Trở đi trở lại trong các tác phẩm của nhà văn Nam Cao là hình ảnh người nông dân, người trí thức. Chúng là nơi để nhà văn gửi gắm những quan điểm về nghệ thuật và cuộc sống, là nơi nhà văn bày tỏ tâm tư tình cảm của mình. Những người trí thức trong tác phẩm của ông là những nạn nhân đáng thương của hoàn cảnh sống khắc nghiệt. Sống mòn, sống mòn, sống lãng phí, bị cơm áo ghim vào đất. Đau khổ hơn, họ là những người trí thức – những người luôn ý thức được những nỗi khổ của mình trước cuộc đời. Nhân vật ông giáo trong truyện ngắn Lão Hạc của nhà văn Nam Cao là một con người như thế.
Cô giáo trong truyện ngắn Con sếu cũ được nhà văn giao cho rất nhiều trọng trách. Nhân vật này đứng thứ hai sau nhân vật lão Hạc, vừa là người chứng kiến, vừa là người tham gia vào câu chuyện của nhân vật chính, vừa đóng vai trò dẫn dắt câu chuyện, vừa trực tiếp bộc lộ thái độ, tình cảm, suy nghĩ. tình trạng riêng. Đó cũng là một điểm gần gũi và khác hẳn cách kể chuyện trong tiểu thuyết – tự truyện Những ngày thơ ấu của Nguyên Hồng.
Cô giáo cũng là người có hoàn cảnh khó khăn. Thời trẻ, anh đã từng đi nhiều nơi, đến tận Sài Gòn với bao niềm tin và khát khao. Một người như vậy cũng bị ném trở lại vùng quê nghèo khó, nơi hy vọng bị tiêu diệt và người ta cho rằng đó là một giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực. Những cuốn sách mà anh nâng niu, trân trọng “mỗi khi mở sách ra, chưa kịp đọc một dòng, trong lòng tôi như bừng lên hình ảnh trong trẻo của tuổi hai mươi, biết yêu, biết ghét …” , rồi phải tự mình bán đi vì bệnh tật, vì sống cùng đường. Đọc những trang văn của Nam Cao, tuy nhà văn không miêu tả cuộc sống của ông giáo nơi quê nhà nhưng tôi luôn cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ bao trùm lên cuộc đời ông.
Cô giáo là một nhân vật đáng yêu. Có lẽ chính những điều đó đã đưa anh và lão Hạc đến gần nhau hơn. Ông giáo tỏ ra thương cảm, xót thương cho hoàn cảnh của lão Hạc – người hàng xóm tốt bụng và tìm cách an ủi, giúp đỡ lão. Đặc biệt là từ khi lão Hạc đi xa và khi lão bán ông đi thì ông giáo như là chỗ dựa tinh thần, là nơi duy nhất của lão Hạc để giãi bày tâm sự của mình. Khi lão Hạc bán chú Vàng, ông đến nhà ông giáo với tâm trạng rất buồn, ông giáo đã ở đó, động viên ông bằng một sự cảm thông rất chân thành. Khi lão Hạc lượm lặt mọi thứ để dành dụm lo cho con, một phần lo cho tương lai của mình, trong khi lão càng ngày càng lâm vào cảnh túng thiếu thì ông giáo là người duy nhất hiểu lão: “Tôi giữ bí mật với vợ, đôi khi bí mật. giúp đỡ Old Crane. ” Người hàng xóm tốt bụng, yêu thương của lão Hạc khiến chúng ta cảm động và trân trọng, đó là một nhân cách cao đẹp.
Cũng như bao nhân vật trí thức trong tác phẩm của Nam Cao, họ đều là những con người đáng thương. Nếu bạn là một nông dân bình thường, cái đói và cái nghèo có lẽ là nỗi khổ duy nhất và lớn nhất. Nhưng đối với người trí thức Nam Cao còn phải gánh thêm nỗi khổ về tinh thần. Những người có học đó luôn day dứt, luôn trăn trở trong suy nghĩ. Đến cuối truyện, chúng ta nhận ra rằng, cô giáo là người luôn phải chứng kiến nỗi đau của người khác. Nhìn quanh cuộc đời tôi không có lấy một niềm vui, một ánh sáng của cuộc đời. Cuộc đời đầy bi kịch và bất hạnh của gia đình lão Hạc, cách nghĩ của chính vợ chồng lão… khiến lão ngậm ngùi thốt lên: “Quả thật cuộc đời mỗi ngày một thêm buồn”. Là một người đàn ông giàu lòng yêu thương, anh cũng bất lực trước cảnh ngộ của người khác. Lão Hạc luôn ở bên ông, luôn chia sẻ với ông những suy nghĩ về cuộc sống, nhưng rồi, ông giáo không thể giữ lão Hạc ở lại cõi đời này. Cuối cùng, anh vẫn chết một cách thê thảm, thương tâm. Vợ ông giáo đã có cái nhìn lệch về lão Hạc, nhưng lão chỉ tiếc “vì mình mà khổ quá, chưa bao giờ thấy khổ người khác”. Chúng tôi thấy cô giáo là một nhân vật vừa đáng thương vừa đáng kính.
Những triết lý được anh đúc kết về nỗi buồn của cuộc sống và con người đã tạo cho anh một tiếng nói trong câu chuyện. “Chao ôi, đến những người xung quanh, nếu không có em” nhưng hiểu họ, tôi chỉ thấy họ thật điên rồ, ngu ngốc “c, đê tiện, xấu xa, xấu xa, … tất cả những cái cớ để cho chúng ta là những kẻ độc ác, chúng ta Không bao giờ coi họ là những người đáng thương, không bao giờ thương xót họ, ông giáo không chỉ tỏ ra rất thấu hiểu lý do tại sao vợ không chịu giúp lão Hạc và thông cảm với nỗi khổ của cô giáo, ông giáo chỉ buồn chứ không giận và còn nhắc nhở em cố gắng lên hiểu họ và cảm thông cho họ, mặt khác lão cũng buồn vì lão Hạc gần như phớt lờ sự giúp đỡ của lão khiến hai người dần xa nhau Nhưng khi biết lão Hạc đòi mồi chó của Binh Tư, lại nghe được những lời mỉa mai của lão đối với Lão Hạc còn buồn hơn, thất vọng trước sự thay đổi trong lối sống do không còn sức chịu đựng với cái đói, sự “vụng về, ham ăn” của một con người có bản chất trong sáng, giàu lòng tự trọng như lão Hạc. buồn vì bản năng đã chiến thắng con người! Nhưng sau cái chết bất ngờ và bi thảm của ông lão, h là tâm trạng lại thay đổi, có những suy nghĩ khác. Trước hết, lão thấy cuộc đời không đến nỗi buồn vì đã có những cái chết với tinh thần xả thân cao cả như lão Hạc. Cái chết cho thấy tình người đã chiến thắng, lòng tự tôn vẫn còn níu kéo con người trước bờ vực của sự xa lánh. Ông giáo ngạc nhiên nhận ra: “nhưng cuộc đời buồn theo một nghĩa khác” ở chỗ, những người tốt như lão Hạc, thật đáng thương và đáng cảm thông nhưng cuối cùng vẫn gặp hoàn cảnh bế tắc hoàn toàn. tuyệt vọng, vẫn phải tìm đến cái chết như cứu cánh duy nhất, như một sự giải thoát tự nguyện và không muốn. Và buồn hơn nữa vì không phải ai cũng hiểu hết ý nghĩa cái chết của anh. Tâm trạng của cô giáo chứa chan tình cảm thương người nhưng cũng sâu lắng với giọng điệu buồn thương, bi quan. Chỉ còn một niềm an ủi nhỏ nhoi đối với vong linh người đã khuất là bà giáo cố gắng giữ lời hứa, giữ lại cả mảnh vườn để có dịp gặp và giao con của lão Hạc.
Có một điều mà không phải độc giả nào cũng dễ dàng nhận ra rằng: người đau khổ nhất trong truyện không hẳn là những con người nhỏ bé, bơ vơ như lão Hạc, con trai lão Hạc, Binh Tư,… mà chính là Mr. tôn giáo – con người biết hết nỗi đau của kiếp người nhưng không thể không “nuốt đau thương gửi vào lặng”.
Xây dựng nhân vật ông giáo, Nam Cao dường như muốn cho lão Hạc một người bạn để an ủi, sẻ chia nhưng cũng với nhân vật này, nhà văn muốn bày tỏ quan điểm, suy ngẫm về nhân sinh, cuộc đời. Tôi như thấy hình ảnh Nam Cao trong ông giáo. Những nét tương đồng của nhân vật này và nhà văn như một lời tâm sự chân thành mà tác giả gửi gắm vào trang viết. Vân là người. Tấm lòng ấm áp, lòng nhân đạo, tình yêu thương con người bừng lên trong các tác phẩm của Nam Cao. Có thể không thay đổi được cuộc đời của những người trí thức trong sáng tạo của họ, nhưng chúng ta vẫn tin rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu thì họ vẫn giữ được những nét nhân cách đáng trân trọng.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích nhân vật ông giáo trong truyện ngắn “Lão Hạc” (2) có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích nhân vật ông giáo trong truyện ngắn “Lão Hạc” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời