Lớp chúng ta vừa có thêm một thành viên mới, đó là bạn Lan, bạn từ trong Nam ra, bạn mới chuyển vào đây sống với ông bà ngoại. Lan là một người bạn mới của tôi, bạn là một người bạn mới thú vị của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ đó là một ngày thứ hai đầu tuần, là lần trước nhất tôi gặp Lan. Cô giáo giới thiệu về loài lan mới từ miền Nam vào đây sinh sống, các bạn sẽ học cùng chúng tôi và cô định cho bạn ngồi cạnh. Tôi nghĩ Lan là một cô gái xinh đẹp. Bạn có vầng trán cao và rộng trình bày sự thông minh của Lan lúc làm bài. Đôi môi đỏ tươi của bạn luôn mỉm cười với tôi. Mỗi lúc cười để lộ hàm răng trắng như ngọc và đều như hạt bắp. Thân hình mảnh mai của bạn mỗi sáng tới trường, bạn mặc đồng phục học trò ko cầu kỳ trong cách ăn mặc nhưng vẫn trình bày được sự chỉn chu của bạn. Cô đấy có đôi mắt to tròn như hai hòn bi ve, đôi mắt đấy thỉnh thoảng khiến tôi phải giật thót vì quá đẹp. Mỗi lúc được nhắc tới trên tạp chí, đôi mắt của các ngôi sao lại sáng lên vì hạnh phúc. Lan có mái tóc đen dài tới lưng. Nó ko thích để tóc dài tương tự nhưng mẹ nó sẽ ko cho nó cắt. Đây là mối quan tâm của cô đấy nhưng mà cô đấy phàn nàn suốt thời kì qua khiến tôi nhiều lần muốn cắt tóc cho cô đấy. Nhưng tôi phải xác nhận rằng mái tóc của cô đấy rất đẹp, tôi ko biết vì sao cô đấy muốn nó nữa. Chiếc mũi hơi to là điểm đặc trưng trên khuôn mặt của nó. Đôi môi căng mọng, hình trái tim và đỏ mọng khiến tôi phải ghen tuông tị. Cô đấy là một cô gái khá giản dị, ko ồn ĩ và ko cầu kỳ và đó là lý do vì sao tôi rất ấn tượng lúc lần trước nhất nói chuyện với cô đấy.
Tưởng chừng tình bạn của chúng tôi sẽ ngày càng tăng trưởng nhưng chẳng mấy chốc đã xảy ra một chuyện khiến tình bạn của chúng tôi ko còn thân thiết và thậm chí chúng tôi ko thèm nhìn mặt nhau. Nó cũng tới từ một người ko hiểu chuyện như tôi. Câu chuyện khởi đầu bằng một bài rà soát mười lăm phút môn văn Việt Nam. Tối qua do mải xem phim quá nên mình ko học bài cũ. Lúc cô giáo nói sẽ rà soát, tôi rất run và ko biết phải làm thế nào. Tôi với tay lên hỏi Lan đã học chưa, Lan trả lời là đã học. Nên em bớt căng thẳng hơn em có thể nhờ Lan giúp sức, em cứ yên tâm chờ Lan làm xong rồi sẽ giúp em.
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, dù đã làm xong nhưng nó vẫn ko cho tôi chép lại. Tôi nghĩ chắc anh đấy đã quên nên tôi có nhắc nhở nhưng anh đấy vẫn ko có thái độ gì. Cơn giận của tôi sau đó lên tới đỉnh điểm, tôi vừa giận nó vừa giận bản thân mình vì đã kết thân với một đứa ko giúp sức bạn hữu của mình lúc bạn gặp vấn đề tương tự. Tôi tức giận tới mức tự vấn ko muốn nói chuyện với anh đấy nữa. Vì vậy, tôi đã ko nói chuyện với anh đấy cho tới một ngày tôi bị ngã và gãy chân và ko thể tới trường. Biết tin anh tới nhà tôi tự nguyện làm xe ôm cho tôi. Tôi vẫn chưa nguôi giận, bảo anh đấy đừng làm gì lúc anh đấy cần giúp sức. Nó nói rằng những gì tốt cho bạn, tôi sẽ làm. Lúc tôi nghe điều này, tôi xấu hổ ko biết nói gì. Sau đó anh đấy khởi đầu nói chuyện với tôi như lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu. Tự răn sẽ ko nói chuyện với anh đấy nhưng ko hiểu sao em lại hờ hững đáp lại anh đấy. Một tuần lúc tôi bị gãy chân cũng là ngày tôi tới trường và đối với tôi đó là những ngày tôi ko bao giờ quên.
Rồi dần dần chúng tôi khởi đầu nói chuyện tầm thường trở lại. Chúng ta quên chuyện cũ đi và ko nói về nó nữa. Tôi cũng thầm mừng vì mình bị thương ở chân vì nếu ko có điều đó, tôi đã ko nghe hết những gì cô đấy nói và tất nhiên chúng tôi sẽ ko thể có được mối quan hệ thân thiết như hiện thời. Biết tôi bị đau chân nên khó tiếp thu nhanh, cùng với việc ko thể tới lớp mỗi lần tới bệnh viện khám bệnh nên chiều nào anh cũng thường xuyên tới nhà giúp tôi. các nghiên cứu, vì vậy chúng tôi trở thành thân thiết hơn. Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ so với nó. Kỉ niệm đó đã để lại cho cả hai chúng tôi những bài học rất khó quên. Chúng tôi đã hứa với nhau rằng dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, chúng tôi sẽ ko bao giờ trốn tránh nhau nhưng mà sẽ đương đầu để khắc phục tranh chấp của mình.
Vui thì có, buồn thì có, từ lúc có em thì cuộc sống của tôi vui hơn rất nhiều. Tôi sẽ trân trọng tình bạn này, trân trọng những phút giây chúng ta ở bên nhau và tôi nghĩ rằng cả đời này tôi sẽ ko bao giờ quên được. Tôi sẽ quên tình yêu trong sáng giữa chúng ta.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một người bạn mới quen có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một người bạn mới quen bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời