Trong ngôi nhà nhỏ xinh của gia đình tôi. Tôi yêu tất cả các thành viên trong gia đình. Nhưng người tôi yêu nhất là mẹ tôi, mẹ là người gắn bó với tôi, yêu tôi nhất và là người sống mãi trong trái tim tôi.
Ngay từ lúc mới sơ sinh, tôi đã được mẹ chăm sóc và cưng chiều như một bông hoa nhỏ. Mỗi lúc tôi bị điểm kém, mẹ ko quở mắng nhưng nhẹ nhõm khuyên nhủ. Lúc tôi đạt điểm cao, mẹ nhẹ nhõm vuốt tóc và khen: “Con gái ngoan lắm, mẹ tự hào về con lắm”. Đôi mắt cô ánh lên thú vui và hạnh phúc.
Mẹ là người phụ nữ có trách nhiệm và hết lòng vì gia đình, mẹ ko ngại thức khuya để chăm sóc con cái. Tôi còn nhớ rất rõ thời thơ ấu của mình với mẹ, những ngày đầu lẫm chẫm tập đi, mỗi lần ngã, mẹ đều ôm tôi vào lòng. Giống như một chú chim non đang tập bay, mẹ anh đã khuyến khích anh: “Con rất giỏi.” Rồi những buổi trưa hè đầy nắng bên chiếc võng đung đưa mẹ ru con ngủ, câu hát thật ấm áp ngọt ngào. Mẹ tranh thủ những buổi chiều để giúp con luyện chữ và dạy con học bài, mẹ thường nghĩ ra những câu đố để hai mẹ con cùng giải. Để con dễ nhớ bài thơ mẹ đọc: “O tròn như quả trứng, Ô đội nón, Oài râu” cách học của mẹ đã giúp con dễ dàng ghi nhớ bài học hơn. Lúc tôi lớn lên và bước vào lớp một, mẹ luôn sát cánh bên tôi, dù ngày mưa nắng mẹ vẫn đưa đón tôi tới trường.
Dù được cưng chiều nhưng mẹ tôi vẫn rèn cho tôi nếp sống tự giác, ngăn nắp, trật tự. Mẹ dặn con gái phải biết giữ ý tứ, biết nhìn xa trông rộng, mẹ cũng dạy con biết mến thương người khác, biết hỗ trợ những người có hoàn cảnh khó khăn. Mẹ dạy tôi phải luôn ghi nhớ và ko bao giờ quên.
Mẹ dạy tôi rất nhiều thứ: rửa bát, quét nhà, nấu cơm. Nếu người nào đã từng thưởng thức những món ăn mẹ nấu đều phải thốt lên: “Thật tuyệt vời!”. Nhưng những món ăn đó ko chỉ ngon nhưng còn chứa đựng cả tình mến thương nhưng mẹ dành cho tôi và gia đình.
Tôi đã từng tự hỏi vì sao mẹ tôi lại tốt tương tự. Một đêm tôi hỏi bố tôi về điều đó, ông nói rằng mẹ từng là học trò giỏi của trường. Nhưng vì công việc của bố ngày càng tiến triển nên mọi việc đều do bố làm và mẹ ở nhà chăm lo cho gia đình. Tôi xúc động lúc nghe điều đó, mẹ đã từ bỏ ước mơ để chăm lo cho gia đình. Tôi cảm thấy rất có lỗi với mẹ tôi.
Điều tôi nhớ nhất là kỷ niệm về mẹ chăm sóc tôi những ngày ốm đau. Một buổi chiều lúc tôi đi học về, cơn mưa như trút nước khiến tôi ướt sũng cả đêm hôm đó, cơn sốt ập tới, người tôi nóng ran, tay chân lạnh cóng. Tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lạnh quá”. Mẹ sờ trán nói: “Ko sao đâu, con bị sốt.” Sau đó mẹ lấy nước mát thấm vào khăn bông rồi chườm lên trán cho tôi. Mẹ đưa cốc nước lên mồm và cho nhỏ uống thuốc: “Ngày mai con sẽ khỏe”. Ngày hôm sau, nhìn thấy mẹ vẫn ngồi cạnh nắm chặt tay tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng.
Em thương mẹ lắm, em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui và ko phụ lòng mong mỏi của mẹ. Mẹ thân yêu! Em cảm ơn anh rất nhiều vì đã sinh ra em và nuôi dạy em nên người. Em sẽ nhớ mãi hình ảnh và nụ cười dịu dàng của anh. Mẹ là người sẽ sống mãi trong trái tim con.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Người đấy sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (5) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Người đấy sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (5) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời