Hằng ngày em phải đò qua sông tới trường, bằng đôi chân trần, nón lá, ngày mưa thì thêm chiếc lá lụp xụp, có lúc trong túi quần em có một nắm bỏng ngô…
Từ nhỏ, tôi đã là một cậu nhỏ yếu ớt cả về thể chất lẫn ý thức. Tôi mồ côi cha lúc mới chín tuổi. Lúc đó mẹ tôi mới ba mươi tuổi.
Giặc Pháp đổ bộ vào Quảng Bình. Mẹ tôi từ Hoàn Lão ôm ba đứa con chạy trốn chiến tranh. Em út tôi lúc đó mới hai tháng tuổi. Từ làng Lâm Liêu, qua đường 1 đi Lý Nhân Bắc, Lý Nhân Nam rồi men theo bờ biển ra cửa Nhật Lệ rồi thuê thuyền về Trung Bình quê mẹ.
Một tuổi thơ rất nghèo túng. Tôi học trường làng rồi lên thị thành học lớp một, trong một ngôi nhà hoang. Thầy là thầy Trần Kỳ, anh chị của một bạn học tên là Trần Văn Thông, một người bạn sẽ gắn bó trong khoảng thời gian dài với tôi.
Có hai lớp học một ngày, trừ chiều thứ năm và thứ bảy. Buổi trưa phải ở lại trường, bữa trưa chúng tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất là chơi bi hoặc đánh cờ trên mảnh sân nhỏ trước lớp dưới bóng cây sồi cổ thụ.
Hết tiểu học, tôi chỉ có một nơi duy nhất để tiếp tục học: Trường Trung học Chơn Phước Phương – ngôi trường của Giáo đoàn Thiên chúa giáo, với dãy nhà sát sông bên cầu Mụ Kê. Hằng ngày em phải đò qua sông tới trường, bằng đôi chân trần, nón lá, ngày mưa thì thêm chiếc lá lụp xụp, có lúc trong túi quần em có một nắm bỏng ngô…
Điều khó khăn nhất đối với tôi lúc này là: phải đóng học phí hàng tháng. Tôi sẽ ko bao giờ quên những lần bị gọi lên văn phòng và đứng trước cửa lớp, chỉ vì cái tội ko có tiền đóng học phí. Rồi còn tự ti học kém, học kém bè bạn trong lớp. Lý do là các bạn này toàn học thêm ở nhà nên lúc tới lớp học thuộc bài nào, làm bài nào!
Học một năm, tôi cũng ko biết le, la, les… tiếng Pháp là gì, a, an, the… tiếng Anh là gì. Rồi cách chứng minh hình học, cách giải phương trình… Nhiều lần tôi định bỏ học, nhưng lần nào cũng bị mẹ mắng: “Có tiền rồi mày ko được bỏ học. Ngày xưa tao đã thế”. tương tự. với cha của bạn.” Chứ học nhưng mà thua thế này thì nhục quá. Thế nào hiện giờ?
Làm sao để có tiền đi học? Cách duy nhất là tự học! Thế là tôi khởi đầu cuộc hành trình của mình. Trước nhất, hãy lấy cuốn sách chép bài tiếng Pháp của bạn ra và xem kỹ từng từ, từng câu, từng bài rồi từ bài này sang bài khác.
Ôi chúa ơi! Vì sao tới tận hiện giờ tôi mới trông thấy? Ko có khó khăn! Le, la, les… hay a, an, the… Rồi những trò chơi chứng minh hình học, giải phương trình… đều là trò chơi.
Tôi tiến bộ nhanh chóng, cho tới tháng nào tên tôi cũng đứng nhất, nhị trong lớp. Tôi nhớ những lần tôi mặc quần dài tới mắt cá chân, đi chân trần đứng dưới cột cờ chụp ảnh để treo lên bảng danh dự của trường.
Trước đây, mỗi ngày hai lần dạo quanh thị thành, nhìn thấy những khu nhà phố giàu có, rồi những người trong những khu nhà giàu đó, tôi thực sự thờ ơ, bởi vì đó là hai toàn cầu không giống nhau. Thật ra, ngôi nhà mẹ con tôi ở lúc đó chỉ là một cái chuồng heo bỏ trống của bà ngoại thuê người đổ đất, san mái, che bạt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì điều này. Em học giỏi để mẹ vui.
Tội nghiệp, sau này tôi yêu một người trên lầu cao đó. Thảm kịch là phải!
Lúc tôi học ở Huế, có một cô nhỏ con một của một vị quan lớn, có vẻ thích tôi. Nhưng này, đó chỉ là một trò đùa!
Năm 1953, cùng với hai bạn học (hai người còn lại quê ở Quảng Trạch) là ba thí sinh vào Huế thi vấn đáp. Điều đặc thù là vé tàu bay khứ hồi do thống đốc sắm, còn chi phí ăn ở do trường chịu. Chuyện lạ chưa từng có: xuất hiện cả một ban giám khảo chỉ để chấm thi cho ba học trò Quảng Bình! Tất nhiên cả ba đều ưng ý.
Trong ba người, sau năm 1954, chỉ còn một người ở lại Quảng Bình. Sau năm 1975, ba người gặp nhau tại Sài Gòn, một người là quân y, một người là sĩ quan vừa mãn hạn tù cải tạo!
Nhớ để nguồn bài viết này:
Tuổi thơ xứ nghèo của website thpttranhungdao.edu.vn
Phân mục: Phong thủy
Đặt mâm cúng tất niên cuối năm 2022 tại đây: cungtatnien.com
#Tuổi #thơ #xứ #nghèo
Trả lời