Con yêu bà rất nhiều
Chúc em luôn vui khỏe, yêu đời hạnh phúc
Ra như tia nắng mặt trời
San sớt ánh sáng, tỏa sáng cho con cái của bạn
Là con người người nào chẳng biết yêu thương nhân đình mình, yêu mùi khế ngọt của tuổi thơ tản mạn bên dòng sông nhỏ, yêu cái vẫy đuôi của chú chó, yêu tất cả những gì nhìn thấy trong mắt. bọn trẻ. Một thời thơ ngây và hồn nhiên. Như một lẽ tất nhiên, con cái mến thương cha mẹ, những người gắn bó với chúng ta nhất. Lúc còn nhỏ, tôi gắn bó với bà nhất, tôi yêu bà nhất.
Lúc tôi còn nhỏ, khoảng hai ba tuổi, tôi nghĩ rằng bất kỳ bà già nào cũng sẽ dịu dàng và xinh đẹp như bà tôi vì hình ảnh của bà đã chiếm gần hết tâm trí tôi. Cô đấy đã chăm lo mọi thứ cho tôi, cô đấy luôn ở kế bên tôi, đưa tôi vào toàn cầu thần tiên của những câu chuyện cổ tích. Bà tôi vẫn đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, thùy mị. Những lọn tóc dày của bà thường được mẹ tôi tết lại hàng ngày, và lúc nhìn mình trong gương, bà chỉ mỉm cười. Tôi yêu cô, yêu hương hoa bưởi thanh khiết vương vấn trên tóc cô, yêu những đêm trăng cô bày cách đan thúng, yêu những buổi trưa hè quây quần nghe kể chuyện cổ tích.
Dáng người cao, nhăn nheo nhưng đôi bàn tay ấm áp tới lạ lùng như truyền hơi ấm vào tâm hồn tôi, như gạn lọc những giọt nước tinh khiết nhất chảy vào tâm trí tôi từ toàn cầu ngoài vườn, trong góc vườn. Ngôi nhà của tôi. Trong toàn cầu rộng lớn nhưng tôi sẽ dang rộng đôi cánh để bay vào, cô đấy như một tấm khiên mỏng manh đẩy lùi những điều xấu và dẫn dắt tôi đi đúng trục đường hướng tới một tương lai tốt đẹp, một nàng tiên kiên định và vững vàng, hướng tâm trí tôi hướng về điều tốt đẹp. Cô đấy còn là nhiều điều quý giá hơn nữa nhưng tự nhiên đã tặng thưởng cho tôi.
Nụ cười nheo mắt của cô đấy, cái chạm xoa dịu của cô đấy, giọng nói của cô đấy nhưng tôi ko bao giờ có thể quên được. Nếu kiếp này tôi quên đi tất cả những điều đó thì cũng có tức là tôi đã mất đi ký ức tuổi thơ, mất đi quá khứ mến thương nhưng mẹ đã dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi từ lúc tôi mới sơ sinh. sinh ra, quên đi thú vui hạnh phúc. Chỉ nhìn bên ngoài tôi mới nghe được tiếng sóng vỗ trên biển, tiếng chim én trên cành, tiếng lá xào xạc trên bầu trời… Kho tàng kiến thức cô mở ra cho tôi dường như vô tận, để tôi thêm yêu. đối với cha mẹ, tình yêu đối với gia đình, tình yêu đối với tổ quốc Việt Nam tươi đẹp hôm nay … Như một lẽ sống, Bà – thần đèn của tôi sẽ mãi mãi giữ một vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi. tấm lòng của người cháu hiếu thảo này.
Nhưng rồi một tia sét bất thần ập tới với gia đình tôi. Chúa ơi, cô đấy bị ung thư thời đoạn cuối và sẽ vĩnh viễn ko thể chữa khỏi. Vì sao ông trời lại bất công tương tự?
Mỗi lần tôi tới thăm, tôi thấy chị vẫn cười, nhưng sâu trong tiếng cười đấy là nỗi đau khôn nguôi, day dứt suốt tháng năm qua. Cô đấy vẫn sáng sủa và yêu đời tới lạ! Bà chỉ đang phấn đấu vui vẻ để con cháu trong nhà bớt lo lắng. Tôi biết nỗi đau đó dày vò bà tôi như một giấc mơ kinh khủng. Thưa bà! Mỗi lúc thấy cháu đau, tôi chỉ biết tới gần hỏi han, xoa bóp cho bớt đau, tôi chỉ biết khóc như một đứa trẻ ba bốn tuổi. Giá như lúc đó tôi có thể làm nhiều hơn thế để cô đấy bớt đau, để cô đấy bớt khổ đau hơn!
Và vào ngày lễ giáng sinh cách đây hơn sáu năm, cô đã vĩnh viễn ra đi, đi tới một nơi xa ko người nào có thể trở về. Đây là lần trước nhất tôi biết về sự mất mát của mình và sự mất mát đã tạo ra một khoảng trống rất lớn trong trái tim tôi.
Hiện giờ, mỗi lúc nhắc tới cô đấy, tôi lại nghẹn cổ, mắt tôi đỏ hoe, sống mũi nóng đỏ lên! Cô đấy đã cho tôi một bài học quý giá, một bài học nhưng tôi phải khắc cốt ghi tâm: “Chúng ta hãy trân trọng từng phút chốc trôi qua, dù là nhỏ nhất lúc ở bên người mình yêu. Nếu hiện giờ ko biết trân trọng thì tốt nhất hãy Hãy nghĩ lại và tưởng tượng một ngày nào đó bạn mất đi một người thân trong gia đình hoặc một người thân yêu như thế nào.
Nếu bạn vẫn còn cô đấy, hãy yêu và lắng tai cô đấy trong lúc bạn có thể.
Em sẽ mãi mãi hàm ơn bà ngoại, người đã dạy em lớn khôn, chỉ cho em trục đường đi đúng mực để có một tương lai tươi sáng. Dù cô đấy đã rời xa tôi, chia li như ở hai toàn cầu nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đấy luôn đi theo để bảo vệ, chở che và ko cho tôi đi vào trục đường xấu. Ở đâu ko tốt, ko có ánh sáng, ko có người tốt, đừng để người nào cám dỗ mình theo.
“Cháu yêu bà nhiều lắm”, hình ảnh của bà sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm tưởng về người thân: bà ngoại (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm tưởng về người thân: bà ngoại (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời