Có thể nói, trong mắt mọi người, tôi chỉ là một cô nhỏ ko biết ngồi yên. Ngoài việc học và chơi, tôi ko biết làm gì khác. Điều tôi làm bố mẹ ưng ý chỉ là vài lời khen ngợi và cho điểm. Nhưng một lúc tôi đã làm một việc tốt nhưng bố mẹ tôi rất tự hào về tôi. Tôi vẫn nhớ câu chuyện đó cho tới ngày nay.
Đó là một ngày đẹp trời, trời trong xanh, gió mát, tôi tung tăng trên đường về nhà để khoe với bố mẹ điểm mười. Nhưng đi được một đoạn, tôi bất thần nhìn thấy một bà lão đang đứng trên vỉa hè. Bà đó coi chừng bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, lưng cong và trông rất gầy yếu. Chân cô đó cứ bước xuống phố rồi lại đi lên. Chắc hẳn bạn đang quyết tâm băng qua đường nhưng lại sợ dòng xe pháo tấp nập trên đường. Thương quá cho ông già! Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng: “Vì sao chúng ta ko giúp bà cụ qua đường?” Tôi muốn chạy tới giúp cô đó, nhưng trong lòng lại băn khoăn ko biết có nên giúp cô đó ko. Tôi ko thể qua đường tốt, lỡ có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, tôi muốn lao ngay về nhà để khoe điểm với bố mẹ. Nhưng nhìn thấy bà cụ tương tự, lòng tôi lại phát sinh một nỗi xót xa.
Tôi quyết định chạy tới để giúp cô đó. Hiện thời tôi có thể thấy khuôn mặt hiền từ của bà trông rất giống bà tôi. Tôi liền hỏi bà: “Bà ơi, bà có muốn sang đường ko? Để tôi giúp bà! “, Vẻ mặt bà lão bối rối, nhưng lúc tôi nói xong, bà lão trông rất vui tươi và đáp:” Thật tuyệt, cảm ơn bà! “. Tôi liền nắm tay bà cụ bước đi. xuống phố Nhìn cảnh xe pháo đông đúc tương tự tỏi cũng cảm thấy ngần ngại và sợ hãi Nhưng tôi thu hết dũng cảm, giơ tay xin qua đường, tôi cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi dắt cô đó đi dạo. Chắc người phụ nữ sợ hãi nên nắm chặt tay tôi, băng qua đường, bà cụ thở phào nhẹ nhõm và nói: “Cảm ơn cháu nhiều.” Lúc này tôi mới thấy bà xách một chiếc túi trông rất nặng nề tôi liền bế cô đó về nhà cô đó ko muốn làm phiền tôi nữa, vừa đi vừa nói chuyện với cô đó, hóa ra cô đó sống một mình trong nhà, con cái ở xa, bận công việc nên mới được. ko thường xuyên thăm hỏi, chăm sóc cô đó, nghe vậy tôi thấy xấu hổ và thương cho cô đó lắm! Về tới nhà thì cô đó vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và cô đó thậm chí còn cho tôi tiền để sắm đồ ăn nhẹ nhưng tôi từ chối nhận. Vì tôi giúp cô đó rất quan trọng. Tôi chào tạm biệt cô đó và chạy về nhà. Ồ! Vì vậy, tôi đã về muộn một tiếng đồng hồ. Về tới nhà, tôi thấy bố mẹ đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, bố mẹ tôi liền chạy ra hỏi: “Sao con đi học muộn thế?”. Tôi tức khắc xin lỗi và kể lại toàn thể sự việc với bố mẹ. Nghe xong, bố tôi nói ngay: “Con làm rất đúng, chúng tôi rất tự hào về con”.
Tôi cũng cảm thấy rất vui vì mình đã làm được một việc tốt và khiến bố mẹ ưng ý. Tỏi cũng cảm thấy rất tự hào về bản thân. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu nhưng nó mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời