Tết Canh Dần 2022, mẹ tôi sẽ 99 tuổi. Bà đã ở ngưỡng cửa “xưa nay hiếm” đã 3 thập kỷ nhưng sức khỏe vẫn cường tráng. Vẫn tự đi lại nhưng ko cần xe lăn hay trợ giúp, mẹ tôi duy trì sự chủ động và riêng tư trong sinh hoạt hàng ngày. Thính giác và thị giác thực sự giống như của một người đàn ông ở tuổi sáu mươi. Nhà ở tầng cao chung cư ko tránh khỏi sự gò bó, mẹ tôi rất chăm nghe đài, xem tivi, đọc báo. Đủ cả, nhật trình Nhân Dân, Quân Đội, Lao Động, Công An, Thanh Niên, Tiền Phong, Tuổi Trẻ… Nên chuyện đời thế nào, mẹ tôi biết khá rõ, ít ra là hơn tôi. Tối tới, mẹ tôi kể cho cả nhà nghe tin tức ngày trong tuần thu được qua tạp chí nhà nước và cả qua tiếng đồn thổi của láng giềng. Đó là một trong những thú vui nho nhỏ và niềm xoa dịu ít ỏi trong tuổi già của mẹ tôi.
Nhưng đó là trước đây, vài năm gần đây đã khác. Dù vẫn siêng năng xem tin tức nhưng mẹ tôi đã hoàn toàn ko còn những buổi tối vui vẻ với con cháu. Lựa lời hỏi chị lý do, chị bảo vì mấy ngày nay có tin buồn quá, chị ko muốn kể ra để em ko vui. Nhất là hiện nay cháu, chắt của mẹ đều đang ở độ tuổi thanh, thiếu niên thì càng phải tránh để các cháu nghe, biết những hiện tượng tiêu cực trong đời sống thực tiễn. Đã lâu rồi nhưng mẹ tôi vẫn nói rằng, “hiện tượng tiêu cực”, một cụm từ nhưng ngày xưa chúng ta thường dùng, đặc trưng là lúc viết bài, để cắt bớt mức độ nghiêm trọng của những vấn đề này. Cái ác đang trỗi dậy, lan tràn trong mọi mặt của đời sống. Và như để trấn an tôi, lúc nói tới người “tiêu cực” và người “tiêu cực”, mẹ tôi nói thêm: Đó chỉ là thiểu số, chỉ là con sâu làm rầu nồi canh.
Có thể đúng, trong thực trạng chung của cuộc sống tiên tiến, tiêu cực chỉ là một hiện tượng, ko đáng kể so với tích cực, nhưng cũng có một thực tiễn là mặc dù luôn là thiểu số, nhưng cái thiểu số ko đáng kể đó ko chịu giảm đi theo thời kì, nhưng trái lại, năm nay tăng hơn năm trước, năm trước hơn năm trước, năm nay và nhiều hơn các năm trước.
Ko tận mắt chứng kiến nhưng mẹ tôi vẫn cảm nhận rất rõ thực tiễn đáng buồn đó đang hàng ngày hiển hiện trên màn ảnh, giấy trắng mực đen trên tạp chí. Nhưng với người già, cuộc đời ko dễ quên, ko phù du như người trẻ. Trong tâm trí của người già, những tin tức về những tệ nạn trong đời sống xã hội của thế hệ hậu sinh luôn được tích tụ, đè nặng và dày vò.
Mẹ tôi năm nay 99 tuổi, đi dạy học đã bốn mươi năm rồi mới nghỉ hưu nên những năm gần đây, nhất là từ lúc công việc phòng, chống tham nhũng được tăng nhanh, mẹ thường có tâm trạng buồn bực vì phải xem đài trên đài. báo tính danh và cả ảnh của những người cô từng quen giờ đã trở thành “sâu”. Có sâu là đồng nghiệp sau này của cô, có sâu là học trò, có sâu là con cháu của bạn hữu đã khuất từ lâu. Đủ kích cỡ, đủ thứ hạng, đủ loại củi khô, củi tươi, cành non mập mạp. Đủ loại tội phạm, đủ loại vụ án, vụ án nhỏ, vụ án lớn, thậm chí cả vụ án lớn. Việt Á chẳng hạn, hay chuyến bay cứu hộ, mẹ tôi cũng họp mặt người quen. Thấy mẹ khổ tâm vì chuyện đó, tôi muốn khuyên mẹ hãy bỏ qua tin tức hàng ngày, nghe ít đọc ít đi, chứ làm sao tôi có thể bịt tai bịt mắt nhưng thụ động bênh vực như thế được. Cũng giống như trước lúc ko khí bị ô nhiễm, bạn ko nên nín thở sao!?
Làm mẹ khổ nhất là những tin tức về những bê bối, bê bối trong ngành giáo dục. Mẹ tôi chỉ nói đó là những điều “nổi tiếng”, nhưng đó là những điều nổi tiếng nhưng trong bốn mươi năm làm nghề dạy học của mẹ, mẹ chưa bao giờ được nghe, chưa thấy, chưa từng biết. Có những trường hợp, theo bà, cả đời mới gặp một lần. Gian lận bằng cấp, gian lận thi cử quy mô lớn, bạo lực học đường, phụ huynh đánh thầy, học trò đánh thầy…, những chuyện như thế ko biết có còn xảy ra trong thời đại chúng ta hay ko. ko có lúc nào khác, nhưng trong thời kì mẹ tôi đang dạy học, thì tuyệt đối ko. Mẹ tôi đã xác nhận điều đó.
Dạy học từ năm 1946, từ buổi đầu của nền giáo dục Dân chủ – Cộng hòa, trải qua hai cuộc kháng chiến tới đầu Đổi mới, mẹ tôi có đủ thời kì và kinh nghiệm để khẳng định tương tự. Mẹ cũng thường so sánh những đỉnh cao về đạo đức và trí tuệ của những người đứng đầu ngành thời mẹ cho tới ngày nay. Đó là cả một bầu trời và một vực thẳm.
Dù mẹ nói những bê bối trong ngành giáo dục hiện nay chỉ là hiện tượng tiêu cực nhất thời, nhưng cũng có lúc mẹ tôi nói những tiêu cực đó chẳng khác gì phá rừng trong văn hóa, giáo dục rồi sẽ phá. tới cõi vĩnh hằng. Và mẹ tôi ko thể hiểu vì sao lại có tình trạng hư hỏng tương tự. Vì sao vấn đề này, vì sao vấn đề này?
Gần cuối năm, mẹ tôi được nhận huy hiệu 60 năm Đảng viên. Tất nhiên đó là một vinh dự và thú vui lớn cho mẹ tôi. Nhưng đồng thời đó, mẹ tôi đọc được trên báo một điều khiến bà buồn. Vì cô đó ko nói với tôi nên tôi ko biết nó là gì, cho tới lúc cô đó đưa cho tôi tờ báo. Là vụ việc “thầy giáo bẻ gãy tay nữ thầy cô giáo ngay trước mặt hàng chục học trò Trường THPT Hai Bà Trưng, TP Huế gây giận dữ…” Chuyện thầy giáo bẻ tay, xô đẩy, cưỡng bức tôi đã nghe nói về chuyện này và tất nhiên là khá giận dữ vì dù sao đây cũng ko phải là chuyện thường nhật ở huyện nhưng nghe vậy cũng nhanh quên. ở Huế làm mẹ buồn quá.
Mẹ tôi nói chuyện với tôi tới khuya hôm đó. Nhưng hầu như ko nhắc tới những tin tức tôi đọc được trên báo, cả đêm mẹ tôi chỉ kể cho tôi nghe những kỷ niệm của bà về trường Đồng Khánh Huế, ngôi trường nội trú nhưng bà đã học từ tiểu học tới hết lớp bốn, thi cử. Bằng tốt nghiệp, 1945. Chuyện về ngôi trường này thời Pháp thuộc (nay là trường Hai Bà Trưng) mẹ tôi vẫn thường kể, nhưng chưa bao giờ nỗi khắc khoải và nhớ nhung da diết như buổi tối hôm đó. Tất cả đều xinh xắn, trong sáng, là những kỉ niệm đẹp về đời học trò, bạn học, thầy cô (có cả thầy Pháp) nhưng giọng mẹ đầy lo lắng, buồn tủi. . Mãi tới lúc hai mẹ con ngừng nói chuyện, mẹ mới nói vài câu về thời nay, sự việc vừa xảy ra ở trường Hai Bà Trưng, mẹ hỏi tôi có hiểu vì sao mọi chuyện lại tương tự ko.
Vì sao nó phải nhàm chán tương tự? Tôi biết trả lời câu hỏi của mẹ như thế nào. Nhưng hình như đó ko phải là câu hỏi nhưng là lời trách móc, quở trách của mẹ. Cho dù tôi chẳng là gì cả, tôi cũng ko phải là người gây ra vụ việc cá biệt đó, tôi ko phải du đãng, tôi ko tham ô tham nhũng, ko trộm cắp công quỹ, ko trộm cướp của dân, ko ăn phá, chặt cây, phá phách. rừng trong giáo dục và văn hóa.
Đêm đó là lần cuối cùng mẹ tôi nói chuyện với tôi lâu tương tự. Một tuần sau mẹ tôi tạ thế. Ko ốm đau, ko cảm cúm, mẹ tôi lặng lẽ từ bỏ.
Nhớ để nguồn bài viết này: Tuổi già, niềm vui, nỗi buồn của website thpttranhungdao.edu.vn
Phân mục: Phong thủy
Đặt mâm cúng tất niên cuối năm 2022 tại đây: cungtatnien.com
#Tuổi #già #niềm #vui #nỗi #buồn
Trả lời