Nghệ sĩ Quách Đại Hải.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất dễ gần. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. tôi đã ở thời điểm đó lính nghèo Một người lính xe tăng, đột nhiên trở lại trại viết quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả mơ khi đích thân Đại tá Khuất Quang Thụy về trường làm việc với Ban Giám hiệu để tôi có gần một tháng văn, thơ với các đối tượng Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Bảo, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai… Các trại viên hôm đó cũng khủng khiếp: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn… Tôi vừa là em út trong trại vừa là một thằng ngu văn chương. Tôi cảm thấy mình lạc lõng nên nhiều lúc rất tự ti. Hơn nữa, hai chị em xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Trại trưởng Lê Lựu khen viết hay, làm tôi rờn rợn, nghĩ chắc mình đểu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một anh họa sĩ gàn dở, cái gì cũng biết. Đó chính là nghệ nhân Quách Đại Hải, người có hàng chục năm nghệ thuật trình bày các con số Văn nghệ quân đội tôn vinh.
Hôm chúng tôi tập trung xe ở sân số nhà 4, xe chuẩn bị đổi, ai cũng tìm ai đó. Giọng một nữ nhà văn (sau này tôi mới biết là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: “Vừa mới bắt đầu, đâu lại say? Bắt người ta lần nào cũng đợi, thật chẳng hay chút nào”. Tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ ngồi im. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, vò mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ thế, anh đi về phía góc phố nơi có hàng quán với khuôn mặt gầy guộc như Tôn Ngộ Không, trên tay vẫn cầm cốc hoa hồng, miệng dốc thứ gì đó, chân đi dép. tiếng cười rất vui nhộn. Tôi thấy nữ nhà văn bĩu môi và quay đi, lờ đi việc Lê Lựu suýt phải cõng người bạn đồng hành của mình để khiến chiếc xe di chuyển. Xe còn chưa kịp đóng cửa, Lê Lựu vừa mở mắt đã nhanh chóng rời khỏi xe, nói với bên trong: “Chờ tôi chút. Tôi đưa cốc cho chủ quán.” Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi bức xúc khi thấy anh ngồi trên bậc cửa xe quân sự phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo dạt mây trôi… nơi xa… em ơi… em chờ… anh về…”.
Nhà văn quân đội ở cơ quan số 4 Lý Nam Đế sau 1975.
Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả tài xế mang quân hàm đại úy cũng không dám nhắc nhở. Cũng may hôm đó đường chật, người đông nên xe đi rất chậm nên mọi việc đều an toàn.
Khi xe đến Hải Dương thì bị kẹt ở đầu cầu Phú Lương. Trong một khoảnh khắc, tôi không thấy anh gầy đi. Ai cũng khát khôg thèm nói chuyện. Bất giác bài hát lại bắt đầu: “Con là con của ba mẹ, ba mẹ ơi… nhớ nhà thì con về thôi… Ba không cần ba, không cần ba. xe hơi, tôi không cần xích lô… Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…” . Lúc này, như không thể chịu đựng được, nữ nhà văn nổi giận: “Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết…” Chẳng lạ gì khi người đàn ông gầy gò nhanh nhẹn mang về một túi bánh mì lớn và nước mát.Hôm đó, lúc đó mới hừng đông còn hơn buồn ngủ.Cứ thế, ông vội vàng cho mỗi người một mẩu bánh mì và một chai nước lạnh, làm ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính dâng lễ vật, mỉm cười duyên dáng: “Tại hạ thỉnh công chúa hành lễ!” khiến nữ văn sĩ cũng phải bật cười.
Bầu không khí trên xe đã thay đổi kể từ đó.
Cùng lúc đường bị phong tỏa, trên cầu Phú Lương gió thổi dữ dội. Với chiếc quần lót và làn nước mát, ai cũng có vẻ phấn chấn. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách đến với dàn đồng ca, cầm đinh và hát quốc ca”. Ngay lập tức, người đàn ông gầy gò, uy nghiêm bước đến giữa xe, thản nhiên vén chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu, hơi cúi người về phía trước, làm động tác cúi chào như diễn xiếc, rồi bất ngờ ngửa mặt lên trần xe và nói. nghiêm trang nói: “Quốc ca! Xuất phát!… Quân đội Việt Nam… thế thôi…”. Vừa hát, cả xe vừa phá lên cười trước sự táo bạo dám hát cả quốc ca, mà kẻ cầm đầu cuộc chơi là hai anh Quách. Đại Hải và Lê Lựu, sau này tôi mới biết.
Các nhà văn tại trại sáng tác Đồ Sơn năm 1995.
Trong trại sáng tác đó, tôi thấy anh rất ân cần, quan tâm đến anh em, nhất là với anh em. lính nghèo I. Trong bữa ăn, anh luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh như cha chăm con. Anh ăn rất ít, chỉ uống. Mỗi khi ăn phở, ông thường mạnh miệng tuyên bố: “Không ăn cái ngu, ăn nước. Cả đời tôi dại nên chỉ uống nước cho đúng với bản chất của mình”.
Các trại viên sau vài ngày dường như đã quen với phong cách hài hước của anh ta. Các kẻ nghiện rượu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu… tỏ ra rất tâm đắc với lọ nút lá chuối mà người anh đã bật mí. Người anh nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, dường như không muốn bỏ phí, trước ánh mắt ngưỡng mộ của những người uống rượu, ông liền rót phần còn lại vào tô phở đã nguội lạnh từ lâu, húp húp.
Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng gần bốn ký. Tất cả ảnh chụp anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng trợ cấp lính nghèo của tôi.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ chịu trách nhiệm về toàn bộ phần nghệ thuật của Văn nghệ quân đội Một thời gian dài, anh tham gia viết văn, viết bài, biên tập kịch bản phim, thiết kế bối cảnh trường quay. Sau trại sáng tác, tôi trở lại truyền hình quân đội luôn rất biết ơn anh ấy. Ngày hôm đó, truyền hình quân đội Có một phần giới thiệu mỗi tháng Văn nghệ quân đội trên sóng. Tổng biên tập Chi Phan giao cho tôi làm chuyên mục này. Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến số 4 Lý Nam Đế để lấy phiên bản bông thường do họa sĩ Quách Đại Hải cung cấp và được tư vấn về nội dung. Dưới con mắt của một họa sĩ giàu hình ảnh, ông nói dõng dạc về nội dung truyện ngắn, thơ, lập luận phản biện khiến tôi kinh ngạc. Ông còn nói Nguyễn Minh Châu thế này, Nguyễn Khải thế kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương trang nghiêm… cứ như một cuốn từ điển sống. Rồi cũng chính anh là người đã tư vấn, giúp đỡ tôi tận tình để làm phim tài liệu chân dung về các họa sĩ Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh… Nhờ đó mà tôi trưởng thành với nghề biên kịch truyền hình. nhiều bậc thầy trong đó có họa sĩ Quách Đại Hải.
Họa sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm trở về căn nhà số 4. Ông bảo nếu tôi thuộc thế hệ văn chương thì phải đi kéo cày. Khi tôi đến đó cũng là lúc ông và các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu… về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu không còn thấy bóng dáng tiều tụy, tiều tuỵ của ông dưới gốc cây đại thụ nữa.
Trong giới nghệ thuật, họa sĩ Quách Đại Hải là một cái tên có vẻ khiêm tốn, nhưng ở đời thường, ông luôn biết cách làm hài lòng mọi người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta cần học hỏi ở anh.
Hãy kết thúc bài viết bằng một đoạn văn của riêng bạn với tiêu đề Những năm đó:
“Ai quên chứ tôi không quên mùa hè năm 1990, cơ quan cho cả đại gia đình gồm dâu, rể, con cháu đi nghỉ mát một tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” quả là háo hức “rước” đi đâu một chiếc xe “thương binh nặng” chở cả năm mươi người, khi vào Thành không có trở ngại gì. Các chị và các em được phép ngồi vào ghế trong khi các nhà thơ, họa sĩ túm tụm cuối xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm làm cả xe cười sảng khoái, quên đi cái nóng trong mùi dầu thơm và những tiếng xập xình của tiếng xe. mông. Rồi thật là thích khi ra biển, lũ trẻ lần đầu thả sức vùng vẫy trong làn sóng xanh, nhộn nhịp nhất là ông Nghị, bà Phi, đứa con trai ba tuổi phải mang theo cả bình dầu. bếp từ Hà Nội để nấu cháo. Ông Huấn, bà Trâm đỡ hơn nhưng cũng chạy tứ tung qua bãi cát để tìm con. Xúc động nhất là tân bí thư Thanh Hóa – Lê Huy Ngọ – nghe tin có một nhóm nhà văn Văn nghệ quân đội Vào, lập tức đáp ô tô từ thị xã về thăm và không quên kèm theo vài “quả bom Tha Đa”. Lúc đi thì thuận lợi, lúc về thì ôi thôi, sau “mấy ngày lênh đênh trên biển”, gã “trọng thương” bắt đầu giở trò, hơn trăm cây số gã chết lâm sàng ba lần. Có lần, hơn hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng oi ả của mùa hè xứ Thanh, các gia đình có trẻ nhỏ phải bỏ xe tháo chạy, mặc cho ai dắt xe ngoài trời. Ở lại được thì anh tìm bụi cỏ, bụi cây nằm thử, đợi trời hửng sáng rồi trốn vào đó… rồi từ từ về Hà Nội đến khuya. Thật là một chuyến đi giông bão, một chuyến đi của cả cuộc đời.”
Họa sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng chợt mây bay đi…
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai” state=”close”]
Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai
Hình Ảnh về: Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai
Video về: Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai
Wiki về Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai
Nghệ sĩ Quách Đại Hải. Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất dễ gần. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. tôi đã ở thời điểm đó lính nghèo Một người lính xe tăng, đột nhiên trở lại trại viết quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả mơ khi đích thân Đại tá Khuất Quang Thụy về trường làm việc với Ban Giám hiệu để tôi có gần một tháng văn, thơ với các đối tượng Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Bảo, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai... Các trại viên hôm đó cũng khủng khiếp: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn... Tôi vừa là em út trong trại vừa là một thằng ngu văn chương. Tôi cảm thấy mình lạc lõng nên nhiều lúc rất tự ti. Hơn nữa, hai chị em xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Trại trưởng Lê Lựu khen viết hay, làm tôi rờn rợn, nghĩ chắc mình đểu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một anh họa sĩ gàn dở, cái gì cũng biết. Đó chính là nghệ nhân Quách Đại Hải, người có hàng chục năm nghệ thuật trình bày các con số Văn nghệ quân đội tôn vinh. Hôm chúng tôi tập trung xe ở sân số nhà 4, xe chuẩn bị đổi, ai cũng tìm ai đó. Giọng một nữ nhà văn (sau này tôi mới biết là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: "Vừa mới bắt đầu, đâu lại say? Bắt người ta lần nào cũng đợi, thật chẳng hay chút nào". Tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ ngồi im. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, vò mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ thế, anh đi về phía góc phố nơi có hàng quán với khuôn mặt gầy guộc như Tôn Ngộ Không, trên tay vẫn cầm cốc hoa hồng, miệng dốc thứ gì đó, chân đi dép. tiếng cười rất vui nhộn. Tôi thấy nữ nhà văn bĩu môi và quay đi, lờ đi việc Lê Lựu suýt phải cõng người bạn đồng hành của mình để khiến chiếc xe di chuyển. Xe còn chưa kịp đóng cửa, Lê Lựu vừa mở mắt đã nhanh chóng rời khỏi xe, nói với bên trong: "Chờ tôi chút. Tôi đưa cốc cho chủ quán." Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi bức xúc khi thấy anh ngồi trên bậc cửa xe quân sự phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo dạt mây trôi… nơi xa… em ơi… em chờ… anh về…”. Nhà văn quân đội ở cơ quan số 4 Lý Nam Đế sau 1975. Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả tài xế mang quân hàm đại úy cũng không dám nhắc nhở. Cũng may hôm đó đường chật, người đông nên xe đi rất chậm nên mọi việc đều an toàn. Khi xe đến Hải Dương thì bị kẹt ở đầu cầu Phú Lương. Trong một khoảnh khắc, tôi không thấy anh gầy đi. Ai cũng khát khôg thèm nói chuyện. Bất giác bài hát lại bắt đầu: “Con là con của ba mẹ, ba mẹ ơi… nhớ nhà thì con về thôi… Ba không cần ba, không cần ba. xe hơi, tôi không cần xích lô… Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…” . Lúc này, như không thể chịu đựng được, nữ nhà văn nổi giận: "Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết..." Chẳng lạ gì khi người đàn ông gầy gò nhanh nhẹn mang về một túi bánh mì lớn và nước mát.Hôm đó, lúc đó mới hừng đông còn hơn buồn ngủ.Cứ thế, ông vội vàng cho mỗi người một mẩu bánh mì và một chai nước lạnh, làm ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính dâng lễ vật, mỉm cười duyên dáng: “Tại hạ thỉnh công chúa hành lễ!” khiến nữ văn sĩ cũng phải bật cười. Bầu không khí trên xe đã thay đổi kể từ đó. Cùng lúc đường bị phong tỏa, trên cầu Phú Lương gió thổi dữ dội. Với chiếc quần lót và làn nước mát, ai cũng có vẻ phấn chấn. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách đến với dàn đồng ca, cầm đinh và hát quốc ca”. Ngay lập tức, người đàn ông gầy gò, uy nghiêm bước đến giữa xe, thản nhiên vén chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu, hơi cúi người về phía trước, làm động tác cúi chào như diễn xiếc, rồi bất ngờ ngửa mặt lên trần xe và nói. nghiêm trang nói: "Quốc ca! Xuất phát!… Quân đội Việt Nam... thế thôi…”. Vừa hát, cả xe vừa phá lên cười trước sự táo bạo dám hát cả quốc ca, mà kẻ cầm đầu cuộc chơi là hai anh Quách. Đại Hải và Lê Lựu, sau này tôi mới biết. Các nhà văn tại trại sáng tác Đồ Sơn năm 1995. Trong trại sáng tác đó, tôi thấy anh rất ân cần, quan tâm đến anh em, nhất là với anh em. lính nghèo I. Trong bữa ăn, anh luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh như cha chăm con. Anh ăn rất ít, chỉ uống. Mỗi khi ăn phở, ông thường mạnh miệng tuyên bố: "Không ăn cái ngu, ăn nước. Cả đời tôi dại nên chỉ uống nước cho đúng với bản chất của mình". Các trại viên sau vài ngày dường như đã quen với phong cách hài hước của anh ta. Các kẻ nghiện rượu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu... tỏ ra rất tâm đắc với lọ nút lá chuối mà người anh đã bật mí. Người anh nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, dường như không muốn bỏ phí, trước ánh mắt ngưỡng mộ của những người uống rượu, ông liền rót phần còn lại vào tô phở đã nguội lạnh từ lâu, húp húp. Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng gần bốn ký. Tất cả ảnh chụp anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng trợ cấp lính nghèo của tôi. Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ chịu trách nhiệm về toàn bộ phần nghệ thuật của Văn nghệ quân đội Một thời gian dài, anh tham gia viết văn, viết bài, biên tập kịch bản phim, thiết kế bối cảnh trường quay. Sau trại sáng tác, tôi trở lại truyền hình quân đội luôn rất biết ơn anh ấy. Ngày hôm đó, truyền hình quân đội Có một phần giới thiệu mỗi tháng Văn nghệ quân đội trên sóng. Tổng biên tập Chi Phan giao cho tôi làm chuyên mục này. Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến số 4 Lý Nam Đế để lấy phiên bản bông thường do họa sĩ Quách Đại Hải cung cấp và được tư vấn về nội dung. Dưới con mắt của một họa sĩ giàu hình ảnh, ông nói dõng dạc về nội dung truyện ngắn, thơ, lập luận phản biện khiến tôi kinh ngạc. Ông còn nói Nguyễn Minh Châu thế này, Nguyễn Khải thế kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương trang nghiêm... cứ như một cuốn từ điển sống. Rồi cũng chính anh là người đã tư vấn, giúp đỡ tôi tận tình để làm phim tài liệu chân dung về các họa sĩ Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh... Nhờ đó mà tôi trưởng thành với nghề biên kịch truyền hình. nhiều bậc thầy trong đó có họa sĩ Quách Đại Hải. Họa sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm trở về căn nhà số 4. Ông bảo nếu tôi thuộc thế hệ văn chương thì phải đi kéo cày. Khi tôi đến đó cũng là lúc ông và các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu... về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu không còn thấy bóng dáng tiều tụy, tiều tuỵ của ông dưới gốc cây đại thụ nữa. Trong giới nghệ thuật, họa sĩ Quách Đại Hải là một cái tên có vẻ khiêm tốn, nhưng ở đời thường, ông luôn biết cách làm hài lòng mọi người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta cần học hỏi ở anh. Hãy kết thúc bài viết bằng một đoạn văn của riêng bạn với tiêu đề Những năm đó: “Ai quên chứ tôi không quên mùa hè năm 1990, cơ quan cho cả đại gia đình gồm dâu, rể, con cháu đi nghỉ mát một tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” quả là háo hức “rước” đi đâu một chiếc xe “thương binh nặng” chở cả năm mươi người, khi vào Thành không có trở ngại gì. Các chị và các em được phép ngồi vào ghế trong khi các nhà thơ, họa sĩ túm tụm cuối xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm làm cả xe cười sảng khoái, quên đi cái nóng trong mùi dầu thơm và những tiếng xập xình của tiếng xe. mông. Rồi thật là thích khi ra biển, lũ trẻ lần đầu thả sức vùng vẫy trong làn sóng xanh, nhộn nhịp nhất là ông Nghị, bà Phi, đứa con trai ba tuổi phải mang theo cả bình dầu. bếp từ Hà Nội để nấu cháo. Ông Huấn, bà Trâm đỡ hơn nhưng cũng chạy tứ tung qua bãi cát để tìm con. Xúc động nhất là tân bí thư Thanh Hóa - Lê Huy Ngọ - nghe tin có một nhóm nhà văn Văn nghệ quân đội Vào, lập tức đáp ô tô từ thị xã về thăm và không quên kèm theo vài “quả bom Tha Đa”. Lúc đi thì thuận lợi, lúc về thì ôi thôi, sau “mấy ngày lênh đênh trên biển”, gã “trọng thương” bắt đầu giở trò, hơn trăm cây số gã chết lâm sàng ba lần. Có lần, hơn hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng oi ả của mùa hè xứ Thanh, các gia đình có trẻ nhỏ phải bỏ xe tháo chạy, mặc cho ai dắt xe ngoài trời. Ở lại được thì anh tìm bụi cỏ, bụi cây nằm thử, đợi trời hửng sáng rồi trốn vào đó... rồi từ từ về Hà Nội đến khuya. Thật là một chuyến đi giông bão, một chuyến đi của cả cuộc đời.” Họa sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng chợt mây bay đi… Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai -
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 696″ class=”entry-thumb td-modal-image” src=”https://vansudia.net/wp-content/uploads/2023/05/Hoa-si-Quach-Dai-Hai-tham-thoat-da-may-bay-Tac-gia-Nha-van-Phung-Van-Khai-min-696×822.jpg” sizes=”(max-width: 696px) 100vw, 696px” alt=”Nghệ sĩ Quách Đại Hải, mây bay đi – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khải” title=”Nghệ sĩ Quách Đại Hải, mây bay đi – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khải”> Nghệ sĩ Quách Đại Hải.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải và các bạn trẻ chúng tôi rất dễ gần. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy gần ba mươi năm trước. tôi đã ở thời điểm đó lính nghèo Một người lính xe tăng, đột nhiên trở lại trại viết quân đội giống như một giấc mơ. Còn hơn cả mơ khi đích thân Đại tá Khuất Quang Thụy về trường làm việc với Ban Giám hiệu để tôi có gần một tháng văn, thơ với các đối tượng Lê Lựu, Nguyễn Trí Huân, Vương Trọng, Nguyễn Bảo, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Đức Mậu, Chu Lai… Các trại viên hôm đó cũng khủng khiếp: Nguyễn Hữu Quý, Sương Nguyệt Minh, Lò Cao Nhum, Mạnh Lễ, Tô Hoàn… Tôi vừa là em út trong trại vừa là một thằng ngu văn chương. Tôi cảm thấy mình lạc lõng nên nhiều lúc rất tự ti. Hơn nữa, hai chị em xinh đẹp Như Bình và Trần Thanh Hà được Trại trưởng Lê Lựu khen viết hay, làm tôi rờn rợn, nghĩ chắc mình đểu chứ không phải nhà văn. May mắn thay, từ giây phút đầu tiên cho đến cuối cùng, người chăm sóc và động viên tôi nhiều nhất là một anh họa sĩ gàn dở, cái gì cũng biết. Đó chính là nghệ nhân Quách Đại Hải, người có hàng chục năm nghệ thuật trình bày các con số Văn nghệ quân đội tôn vinh.
Hôm chúng tôi tập trung xe ở sân số nhà 4, xe chuẩn bị đổi, ai cũng tìm ai đó. Giọng một nữ nhà văn (sau này tôi mới biết là Nguyễn Thị Như Trang) bức xúc: “Vừa mới bắt đầu, đâu lại say? Bắt người ta lần nào cũng đợi, thật chẳng hay chút nào”. Tôi không hiểu gì cả, tôi chỉ ngồi im. Nhà văn Lê Lựu toát mồ hôi, vò mái tóc xoăn, miệng lẩm bẩm: “Để tôi, để tôi…”. Cứ thế, anh đi về phía góc phố nơi có hàng quán với khuôn mặt gầy guộc như Tôn Ngộ Không, trên tay vẫn cầm cốc hoa hồng, miệng dốc thứ gì đó, chân đi dép. tiếng cười rất vui nhộn. Tôi thấy nữ nhà văn bĩu môi và quay đi, lờ đi việc Lê Lựu suýt phải cõng người bạn đồng hành của mình để khiến chiếc xe di chuyển. Xe còn chưa kịp đóng cửa, Lê Lựu vừa mở mắt đã nhanh chóng rời khỏi xe, nói với bên trong: “Chờ tôi chút. Tôi đưa cốc cho chủ quán.” Rồi nhanh như sóc, mọi người không khỏi bức xúc khi thấy anh ngồi trên bậc cửa xe quân sự phì phèo điếu thuốc và hát: “Bèo dạt mây trôi… nơi xa… em ơi… em chờ… anh về…”.
Nhà văn quân đội ở cơ quan số 4 Lý Nam Đế sau 1975.
Trong xe, dường như không ai dám nói chuyện với người đàn ông gầy gò đang hát. Ngay cả tài xế mang quân hàm đại úy cũng không dám nhắc nhở. Cũng may hôm đó đường chật, người đông nên xe đi rất chậm nên mọi việc đều an toàn.
Khi xe đến Hải Dương thì bị kẹt ở đầu cầu Phú Lương. Trong một khoảnh khắc, tôi không thấy anh gầy đi. Ai cũng khát khôg thèm nói chuyện. Bất giác bài hát lại bắt đầu: “Con là con của ba mẹ, ba mẹ ơi… nhớ nhà thì con về thôi… Ba không cần ba, không cần ba. xe hơi, tôi không cần xích lô… Tôi đi theo đường nhỏ, an toàn…” . Lúc này, như không thể chịu đựng được, nữ nhà văn nổi giận: “Thôi đi. Ai cũng đau đầu muốn chết…” Chẳng lạ gì khi người đàn ông gầy gò nhanh nhẹn mang về một túi bánh mì lớn và nước mát.Hôm đó, lúc đó mới hừng đông còn hơn buồn ngủ.Cứ thế, ông vội vàng cho mỗi người một mẩu bánh mì và một chai nước lạnh, làm ai cũng tươi tỉnh cả mặt. Văn nhân hai tay cung kính dâng lễ vật, mỉm cười duyên dáng: “Tại hạ thỉnh công chúa hành lễ!” khiến nữ văn sĩ cũng phải bật cười.
Bầu không khí trên xe đã thay đổi kể từ đó.
Cùng lúc đường bị phong tỏa, trên cầu Phú Lương gió thổi dữ dội. Với chiếc quần lót và làn nước mát, ai cũng có vẻ phấn chấn. Lúc đó, Lê Lựu từ phía sau xe hét lên: “Chào mừng anh Quách đến với dàn đồng ca, cầm đinh và hát quốc ca”. Ngay lập tức, người đàn ông gầy gò, uy nghiêm bước đến giữa xe, thản nhiên vén chiếc mũ trên cái đầu hói của Nguyễn Đức Mậu, hơi cúi người về phía trước, làm động tác cúi chào như diễn xiếc, rồi bất ngờ ngửa mặt lên trần xe và nói. nghiêm trang nói: “Quốc ca! Xuất phát!… Quân đội Việt Nam… thế thôi…”. Vừa hát, cả xe vừa phá lên cười trước sự táo bạo dám hát cả quốc ca, mà kẻ cầm đầu cuộc chơi là hai anh Quách. Đại Hải và Lê Lựu, sau này tôi mới biết.
Các nhà văn tại trại sáng tác Đồ Sơn năm 1995.
Trong trại sáng tác đó, tôi thấy anh rất ân cần, quan tâm đến anh em, nhất là với anh em. lính nghèo I. Trong bữa ăn, anh luôn ngồi cùng bàn với tôi, chăm sóc anh như cha chăm con. Anh ăn rất ít, chỉ uống. Mỗi khi ăn phở, ông thường mạnh miệng tuyên bố: “Không ăn cái ngu, ăn nước. Cả đời tôi dại nên chỉ uống nước cho đúng với bản chất của mình”.
Các trại viên sau vài ngày dường như đã quen với phong cách hài hước của anh ta. Các kẻ nghiện rượu Lò Cao Nhum, Phùng Kim Trọng, Phan Tùng Lưu… tỏ ra rất tâm đắc với lọ nút lá chuối mà người anh đã bật mí. Người anh nhắm mắt, vội quay lưng về phía nữ nhà văn và đưa ngay chai rượu lên miệng. Còn lại một ít rượu dưới đáy chai, dường như không muốn bỏ phí, trước ánh mắt ngưỡng mộ của những người uống rượu, ông liền rót phần còn lại vào tô phở đã nguội lạnh từ lâu, húp húp.
Trong trại sáng tác đó, tôi được anh chăm sóc, chữ viết không đẹp mà cân nặng của tôi tăng gần bốn ký. Tất cả ảnh chụp anh em trong trại đều do anh viết. Năm 1996, mỗi bức ảnh trị giá nửa tháng trợ cấp lính nghèo của tôi.
Nghệ sĩ Quách Đại Hải không chỉ chịu trách nhiệm về toàn bộ phần nghệ thuật của Văn nghệ quân đội Một thời gian dài, anh tham gia viết văn, viết bài, biên tập kịch bản phim, thiết kế bối cảnh trường quay. Sau trại sáng tác, tôi trở lại truyền hình quân đội luôn rất biết ơn anh ấy. Ngày hôm đó, truyền hình quân đội Có một phần giới thiệu mỗi tháng Văn nghệ quân đội trên sóng. Tổng biên tập Chi Phan giao cho tôi làm chuyên mục này. Tôi đi từ 84 Lý Thường Kiệt đến số 4 Lý Nam Đế để lấy phiên bản bông thường do họa sĩ Quách Đại Hải cung cấp và được tư vấn về nội dung. Dưới con mắt của một họa sĩ giàu hình ảnh, ông nói dõng dạc về nội dung truyện ngắn, thơ, lập luận phản biện khiến tôi kinh ngạc. Ông còn nói Nguyễn Minh Châu thế này, Nguyễn Khải thế kia, Xuân Sách sâu sắc, Hồ Phương trang nghiêm… cứ như một cuốn từ điển sống. Rồi cũng chính anh là người đã tư vấn, giúp đỡ tôi tận tình để làm phim tài liệu chân dung về các họa sĩ Văn Dã, Mai Văn Hiến, Quang Thọ, Huy Oánh… Nhờ đó mà tôi trưởng thành với nghề biên kịch truyền hình. nhiều bậc thầy trong đó có họa sĩ Quách Đại Hải.
Họa sĩ Quách Đại Hải là người khuyên tôi sớm trở về căn nhà số 4. Ông bảo nếu tôi thuộc thế hệ văn chương thì phải đi kéo cày. Khi tôi đến đó cũng là lúc ông và các võ sư Lê Lựu, Chu Lai, Vương Trọng, Nguyễn Đức Mậu… về hưu. Rồi công việc cuốn chúng tôi đi. Đã lâu không còn thấy bóng dáng tiều tụy, tiều tuỵ của ông dưới gốc cây đại thụ nữa.
Trong giới nghệ thuật, họa sĩ Quách Đại Hải là một cái tên có vẻ khiêm tốn, nhưng ở đời thường, ông luôn biết cách làm hài lòng mọi người. Đây là điều mà những người trẻ chúng ta cần học hỏi ở anh.
Hãy kết thúc bài viết bằng một đoạn văn của riêng bạn với tiêu đề Những năm đó:
“Ai quên chứ tôi không quên mùa hè năm 1990, cơ quan cho cả đại gia đình gồm dâu, rể, con cháu đi nghỉ mát một tuần ở Sầm Sơn. Lão “Giang Minh Sài” quả là háo hức “rước” đi đâu một chiếc xe “thương binh nặng” chở cả năm mươi người, khi vào Thành không có trở ngại gì. Các chị và các em được phép ngồi vào ghế trong khi các nhà thơ, họa sĩ túm tụm cuối xe ca hát, kể chuyện tiếu lâm làm cả xe cười sảng khoái, quên đi cái nóng trong mùi dầu thơm và những tiếng xập xình của tiếng xe. mông. Rồi thật là thích khi ra biển, lũ trẻ lần đầu thả sức vùng vẫy trong làn sóng xanh, nhộn nhịp nhất là ông Nghị, bà Phi, đứa con trai ba tuổi phải mang theo cả bình dầu. bếp từ Hà Nội để nấu cháo. Ông Huấn, bà Trâm đỡ hơn nhưng cũng chạy tứ tung qua bãi cát để tìm con. Xúc động nhất là tân bí thư Thanh Hóa – Lê Huy Ngọ – nghe tin có một nhóm nhà văn Văn nghệ quân đội Vào, lập tức đáp ô tô từ thị xã về thăm và không quên kèm theo vài “quả bom Tha Đa”. Lúc đi thì thuận lợi, lúc về thì ôi thôi, sau “mấy ngày lênh đênh trên biển”, gã “trọng thương” bắt đầu giở trò, hơn trăm cây số gã chết lâm sàng ba lần. Có lần, hơn hai tiếng đồng hồ dưới cái nắng oi ả của mùa hè xứ Thanh, các gia đình có trẻ nhỏ phải bỏ xe tháo chạy, mặc cho ai dắt xe ngoài trời. Ở lại được thì anh tìm bụi cỏ, bụi cây nằm thử, đợi trời hửng sáng rồi trốn vào đó… rồi từ từ về Hà Nội đến khuya. Thật là một chuyến đi giông bão, một chuyến đi của cả cuộc đời.”
Họa sĩ Quách Đại Hải là vậy. Nhưng chợt mây bay đi…
[/box]
#Họa #sĩ #Quách #Đại #Hải #thấm #thoắt #đã #mây #bay #Tác #giả #Nhà #văn #Phùng #Văn #Khai
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Họa sĩ Quách Đại Hải, thấm thoắt đã mây bay – Tác giả: Nhà văn Phùng Văn Khai bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#Họa #sĩ #Quách #Đại #Hải #thấm #thoắt #đã #mây #bay #Tác #giả #Nhà #văn #Phùng #Văn #Khai
Trả lời