Tây Nguyên – vùng núi rừng hùng vĩ đầy bí hiểm với những loài chim Linh, sắc màu rực rỡ, với những âm thanh hùng tráng của tiếng đàn tơ hay tiếng cồng chiêng của mùa lễ hội … đã đi vào trang thơ, lời văn một cách tự nhiên đầy xúc cảm. . Với Nguyễn Trung Thành, mảnh đất và con người Tây Nguyên đã có nhiều thành công. Trước nhất phải kể tới giải nhất văn học Việt Nam 1954-1955 cho tiểu thuyết Quốc gia đứng lên viết về làng Cộng Hòa với người người hùng “Ẩn thế” trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Một lần nữa Nguyễn Trung Thành bước lên đài vinh quang với truyện ngắn Rừng rắn được giải thưởng Nguyễn Đình Chiểu 1965. Tác phẩm kể về câu chuyện làng Xô man thời chống Mỹ, trong đó nổi trội nhất là nhân vật Tnú – người kết tinh mọi nỗi đau, khát vọng và sức mạnh của tập thể.
Rừng rắn ra đời năm 1965 lúc đế quốc Mỹ mở đầu ồ ạt vào miền Nam nước ta. Truyện là lời tự sự đan xen vào những dòng hồi ức của Tnú. Câu chuyện đời người được kể trong một đêm đã trở thành lịch sử của một dân tộc. Cuộc đời của Tnú là cuộc đời của dân làng Sôman từ khổ đau tới đấu tranh và trưởng thành. Nguyễn Trung Thành đã xây dựng thành người lao động vật Tnú như một biểu tượng cho Tây Nguyên người hùng trong đấu tranh cách mệnh để trả món nợ đã từng gắn bó tình nghĩa.
Thuở nhỏ, Tnú là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong sự đùm bọc của dân làng. Ông Gặp nói “đời nó… nhưng bụng nó trong sạch như nước suối làng ta vậy”. Tương tự, Tnú là người con của Soman, của núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ. Khác với A Phủ cùng tình cảnh trong truyện ngắn Vợ chồng A Phủ của Tô Hoài, Tnú được tỉnh ngộ cách mệnh từ rất sớm. Ngay từ nhỏ, cán bộ Quyết đã dạy Tnú và Mai trở thành những cán bộ cách mệnh giỏi. Ko phụ lòng mong mỏi của anh Quyết, Quyết đã tụ hội và sớm bộc lộ những phẩm chất của một người hùng trẻ tuổi, một cán bộ lão thành cách mệnh trong tương lai.
Ngày cán bộ đảng về đóng trại ở làng Sôman, người dân Sôman thay nhau tiếp tế cán bộ, cũng có người bị bắt và bị giết thịt ngay trước mắt dân làng làm lung lay ý chí của nhân dân. những người như bà Nhàn, ông Sút. Tnú và Mai lúc đó còn rất nhỏ nhưng ko quản ngại nhưng xung phong tiếp tế, liên lạc với cán bộ trong rừng. Nếu bạn ko dũng cảm thì làm sao bạn dám nhận trách nhiệm đó.
Lúc đi liên lạc Tnú đã xé rừng để đi, Tnú ko chọn đường mòn, ko chọn con nước phẳng lặng nhưng chọn trục đường gai góc, chọn con nước chảy xiết và vượt qua vòng vây của quân địch. Tnú thương những người cán bộ đã vượt qua súng đạn để tiếp tế, thậm chí ngủ trong rừng với họ vì sợ họ bỏ mặc “giặc bắt thì sao”. Ngay từ lúc còn nhỏ, Tnú đã có lòng dũng cảm phi thường và một ý chí sắt đá. Một lần vô tình bị địch bắt, Tnú sẵn sàng nuốt ngay bức thư vào bụng để giữ yên cho cán bộ. Lúc giặc hỏi cộng sản ở đâu, Tnú nhất mực ko khai, đặt tay lên bụng nhưng mạnh dạn trả lời “Cộng sản đây rồi”, sau câu hỏi đó thì người Tnú bị chém tơi tả.
Dũng cảm, gan góc, mưu trí nhưng Tnú học chữ rất chậm: học chữ o quên chữ a. Tôi tức giận làm vỡ ván, suốt ngày ra bờ sông lấy đá đập vào đầu cho chảy máu để trừng trị. Tnú quyết tâm học đọc vì anh Quyết đã nói: “Phải học thật giỏi mới làm được việc tốt”. Có thể nói, những phẩm chất của Tnú đã báo trước cho chúng ta biết rằng sẽ có một người cán bộ cách mệnh trung thành, quật cường.
Ba năm sau, Tnú vượt ngục trở về làng, Tnú đã trưởng thành như một cây tùng vững chãi, “ngực rộng, hai tay vững như sắt”. Tú mang vẻ đẹp của những con người đã quen với nắng gió Tây Nguyên. Ông trở thành một cán bộ cách mệnh trung thành thay ông Quyết lãnh đạo dân làng Sôman đánh giặc. Cưới Mai, cô học đọc nhiều hơn anh. Niềm hạnh phúc trọn vẹn lúc đứa con chào đời giống anh một cách kỳ lạ. Đó là thời kỳ hạnh phúc nhất nhưng cũng bi thương nhất trong cuộc đời Tnú.
Lúc nghe tin Tnú trở về lãnh đạo dân làng Sác-lô-vích sẵn sàng khởi nghĩa, quân địch rất ghen tuông tị với anh. Họ vô cùng sợ hãi và gọi anh ta là con hổ nhiều lần trong các cuộc phục kích nhưng họ ko thể bắt được. Sau đó, họ lên kế hoạch bắt hổ cái và hổ con để dụ hổ đực ra ngoài. Sau đó chúng bắt mẹ con bà Mai tra tấn tới chết. xếp sau gốc cây sung chứng kiến cảnh vợ con bị hành tội, nỗi căm hờn trong người cứ sôi sùng sục, hai mắt như hai ngọn lửa lớn. Mặc cho bà Gặp kháng cự, Tnú lao vào cứu mẹ con Mai nhưng đôi bàn tay đó ko cứu được vợ, mẹ con bà Mai vẫn chết, bản thân Tnú cũng bị bắt, bị tra tấn mọi rợ. Chúng được tẩm xà phòng ni sư quấn mười đầu ngón tay rồi hơ lửa cho cháy “một ngón, hai ngón, ba ngón cháy rồi lại nhanh chóng cháy trong tích tắc, mười ngón như mười ngọn đuốc sống”. Bị địch bắt và tra tấn mọi rợ tương tự nhưng Tnú ko hề kêu khóc, anh vẫn khắc cốt ghi tâm lời dặn của anh Quyết: “Người cộng sản ko người nào kêu”. Thảm kịch Tnú hay thảm kịch của làng Sác-lô. Tnú có đủ mọi sức khỏe, phẩm chất người hùng, có lòng căm thù giặc thâm thúy, có ý chí đấu tranh nhưng anh vẫn thất bại vì chỉ có một mình hai bàn trắng tay. Từ cuộc di dời, chân lý của thời đại càng sáng tỏ: “Nếu chúng có súng thì ta phải cầm giáo”.
Trong đêm bị giặc bắt, Tnú ko chỉ bị cụt mười ngón tay, ko chỉ đớn đau về thể xác nhưng còn mất mẹ con Mai mãi mãi. Nỗi đau ý thức ko bao giờ lành. Nỗi đớn đau khôn nguôi, lòng căm thù sục sôi vì mất vợ con, tất cả đều được dập tắt trong một tiếng hô lớn. Tiếng hét của Tnú đêm đó vẻ vang và trở thành tiếng thét dữ dội hơn, thôi thúc Xôcrát vùng dậy. Đêm đau thương của Tnú cũng là đêm “Rừng xà nu, ao rung”. Có thể nói, ngọn lửa căm thù từ bàn tay Tnú đã thổi bùng lên cuộc nổi dậy của dân làng Sôman. Cuộc đời của Tnú cũng là lịch sử của dân làng Sác-lô, từ trong đau thương mất mát, họ đã vùng lên đấu tranh và thắng lợi quân địch. Lúc họ nhìn thấy sự thực, đó là lúc họ nhìn thấy trách nhiệm của mình đối với sự tồn vong của quê hương.
Tương tự, lúc xây dựng nhân vật Tnú Nguyễn Trung Thành đã soi chiếu nhân vật qua nhiều góc độ không giống nhau để hiện lên vẻ đẹp hoàn mỹ của hình tượng. Có nhẽ sức hút của nhân vật chính là nhờ những góc quay sống động đó.
Kết tinh tất cả vẻ đẹp phẩm chất người hùng của Tnú chính là đôi bàn tay. Đôi bàn tay của anh đã góp phần làm nổi trội tính cách số phận của anh, đồng thời làm toát lên ý tưởng chủ đề của tác phẩm. Đôi bàn tay đó cũng có cuộc đời: lúc còn lành lẽ biết cầm phấn học chữ, biết cầm đá đập đầu cho máu chảy vì quên đọc chữ, đôi bàn tay đó đã từng dũng cảm chỉ vào bụng của họ. ma nói “chủ nghĩa cộng sản ở đây”. Đôi bàn tay đó đã từng nắm tay Mai tháng ngày, đã biết gỡ hàng chục quả sung lúc chứng kiến cảnh chúng hành tội mẹ con Mai. Vợ con chết, anh bị giặc bắt đốt tay trong đêm làng khởi nghĩa. Sau đêm mất mát đó, Tnú lại ra đi, tham gia lực lượng vũ trang và đưa đôi tay bị bỏng của mình để làm chứng cho tội ác của quân địch. Thời kì có thể làm lành và mờ những vết sẹo trên tay anh nhưng nỗi đau mất vợ con anh vẫn tồn tại. Vừa trở về, đôi tay đó đã cùng dân làng cầm giáo mác, đứng lên giết thịt giặc. Trong một trận đánh, chính bàn tay cụt đã siết cổ chỉ huy đồn địch.
Có thể nói, cụ thể bàn tay Tnú được nhà văn xây dựng nên rất ấn tượng. Chỉ với hình ảnh đôi bàn tay đó, người đọc có thể phần nào hiểu được số phận đầy xúc động của Tnú – người con trung thành của người hùng Sác-lô.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về nhân vật Tnú trong “Rừng xà nu” (3) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về nhân vật Tnú trong “Rừng xà nu” (3) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời