Trong trái tim của mỗi chúng ta luôn có một vị trí dành cho tất cả những người nhưng mà chúng ta mến thương, trân trọng: ông bà, cha mẹ, thầy cô, anh chị em, bằng hữu… Tuy nhiên, vẫn có một góc riêng dành cho chúng ta. lưu giữ những bí mật, những kỉ niệm thiêng liêng của một người ko thể nào quên. Trong tim tôi còn có một người sẽ sống mãi, một người bạn thuở thơ ấu nhưng mà tôi đã lâu ko gặp.
Bạn có một cái tên rất lạ – nghe giống tên đàn ông: Việt Anh. Lần trước hết nghe tới tên em, tôi đã bật cười và ấn tượng ngay với cô gái gầy gò, nhỏ nhắn và ăn kẹo. Việt Anh thấp hơn tôi, tóc cắt rất tươi. Nhưng ngoài cái tên liêu trai, bạn còn có một điều khôi hài khác: bạn có một chiếc răng nanh đã bị sâu. Nó bị thủng bởi một lỗ đen. Điều đó làm cho nụ cười của bạn thật buồn cười. Tôi đã chủ động tới nói chuyện với em vì những ấn tượng rất vui đó.
Càng nói chuyện, chúng tôi càng tìm thấy nhau, và hai chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. Dù ở cùng xóm nhưng phải tới lúc – hai đứa quen nhau hồi lớp 1 trường làng chúng tôi mới biết nhà nhau. Ngôi nhà Việt Anh hai tầng rộng rãi. Ở làng tôi lúc bấy giờ, hồ hết nhà đều lợp ngói. Hiếm lúc có mái bằng và nhà tầng – đó là những người giàu có. Trong lúc người lớn (kể cả bố mẹ tôi) phải đi làm ruộng cả ngày thì tôi thấy mẹ Việt Anh chỉ ở nhà nấu nướng, quét dọn. Tôi thấy Việt Anh nói với tôi rằng bố của bạn là thầy cô giáo ở một trường quân đội lớn. Nhưng bạn đi làm suốt, tôi ko bao giờ gặp bạn. Tới nhà bạn lần đầu, tôi trở thành dè dặt, nghĩ rằng mình nên ít chơi với Việt Anh hơn … Nhà tôi nghèo hơn bạn nhiều. Nhà tôi lợp ngói mỗi mùa mưa về lấy nước vào nhà, tát nước ngoài sân. Trong lúc bạn có thể nhìn thấy các thiết bị điện ở khắp mọi nơi trong nhà của bạn, tôi vẫn phải học với đèn dầu. Vì vậy, nhiều lần Việt Anh giục tôi về quê chơi nhưng tôi vẫn chần chừ, chần chừ. Bạn sẽ khinh thường tôi! Tôi cứ lảng tránh những câu chuyện với các bạn trong lớp, những lời rủ rê tới nhà bạn chơi …
Rồi một ngày…
Tôi sẽ đi kiếm củi. Thay đồng phục, tôi mặc lại bộ quần áo rách và vá. Đang kiếm một gánh lá dong, chặt mấy dây chuối để bó củi, bỗng nghe tiếng gọi thân thuộc:
– Nhung! Nhung!
Ôi trời Việt Anh ơi. Tôi chạy ra đồng.
– Làm thế nào nhưng mà bạn tìm thấy nhà của tôi?
Tôi hỏi mọi người. Tôi mang búp bê tới nhà bạn chơi.
Việt Anh vui vẻ bước vào nhà tôi. Bỏ qua mặt sân trơn, rêu mốc, toàn thể bức tường đã loang lổ những mảng vữa. Bạn vô tư ngồi xuống chiếc giường duy nhất trong nhà có búp bê có thể mở mắt và nhắm mắt nhắm mũi.
– Ồ … tôi phải đi kiếm củi hiện giờ …
– Kiếm củi? Tôi mang nó về nhà. Tôi có rất nhiều trong nhà của tôi!
Sau đó bạn bỏ đồ chơi hào hứng kéo tôi về nhà. Vì vậy, chúng tôi ngày càng thân thiết, thân thiện và thân thiết hơn. Cô nàng búp bê xinh đẹp có tên Nguyệt Hằng và được chúng tôi may cho những bộ quần áo rất đáng yêu. Vườn chuối nhà tôi đã mấy lần hai đứa bói bằng cách dùng dao rạch ngang thân cây (trong lúc mẹ tôi dặn phải chặt nhẹ hai ba nhát!). Và biết bao bờ rào, hàng cây trong xã đã in dấu chân hai cô nhỏ kiếm củi, hái lá …
Thời kì bình yên trôi qua. Hết năm lớp 1, cả hai học chung và đều là học trò giỏi. Bố của Việt Anh thưởng cho bạn một chuyến đi chơi. Lúc trở về, bạn mang cho tôi nhiều quà: bánh kẹo, đồ chơi, …
Tôi còn đang lưỡng lự, băn khoăn thì trước những món quà của Việt Anh, bạn đã lén nhìn tôi:
– Này, chúng ta là chị em đã tuyên thệ!
Tôi sững sờ nhìn Việt Anh. Nghĩa? Cuối cùng có ý nghĩa gì?
– Họ ko phải là anh em ruột nhưng coi nhau như chị em. Ko đợi tôi hỏi lại, bạn cho tôi biết bạn đã xem phim như thế nào, người ta thề nguyền, sống chết vì nhau như thế nào.
– Cắt tóc một tẹo cũng được (chắc mẹ em ko biết). Nhưng lúc tôi cắt tay để lấy máu, thắt lưng của tôi đau kinh khủng!
– Ko, chúng tôi ko cắn tay lấy máu. Lấy thứ gì đó đỏ đỏ cũng ko sao.
Vì vậy, chúng tôi đã tuyên thệ chị em. Rón rén một tẹo tóc vàng, chúng tôi trộn tóc lại với nhau và phân thành hai phần bằng nhau, mỗi phần giữ một nửa. Việt Anh còn viết hai tờ “Giấy chứng thực điều ước” hệt nhau nhau với những câu “sống chết có nhau”, “sướng khổ có nhau” … khiến tôi khá lo lắng. Rồi anh búng môi thật mạnh để mực trong chiếc bút bi đỏ tràn ra ngoài và “hướng dẫn” tôi lấy ngón trỏ xoa vào vết mực, chỉ vào hai tờ “Giấy chứng thực hiệp ước”. Cô đó tự xưng là em trai và gọi tôi là chị vì tôi cao hơn. Để thân tình, Việt Anh đổi tên là Vịt, còn tôi gọi là Lớn vì mập.
Đó là cách tôi trở thành em gái của Vịt. Tuổi thơ êm đềm trôi qua bốn năm.
Rồi một hôm, Vịt khóc lóc chạy sang nhà tôi. Tôi hết sức ngạc nhiên: Tôi chưa bao giờ thấy Vịt kêu. Nhưng giờ đây, trước mắt tôi, cô đó nức nở, nức nở theo từng nhịp. Vịt cho biết, bố mẹ Vịt chia tay, bố ko được làm thầy cô giáo nữa .. Tức là từ đó Vịt sống với mẹ, bố Vịt về quê ngoại ở Hà Tĩnh. Vịt mẹ làm ruộng như bao người khác. Đồ đoàn trong nhà dần dần phải bán đi. Đi học về, tôi kiếm củi bên đường nấu cơm, đun nước.
Cuộc sống ngày càng khó khăn. Một hôm tôi giật thột lúc nghe cô giáo nhắc tên Việt Anh trong danh sách nộp muộn (thực ra danh sách chỉ có tên một người). Tôi lặng lẽ liếc nhìn cô bạn thân của mình. Khuôn mặt của bạn đờ đẫn và đáng thương. Ngay hôm đó, tôi hào hứng rủ Vịt chạy quanh các lớp học trong trường nhặt giấy vụn đem bán lấy tiền học. Nhưng tiền đóng học phí hàng tháng, rồi tiền đầu vào, quỹ lớp,… Cả lớp tôi đều lo. Chúng tôi đã thu một ít tiền đặt cọc cho bạn nhưng tất nhiên bạn đã từ chối. Dần dần, tôi phát xuất hiện một sự thực kinh khủng: đã một tháng rồi nhưng mà Vịt ko ăn cơm. Nhà hết gạo từ lâu, anh em chỉ ăn củ khoai. Mặc dù tôi vẫn còn nhỏ, một học trò lớp 4 như tôi biết thế nào là ko có thức ăn. Mẹ Vịt ko được cho Vịt ăn nữa …
Và điều gì sẽ xảy ra sẽ xảy ra.
Mùa hè năm lớp 4, tôi đã khóc rất nhiều lúc Vịt bảo tôi ở Nghệ An với bố. Trước ngày Vịt ra đi, chúng tôi viết ngắn nước mắt vào “Giấy chứng thực điều ước” và hứa mười năm sau gặp lại. Vịt kể lúc đó cả hai đều đã vào đại học, đi làm thêm, có tiền và có thể đi xa thăm nhau. Những ngày sau đó tôi như người mất hồn. Tôi ko muốn chơi với người nào nữa. Nhưng em vẫn phải tập trung vào việc học vì sợ ko vào được đại học thì sẽ ko gặp được Vịt của mình. Và hơn thế nữa, tôi cũng ko muốn tệ hơn người chị đã thề non hứa biển của mình.
Trong những năm qua, Duck đã viết thư cho tôi mọi lúc. Nhiều. Vịt nói rằng, Vịt có rất nhiều bạn, bạn nào cũng yêu Vịt nhưng Vịt ko bao giờ quên mình. Tôi tin rằng, niềm tin của tôi dành cho Vịt ko bao giờ thay đổi. Điều duy nhất tôi sợ là thay đổi bản thân. Tôi nhìn thấy điều đó lúc vào một ngày hè khắc nghiệt, tôi xem trên tivi cảnh một vùng đất bị lũ cuốn. Bao nhiêu trâu bò, bao nhiêu mái nhà, bao nhiêu đồ đoàn, … bị cuốn trôi … Tôi giật thột lúc nghe tên vùng bị nạn: Đức Thọ, Hà Tĩnh, trời ơi, quê Việt Anh rồi! Vì vậy, bạn đã phải chịu biết bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu mất mát, … nhưng bạn chưa bao giờ than phiền với tôi. Ko, đúng hơn, tôi chưa bao giờ hỏi bạn. Em nhớ những lời chúc chóng vánh, những lời chúc rất sáo rỗng, … anh đã gửi cho em. Và nghẹn ngào nhớ lại những lá thư tới rất kịp vào ngày sinh nhật, lễ tết hay giáng sinh, …. Vâng, dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì tình yêu nhưng mà Việt Anh dành cho tôi vẫn ko hề thay đổi, nó giống như cái tên của cuốn sách bạn tặng tôi vào ngày sinh nhật vừa rồi: “Mãi mãi là tình yêu”.
Tôi ấp ủ trong mình những ước mơ lớn trong tương lai và ước mơ mười năm sẽ ko bao giờ ngừng lại. Hình ảnh người bạn thuở thơ ấu sẽ ko bao giờ phai mờ trong tôi bởi trong trái tim chúng tôi vẫn tồn tại một tình yêu nhưng mà hai chúng tôi đã thắp cho nhau suốt những ngày thơ ấu.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Bạn thân (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Bạn thân (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời