc nỗi buồn
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ ”
So sánh vẻ đẹp và từng đường nét của bức tranh ngày xuân
Điểm chung giữa hai bức tranh mùa xuân được mô tả trong đoạn trích Cảnh ngày xuân là được vẽ bằng những đường nét phác thông thường. Nhưng sự khác lạ về thực chất và tâm trạng của con người có thể được nhìn thấy rõ ràng nhất trong hai bức tranh này. Bức tranh đầu xuân tưng bừng và tràn đầy sức sống. Sự ấm áp và sức sống đấy ko chỉ tới từ cảnh vật nhưng mà còn từ cảnh sinh hoạt của con người. Bức tranh cuối cùng u ám hơn. Khung nhìn trong hình trước hết có vẻ như đang quét lên trên, trong lúc hình thứ hai là một góc nhìn hẹp của mắt ko mở rộng chỉ hướng về các vật thể nhỏ xung quanh.
Sự khác lạ đó có thể tới từ thời kì chuyển động của bức tranh mùa xuân. Vì là đầu ngày nên quang cảnh tràn đầy sức sống nhưng tới cuối giờ chiều, mọi thứ dần chìm vào trạng thái mỏi mệt, chậm rãi. Và có nhẽ cũng chính vì sự xuất hiện của con người, nhưng mà con người trong bức tranh trước hết là một người với tâm trạng đi “lễ là mả, hội là thanh” nên vui tươi hơn. Người trong bức tranh cuối cùng là một người trở về sau một ngày vui vẻ và có phần mỏi mệt. Tất cả liên kết lại để tạo nên một ko gian với một xúc cảm đặc thù.
Và một điều đặc thù ở hai bức tranh xuân này ko chỉ đơn giản là tả cảnh nhưng mà dường như nó còn là một dự đoán về số phận cuộc đời của nàng Kiều. Cuộc đời của Kiều nếu hiện thời là cuộc sống êm đềm như mặt hồ phẳng lặng, như bức tranh đầu xuân đầy màu sắc nhưng mà người nào cũng ngưỡng mộ thì sau này cuộc đời Kiều sẽ rẽ sang một tuyến đường khác. Bức tranh thứ hai vẫn là những nét thanh tao nhưng đượm buồn. Đây cũng là một điềm báo trước cho cuộc đời của Kiều trong tương lai sẽ là một bài hát chỉ có những nốt trầm buồn. Vì sau lúc ra đi, đó là lúc Kiều gặp lại ngôi mộ bên đường của Đạm Tiên.
“Giữ vững mặt đất bên lề đường
Ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ”.
Kiều thương cảm cho số phận của Đạm Tiên, nhưng mấy người nào biết rằng nàng và Đạm Tiên là người cùng hội cùng thuyền. Rồi những biến gia đình sẽ ập tới cướp đi ánh sáng của cuộc đời cô gái giàu xúc cảm này. Cũng trong buổi chiều hôm đó, nàng cũng đã gặp được tình yêu của đời mình – Kim Trọng. Chúng ta gặp nhau nhưng chúng ta sẽ nhớ nhau. Vậy nên bức tranh mùa xuân đấy cũng là một lời tiên báo cho cuộc đời Kiều nhưng mà chính Kiều dường như đã báo trước cho số phận của mình. Đó là cảm giác buồn, buồn, nhớ nhung nhưng mà Kiều cảm thu được.
Thẩm định tác phẩm lúc cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài “Cảnh ngày xuân”
Nguyễn Du đã vận dụng thành công văn pháp tả cảnh ngụ tình. Chỉ với những bản phác thảo, anh đã tạo ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Và tài năng của Nguyễn Du ko ngừng lại ở đó. Đó là bức tranh tâm trạng và một dự đoán của Nguyễn Du. Những hình ảnh ước lệ liên kết với những từ ngữ lạ mắt trong tiếng Việt đã diễn tả thành công điều đó, tạo nên một bức tranh đa nghĩa và giàu sức gợi. Và thành công cũng tới từ việc sử dụng thể thơ lục bát dân tộc. Có thể nói, Nguyễn Du đã xuất hiện trên văn đàn với tư cách là cầu nối giữa văn học bác học và văn học bình dân.
Gợi ý kết bài cảm nhận về 6 câu thơ cuối bài “Cảnh ngày xuân”.
Phân tích trị giá nội dung và nghệ thuật của Truyện Kiều Cùng tìm hiểu và cảm nhận 6 câu thơ cuối của bài thơ Cảnh ngày xuân, chúng ta cảm thu được cảnh vật cũng là người… Chỉ với sáu câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng đã gợi bao suy nghĩ. Nếu ko đặt một đoạn trích, chúng ta ko thể biết đây có phải là bức tranh mùa xuân hay ko. Sáu câu thơ ko có chữ “buồn” nhưng dệt suốt bài thơ vẫn là một nỗi buồn nhẹ nhõm nhưng dằng dai, day dứt ko sao thoát ra được. Có thể nói đây là một bức tranh nhẹ nhõm trước lúc số phận của cô chuyển sang thảm kịch tình yêu. Dù buồn nhưng vẫn nhẹ nhõm, thanh tao, ko dằn vặt đau thương nhưng mà vừa đủ gợn sóng lòng cho người đọc.
Xem thêm:
- Thuyết minh Truyện Kiều của Nguyễn Du [Văn lớp 9 và 10]
- Cảm nhận về mối tình – Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Cảm nhận về đoạn trích Chí khí người hùng trong truyện Kiều
- Cảm nhận nỗi niềm trong Truyện Kiều của Nguyễn Du
- Phân tích Chị em Thúy Kiều, đoạn trích Truyện Kiều – Nguyễn Du
[/box]
#Cảm #nhận #câu #thơ #cuối #bài #Cảnh #ngày #xuân #Bài #viết #điểm
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm] có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cảm nhận 6 câu thơ cuối bài Cảnh ngày xuân [Bài viết 9,5 điểm] bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Cảm #nhận #câu #thơ #cuối #bài #Cảnh #ngày #xuân #Bài #viết #điểm
Trả lời