Chắc hẳn trong trái tim mỗi người luôn tồn tại hình ảnh của người nhưng mà chúng ta mến thương nhất: người đó có thể là ông, bà, người đó có thể là cha, là anh, chị, em, người thân nhưng cũng có thể là một người. là hình ảnh của bằng hữu và thầy cô. Người tôi yêu và gắn bó là mẹ tôi.
Từ lúc tôi còn nhỏ, mẹ là người thân thiết nhất với tôi. Vì bố thường xuyên đi công việc xa nên mẹ là người thân thiện nhất và cũng là người hiểu tôi nhất. Mẹ tôi đã ở bên tôi để bù đắp những gì nhưng mà bố tôi ko thể cho tôi. Chính vì vậy nhưng mà tôi rất yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Tôi biết mẹ đã phải làm việc vất vả để nuôi tôi. Đôi tay mẹ chai sạn làm việc vất vả từ sáng tới chiều nhưng đôi bàn tay đấy vẫn ko hề mất đi hơi ấm. Lúc đặt tay mẹ lên má, tôi bỗng như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn trên trục đường tương lai. Lúc đặt tay mẹ lên má, nỗi buồn của tôi chợt tan biến, đổi lại là sự bình yên nhưng mà tôi chỉ có thể tìm thấy nơi người mẹ thân yêu của mình. Có thể bàn tay của mẹ ko được trắng trẻo, mịn màng như bàn tay của những người mẹ khác nhưng với tôi bàn tay của mẹ là đẹp nhất, ấm nhất trên đời này. Cứng cáp rằng tôi sẽ ko thể tìm được một vài bàn tay nào như đôi bàn tay của mẹ – đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.
Điều thích thú thứ hai của tôi về mẹ tôi là mái tóc của bà – mái tóc có mùi thơm như mùi cào cào. Tôi thích nhìn mẹ tôi gội đầu. Tôi cảm thấy vui lúc nhìn những xô nước được chính tay mẹ dội qua đầu. Lâu lâu nhìn thấy một mái tóc bạc phơ của mẹ, lòng mình chùng xuống, chợt thấy thương mẹ vô cùng. Những lúc rảnh rỗi, tôi nhổ tóc sâu cho mẹ. Lúc đó mẹ hỏi chuyện học hành hay bằng hữu. Tôi kể cho mẹ nghe về điểm 10 môn Toán, điểm 8 môn Văn, hoặc kể những câu chuyện của mẹ trong lớp, trong trường. Mẹ ko khen con đạt điểm cao như một số mẹ khác nhưng mà chỉ động viên, dặn dò con phải nỗ lực hơn nữa. Đó là những khoảnh khắc thật bình yên, thật hạnh phúc, những khoảnh khắc nhưng mà tôi nhớ nhất, ko bao giờ quên được. Con biết rằng mình sẽ ko thể tìm được một nơi bình yên, một nơi khiến tâm hồn con nhẹ nhõm hơn lúc ở bên mẹ. Và tôi ko biết nếu trời ko sinh ra những người mẹ thì tôi sẽ tìm đâu những lời xoa dịu tôi lúc tôi buồn, nơi tôi sẽ tìm thấy những lời động viên, khích lệ để tôi bước tiếp. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi một người mẹ tuyệt vời, tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho những đứa trẻ vô tội được làm mẹ – món quà tuyệt vời nhất trên đời này.
Nhưng mẹ tôi cũng là một người rất nghiêm khắc. Lúc tôi mắc lỗi, cô đấy nhìn tôi với ánh mắt tức giận xen lẫn chút buồn. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi cảm thấy thực sự có lỗi vì đã làm mẹ buồn. Nhưng cũng như bố tôi, mẹ tôi ko đánh tôi, ko quở mắng nặng lời nhưng mà chỉ nhẹ nhõm khuyên nhủ tôi. Nhưng có lần, vì quá tức giận, mẹ tôi đã đánh tôi vài roi. Lúc đó, tôi cảm thấy giận mẹ và nghĩ rằng có nhẽ mẹ ko còn yêu mình nữa. Tôi về phòng khóc nhưng ko phải vì giận mẹ nhưng mà vì tôi buồn, vì mẹ ko còn hiền và ko còn yêu tôi nữa. Đó là một suy nghĩ trẻ em, phải ko? Đêm đó, lúc đang ngủ, tôi bỗng thấy như có người vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, và đó là mẹ tôi. Mẹ nhẹ nhõm bước vào và nhẹ nhõm đắp chăn cho tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy có một giọt nước trên má mình. Thì ra mẹ tôi đang khóc, có nhẽ mẹ ko biết rằng tôi đã thức. Tôi chợt nhìn thấy rằng mẹ vẫn còn yêu tôi nhiều lắm. Tôi biết mẹ đánh tôi chỉ vì thương tôi, chỉ vì muốn tôi tốt hơn. Vậy vì sao tôi ko thể hiểu được điều đó, vì sao tôi ko thể cảm thu được tình mến thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi. Tôi rất muốn ngồi dậy ôm mẹ và nói lời xin lỗi với mẹ nhưng tôi ko dám và tôi chỉ nằm đó, nghe mẹ nói từ trong phòng đi ra và tôi bỗng thấy nhói ở sống mũi. Và con biết rằng có nhẽ cả đời này con sẽ ko bao giờ đền đáp được những gì mẹ đã cho, những gì mẹ đã hy sinh cho con. Giờ em chỉ biết nỗ lực học tập thật tốt, trở thành “con ngoan trò giỏi” để đền đáp công ơn của mẹ và để luôn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mẹ. Mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời con, là nơi con tìm được sự bình yên, yên ắng.
Đối với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu nhất và là người đẹp nhất trong trái tim tôi. Em sẽ nỗ lực học thật giỏi, làm những điều tốt để ko phụ lòng của mẹ và để mẹ ko bao giờ phải buồn vì em. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm” – đó là câu nhưng mà con rất muốn nói với mẹ và kiên cố rằng sẽ có lúc con sẽ nói ra điều đó với mẹ từ tận đáy lòng mình.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Người đấy sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (4) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Người đấy sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (4) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời