Chí Phèo là một nhân vật có tính cách hoàn toàn trái ngược so với những người nông dân khác trong tác phẩm. Anh đó ko phải là người chịu đựng được sự bắt nạt như những người khác. Vì thế, anh ta tỏ ra rất đặc thù: “vừa đi vừa chửi, luôn sau lúc nhậu xong là chửi”.
Lời chửi của Chí Phèo cũng rất đặc thù. Lời nguyền rủa của anh trình bày sự căm ghét tất cả, muốn trả thù tất cả. Trước tiên anh chửi đời, sau đó anh chửi cả làng Vũ Đại, rồi cả những người ko chửi nhau với anh. Cuối cùng, hắn chửi ngay người mẹ đẻ ra Chí Phèo.
Chí Phèo uống rượu để thỏa mãn cơn thèm khát, nhưng chủ yếu là uống rượu để vơi đi nỗi lẻ loi trong tâm hồn, uống vì hết uất hận, vì muốn trả thù tất cả. Nhưng trả thù người nào? Chủ đề rất mơ hồ. Vì lúc nào cũng say nên Chí Phèo mất ý thức về ko gian và thời kì, mất đi mối quan hệ giữa người với người, mất đi ý thức làm người.
Sau tiếng chửi Nam Cao mô tả ngoại hình của Chí Phèo. Đó là dung mạo của một Chí Phèo lưu manh “Lớp này trông khác hẳn, trông như thợ săn, đầu trọc, răng cạo trắng, mặt đen, nặng nề, mắt to gớm ghê”.
Vừa ra tù về, công việc trước nhất sau lời nguyền là tới nhà kiến Ba để rạch mặt, nằm im. Nhưng Bá Kiến là “người khôn” từng ở bên hắn, sau đó hắn trở thành tay sai cho Bá Kiến. Kể từ đó, anh ta liên tục trong cơn say. Anh ta ăn lúc say, ngủ lúc say, thức dậy vẫn say và làm bất kỳ điều gì Bá Kiến muốn. “Có nhẽ nó ko biết rằng nó là yêu quái của làng Vũ Đại, mang quái vật về cho dân làng. Nó ko biết đã phá đi bao nhiêu gia sản, bao nhiêu cảnh hạnh phúc, bao nhiêu người lương thiện đã đổ máu và nước mắt ”.
Bọn phong kiến đã lợi dụng sự uất ức muốn trả thù và sự ham ăn, ham ăn của Chí Phèo để đưa anh ta vào những hành động phá hoại. Ko rõ nhân vật trả thù của Chí Phèo nên hồ hết những việc Chí Phèo làm đều gây khổ cực cho người lương thiện. Vì vậy nhân dân xa lánh Chí Phèo, bọn thống trị lợi dụng Chí Phèo. Vì vậy, Chí Phèo lại càng lẻ loi, ko được coi là người trong tập thể Vũ Đại.
Có thể nói, chính vì sự thống trị man rợ của bọn thống trị, nhất là bọn tay sai như Bá Kiến là nguyên nhân trước nhất đẩy Chí Phèo vào tuyến đường phi pháp.
Nhưng chúng ta đã biết rằng Chí Phèo ko phải sinh ra đã là một kẻ du côn: Hắn sinh ra trong một cái lò gạch cũ bỏ không “một buổi sáng nọ, một người đàn ông đi thả ống lươn, thấy hắn trần truồng và xám xịt trong chiếc váy yếm.” Dù sinh ra trong hoàn cảnh khốn khó, bị bỏ rơi ko cha mẹ, ko người thân thích, nhưng Chí Phèo vẫn được bà con lối xóm chấp nhận. Người nữ giới góa mù bán anh cho một người quản gia ko con, người đã chết, anh ta chuyển hết nhà này sang nhà khác. Anh đó đã làm việc siêng năng để nuôi sống bản thân. Năm hai mươi tuổi, ông làm lính canh cho nhà Lý Kiện. Anh từng ước ao có một gia đình nhỏ, chồng cày thuê, vợ dệt vải. Nếu khá giả thì sắm mấy sào ruộng. Anh là người có lòng tự trọng và tư cách: Lúc bị bố vợ Bá Kiến gọi vào bóp chân, anh thấy nhục, nhưng ko thương. Dẫu biết rằng “tuổi hai mươi nam ko phải là đá, nhưng cũng ko phải là hoàn toàn bằng xương bằng thịt”. Nhưng Chi biết tình yêu thực thụ là gì và bị lợi dụng. Có thể nói, Chí là một con người thật theo đúng tức là một con người, là một con người tầm thường như bao con người khác, có những ước mơ giản dị, có những ước muốn giản dị đáng có trong mỗi chúng ta. trân trọng và nâng niu.
Nhưng trong xã hội cũ, người nông dân khó sống lương thiện vì ghen tuông tị với người nông dân khỏe mạnh, Bá Kiến đã đẩy Chí vào ngục. Trong tù, anh trở thành một kẻ du côn. Lúc trở thành một Chí Phèo bất hảo, chúng ta vẫn thấy nhấp nhoáng một Chí Phèo lương thiện trong Chí. Đó là lúc Chí Phèo mềm lòng trước cách đối xử “mềm mỏng” của Bá Kiến. Hoặc lúc ko người nào dám đi ngang qua nhà anh vì sợ, lúc Thị Nở đi qua anh cũng ko gây sự. Hơn nữa, Thị Nở còn đòi châm lửa rượu bóp chân cho chàng nhưng mà ko hề gây sự nhưng mà còn “rút bình rượu dưới chân giường” bảo chàng hãy để chàng ngủ. Lúc đó, Chí Phèo hiền lành lắm.
Gặp Thị Nở, Chí Phèo như bừng tỉnh sau cơn say dài. Thị Nở vốn là một người phụ nữ xấu xí, đã xấu lại còn dở hơi. Thị cũng bị mọi người xa lánh. Vì vậy, ngoài ba mươi tuổi, Thị vẫn chưa một mối tình nào. Nhưng con người xấu xí đó lại giữ một vị trí vô cùng quan trọng đối với Chí Phèo. Sau một đêm ăn ngủ với Thị Chí Phèo dường như thay đổi hẳn, có nhẽ đây là lần trước nhất hắn nghe thấy âm thanh của cuộc sống – thứ âm thanh tầm thường nhưng mà hàng ngày người nào cũng nghe thấy, nhưng đối với Chí thì đây là lần trước nhất Chí nghe được kể từ lúc Chí trở về. Từ nhà tù. Vì có lúc Chí thức để nghe chúng. “Nhưng hiện giờ anh đó đã tỉnh … anh đó buồn, buồn mơ hồ.” Đột nhiên anh thấy sợ lẻ loi và giàu có tới vậy. Có nhẽ đây là một cảm giác khác thường trong lòng Chi, trái tim Chi dường như đang xao động trước những cảm giác lạ lùng này. Chi vùng dậy trong chất lỏng với khát vọng sống mãnh liệt, và anh nhớ về ngày xưa – ngày còn trẻ với bao ước mơ giản dị. Thị Nở tới và mang cho Chí bát cháo hành bốc khói ngun ngút, Chí đã rất xúc động và khóc – khóc vì hạnh phúc đầu đời lúc thừa hưởng trong mái ấm gia đình ”lần trước nhất Chí Phèo có một vài mắt ươn ướt và nụ cười rất lịch thiệp.” Ôi chúa ơi! Anh đó muốn thành thật như thế nào, muốn làm hòa với mọi người như thế nào! Thị Nở sẽ mở đường cho anh ta ”. Thị Nở như chiếc đũa thần tình yêu gõ vào người Chí Phèo, thổi bùng lên ngọn lửa nhân văn ấm áp kéo Chí Phèo thoát khỏi sự sững sờ. Lúc này, chính Thị cũng như quên đi nghĩa vụ thường nhật, quên đi người dì già khó tính, quên đi công việc ở nhà, quên đi sự khắc nghiệt của xã hội phong kiến, cứ thế năm ngày Thị luôn ở bên. Chi bên. Ở bên Thi và được một người phụ nữ chăm sóc, Chi cảm thấy yêu đời thực sự, Chi thốt lên những câu thật đáng yêu “Giá như mãi thế này, thà dọn về ở với anh còn hơn”. Mình là nhà cho vui “. Có thể nói Chi đang từng bước chân nhỏ về cõi nhân gian. Tới lúc này, chúng tôi cũng cảm thấy vui vì Chí đã thay đổi, nhưng thú vui đó của Chí chẳng kéo dài được bao lâu. Thị Nở chợt tỉnh giấc và nhớ ra mình còn có dì hỏi ý kiến, Thị bảo Chí “thôi yêu” để xin phép dì, Chí Cửu mong được sự đồng ý, nhưng người nào biết được… “Người nào nỡ lòng nào. ba mươi tuổi lấy vợ chứ cưới người khác thì lấy thằng nào chỉ có mỗi nghề gọt mặt ”. Thế là Chí đã tan vỡ ước mơ được trở lại cuộc sống đời thường của bao người, nhưng sao nó xa vời vợi với Chí. Cái rào cản đó của bà Thị Nở chính là hiện thân của nỗi sợ hãi vô hình ngăn cản Chí – nó chính là sợi dây thành kiến của con người lúc bấy giờ. Có thể nói, con người trong xã hội thực dân phong kiến, ngoài sự áp bức của cường quyền để làm cho con người ko ngu xuẩn, con người còn chết về ý thức bởi sự xa lánh, thành kiến về cái nhưng mà theo họ, là cái ác ko thể tha thứ, ko thể dung hòa.
Thế là Chí rơi vào thảm kịch tình cảm đớn đau. Thảm kịch của một người đàn ông bị từ chối quyền làm người của mình. Chí Phèo lại uống rượu, nhưng lạ thay, càng uống càng tỉnh. Có mùi cháo hành thoang thoảng trong rượu, anh ta ôm mặt khóc rồi cầm dao bỏ đi, vừa đi vừa chửi bới như mọi lần. Trong thâm tâm, anh ta tìm tới nhà dì Thị Nở để trả thù. Tuy nhiên, anh ta ko mang dao tới nhà Bá Kiến. Vì sao vậy? Chi có nhìn thấy quân thù thực sự của mình? Và Chí đã tới nhà Bá Kiến và lớn tiếng “Tôi muốn làm người lương thiện”. Trước sự cười cợt của Bá Kiến Chí, hắn nói: “Ko được! Người nào cho ta lương thiện! Làm gì mất mấy mảnh chai này” Và chỉ còn cách duy nhất, hắn rút dao đâm chết Bá Kiến rồi lấy của hắn. cuộc sống riêng.
Vì ý thức về phẩm giá nên Chí Phèo ko chấp nhận với cuộc sống của một con quỷ dữ. Nam Cao đã nhìn thấy trong sâu thẳm con người Chí – thấy được thực chất tốt đẹp của những người nông dân mộc mạc, tuy vẻ ngoài có vẻ côn đồ nhưng bên trong họ là một người nông dân lương thiện hiền lành hơn bao giờ hết. hết giờ.
Tương tự, hình ảnh Chí Phèo cuối cùng là hình ảnh một con người cô độc nhưng dũng cảm lao vào cái chết để đòi lại sự sống. Tuy là một hành động thô bạo nhưng hình tượng Chí Phèo là thảm kịch đớn đau của một con người khốn khổ, bị xã hội ruồng bỏ, xô đẩy khỏi nhân loại. Bên dưới vực thẳm của tội trạng nhưng mà con người nỗ lực tìm kiếm chính mình, nhưng cuối cùng lại chết, chết một cách bi thương trước ngưỡng cửa của tuyến đường về nhà và treo ở đó một khát vọng ko thể đạt được. Tiếng kêu của Chí Phèo chứng tỏ con người hoàn toàn ko phải là một con vật, một con người đen tối, độc ác và hoàn toàn ko muốn làm tay sai cho giai cấp thống trị. Cái chết của cơ chế cũ đã tạo ra cho cuộc sống của người nông dân ko thể trở về lương thiện. Với tiếng kêu của Chí Phèo thúc giục mọi người làm sao để thay đổi xã hội nhân loại trở thành tốt đẹp công bình hơn.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hình tượng nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm “Chí Phèo” (1) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hình tượng nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm “Chí Phèo” (1) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời