“Cần Thơ có gì hay?”. “Thưa bà, có con người.” Mới hôm qua, còn bỡ ngỡ trước câu trả lời đó, trước một Cần Thơ muốn khám phá, nhưng mà nay đã vội chia tay như chốn thân quen.
Đó là câu hỏi của cậu sinh viên lúc chúng tôi ngồi ở bến xe Cần Thơ, trong một quán ăn nhỏ, dột nát, ghế đá ghế mây, ngay kế bên là đôi vợ chồng chủ quán vừa cười vừa khóc. hát cho con nghe – Nhỏ trai 1 tuổi cởi trần – ăn cháo. Nắng chiều rực rỡ nhưng ko gay gắt, soi rõ những bước chân vội vã, những dáng người mỏi mệt đi tới, soi lên chân ta, hắt lên ly nước dừa nhạt.
Những cái bóng trên sân ga, vâng, những cái bóng trên sân ga.
Tôi bỏ chuyến đi 30 phút trước, để có thêm 30 phút ngồi ở cái bến xe xiêu vẹo này – cho dù điều đó có tức là thêm 30 phút nữa, càng lo lắng hơn lúc xe buýt tới Sài Gòn, dù trước đó tôi đã rất vội. , vội vã tới bến xe sớm vài phút – chỉ để nhìn vào những con số trên sân ga? Hay vì tôi muốn kéo dài thời kì này, khoảng thời kì xa nhà, lần trước tiên tới một thị thành, những con người mới, những xúc cảm mới.
Bạn có mỏi mệt lúc đi du lịch đường dài?
Trong câu hỏi vẫn còn đâu đó sự lo lắng, giận dữ vì ko chịu đi xe buýt của trường nhưng mà nhất quyết đòi đi xe đò, vì ko cho học trò tiễn vào Sài Gòn nhưng mà quyết định chia tay tại đây. , Cần Thơ.
Có nhẽ giảng giải với bạn rằng tôi ko mỏi mệt. Đã bao lâu rồi tôi ko có cảm giác hào hứng của một đứa trẻ lúc tới một thị thành mới, đã bao lâu rồi tôi ko có cảm giác bình yên và vui vẻ lúc ngồi một mình trên chuyến xe buýt ko người nào biết – cảm giác thích tôi’. Tôi mừng vì ko phiền người nào đưa đón, còn bao lâu nữa tôi mới có thể nhìn ra ngoài cửa sổ suốt 4 tiếng đồng hồ, tự do nghĩ về những điều mình muốn nghĩ nhưng mà ko phải lo lắng về thời kì trôi qua, phải ko? phải làm một việc gì đó chứ ko thể ngồi yên hàng giờ như thế. Ừ, bao lâu rồi?
Có nhẽ bạn sẽ hiểu, bạn thông minh và lạ mắt. Lạ mắt ngay từ câu trả lời trước tiên lúc tôi hỏi “Cần Thơ có gì hay?”. “Thưa bà, có con người.” Mới hôm qua, ngỡ ngàng trước câu trả lời đó, trước một Cần Thơ muốn khám phá, nhưng mà nay đã vội chia tay như chia tay một nơi thân thuộc, gắn bó, vì người.
Hôm qua, đón tôi từ bến xe vào thăm trường, anh đưa tôi đi xuồng trên sông Hậu, chúng tôi chọn xuồng nhỏ 3, 4 chỗ thay vì xuồng lớn để đi vào kênh rạch. nhỏ nhỏ. Chợ nổi đã gần trưa, mù mờ vài chiếc thuyền cuối ngày đang thu dọn. Dòng sông mênh mông, những chiếc ca nô đi qua tạo nên những gợn sóng lăn tăn, những chiếc ca nô lắc lư. Rồi thuyền vào những con rạch nhỏ, những cành non xanh mướt xòe ngay trên đầu, bồng bềnh trên mặt nước. “Tất cả những cảnh đẹp này sẽ mất tích thôi cô ạ, giống như khu vườn của ông bà cháu hiện thời xơ xác, chỉ có lá rụng trên mặt đất, nhưng ngày xưa thì rất nhiều trái và xanh tươi.” Trên bờ, thưa dần những ngôi nhà nhỏ, ko, tạm thời, như túp lều tranh, ván gỗ lụp xụp cho mẹ ngồi giặt quần áo, rửa rau… “Có chỗ xấu hơn, bẩn hơn, tạm thời hơn dì ạ. và tôi ko hiểu vì sao người ta sinh ra những đứa trẻ nhưng mà họ lại chăm sóc chúng tương tự.” Người dân bán dần đất để nuôi tôm, để có tiền, làng quê giờ biến chất, đổ nát, tồi tàn.
“Xóm tôi đi học rất ít, chỉ có hai đứa học hết cấp 3. Tôi may mắn được vào đại học, nhưng lẽ ra tôi phải bỏ từ lâu rồi”. “Ngày xưa em cũng hay lái đò cho bố đi bán trái cây chơi thôi. Tới năm lớp 11 em phấn đấu học cho xong thì chợt trông thấy nếu siêng năng học giỏi thì em sẽ đi. vào đại học và thu được học bổng. Tôi rất hào hứng, vì vậy tôi có thể ở lại trường lúc tốt nghiệp.” Anh biết, anh biết em đã phấn đấu rất nhiều, chỉ là mấy lần em ra Hà Nội học nghề làm bánh mì, anh đã hiểu. Tôi biết, ko chỉ ở đây, học trò của tôi ở Vĩnh Phúc, ở Nam Định cũng nói tương tự, cũng nói trẻ em làng các bạn ko được đi học. Học thì phấn đấu vào đại học thì ko có tiền đi học, còn ko vào đại học thì cố lên cấp 3 để làm gì? Và tôi cũng biết, hiện thời có thêm rất nhiều em bỏ học vì thi trượt, đột nhiên phải tham gia những kỳ thi thực sự nhưng mà trước đây chỉ là học thuật, và đánh rơi cả sự học. Các em à, có nhẽ sẽ ko có dịp nào của một năm lớp 11 để trông thấy rằng nếu chúng ta phấn đấu, chúng ta sẽ học, và học tiếp. Bạn sẽ có rất ít thời cơ vào đại học nhưng mà ko phải trả học phí nặng nề. Giáo dục phổ thông khó tới mức ko cho trẻ em thời cơ để hiểu rằng nếu chúng phấn đấu, chúng sẽ học được.
Bạn có khác, bèo nổi ko? Cải cách, thay đổi là cần thiết, nhưng nếu nhanh và mạnh quá thì ko khác gì một cuộc cách mệnh. Tôi sợ cách mệnh, như nước lũ cuốn trôi bèo, và những số phận nhỏ nhỏ sẽ đi về đâu, những người đã tính toán kỹ lưỡng trong dòng thác sôi động của cách mệnh?
Trở lại bến Ninh Kiều, bà chèo chiếc xuồng nhỏ, khác hẳn lúc trước, bà cứ theo chúng tôi xin đi xuồng. Học trò của tôi nói: “Vừa rồi họ tận tâm quá cô ạ, nhưng thực ra họ rất tốt, em đi gặp họ thì ko sao, còn những người khác thì ko nói gì”. Ừ, bạn dùng từ “tận tâm” chứ ko phải từ như “bám víu” chẳng hạn, người tốt.
Tôi còn trở lại bến Ninh Kiều vào tối hôm đó, ngày trăng 16, cùng các đồng nghiệp trong khoa. Tôi rất vui vì bạn là người năng động, linh hoạt và rất thành tâm. Tôi cũng rất vui và cảm động vì mọi thứ được tổ chức rất chu đáo. Lần trước tiên họp mặt đã có cảm giác thân quen.
Trên chuyến xe đêm về Sài Gòn, tôi ko ngủ, tôi nhớ những người tôi đã gặp. Tiếng huyên thuyên trên xe, giọng miền Tây, hay. Những người lần trước tiên gặp nhau trên xe buýt, họ nói về sầu riêng, cái Mơn ngon lắm. Tôi ko cần một ko gian yên ắng như xưa để bình yên suy nghĩ, tôi thích nghe tiếng thì thầm nhẹ nhõm đó. Tôi cũng ko ngại lúc họ hỏi tôi sau lúc nghe tôi nói qua điện thoại “bạn có phải là thông dịch viên ko”, “ừ, ko, bạn là thầy cô giáo”, “ừ, hay đấy”. Từ lúc nào câu chuyện của họ chuyển sang bài thuốc trị tiểu đường sau lúc tâm tình và biết được những người khác cũng mắc bệnh giống mình.
Và cứ như thế, tôi trở lại Sài Gòn.
Em nhớ gì về Cần Thơ, em đã thấy bao nhiêu cảnh ở Cần Thơ? Hay chỉ bến Ninh Kiều, trường đại học, đường qua công viên Lưu Hữu Phước? Nếu tôi đi theo một nhóm khách du lịch, tôi có nghĩ về Cần Thơ nhiều ko?
Tôi nhớ gì về Cần Thơ, ngoài con người?
Rồi lúc trở lại Hà Nội, ngồi quán cà phê “Ko lời” với cô bạn thân, tôi kể cho cô đó nghe về chuyến đi vào Nam.
Còn anh sau lúc nghe xong thì phá lên cười “Hạ Dương, anh thật là lâu rồi ko tới chỗ mới, hiện thời eureka một lần giống như tìm được toàn cầu mới”.
Vâng, đã lâu lắm rồi. Từ lúc? Ngày còn ở Pháp, tôi hay đi chơi xa, lúc xong việc sẽ ở lại thêm vài ngày để đi chơi, khám phá một thị thành hay một non sông mới. Trước đây, lúc ra về, tôi thường ngồi nhìn những chiếc phi cơ tới rồi đi ngoài ô cửa kính phòng chờ, hay nhìn những tòa tháp giả vàng, những shop nước hoa hay những vườn lan nhỏ rực rỡ. Tất cả đều rất ngăn nắp và thích mắt. Nhưng hôm nọ, trong suốt ngần đó năm dạy học, một sinh viên hỏi tôi:
Bạn có mỏi mệt lúc đi du lịch đường dài?
Phan Thị Hà Dương
.
Nhớ để nguồn bài viết này:
Tản văn Phan Thị Hà Dương: Cô đi đường xa có mệt không cô? của website thpttranhungdao.edu.vn
Phân mục: Phong thủy
Đặt mâm cúng tất niên cuối năm 2022 tại đây: cungtatnien.com
#Tản #văn #Phan #Thị #Hà #Dương #Cô #đi #đường #có #mệt #ko #cô
Trả lời