Bố mẹ tôi có tất cả ba người con và tôi là con gái đầu lòng. Tôi ko giống bố, cũng ko giống mẹ, nhưng tôi thừa hưởng tính ngang bướng từ bố và sự nhẫn nhịn từ mẹ.
Tôi sinh ra trong hoàn cảnh khá khó khăn. Gia đình bên ngoại tuy nghèo nhưng lại là gia đình có tiếng về học hành. Dù bên nội khá giả nhưng vẫn có quan niệm cho con tự lập sớm. Lúc mới cưới, bố mẹ tôi ko có đủ ăn như hiện giờ. Cuộc sống khá vất vả. Bố tôi làm việc cả ngày, lúc về tới nhà thì kiệt sức. Mẹ tôi cũng ko khá hơn. Vừa đi làm vừa phải làm dâu, cuộc sống tứ phía vất vả. Bên nội tôi là người gốc Hoa nên có những quy định khe khắt nhưng mà chỉ những người nào làm dâu Trung Quốc mới hiểu hết. Lúc đó, một gia đình đông con và con dâu ở chung một nhà. Lúc đó tuy còn nhỏ nhưng tôi phần nào hiểu được những vất vả nhưng mà mẹ đã phải trải qua.
Mỗi ngày, mẹ tôi tới doanh nghiệp từ năm giờ sáng và làm việc tới bốn giờ chiều. Lúc trở về nhà, anh tiếp tục vật lộn với những công việc gia đình. Dù ông bà ta có nhiều con dâu, mỗi người một việc thay nhau làm việc nhà nhưng ko thể tránh khỏi những va chạm hàng ngày. Gia đình tôi có thói quen ăn tối vào lúc năm giờ, đó là lúc mọi người vừa đi làm về. Mẹ tôi bị bệnh dạ dày nên lúc chưa lập gia đình, bà thường ăn cơm nhà sớm lúc bốn giờ chiều. Nhưng lúc về nhà chồng, theo phong tục của người Hoa, con dâu ko được dùng bữa chung với mọi người. Mẹ tôi phải đứng cạnh ông bà ngoại để chờ cơm, nước, tăm… Tới lúc mẹ cầm được bát cơm thì thân thể kiệt quệ. Nhiều lúc mẹ cầm bát cơm nhưng mà khóc thầm. Hơn nữa, cô còn phải gánh những lời lẽ nặng nề của chị dâu. Vậy nhưng mà mẹ tôi vẫn ko than vãn một lời với bố tôi. Vì mẹ tôi biết rằng bố tôi cũng đã rất vất vả.
Lúc tôi mang bầu, mẹ tôi càng làm việc vất vả hơn. Dù mang thai nhưng mẹ vẫn phải tuân thủ quy định về thời kì với chồng, vẫn phải làm việc nhà ko ngơi tay. Vì vậy mẹ tôi ngày càng gầy gò, xanh xao. Có những lần, mẹ tôi bị cơn đau bụng hành tội, ko chịu được, phải lẻn sang nhà bà ngoại tôi ăn cơm. Nhiều lúc tủi thân nhưng mà mẹ chẳng biết khóc cùng người nào! “Xuống tóc làm vợ”, tôi biết làm sao.
Tôi đã khóc với tất cả những kỳ vọng của mẹ. Mẹ tôi sẵn sàng chịu tủi nhục vì những lời nói đay nghiến của chồng, chỉ vì bố con tôi. Mẹ tôi là vậy đó. Chỉ đi sắm sửa một mình, ko bao giờ nói một lời với người nào.
Lúc đó tôi được vài tháng tuổi, thân thể rất yếu. Năm đó, tôi suýt chết vì bạo bệnh. Ông bà kiên quyết từ chối đưa tôi tới bệnh viện. Tôi đã được đưa tới một lang y tư nhân nhưng nó vẫn ko khỏi. Thấy tôi nằm trên giường, mẹ tôi bật khóc. Cuối cùng, vì quá thương con, mẹ đã bất chấp tất cả đưa con tới bệnh viện. Tôi nằm trong phòng hồi sức năm ngày, là năm ngày mẹ tôi sống trong lo lắng, bồn chồn. Sau đó, tôi hồi phục, mẹ tôi thậm chí còn trở thành nhợt nhạt hơn …
Tôi lớn lên trong sự tủi nhục của mẹ, sự vất vả của cha. Và rồi sự vất vả của bố cũng được đền đáp. Cha tôi đã thành công trong ngành công nghiệp giấy. Anh đó khởi đầu tự dọn ra ở riêng. Tưởng mẹ sẽ có một ngày thư thả. Nhưng, bố càng thành đạt bao nhiêu thì mẹ tôi lại càng vất vả bấy nhiêu. Sau lúc quán xuyến việc nhà, mẹ chuyển sang phụ giúp công việc của doanh nghiệp … Trong lúc mẹ tôi làm việc vất vả thì các cô chú lại giở chứng, cờ bạc, rượu chè, rồi nợ nần chồng chất, vay nặng lãi. Vay hoặc cầm cố đồ đoàn. Cha tôi phải gánh vác và trả tiền cho bạn. Thấy vậy, nhiều lần mẹ tôi lên tiếng can ngăn, ko những ko nghe nhưng mà còn lớn tiếng xúc phạm, thiếu tôn trọng mẹ. Đã nhiều lần tôi hỏi mẹ: “Mẹ có ghét mẹ con ko?”. Mẹ tôi hối hận: “Mẹ xin lỗi con. Nhưng ko người nào hiểu mẹ” …
Năm tôi tám tuổi, anh hai ra đời, sự nghiệp của bố tôi càng tăng trưởng, mẹ tôi càng nhẹ nhõm hơn. Anh trai tôi được coi là báu vật. Tôi khởi đầu có những suy nghĩ ghen tuông tị với anh trai mình. Em trở thành lười học, ham chơi nên bị tụt từ hạng nhất xuống hạng tư. Rồi lần trước hết trong đời tôi dám đánh bạn mình. Tôi đã nghĩ mẹ sẽ trừng trị tôi vì những gì tôi đã làm. Nhưng ko, mẹ chỉ lặng lẽ nhìn tôi, rồi kể cho tôi nghe về cuộc đời của mình: “… Mẹ làm việc siêng năng chỉ muốn con cái được hạnh phúc. Em ko mong anh trả ơn cho em, chỉ mong anh tự làm cho mình hạnh phúc thì em cũng sẽ hạnh phúc. “Thật sự lúc đó tôi ko hiểu hết những gì cô đó nói, nhưng nhìn cô đó rơi nước mắt, Tôi tự răn sẽ ko để cô đó phải khổ vì mình Và từ đó tôi đã thay đổi rất nhiều.
Em út của tôi chào đời trong thú vui sướng của cả gia đình, một nhỏ trai kháu khỉnh. Là chị cả, tôi phải gánh vác trách nhiệm làm gương. Nhiều lúc tôi cũng động lòng vì bố mẹ đang dần bỏ tôi để lo công việc kinh doanh và chăm lo cho hai đứa em nhiều hơn. Những tranh chấp giữa bố và mẹ xảy ra thường xuyên hơn … Tôi trở thành trầm lặng và xa cách mẹ. Khoảng cách ngày càng rộng. Tôi ko còn muốn tâm tư với mẹ, lúc đi học về là tôi rút vào phòng nghe nhạc, học bài. Cho tới một ngày … một ngày tôi chợt nhìn thấy tóc mẹ đã bạc quá nhiều. Mẹ tôi đã già đi rất nhiều! Trời ơi, tôi chợt nhớ mình chỉ còn ba tháng nữa là ko được ở bên mẹ, ko còn được bàn tay mẹ chăm sóc như trước, ko được ăn những món ăn thân thuộc do mẹ nấu. Tôi phải khởi đầu cuộc sống tự lập ở một nước Anh xa xôi, lẻ loi ko người thân kế bên. Tới lúc đó tôi mới nhìn thấy rằng mẹ đã hy sinh cho tôi rất nhiều, tôi mới thấy có lỗi với mẹ. Tôi tự trách mình, vì sao tôi chưa một lần nói lời xin lỗi mẹ, dù chỉ một lần? Mẹ tôi nói: “Con đi mẹ ko khóc” nhưng mẹ biết lúc con ra đi, nước mắt mẹ sẽ rơi như hồi còn làm dâu nhà bà ngoại…
Mẹ tôi là vậy đó. Nếu có người nào hỏi về mẹ, tôi sẽ tự hào trả lời: Mẹ …
… là người bạn trước hết của tôi
… người đã cho tôi tình yêu trong sáng và trọn vẹn nhưng mà tôi sẽ ko bao giờ thu được từ bất kỳ người nào khác
… là thầy cô giáo trước hết của bạn
… người luôn nói với tôi rằng tôi đẹp như thế nào mặc dù tôi ko giỏi bằng bất kỳ người nào khác
… người đã dẫn tôi đi khám phá toàn cầu.
… người luôn yêu tôi và yêu tôi vô điều kiện
… là hình mẫu tốt nhất trong cuộc đời tôi
… người sẵn sàng hy sinh và tha thứ cho tất cả
… người ko bao giờ đói lúc tôi ko no
… người ko bao giờ ấm lúc tôi lạnh
… người nhưng mà ko người nào có thể thay thế
…là một người…
Và hiện giờ tôi chỉ muốn nói với mẹ tôi:
“Nhớ năm nào mẹ cũng tặng con một món quà vào ngày 8/3 nhưng năm nay mẹ ko còn gì để tặng con nữa vì mẹ biết rằng những món quà mẹ tặng ko phải do con tự tạo ra, con biết rằng đó là món quà quý giá nhất của mẹ.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Mẹ (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời