Xuân Quỳnh là thi sĩ của hạnh phúc đời thường. Thơ chị là tiếng nói của một tâm hồn luôn khát khao mến thương, gắn bó trọn vẹn với cuộc sống đời thường, nâng niu, trân trọng và chăm lo cho hạnh phúc đời thường. Trong số các thi sĩ nữ Việt Nam, Xuân Quỳnh xứng đáng được gọi là thi sĩ của tình yêu. Cô đấy viết nhiều, viết hay về tình yêu, nhưng có nhẽ Sóng bài thơ nổi trội nhất. Bởi nó nói lên một tâm hồn khát khao mến thương, một tình yêu vừa hồn nhiên vừa sống động, mãnh liệt và sôi động của trái tim người phụ nữ.
Tình yêu là chủ đề muôn thuở của thơ ca. Nhiều thi sĩ nổi tiếng đã viết về tình yêu bằng tất cả sự nhiệt thành của trái tim trẻ thơ. Ta bắt gặp một Xuân Diệu nồng nàn, say đắm và khát khao hiến dâng cho tình yêu, một Nguyễn Bính mộng mơ đi tìm tình quê, một Anh Thơ tha thiết nhưng nhút nhát với mối lương duyên của một cô gái … nhưng mà chỉ tới. Xuân Quỳnh, khát vọng rất đời thường của con người đấy đã được bộc lộ, nhưng được trình bày một cách thật tình như chính lẽ sống của một thi nhân: một tình yêu vừa phong phú, vừa phức tạp, vừa nồng nàn. của trái tim người phụ nữ đang rộn rực, khát khao mến thương.
Sóng trong tác phẩm cùng tên của thi sĩ mang hình ảnh ẩn dụ. Đó là sự hóa thân vào cái tôi trữ tình đầy mộng mơ của thi sĩ. Sóng và ta tuy hai nhưng mà một, có lúc phân đôi phản chiếu vào nhau để làm nổi trội nét tương đồng, có lúc hòa vào nhau để tạo nên sự cộng hưởng vẻ vang. Và có thể nói, thông qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã trình bày một tình yêu dạt dào, rộng lớn và khát vọng tình yêu lứa đôi muôn thuở.
Mở đầu bài thơ là một trạng thái tâm lý đặc trưng của một tâm hồn đang khát khao tình yêu, mong muốn một tình yêu rộng lớn hơn. Xuân Quỳnh mô tả rất cụ thể trạng thái khác thường, vừa phong phú vừa phức tạp của một trái tim khát khao tình yêu. Khí chất của người phụ nữ lúc yêu, cũng giống như sóng, mang trong mình nhiều trạng thái đối lập: “Dữ dội và dịu dàng, Lớn tiếng và lặng lẽ” … Và cũng giống như sóng, trái tim con gái lúc yêu ko chấp nhận sự tầm thường và hẹp hòi, luôn vươn tới cái cao cả để có thể đồng cảm và đồng điệu với nàng “Sông chẳng hiểu ta, Sóng tìm ra biển”. Có thể thấy ở khổ thơ trước nhất này một nét mới trong quan niệm về tình yêu. Cô gái khát khao tình yêu nhưng ko còn đủ nhẫn nại và cam chịu. Nếu “Sông ko hiểu nổi mình”, sóng dữ nhất mực sẽ từ bỏ nơi chật hẹp đấy, “Tìm đâu ra bể”, tới với cái cao, rộng và bao dung. Thật sáng tỏ và thật khốc liệt!
Khát vọng tình yêu cứ day dứt, cháy bỏng trong trái tim con người, trong quan niệm của Xuân Quỳnh, là khát vọng muôn thuở của con người, nhưng mà mãnh liệt nhất là tuổi xanh. Nó như một làn sóng, trường tồn mãi mãi, trường tồn với thời kì. Từ xa xưa, con người ta đã yêu và sẽ luôn hướng tới tình yêu. Đối với con người, tình yêu luôn là khát vọng phục hồi:
Ôi sóng xưa
Và vẫn còn cho tới ngày hôm nay
Khát khao tình yêu
Sự hồi phục trong lồng ngực của đứa trẻ
Lúc tình yêu tới, như một tâm lý tự nhiên và tầm thường, luôn có nhu cầu tự tìm hiểu và phân tích. Nhưng tình yêu là một hiện tượng tâm lý khác thường, bí mật, ko thể trả lời bằng lẽ thường, làm sao có thể trả lời được câu hỏi về xuất xứ của tình yêu, về sự mở màn của một mối quan hệ? yêu và quý. Điều nhưng mà trước đây Xuân Diệu tự hỏi “Làm sao biết được tình nghĩa? Hiện thời lại được Xuân Quỳnh tâm tình một cách hồn nhiên, dễ thương. Tình yêu như sóng biển, cũng như gió, làm sao có thể hiểu hết được? Nó cũng tự nhiên, hồn nhiên như tự nhiên, và cũng khó hiểu, bất thần như tự nhiên:
Sóng từ khi gió
Gió từ đâu tới?
Tôi cũng ko biết
Lúc nào chúng ta yêu nhau?
Tình yêu cũng thường gắn với nỗi nhớ lúc xa nhau. Nỗi nhớ của một trái tim đang yêu được Xuân Quỳnh mô tả rất da diết. Một nỗi nhớ túc trực kể cả lúc thức, kể cả lúc ngủ, bao trùm cả ko gian. Một nỗi nhớ vẫn cồn cào, da diết, ko thể nguôi ngoai, ko thể dứt ra. Nó cuồn cuộn, cuồn cuộn như những con sóng biển triền miên, vô tận, vô tận. Nhịp độ xuyên suốt bài thơ này là nhịp sóng, nhưng rõ ràng nhất, dạt dào, hào hứng, sôi nổi nhất, mãnh liệt nhất là ở khổ thơ này:
Sóng ở vực sâu
Sóng trên mặt nước
Ôi sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Và, như đã nói ở trên, vẫn là hình ảnh sóng và con song song bổ sung cho nhau để diễn tả tình yêu và nỗi nhớ thâm thúy hơn, ám ảnh hơn cùng với lòng thủy chung vô bờ bến của một trái tim đang tuổi lớn. tình yêu rực cháy. Nỗi nhớ được trình bày qua hình ảnh con sóng nhớ bờ “Ngày đêm ko ngủ được” vẫn chưa đủ no, chưa toại nguyện lại được trình bày qua nỗi nhớ của thi sĩ: “Lòng anh nhớ em, Dù trong mơ cũng thức. “. Nỗi nhớ đầy thương nhớ của thi sĩ. Nỗi nhớ túc trực trong mọi ko gian và thời kì, ko chỉ trong ý thức nhưng mà còn trong ý thức, thấm sâu vào cả trong giấc mơ. Những yêu cầu và khát khao tình yêu của người con gái được trình bày một cách mãnh liệt nhưng lại giản dị tới mức: sóng chỉ mong bờ bến chừng nào anh cũng chỉ khát khao em! Tình yêu của người con gái ở đây nồng nàn, mãnh liệt, trong sáng, giản dị, thủy chung. Qua hình ảnh của sóng và bạn. Xuân Quỳnh nói một cách sống động, mạnh dạn, ko giấu giếm khát vọng yêu đương tha thiết và mãnh liệt, một người phụ nữ, một điều hiếm thấy trong văn học Việt Nam.
Xuân Quỳnh viết bài thơ Sóng vào năm 1967, lúc thi sĩ đã trải qua cuộc tình tan vỡ. Tuy nhiên, người phụ nữ đang yêu say đắm cuộc đời này vẫn nuôi trong mình nhiều kỳ vọng, vẫn gieo rắc một niềm tin vào hạnh phúc trong tương lai. Vừa tự động viên, vừa tự xoa dịu mình, tác giả tin tưởng vào mục tiêu cuối cùng của một tình yêu lớn như sóng nhất mực sẽ “tới bờ”, “dẫu có nhiều gai góc”. Tương lai hạnh phúc vẫn còn ở phía trước. Và tương tự, ý thức về thời kì đã ko làm thi sĩ lo lắng, nhưng mà chỉ làm tăng thêm niềm tin:
Cuộc đời còn dài lắm
Năm tháng vẫn trôi qua
Như biển dù rộng
Mây vẫn bay
Xuân Quỳnh đã trực tiếp tỏ tình và mượn hình ảnh sóng để nói và nghĩ về tình yêu. Những suy nghĩ đấy có vẻ tự do, tản mạn nhưng từ trong sâu thẳm của thơ vẫn có một sự vận động nhất quán. Đó là một cuộc hành trình từ khi việc từ bỏ sự chật hẹp và hẹp hòi để tìm kiếm một tình yêu rộng lớn và rộng lớn, và cuối cùng là khát vọng được sống trọn vẹn trong tình yêu, để hóa thân thành tình yêu mãi mãi. mãi mãi:
Làm thế nào nó có thể được nấu chảy?
Trở thành một trăm con sóng nhỏ
Trong biển lớn tình yêu
Để nghìn năm vẫn vỗ về.
Cô gái muốn hòa mình vào bể cuộc đời rộng lớn, để thoát ra khỏi những suy tính, chìm đắm trong bể lớn của tình yêu. Yêu xa làm gì có khát vọng cao cả tương tự. Khát vọng tình yêu cũng là khát vọng mãnh liệt được sống trọn vẹn. Cuộc sống còn tình yêu, cuộc đời còn đẹp đáng sống và sống trong tình mến thương mới là điều hạnh phúc. Xuân Quỳnh mong muốn được sống mãi trong tình yêu, bất tử với tình yêu.
Sóng là bài thơ tình rất tiêu biểu cho tư tưởng và phong cách thơ Xuân Quỳnh ở thời đoạn đầu. Một bài thơ vừa đẹp, vừa uyển chuyển, mãnh liệt, sôi nổi, hồn nhiên, trong sáng và tình cảm thâm thúy. Sau này, trải qua bao đắng cay trong tình yêu, giọng thơ Xuân Quỳnh ko còn say sưa, nhưng khát vọng tình yêu vẫn còn mãi trong trái tim mến thương của thi sĩ.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Sóng” để làm rõ một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu lứa đôi có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Sóng” để làm rõ một khát vọng vĩnh hằng về tình yêu lứa đôi bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời