Rừng rắn được Nguyễn Trung Thành viết vào mùa hè năm 1965 lúc đế quốc Mỹ mở màn đổ quân vào miền Nam nước ta. Câu chuyện ngược về những năm 60 nói về sự đồng cam cộng khổ của người dân Tây Nguyên với chân lý “mình cầm súng, ta phải cầm giáo”. Nhắc lại những sự kiện đã xảy ra trước năm 1965 có ý nghĩa cảnh tỉnh và chỉ ra tuyến đường duy nhất: cầm vũ khí đánh quân viễn chinh Mỹ. Rừng rắn là bản người hùng ca đậm chất chiến sĩ và cảm hứng lãng mạn về trận đấu đấu của nhân dân Tây Nguyên, của dân tộc Việt Nam trong cuộc thánh chiến chống đế quốc Mỹ. Nhân vật tiêu biểu nhất trong tác phẩm là Tnú.
Đây là nhân vật người hùng, người con hiển hách của làng Xô Man đã được Nguyễn Trung Thành khắc họa bằng những đường nét lạ mắt giàu chất sử thi. Tính chất sử thi trình bày rõ nhất ở chỗ, cuộc đời tưởng như có số phận riêng, nhưng thực chất Tnú lại tiêu biểu cho số phận và tuyến đường đi lên của dân tộc. Tnú sống chết với số đông, gắn bó với những sự kiện ý nghĩa nhất của số đông. Ông là một trong nhiều cây khác đang nằm dưới họng pháo của quân địch. Ko cây nào ko bị thương nên số phận cây xà nu – Tnú cũng mang thương tật do quân địch gây ra. Bao nhiêu người dân làng Xô Man đã trở thành nạn nhân của tội ác quân địch. Bao nhiêu người dân làng Xô Man đã trở thành nạn nhân của tội ác quân địch: “Ba Nhạn bị chém đầu, anh Xút bị bắn chết, nhỏ Dít trở thành mục tiêu cho quân địch bắn cười… cũng chịu chung số phận với số đông , nhưng tàn nhẫn và đắng cay hơn, tiêu biểu hơn: Ông chứng kiến cảnh giặc dùng gậy sắt đánh chết vợ con, tới lúc lao vào cứu vợ con cũng bị giặc chém đứt lìa mười đầu ngón tay … sau đó Tnú cũng lên đường tham gia lực lượng cũng như số đông Xô Man của mình, cầm vũ khí và xây dựng làng đấu tranh.
Nhân vật Tnú có những nét tính cách tiêu biểu sau:
Trước hết, anh là một thanh niên dũng cảm, gan góc, kiên cường với những người lính có tính kỷ luật cao.
Thuở nhỏ, ông vào rừng nuôi cán bộ, dù biết bà Nhạn và ông Xút đã bị bắt và bị giết thịt như một lời cảnh báo. Tnú đi liên lạc “thường xuyên xé rừng nhưng đi, chọn thác mạnh nhưng vượt”, học chữ chậm hơn Mai, Tnú đã “lấy đá đập đầu chảy máu”. Bị địch bắt để tra khảo, anh nhất quyết ko kể, anh chỉ vào bụng – bảo “Cộng sản tới rồi”. Kinh khủng nhất là lúc bị địch đốt mười đầu ngón tay, tôi vẫn nghiến răng ko kêu. Hành động lao ra cứu vợ con với hai bàn trắng tay phần nào trình bày lòng dũng cảm bất chấp cái chết của Tnú.
Câu chuyện về Tnú được ông Gặp kể trong một đêm nhân dịp nhớ làng xin đơn vị về nghỉ phép một ngày. Sáng mai Tnú lên đường, điều đó chứng tỏ anh chấp hành nghiêm kỷ luật của đơn vị, tôn trọng và kính trọng đơn vị. Tôn trọng kỷ luật của làng, ý chí mạnh mẽ của anh ta đã thắng lợi những cảm giác yếu ớt của mình.
Tư cách thứ hai của Tnú là con người có ý chí kiên cường, vượt lên thảm kịch tư nhân để sống cao đẹp.
Từ nhỏ, Tnú đã đi nuôi cán bộ, vượt ngục trở về cùng đồng chí mài giáo sẵn sàng cho trận đấu đấu khốc liệt sau này.
Ko có gì đớn đau hơn lúc có được một người vợ hiền với đứa con mập mạp nhưng Tnú lại chứng kiến cảnh đánh đập man rợ cùng với cái chết của vợ con. Ko những thế, Tnú còn là nạn nhân của những kẻ man rợ. Mười ngón tay bị tật, nhưng anh tự nguyện tham gia quân nhân chủ lực để giết thịt thêm quân địch.
Đặc điểm tư cách thứ ba của Tnú là một con người giàu tình nghĩa. Ông gắn bó với cách mệnh, hết lòng vì ông Quyết, nghe lời ông Quyết học hành để trở thành cán bộ.
Với đứa con mới sinh, Tnú xé chăn làm địu. Dù ko cứu được vợ con nhưng anh đã lao ra trong vô vọng thì bị địch bắt như một biểu lộ của tình mến thương vợ con rất mực.
Mồ côi cha mẹ, mất vợ con nên xóm làng, số đông là tất cả. Lúc được về, anh xúc động lúc nghe tiếng chày giã gạo lúc nhìn thấy từng gương mặt, từng nét thay đổi của quê hương.
Nói tới Tnú, người ta thường nghĩ ngay tới những cụ thể nghệ thuật đầy ý nghĩa của Tnú. Đó là bàn tay đã dùng đá đập vào đầu, bàn tay dắt Mai đi làm ruộng, bàn tay chỉ vào bụng nói là cộng sản, bàn tay trốn tù run rẩy nắm lấy tay Mai. đầu nguồn nước lớn. của làng, bàn tay mài rìu, rìu, giáo… rồi cũng chính bàn tay đốn sung. Hai cánh rộng như đôi cánh sắt vững chãi của chàng ôm chặt lấy Mai và Mai lần cuối, rồi mười đầu ngón tay của Tnu bừng bừng bừng bừng. Bàn tay bị thương đấy đã tham gia trận đánh giết thịt bọn chỉ huy đồn giặc, và bàn tay đấy cầm đèn pin soi rõ mặt địch (vì Tnú luôn coi mỗi xác giặc mình giết thịt là thằng Đức).
Rừng rắn giàu âm hưởng sử thi đã tạo nên một nhân vật lịch sử hào hùng. Cuộc đời bi tráng của Tnú là cuộc đời của dân tộc Việt Nam: một thời khắc lịch sử trọng đại:
Họ muốn thiêu nhà sư thành tro
Tôi đốt vàng bằng phẩm giá và lương tâm
Họ muốn chúng ta bán mình vì xấu hổ
Em làm đóa sen thơm giữa đầm.
(Tố Hữu)
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về nhân vật Tnú trong “Rừng xà nu” (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về nhân vật Tnú trong “Rừng xà nu” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời