Lựa chọn các bài báo hoặc chủ đề Bài thơ Tây Tiến phảng phất nét buồn, nét đau, nhưng đó là nỗi buồn bi tráng chứ ko phải nỗi buồn bi quan. Chứng minh nhận xét trên. Các bài văn mẫu được tổng hợp từ những bài văn hay, hay của các em học trò trên cả nước. Chúng tôi mời bạn cùng tham gia!
Bài thơ Tây Tiến phảng phất nét buồn, nét đau, nhưng đó là nỗi buồn bi tráng chứ ko phải nỗi buồn bi quan. Chứng minh nhận xét trên
Quang Dũng là một thi sĩ đa tài với tấm lòng tri ân. Có nhẽ vì thế nhưng mà lúc phải chuyển tới đơn vị công việc mới, rời xa đồng chí, anh ko khỏi động lòng. Những tâm tư, tình cảm và nỗi nhớ da diết của thi sĩ đối với những người đồng chí cũ đã thôi thúc trái tim ông, để trong phút giây xúc động đấy, ông đã đặt bút viết nên bài thơ “Tây Tiến”. Trong tác phẩm phảng phất nét buồn, nét đau, nhưng đó là nỗi buồn bi tráng chứ ko phải nỗi buồn bi quan.
Con người dù mạnh mẽ tới đâu cũng có lúc lòng cảm thấy trống vắng, lẻ loi. Làm sao người nào trên đời ko một phút ngùi ngùi, luyến tiếc lúc phải rời xa những thứ thân thuộc đã gắn bó từng ngày. Quả thực, ko có gì đớn đau hơn lúc phải rời xa những người đồng chí đã từng gắn bó, ăn ngủ, cùng tranh đấu với mình. Họ cùng cười, cùng khóc và dường như thân thiết như anh em trong nhà. Nhưng giờ đây đã xa rồi, mối quan hệ đấy bỗng bị cách trở bởi khoảng cách địa lý. Nhưng dù có cách xa tới đâu thì trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau, tình yêu là thứ có thể phá vỡ mọi giới hạn của vũ trụ, ko gì có thể ngăn cản được tình cảm của những người đồng chí dành cho nhau. Bài thơ “Tây Tiến” như một dòng xúc cảm mãnh liệt chảy trong trái tim nồng nhiệt của tác giả. Và đó chính là hồi ức về những tháng ngày gắn bó bên nhau, gian truân, khó khăn nhưng rất hào hùng của những người lính. Những dòng thơ như dòng xúc cảm tuôn trào đưa Quang Dũng sống lại những phút giây gắn bó với đồng chí.
Nỗi nhớ của người nghệ sĩ diễn ra từ nỗi nhớ núi rừng, những cảnh vật đã gắn bó trong khoảng thời gian dài với ông:
“Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ núi nhớ chơi vơi”
Phải lưu luyến biết bao nhiêu, phải mến thương biết bao nhiêu thì tác giả mới có thể tả cảnh một cách cụ thể tương tự. Nỗi nhớ đấy như bao trùm lên cảnh vật. Và đó cũng là những tháng ngày khó khăn, gian truân lúc “Sài mong sương che đoàn quân mỏi”. Đó là sự mỏi mệt, khó khăn nhưng mà hàng ngày những người lính vẫn phải đương đầu nhưng ko hiểu sao họ vẫn kiên cường, quật cường. Ko gì cản được bước chân hành quân của người lính.
Ko có gì trong cuộc sống là dễ dàng. Quả thực, tự nhiên ko ngừng ngáng đường, làm khó những người lính trẻ:
“Dạo lên một khúc cua dốc đứng
Lợn hút rượu, súng ngửi trời
Một nghìn thước lên, một nghìn thước xuống.”
Đó là những con dốc ngòng ngoèo nguy hiểm, những chặng đường mỏi mệt ko có điểm ngừng. Tự nhiên rộng lớn, hùng vĩ là vậy nhưng luôn ẩn chứa những nguy hiểm túc trực và để thắng lợi được con thú hung tợn đó, người lính phải ko ngừng nỗ lực vượt qua giới hạn của bản thân và thuần hóa được con thú dữ. .
Nhưng cái khó ko chỉ là thực chất hung tợn. Dù là người hùng nhưng họ cũng là những người phổ biến, cũng có lúc ốm đau, bệnh tật. Hành quân nơi rừng thiêng nước độc đã thấm mệt, vậy nhưng mà giờ đây họ vẫn đang phải đương đầu với bệnh tật. “Đoàn quân Tây Tiến ko mọc tóc”, “Quân xanh” tưởng chừng là một hình ảnh đẹp, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi đau bệnh tật của người lính đương đầu với những cơn sốt rét. Mọi người. Tuy nhiên, dù ốm đau, bệnh tật thì hình ảnh người lính vẫn “kinh khủng”, luôn đẹp tươi, hiển hách nhưng mà ko hề bị bệnh tật làm phiền.
Nhiệm vụ bảo vệ biên giới luôn gắn với những trở ngại, mất mát. Có những người lính trẻ đã ra đi mãi mãi trong sự tiếc thương của đồng chí. Nỗi túng thiếu tột độ lúc “áo thay, anh về với đất”. Người lính ra đi ko theo nghi tiết nào, chỉ có chiếc áo và đồng chí tiễn anh lên đường. Đám tang của đồng chí ko có chiếu nên còn thiếu thốn nhưng Quang Dũng coi chiếc áo cho đồng chí là chiếc cỗ áo chỉ dành cho bậc đế vương. Sự ra đi của ông ko theo một nghi lễ thông thường nào, nhưng mang tầm vóc của đất trời. Sự mất mát đấy cũng làm núi rừng ngậm ngùi, để rồi “Sông Mã đi một mình một mình”.
Ko người nào đoán trước được tương lai của một người lính. Có những người đã hy sinh trên đường hành quân, nhưng dù đã ra đi nhưng vong linh của họ vẫn theo đồng chí. Dẫu biết rằng “Đường lên đỉnh thăm thẳm, bước chân người lính vẫn hành quân ngày ngày, mỏi mệt nhưng vẫn sáng sủa tiến bước.
Cuộc đời người lính luôn đầy khó khăn, gian truân bởi nguy hiểm, bệnh tật, quân địch luôn rình rập. Tuy nhiên, tâm hồn người lính luôn sáng sủa, yêu đời. Họ ko khô khan, chai lì nhưng mà còn biết thưởng thức cảnh đẹp của đất trời, sự lãng mạn hiếm có giữa núi rừng hiểm trở “Đêm Mường Lát hoa về”. Và lúc đứng trên đỉnh núi cao cheo leo nhìn xuống đã vô tình bắt gặp quang cảnh lãng mạn hiếm có “Nhà người nào Pha Luông mưa xa”. Mọi thứ dường như càng khiến anh thêm yêu quê hương và tự răn lòng phải nhất mực bảo vệ nơi thân yêu này.
Trong cuộc hành quân đấy, người lính còn được trải nghiệm cuộc sống của người dân miền sơn cước, họ cũng hòa mình vào để tận hưởng ko khí đầm ấm, rộn ràng:
“Doanh trại được thắp sáng với đuốc và hoa
Này, cậu mặc áo từ lúc nào vậy?
Ám ảnh trước giọng điệu nam tính của cô gái
Nhạc về Viêng Chăn xây hồn thơ”
Và hơn thế, trái tim người lính cũng biết yêu, biết rung động. Ở nơi xa xôi nguy hiểm đấy nhưng tình yêu của chàng dành cho người yêu ko bao giờ phai nhạt. Đoạn thơ “mắt gửi mộng qua biên giới” là một cách sử dụng tiếng nói đắt giá. Tình yêu của người lính có thể vượt qua cả bom đạn quân địch, dù ngày mai có ra sao nhưng trong tim anh vẫn luôn tràn đầy tình yêu dành cho người phụ nữ của mình. Tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để đầu súng để đổi lấy hòa bình cho quê hương nơi bạn đang sống, đó là một tình yêu lớn lao và cao cả, thật lớn lao và cảm động.
Cảnh hành quân ko phải lúc nào cũng tàn khốc, tàn khốc nhưng mà cũng nên thơ, lãng mạn:
“Người về Châu Mộc chiều sương
Có thấy hồn lau bờ bến ko?
Bạn có nhớ con số trên cột
Nước trôi hoa lay động”
Cảnh người và thuyền chúng tôi đã nhiều lần nhìn thấy, nhưng lần này đẹp lạ lùng. Phải chăng đây là bản tình khúc dang dở chờ người trở về để viết tiếp? Phải chăng đó là nét phảng phất buồn của một tình yêu đẹp, của một tâm hồn trong sáng đầy tình cảm ngước nhìn người yêu hay đó cũng là ánh mắt buồn của người thiếu nữ tiễn người yêu ra trận?
Thật vậy, cuộc đời người lính tuy có nhiều đau thương mất mát nhưng tâm hồn họ luôn tràn đầy nghị lực và tình mến thương cao cả. Họ quật cường, quả cảm kiên cường, ko khó khăn nào có thể ngăn cản họ, kể cả cái chết. Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn nhưng mà họ phải chịu đựng thật mỏi mệt, đớn đau nhưng ở họ toát lên vẻ uy phong, quả cảm của một ý thức tuổi xanh quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh.
Chiến tranh đã khiến con người phải trả giá quá đắt. Nhiều người đã dành cả tuổi thanh xuân để đổi lấy sự bình yên, cuộc sống hạnh phúc cho con cháu. Đứng nơi đầu sóng, cuối nước đầy nguy hiểm như thế nhưng vẫn có những người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Họ sống hết mình, sáng sủa và say mê tranh đấu. Họ là những người lính trẻ, những người hùng liệt sĩ đã hy sinh vì tổ quốc. Tác phẩm “Tây Tiến” của Quang Dũng là một tượng đài bất hủ về hình ảnh bi tráng của người lính hết lòng vì dân vì nước, một giai thoại về người lính sẽ còn được các thế hệ ngày mai ghi nhớ. Những con người nhỏ nhỏ nhưng có sức mạnh tầm cỡ vũ trụ.
Vì thế Trường THPT Trần Hưng Đạo Đã hoàn thành bài văn mẫu Bài thơ Tây Tiến phảng phất nét buồn, nét đau, nhưng đó là nỗi buồn bi tráng chứ ko phải nỗi buồn bi quan. Chứng minh nhận xét trên. Hi vọng nó sẽ giúp ích cho các bạn trong quá trình làm bài và nghiên cứu với tác phẩm. Chúc các bạn học tốt môn Văn!
Đăng bởi: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học lớp 12 , Ngữ Văn 12
Trả lời