Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Tập huấn Sa Thầy Tu Phật nhưng ko tu tâm thì mất thời cơ sống bình yên.
Nhiều người tu theo đạo Phật nhưng ko tu tâm. Mồm họ ko ngừng niệm “Nam mô” nhưng lòng vẫn đầy ác niệm ác ngữ thì làm sao mong được cuộc sống bình yên an lạc?
1. Chuyện người lương thiện và ông lão kỳ lạ
Bạn đang xem: Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ mất thời cơ sống bình yên
Ngày xửa ngày xưa, có một người họ Vương, sinh ra đã có bản tính hiền lành, thích giúp sức người khác và coi đó là thú vui. Anh Vương luôn một lòng hướng Phật nên còn được gọi là “Mr.
Một hôm, ông Vương tới chùa vẽ quẻ, muốn xem lúc nào tu hành đắc chính quả.
Có vị tăng thưa với Ngài: “Nếu mỗi ngày kính lễ Phật, dâng hương cúng dường Ngài, lúc tàn nhang đã đổ 3 tầng 6 diêm, người đó đem tro hương về Tây thiên diện kiến Phật.
Anh Vương kính cẩn trở về tuân theo lời nhà sư. Tháng ngày trôi qua, sau vài năm cuối cùng anh ta cũng góp đủ số tro cốt như lời vị sư kia nói.
Vì vậy, ông đã sắm một con lừa để nó chở gần hết tro và hương, còn ông thì cõng một bao tro trên lưng, lên đường tới gặp Đức Phật.
Ông Vương và con lừa đi được một ngày, thấy mặt trời sắp lặn trên núi Tây, ông Vương lúc này khát nước vô cùng nên sửa soạn tìm chỗ nghỉ chân.
Lúc này, anh chợt nhìn thấy trên trục đường phía tây có một ông lão đang đứng cản đường, người kia hỏi Vương: “Ông là người ở đâu, tên gì? Vì sao một con lừa lại chở nặng tương tự?”
Ông Vương trả lời từng câu hỏi một. Ông lão lại nói: “Được, chúng ta cùng đường, nhất mực là có duyên phận. Ngày nay ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay, ko biết ngươi có đồng ý hay ko?”
Ông Vương lại hỏi có việc gì, người kia nói: “Tôi đi đã một ngày rồi, hiện thời thật sự ko đi được nữa, ông có thể để con lừa của ông cõng tôi một lúc được ko?”
Anh Vương rất khó xử, nhưng trong lòng nghĩ: Nếu cả đời mình tích đức làm việc thiện, nay ông cụ già mỏi mệt cần giúp sức, sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vì vậy, anh ta tức khắc cõng tro hương trên lưng lừa và nhờ ông già cưỡi lên lưng lừa.
Lão già cưỡi lừa, còn có sức sống hơn nhiều, hỏi Vương lão phu: “Này! Lúc nãy ngươi nói muốn đi đâu? Ta già rồi, mau quên!”
Anh Vương vẫn nhẫn nại nói với ông cụ: “Tôi sang Tây thiên yết kiến Phật sống và đảnh lễ”.
Ông lão trả lời: “Tôi thấy, tôi biết.”
Trời đã tối, lại vào chòi ngơi nghỉ, Vương nghĩ bụng: “Hiện thời con lừa phải cõng một ông già, vừa chậm rì rì vừa mỏi mệt, biết bao giờ mới sang Tây thiên diện kiến Phật sống đây? ngày mai đi sớm, bỏ lại gánh nặng của ông già này.”
Vừa rạng sáng hôm sau, quả nhiên ông Vương đã dắt lừa, chở tro cốt lặng lẽ lên đường.
Trên đường đi về phía tây, anh gặp một ông lão ngồi bên vệ đường trong một ngôi làng. Người kia gọi ông Vương:
“Này, anh Vương. Anh đó đã làm gì? Tôi thấy anh đó là một người rất tốt bụng, nếu chúng ta đã có duyên cùng đường, vì sao anh đó lại ko thèm quan tâm tới người bạn này, bỏ đi ko để lại một câu? May nhưng tôi dậy sớm nên ko bị lỡ việc. Lại đây, lại đây, để tôi cưỡi lừa một lát!”
Anh Vương ko thể từ chiều tối, phải tiếp tục chở hết tro và hương lên lừa để ông già cưỡi lừa.
Ngồi trên lưng lừa, ông lão lại hỏi: “Ngươi tưởng ta già rồi, sự ghi nhớ kém sao, hôm qua mới hỏi ngươi, hôm nay quên mất. Ngươi đi Tây thiên làm gì?”
Anh Vương giận lắm nhưng vẫn đáp một câu: “Đi Tây lễ Phật”.
Một lúc sau, ông lão nói tiếp: “Tôi nhớ ông Vương phải ko, nhưng tôi ko nhớ ông đi đâu, phiền ông nói lại lần nữa được ko?”
Lão Vương trong bụng đầy tức giận, nhưng với một vị trưởng bối “tận tình” tương tự, hắn cũng ko thể bộc lộ hết ra ngoài, đành nhẫn nhịn đáp lại.
Cứ tương tự, thêm một ngày nữa trôi qua, ông cụ ko biết đã gặng hỏi bao nhiêu lần, ông Vương vô cùng giận dữ.
Trời đã tối, hai người tìm chỗ nghỉ, ăn trưa lấy lại sức. Lão Vương thầm nghĩ: “Lần này nhất mực phải đi sớm một tẹo, bỏ lại lão già phiền phức này!”
Vì vậy, ông Vương đã cho lừa ăn rơm và nước. Thấy bên ngoài chưa canh ba, chàng dắt lừa mang theo tro và hương, trong đêm tối lên đường.
2. Một lòng muốn lễ Phật nhưng ko biết rằng Phật ở ngay bên mình
Ngờ đâu ông Vương vừa bước tới cửa thôn khác, mù mờ thấy một bóng người chắn trước cửa thôn:
“Anh Vương, anh Vương, thật lãng phí tên tuổi tốt của anh nhưng vì sao anh ko làm tốt công việc của mình? Ta kết thân rồi đi, ta già rồi, bước chậm sao em ko thương, bỏ ta nhưng đi. Hơn nữa, ngươi ngày càng sớm rời đi, chỉ là muốn thoát khỏi ta, sao có thể nhẫn tâm tương tự?”
Anh Vương ko nói được lời nào chỉ biết nén giận, lấy hương trên lưng lừa đặt lên vai.
Ông lão cưỡi lừa đi vài bước liền hỏi: “Vương tiên sinh, ngài kiên trì cả ngày lẫn đêm, ngài đi đâu, có chuyện quan trọng tương tự muốn nói với ta sao?”
Lần này, ông Vương ko kìm chế được nữa: “Lão già này, ông thật ko hiểu nổi khổ của người khác, để ông ta cưỡi lừa, tôi vừa đi vừa phải bưng hương, vừa khổ vừa mệt. nhưng hỏi đi hỏi lại anh đó vẫn ko biết phải làm sao, hỏi đi hỏi lại, anh đó hỏi ko mệt sao, tôi đáp là mệt, anh ko có lương tâm sao?”
Ông lão nhẹ nhõm nhảy xuống lừa, chỉ vào ông Vương nhưng nói: “Ông về đi, đừng đi Tây thiên làm gì, Phật sống ko chấp nhận một người ‘tu Phật nhưng ko tu đạo’. tâm trí’ như bạn. .
Nói xong, ông lão bay lên trời, mất tích sau những đám mây phía tây.
Bấy giờ ông Vương mới sực tỉnh và hiểu ra: “Thì ra ông già này chính là Phật sống!”
Lão Vương ngồi dưới đất, vì quá hối hận nhưng đấm ngực giậm chân, nhưng có làm cũng vô ích, tất cả đã quá muộn!
Người tu theo đạo Phật nhưng tâm ko tu thì dầu thắp hương niệm Phật hàng ngày cũng ko bao giờ chứng được chánh quả. Vậy muốn thoát khỏi khổ đau của cuộc đời thì phải làm thế nào?
3. Đã tu theo đạo Phật thì nhất mực phải tu tâm
Bất kỳ người nào tu tập theo đạo Phật (gọi là Phật tử), dù đã quy y hay chưa, là cư sĩ hay xuống tóc, đều cần nhớ một điều quan trọng là “tu tâm”. Mồm tu Phật nhưng tâm ko tu, thì mọi công sức tu hành đều uổng công.
Tu tâm nói đủ là tu tâm dưỡng tánh. Vậy làm thế nào và vì sao chúng ta nên tu tâm?
Chúng ta thường than vãn và cũng nghe rất nhiều người than vãn: “sao cuộc đời khổ quá”. Vì sao tương tự?
Sở dĩ cuộc đời có nhiều khổ cực là do con người tự làm khổ mình và người khác khổ, cũng là do tâm tham, sân, si. Tìm hiểu thêm: CẤP, NĂM, SI là gì? Làm thế nào để kiềm chế?
Vì tâm tham nên con người thường mong có được những của nả vật chất hào nhoáng, nhà cao cửa rộng, tiền tài danh vọng. Vì vậy đừng từ bỏ bất kỳ thời cơ nào để có thể thu được lợi ích cho mình dù phải bất chấp thủ đoạn, bất chấp gây khổ cực cho người khác.
Vì tâm sân hận nên con người thường chấp nhận những điều ko theo ý mình, ghi nhớ những điều người khác làm cho mình khắc cốt ghi tâm, sống để bụng mang dạ, chết ghi chép những điều người khác làm hại mình. làm tổn thương họ. quan tâm tới lợi ích, danh dự của bạn…
Vì tâm si mê nên con người thường gây ra rất nhiều ác nghiệp, thù oán, ác nghiệp nhưng ko hề hay biết. Họ yêu cầu những điều phi lý, ích kỷ, lợi mình hại người, phá vỡ những quy tắc, lẽ thường, đạo lý… trở thành vô nhân đạo, gian ác. Đọc ngay: 8 nguyên nhân tạo nghiệp xấu chịu quả báo lớn nhất
Vì vậy, nếu chúng ta muốn sống một cuộc đời thanh thản, an lạc và hạnh phúc, ko còn chìm đắm trong bể khổ và ko gây khổ đau, ác nghiệp cho người khác thì chúng ta phải biết tu tâm. Họ luôn nói tu Phật thôi chưa đủ, quan trọng là cái tâm. Tu tâm theo lời Phật dạy để tạo thiện nghiệp.
Tu tâm cũng là loại trừ tâm tham, sân, si đang đầu độc chúng ta. Để thoát khỏi ba thứ đó, chúng ta nên tu huệ, hành thiện và tích đức, hiểu luật nhân quả là gì, biết buông bỏ lúc cần, biết thế nào là đúng sai.
Chỉ lúc nào chúng ta biết bỏ qua những thứ vô ích, ko cần thiết, gây nhiều rối rắm trong đời sống của chúng ta, thì cuộc đời chúng ta mới bớt khổ đau vì si mê.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng cần giữ tâm thanh tịnh, chuyện gì đã qua thì hãy cứ để nó qua đi, đừng cố chấp giữ lấy một hình ảnh nào dù thương hay ghét.
Chúng ta nên học những đức tính của trần gian, dù thu được những lời ca tụng, khen ngợi hay những lời chê bai, vu khống, xúc phạm của thế gian, người tu hành đều biến chúng thành những bông hoa tươi thắm, tô điểm cho đời tu của mình. Việc thực hành đạo đức của ông ngày càng trở thành tinh tế hơn.
Nghe Lời Phật dạy về sự xúc phạm: Bạn xúc phạm người khác bao nhiêu, bạn nhận lấy nghiệp chướng bấy nhiêu
Tu tâm giống như con én bay trên ko, in bóng xuống mặt nước lúc bay trên sông. Sau lúc con én bay qua, hình bóng trên mặt nước đã ko còn nữa. Đó là vì nhạn ko định để lại dấu vết, và nước ko có tâm lưu giữ hình ảnh của chim nhạn.
Làm được tương tự thì lòng ta nhẹ nhõm, thoải mái, thư thái, cõi tục nào cũng sớm vượt qua, hưởng được cuộc sống thanh tịnh, tự tại, tự tại.
Nhưng người phương Tây có câu: “Chiếc áo cà sa ko làm nên nhà sư”. Hay người xưa cũng có câu: “Ba biết mặt nhưng ko biết tâm”, tức là: biết người thì chỉ biết mặt, xem tướng mạo, ko biết nội tâm.
Vì vậy, người tu thiền có tu phải biết tu tâm, tu tánh. Như thế mới vào được cửa đạo, được an lạc trong biển chư Phật, thoát khỏi mọi phiền não khổ đau. Trị giá của sự tu luyện – bạn chọn thành công hay thất bại?
Cuộc đời này là vô thường, hôm nay và ngày mai, ngày mai và ngày mai, vạn vật ko tồn tại mãi mãi, ổn định, ko có gì là ổn định. Vì vậy, nhất mực chúng ta phải nhớ rằng tu Phật phải đi đôi với tu tâm. Tu theo đạo Phật nhưng ko tu tâm thì từ tốt chuyển thành xấu.
Lâm Lâm
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Tập huấn Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Tu Phật nhưng không tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc” state=”close”]
Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc
Hình Ảnh về: Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc
Video về: Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc
Wiki về Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc
Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc -
Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Tập huấn Sa Thầy Tu Phật nhưng ko tu tâm thì mất thời cơ sống bình yên.
Nhiều người tu theo đạo Phật nhưng ko tu tâm. Mồm họ ko ngừng niệm “Nam mô” nhưng lòng vẫn đầy ác niệm ác ngữ thì làm sao mong được cuộc sống bình yên an lạc?
1. Chuyện người lương thiện và ông lão kỳ lạ
Bạn đang xem: Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ mất thời cơ sống bình yên
Ngày xửa ngày xưa, có một người họ Vương, sinh ra đã có bản tính hiền lành, thích giúp sức người khác và coi đó là thú vui. Anh Vương luôn một lòng hướng Phật nên còn được gọi là “Mr.
Một hôm, ông Vương tới chùa vẽ quẻ, muốn xem lúc nào tu hành đắc chính quả.
Có vị tăng thưa với Ngài: “Nếu mỗi ngày kính lễ Phật, dâng hương cúng dường Ngài, lúc tàn nhang đã đổ 3 tầng 6 diêm, người đó đem tro hương về Tây thiên diện kiến Phật.
Anh Vương kính cẩn trở về tuân theo lời nhà sư. Tháng ngày trôi qua, sau vài năm cuối cùng anh ta cũng góp đủ số tro cốt như lời vị sư kia nói.
Vì vậy, ông đã sắm một con lừa để nó chở gần hết tro và hương, còn ông thì cõng một bao tro trên lưng, lên đường tới gặp Đức Phật.
Ông Vương và con lừa đi được một ngày, thấy mặt trời sắp lặn trên núi Tây, ông Vương lúc này khát nước vô cùng nên sửa soạn tìm chỗ nghỉ chân.
Lúc này, anh chợt nhìn thấy trên trục đường phía tây có một ông lão đang đứng cản đường, người kia hỏi Vương: "Ông là người ở đâu, tên gì? Vì sao một con lừa lại chở nặng tương tự?"
Ông Vương trả lời từng câu hỏi một. Ông lão lại nói: "Được, chúng ta cùng đường, nhất mực là có duyên phận. Ngày nay ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay, ko biết ngươi có đồng ý hay ko?"
Ông Vương lại hỏi có việc gì, người kia nói: “Tôi đi đã một ngày rồi, hiện thời thật sự ko đi được nữa, ông có thể để con lừa của ông cõng tôi một lúc được ko?”
Anh Vương rất khó xử, nhưng trong lòng nghĩ: Nếu cả đời mình tích đức làm việc thiện, nay ông cụ già mỏi mệt cần giúp sức, sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vì vậy, anh ta tức khắc cõng tro hương trên lưng lừa và nhờ ông già cưỡi lên lưng lừa.
Lão già cưỡi lừa, còn có sức sống hơn nhiều, hỏi Vương lão phu: "Này! Lúc nãy ngươi nói muốn đi đâu? Ta già rồi, mau quên!"
Anh Vương vẫn nhẫn nại nói với ông cụ: “Tôi sang Tây thiên yết kiến Phật sống và đảnh lễ”.
Ông lão trả lời: "Tôi thấy, tôi biết."
Trời đã tối, lại vào chòi ngơi nghỉ, Vương nghĩ bụng: “Hiện thời con lừa phải cõng một ông già, vừa chậm rì rì vừa mỏi mệt, biết bao giờ mới sang Tây thiên diện kiến Phật sống đây? ngày mai đi sớm, bỏ lại gánh nặng của ông già này."
Vừa rạng sáng hôm sau, quả nhiên ông Vương đã dắt lừa, chở tro cốt lặng lẽ lên đường.
Trên đường đi về phía tây, anh gặp một ông lão ngồi bên vệ đường trong một ngôi làng. Người kia gọi ông Vương:
“Này, anh Vương. Anh đó đã làm gì? Tôi thấy anh đó là một người rất tốt bụng, nếu chúng ta đã có duyên cùng đường, vì sao anh đó lại ko thèm quan tâm tới người bạn này, bỏ đi ko để lại một câu? May nhưng tôi dậy sớm nên ko bị lỡ việc. Lại đây, lại đây, để tôi cưỡi lừa một lát!”
Anh Vương ko thể từ chiều tối, phải tiếp tục chở hết tro và hương lên lừa để ông già cưỡi lừa.
Ngồi trên lưng lừa, ông lão lại hỏi: "Ngươi tưởng ta già rồi, sự ghi nhớ kém sao, hôm qua mới hỏi ngươi, hôm nay quên mất. Ngươi đi Tây thiên làm gì?"
Anh Vương giận lắm nhưng vẫn đáp một câu: “Đi Tây lễ Phật”.
Một lúc sau, ông lão nói tiếp: “Tôi nhớ ông Vương phải ko, nhưng tôi ko nhớ ông đi đâu, phiền ông nói lại lần nữa được ko?”
Lão Vương trong bụng đầy tức giận, nhưng với một vị trưởng bối "tận tình" tương tự, hắn cũng ko thể bộc lộ hết ra ngoài, đành nhẫn nhịn đáp lại.
Cứ tương tự, thêm một ngày nữa trôi qua, ông cụ ko biết đã gặng hỏi bao nhiêu lần, ông Vương vô cùng giận dữ.
Trời đã tối, hai người tìm chỗ nghỉ, ăn trưa lấy lại sức. Lão Vương thầm nghĩ: "Lần này nhất mực phải đi sớm một tẹo, bỏ lại lão già phiền phức này!"
Vì vậy, ông Vương đã cho lừa ăn rơm và nước. Thấy bên ngoài chưa canh ba, chàng dắt lừa mang theo tro và hương, trong đêm tối lên đường.
2. Một lòng muốn lễ Phật nhưng ko biết rằng Phật ở ngay bên mình
Ngờ đâu ông Vương vừa bước tới cửa thôn khác, mù mờ thấy một bóng người chắn trước cửa thôn:
“Anh Vương, anh Vương, thật lãng phí tên tuổi tốt của anh nhưng vì sao anh ko làm tốt công việc của mình? Ta kết thân rồi đi, ta già rồi, bước chậm sao em ko thương, bỏ ta nhưng đi. Hơn nữa, ngươi ngày càng sớm rời đi, chỉ là muốn thoát khỏi ta, sao có thể nhẫn tâm tương tự?"
Anh Vương ko nói được lời nào chỉ biết nén giận, lấy hương trên lưng lừa đặt lên vai.
Ông lão cưỡi lừa đi vài bước liền hỏi: “Vương tiên sinh, ngài kiên trì cả ngày lẫn đêm, ngài đi đâu, có chuyện quan trọng tương tự muốn nói với ta sao?”
Lần này, ông Vương ko kìm chế được nữa: “Lão già này, ông thật ko hiểu nổi khổ của người khác, để ông ta cưỡi lừa, tôi vừa đi vừa phải bưng hương, vừa khổ vừa mệt. nhưng hỏi đi hỏi lại anh đó vẫn ko biết phải làm sao, hỏi đi hỏi lại, anh đó hỏi ko mệt sao, tôi đáp là mệt, anh ko có lương tâm sao?”
Ông lão nhẹ nhõm nhảy xuống lừa, chỉ vào ông Vương nhưng nói: “Ông về đi, đừng đi Tây thiên làm gì, Phật sống ko chấp nhận một người 'tu Phật nhưng ko tu đạo'. tâm trí' như bạn. .
Nói xong, ông lão bay lên trời, mất tích sau những đám mây phía tây.
Bấy giờ ông Vương mới sực tỉnh và hiểu ra: “Thì ra ông già này chính là Phật sống!”
Lão Vương ngồi dưới đất, vì quá hối hận nhưng đấm ngực giậm chân, nhưng có làm cũng vô ích, tất cả đã quá muộn!
Người tu theo đạo Phật nhưng tâm ko tu thì dầu thắp hương niệm Phật hàng ngày cũng ko bao giờ chứng được chánh quả. Vậy muốn thoát khỏi khổ đau của cuộc đời thì phải làm thế nào?
3. Đã tu theo đạo Phật thì nhất mực phải tu tâm
Bất kỳ người nào tu tập theo đạo Phật (gọi là Phật tử), dù đã quy y hay chưa, là cư sĩ hay xuống tóc, đều cần nhớ một điều quan trọng là “tu tâm”. Mồm tu Phật nhưng tâm ko tu, thì mọi công sức tu hành đều uổng công.
Tu tâm nói đủ là tu tâm dưỡng tánh. Vậy làm thế nào và vì sao chúng ta nên tu tâm?
Chúng ta thường than vãn và cũng nghe rất nhiều người than vãn: “sao cuộc đời khổ quá”. Vì sao tương tự?
Sở dĩ cuộc đời có nhiều khổ cực là do con người tự làm khổ mình và người khác khổ, cũng là do tâm tham, sân, si. Tìm hiểu thêm: CẤP, NĂM, SI là gì? Làm thế nào để kiềm chế?
Vì tâm tham nên con người thường mong có được những của nả vật chất hào nhoáng, nhà cao cửa rộng, tiền tài danh vọng. Vì vậy đừng từ bỏ bất kỳ thời cơ nào để có thể thu được lợi ích cho mình dù phải bất chấp thủ đoạn, bất chấp gây khổ cực cho người khác.
Vì tâm sân hận nên con người thường chấp nhận những điều ko theo ý mình, ghi nhớ những điều người khác làm cho mình khắc cốt ghi tâm, sống để bụng mang dạ, chết ghi chép những điều người khác làm hại mình. làm tổn thương họ. quan tâm tới lợi ích, danh dự của bạn…
Vì tâm si mê nên con người thường gây ra rất nhiều ác nghiệp, thù oán, ác nghiệp nhưng ko hề hay biết. Họ yêu cầu những điều phi lý, ích kỷ, lợi mình hại người, phá vỡ những quy tắc, lẽ thường, đạo lý… trở thành vô nhân đạo, gian ác. Đọc ngay: 8 nguyên nhân tạo nghiệp xấu chịu quả báo lớn nhất
Vì vậy, nếu chúng ta muốn sống một cuộc đời thanh thản, an lạc và hạnh phúc, ko còn chìm đắm trong bể khổ và ko gây khổ đau, ác nghiệp cho người khác thì chúng ta phải biết tu tâm. Họ luôn nói tu Phật thôi chưa đủ, quan trọng là cái tâm. Tu tâm theo lời Phật dạy để tạo thiện nghiệp.
Tu tâm cũng là loại trừ tâm tham, sân, si đang đầu độc chúng ta. Để thoát khỏi ba thứ đó, chúng ta nên tu huệ, hành thiện và tích đức, hiểu luật nhân quả là gì, biết buông bỏ lúc cần, biết thế nào là đúng sai.
Chỉ lúc nào chúng ta biết bỏ qua những thứ vô ích, ko cần thiết, gây nhiều rối rắm trong đời sống của chúng ta, thì cuộc đời chúng ta mới bớt khổ đau vì si mê.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng cần giữ tâm thanh tịnh, chuyện gì đã qua thì hãy cứ để nó qua đi, đừng cố chấp giữ lấy một hình ảnh nào dù thương hay ghét.
Chúng ta nên học những đức tính của trần gian, dù thu được những lời ca tụng, khen ngợi hay những lời chê bai, vu khống, xúc phạm của thế gian, người tu hành đều biến chúng thành những bông hoa tươi thắm, tô điểm cho đời tu của mình. Việc thực hành đạo đức của ông ngày càng trở thành tinh tế hơn.
Nghe Lời Phật dạy về sự xúc phạm: Bạn xúc phạm người khác bao nhiêu, bạn nhận lấy nghiệp chướng bấy nhiêu
Tu tâm giống như con én bay trên ko, in bóng xuống mặt nước lúc bay trên sông. Sau lúc con én bay qua, hình bóng trên mặt nước đã ko còn nữa. Đó là vì nhạn ko định để lại dấu vết, và nước ko có tâm lưu giữ hình ảnh của chim nhạn.
Làm được tương tự thì lòng ta nhẹ nhõm, thoải mái, thư thái, cõi tục nào cũng sớm vượt qua, hưởng được cuộc sống thanh tịnh, tự tại, tự tại.
Nhưng người phương Tây có câu: “Chiếc áo cà sa ko làm nên nhà sư”. Hay người xưa cũng có câu: “Ba biết mặt nhưng ko biết tâm”, tức là: biết người thì chỉ biết mặt, xem tướng mạo, ko biết nội tâm.
Vì vậy, người tu thiền có tu phải biết tu tâm, tu tánh. Như thế mới vào được cửa đạo, được an lạc trong biển chư Phật, thoát khỏi mọi phiền não khổ đau. Trị giá của sự tu luyện – bạn chọn thành công hay thất bại?
Cuộc đời này là vô thường, hôm nay và ngày mai, ngày mai và ngày mai, vạn vật ko tồn tại mãi mãi, ổn định, ko có gì là ổn định. Vì vậy, nhất mực chúng ta phải nhớ rằng tu Phật phải đi đôi với tu tâm. Tu theo đạo Phật nhưng ko tu tâm thì từ tốt chuyển thành xấu.
Lâm Lâm
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Tập huấn Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” ez-toc-section” >1. Chuyện người lương thiện và ông lão kỳ lạ
Bạn đang xem: Tu Phật nhưng không tu tâm sẽ mất cơ hội sống bình an
Ngày xửa ngày xưa, có một người họ Vương, sinh ra đã có bản tính hiền lành, thích giúp đỡ người khác và coi đó là niềm vui. Anh Vương luôn một lòng hướng Phật nên còn được gọi là “Mr.
Một hôm, ông Vương đến chùa vẽ quẻ, muốn xem khi nào tu hành đắc chính quả.
Có vị tăng thưa với Ngài: “Nếu mỗi ngày kính lễ Phật, dâng hương cúng dường Ngài, khi tàn hương đã đổ 3 tầng 6 diêm, người ấy đem tro hương về Tây phương diện kiến Phật.
Anh Vương cung kính trở về làm theo lời nhà sư. Ngày tháng trôi qua, sau vài năm cuối cùng anh ta cũng góp đủ số tro cốt như lời vị sư kia nói.
Vì vậy, ông đã mua một con lừa để nó chở gần hết tro và hương, còn ông thì cõng một bao tro trên lưng, lên đường đến gặp Đức Phật.
Ông Vương và con lừa đi được một ngày, thấy mặt trời sắp lặn trên núi Tây, ông Vương lúc này khát nước vô cùng nên sửa soạn tìm chỗ nghỉ chân.
Lúc này, anh chợt nhìn thấy trên con đường phía tây có một ông lão đang đứng cản đường, người kia hỏi Vương: “Ông là người ở đâu, tên gì? Tại sao một con lừa lại chở nặng như vậy?”
Ông Vương trả lời từng câu hỏi một. Ông lão lại nói: “Được, chúng ta cùng đường, nhất định là có duyên phận. Hiện tại ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay, không biết ngươi có đồng ý hay không?”
Ông Vương lại hỏi có việc gì, người kia nói: “Tôi đi đã một ngày rồi, bây giờ thật sự không đi được nữa, ông có thể để con lừa của ông cõng tôi một lúc được không?”
Anh Vương rất khó xử, nhưng trong lòng nghĩ: Nếu cả đời mình tích đức làm việc thiện, nay ông cụ già mệt mỏi cần giúp đỡ, sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn?
Vì vậy, anh ta lập tức cõng tro hương trên lưng lừa và nhờ ông già cưỡi lên lưng lừa.
Lão già cưỡi lừa, còn có sức sống hơn nhiều, hỏi Vương lão phu: “Này! Lúc nãy ngươi nói muốn đi đâu? Ta già rồi, mau quên!”
Anh Vương vẫn kiên nhẫn nói với ông cụ: “Tôi sang Tây phương yết kiến Phật sống và đảnh lễ”.
Ông lão trả lời: “Tôi thấy, tôi biết.”
Trời đã tối, lại vào chòi nghỉ ngơi, Vương nghĩ bụng: “Bây giờ con lừa phải cõng một ông già, vừa chậm chạp vừa mệt mỏi, biết bao giờ mới sang Tây phương diện kiến Phật sống đây? ngày mai đi sớm, bỏ lại gánh nặng của ông già này.”
Vừa rạng sáng hôm sau, quả nhiên ông Vương đã dắt lừa, chở tro cốt lặng lẽ lên đường.
Trên đường đi về phía tây, anh gặp một ông lão ngồi bên vệ đường trong một ngôi làng. Người kia gọi ông Vương:
“Này, anh Vương. Anh ấy đã làm gì? Tôi thấy anh ấy là một người rất tốt bụng, nếu chúng ta đã có duyên cùng đường, tại sao anh ấy lại không thèm để ý đến người bạn này, bỏ đi không để lại một câu? May mà tôi dậy sớm nên không bị lỡ việc. Lại đây, lại đây, để tôi cưỡi lừa một lát!”
Anh Vương không thể từ chiều tối, phải tiếp tục chở hết tro và hương lên lừa để ông già cưỡi lừa.
Ngồi trên lưng lừa, ông lão lại hỏi: “Ngươi tưởng ta già rồi, trí nhớ kém sao, hôm qua mới hỏi ngươi, hôm nay quên mất. Ngươi đi Tây phương làm gì?”
Anh Vương giận lắm nhưng vẫn đáp một câu: “Đi Tây lễ Phật”.
Một lúc sau, ông lão nói tiếp: “Tôi nhớ ông Vương phải không, nhưng tôi không nhớ ông đi đâu, phiền ông nói lại lần nữa được không?”
Lão Vương trong bụng đầy tức giận, nhưng với một vị trưởng bối “nhiệt tình” như vậy, hắn cũng không thể bộc lộ hết ra ngoài, đành nhẫn nhịn đáp lại.
Cứ như vậy, thêm một ngày nữa trôi qua, ông cụ không biết đã gặng hỏi bao nhiêu lần, ông Vương vô cùng bức xúc.
Trời đã tối, hai người tìm chỗ nghỉ, ăn trưa lấy lại sức. Lão Vương thầm nghĩ: “Lần này nhất định phải đi sớm một chút, bỏ lại lão già phiền phức này!”
Vì vậy, ông Vương đã cho lừa ăn rơm và nước. Thấy bên ngoài chưa canh ba, chàng dắt lừa mang theo tro và hương, trong đêm tối lên đường.
2. Một lòng muốn lễ Phật mà không biết rằng Phật ở ngay bên mình
Ai ngờ ông Vương vừa bước tới cửa thôn khác, lờ mờ thấy một bóng người chắn trước cửa thôn:
“Anh Vương, anh Vương, thật lãng phí danh tiếng tốt của anh nhưng tại sao anh không làm tốt công việc của mình? Ta kết bạn rồi đi, ta già rồi, bước chậm sao em không thương, bỏ ta mà đi. Hơn nữa, ngươi càng ngày càng sớm rời đi, chỉ là muốn thoát khỏi ta, sao có thể nhẫn tâm như vậy?”
Anh Vương không nói được lời nào chỉ biết nén giận, lấy hương trên lưng lừa đặt lên vai.
Ông lão cưỡi lừa đi vài bước liền hỏi: “Vương tiên sinh, ngài kiên trì cả ngày lẫn đêm, ngài đi đâu, có chuyện quan trọng như vậy muốn nói với ta sao?”
Lần này, ông Vương không kìm chế được nữa: “Lão già này, ông thật không hiểu nổi khổ của người khác, để ông ta cưỡi lừa, tôi vừa đi vừa phải bưng hương, vừa khổ vừa mệt. nhưng hỏi đi hỏi lại anh ấy vẫn không biết phải làm sao, hỏi đi hỏi lại, anh ấy hỏi không mệt sao, tôi đáp là mệt, anh không có lương tâm sao?”
Ông lão nhẹ nhàng nhảy xuống lừa, chỉ vào ông Vương mà nói: “Ông về đi, đừng đi Tây phương làm gì, Phật sống không chấp nhận một người ‘tu Phật mà không tu đạo’. tâm trí’ như bạn. .
Nói xong, ông lão bay lên trời, biến mất sau những đám mây phía tây.
Bấy giờ ông Vương mới sực tỉnh và hiểu ra: “Thì ra ông già này chính là Phật sống!”
Lão Vương ngồi dưới đất, vì quá hối hận mà đấm ngực giậm chân, nhưng có làm cũng vô ích, tất cả đã quá muộn!
Người tu theo đạo Phật mà tâm không tu thì dầu thắp hương niệm Phật hàng ngày cũng không bao giờ chứng được chánh quả. Vậy muốn thoát khỏi khổ đau của cuộc đời thì phải làm thế nào?
3. Đã tu theo đạo Phật thì nhất định phải tu tâm
Bất cứ ai tu tập theo đạo Phật (gọi là Phật tử), dù đã quy y hay chưa, là cư sĩ hay xuất gia, đều cần nhớ một điều quan trọng là “tu tâm”. Miệng tu Phật mà tâm không tu, thì mọi công sức tu hành đều uổng công.
Tu tâm nói đủ là tu tâm dưỡng tánh. Vậy làm thế nào và tại sao chúng ta nên tu tâm?
Chúng ta thường than vãn và cũng nghe rất nhiều người than thở: “sao cuộc đời khổ quá”. Tại sao như vậy?
Sở dĩ cuộc đời có nhiều đau khổ là do con người tự làm khổ mình và người khác khổ, cũng là do tâm tham, sân, si. Tìm hiểu thêm: CẤP, NĂM, SI là gì? Làm thế nào để kiềm chế?
Vì tâm tham nên con người thường mong có được những của cải vật chất hào nhoáng, nhà cao cửa rộng, tiền tài danh vọng. Vì vậy đừng từ bỏ bất cứ cơ hội nào để có thể thu được lợi ích cho mình dù phải bất chấp thủ đoạn, bất chấp gây đau khổ cho người khác.
Vì tâm sân hận nên con người thường chấp nhận những điều không theo ý mình, ghi nhớ những điều người khác làm cho mình khắc cốt ghi tâm, sống để bụng mang dạ, chết ghi chép những điều người khác làm hại mình. làm tổn thương họ. quan tâm đến lợi ích, danh dự của bạn…
Vì tâm si mê nên con người thường gây ra rất nhiều ác nghiệp, oán thù, ác nghiệp mà không hề hay biết. Họ đòi hỏi những điều phi lý, ích kỷ, lợi mình hại người, phá vỡ những quy tắc, lẽ thường, đạo lý… trở nên vô nhân đạo, tàn ác. Đọc ngay: 8 nguyên nhân tạo nghiệp xấu chịu quả báo lớn nhất
Vì vậy, nếu chúng ta muốn sống một cuộc đời thanh thản, an lạc và hạnh phúc, không còn chìm đắm trong bể khổ và không gây khổ đau, ác nghiệp cho người khác thì chúng ta phải biết tu tâm. Họ luôn nói tu Phật thôi chưa đủ, quan trọng là cái tâm. Tu tâm theo lời Phật dạy để tạo thiện nghiệp.
Tu tâm cũng là loại bỏ tâm tham, sân, si đang đầu độc chúng ta. Để thoát khỏi ba thứ đó, chúng ta nên tu huệ, hành thiện và tích đức, hiểu luật nhân quả là gì, biết buông bỏ khi cần, biết thế nào là đúng sai.
Chỉ khi nào chúng ta biết bỏ qua những thứ vô bổ, không cần thiết, gây nhiều rắc rối trong đời sống của chúng ta, thì cuộc đời chúng ta mới bớt khổ đau vì si mê.
Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta cũng cần giữ tâm thanh tịnh, chuyện gì đã qua thì hãy cứ để nó qua đi, đừng cố chấp giữ lấy một hình ảnh nào dù thương hay ghét.
Chúng ta nên học những đức tính của trần gian, dù nhận được những lời ca tụng, khen ngợi hay những lời chê bai, vu khống, xúc phạm của thế gian, người tu hành đều biến chúng thành những bông hoa tươi thắm, tô điểm cho đời tu của mình. Việc thực hành đạo đức của ông ngày càng trở nên tinh tế hơn.
Nghe Lời Phật dạy về sự xúc phạm: Bạn xúc phạm người khác bao nhiêu, bạn nhận lấy nghiệp chướng bấy nhiêu
Tu tâm giống như con én bay trên không, in bóng xuống mặt nước khi bay trên sông. Sau khi con én bay qua, hình bóng trên mặt nước đã không còn nữa. Đó là vì nhạn không định để lại dấu vết, và nước không có tâm lưu giữ hình ảnh của chim nhạn.
Làm được như vậy thì lòng ta nhẹ nhàng, thoải mái, thư thái, cõi trần nào cũng sớm vượt qua, hưởng được cuộc sống thanh tịnh, tự tại, tự tại.
Nhưng người phương Tây có câu: “Chiếc áo cà sa không làm nên nhà sư”. Hay người xưa cũng có câu: “Ba biết mặt mà không biết tâm”, nghĩa là: biết người thì chỉ biết mặt, xem tướng mạo, không biết nội tâm.
Vì vậy, người tu thiền có tu phải biết tu tâm, tu tánh. Như thế mới vào được cửa đạo, được an lạc trong biển chư Phật, thoát khỏi mọi phiền não khổ đau. Giá trị của sự tu luyện – bạn chọn thành công hay thất bại?
Cuộc đời này là vô thường, hôm nay và ngày mai, ngày mai và ngày mai, vạn vật không tồn tại mãi mãi, bất biến, không có gì là bất biến. Vì vậy, nhất định chúng ta phải nhớ rằng tu Phật phải đi đôi với tu tâm. Tu theo đạo Phật mà không tu tâm thì từ tốt chuyển thành xấu.
Lâm Lâm
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[/box]
#Phật #nhưng #ko #tâm #sẽ #đánh #mất #cơ #duyên #được #sống #lạc
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Tu Phật nhưng ko tu tâm sẽ đánh mất cơ duyên được sống an lạc bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Phật #nhưng #ko #tâm #sẽ #đánh #mất #cơ #duyên #được #sống #lạc
Trả lời