Có một cây sồi trước nhà tôi. Trường tôi cũng có rất nhiều cây bàng. Hai bên con phố nơi tôi ở là những hàng bàng xanh mướt. Những cây bàng đứng đó, nhìn em lớn lên và lưu giữ biết bao kỉ niệm tuổi thơ. Em yêu cây bàng như yêu một người bạn thân thiện, thân yêu nhất và ko bao giờ vắng mặt trong cuộc đời.
Mùa nào cây bàng cũng mang một vẻ đẹp riêng, lúc non xanh tốt lúc già sắt son. Cây có lúc xanh tươi, có lúc trầm tư, có lúc vui, có lúc buồn như con người.
Em thích nhất là được ngắm cây bàng vào mùa xuân. Đó là mùa hồi sinh của vạn vật. Trong cơn mưa bụi, chút se lạnh, những chồi non hé nở trên những cành ngẳng nghiu vươn mình, xòe rộng. Màu xanh non mượt đó làm bừng sáng cả phố phường sau một mùa đông xanh xám kéo dài. Đôi lúc tôi nhìn thấy một con đại bàng đốt bằng những ngọn nến xanh. Đôi lúc tôi có cảm giác như cô đó là một cô gái nhảy múa với ánh đèn một cách duyên dáng. Cây bàng biến hóa với nhiều hình thù kỳ ảo.
Các chồi tăng trưởng rất nhanh chóng. Lúc trong những tán lá mở đầu lộ ra những cành hoa lí tí là mùa xuân sắp tàn, sinh ra mùa hè rực rỡ. Mùa hè mang tới sức sống mãnh liệt cho cây. Cả con phố choáng ngợp bởi bóng xanh của những tán cây xum xuê. Tôi lại được chơi đồ hàng, chơi nhảy dây với các bạn dưới gốc cây. Cây bàng đung đưa rì rào nhẹ nhõm như một người bạn già tốt bụng dang tay cầm ô che nắng cho chúng ta. Và mỗi trưa hè, tôi mở cửa sổ ngủ dưới tiếng ve dìu dịu, dưới hương lá bàng ngạt ngào và những chùm quả non xanh đung đưa trong nắng.
Những đứa trẻ trong xóm tôi luôn hào hứng đón cây vào mùa thu. Bởi lúc đó, những chùm bàng mở đầu chín, tỏa hương thơm nồng nàn lung linh khắp các con phố. Tôi còn nhớ một buổi trưa đi làm về, cả trai lẫn gái tụ họp dưới tán bàng to nhất sân trường để thúc chín ăn. Mỗi lúc cô đó đẩy một đám người trong số họ, tất cả đều mở đầu đánh nhau. Tôi cắn răng vào quả chín để cảm nhận cái vị rất ngọt, bùi bùi như hương vị của nắng thu nhưng thương cây bàng thân thuộc. Thân cây xù xì, màu nâu xám. Mỗi vết bẩn là một kỷ niệm nhưng học trò lưu giữ. Một ngày nào đó, lúc rời xa mái trường thân yêu, tôi sẽ tới đây đặt tay lên những vết chai này để tìm lại bao kỉ niệm tuổi thơ xinh xắn.
Xấu nhất là lúc cây vào mùa đông. Hàng bàng bên phố thỉnh thoảng rùng mình lúc cơn gió lạnh thoảng qua. Trong cái nắng mùa đông gay gắt, lá đỏ buồn. Bà bán xôi đầu ngõ gói xôi lá đỏ đó cầm gói xôi vừa thổi vừa ăn, tôi nhìn thấy dù tươi hay héo thì nó vẫn luôn có ích cho đời. Dưới gốc cây trơ trọi trơ trọi bên đường, nhiều quán cóc mọc lên, lũ trẻ xóm giềng cũng ít ngồi chơi. Và trong sân trường, thật vắng vẻ. Chúng tôi ko muốn ra ngoài vì trời lạnh. Lúc đó cây trông thật tệ. Cái dáng gầy khô thỉnh thoảng run run như muốn gọi chúng tôi “Vào chơi với anh, em buồn lắm”! Nhưng vững chắc cô đó sẽ vượt qua mùa đông lạnh giá một cách dễ dàng. Trong cái lạnh đó, những cành cây ngày nào cũng vươn những ngón tay gầy guộc đón nắng đông để nâng niu, nâng niu một điều gì đó để lúc xuân về sẽ tách ra thành những chồi non xanh rì. Cây bàng lại hồi sinh, mở đầu một vòng đời mới tươi đẹp hơn, rực rỡ hơn. Tôi rất khâm phục sức sống bất tử của cây bàng.
Em yêu cây bàng như yêu một người bạn thầm lặng, bình dị và thân thiết. Người bạn đó luôn ở kế bên tôi, hiện diện trong cuộc đời tôi. Một ngày ko còn được ăn trái bàng chín thơm, ko được cầm trên tay gói xôi bọc lá bàng đỏ đầu đông, ko được nghe tiếng ve rộn ràng thì cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao. Cây bàng là nhà, là phố, là trường, là kỉ niệm … là tất cả những gì em gắn bó và mến thương.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Biểu cảm về loài cây em yêu: cây bàng có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Biểu cảm về loài cây em yêu: cây bàng bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời