*Dưới đây là bài viết được chia sẻ của tác giả Hà Tú Mai, đăng trên Toutiao (Trung Quốc).
“Rất nhiều trẻ em” vẫn cô đơn
Tôi tên Hà Tú Mai, năm nay tôi 68 tuổi. Kể từ khi chồng tôi mất cách đây 6 năm vì căn bệnh ung thư, tôi vẫn chọn sống một mình trong căn nhà nhỏ đầy kỷ niệm ở quê.
Vợ chồng tôi có 3 người con, 2 trai và 1 gái. Cả ba đều đã có gia đình riêng và có cuộc sống ổn định. Hai đứa con trai đầu của tôi học rất giỏi, giành được học bổng, sau đó đi du học và định cư ở nước ngoài. Mỗi năm các con tôi tranh thủ đưa gia đình về thăm tôi 1-2 lần. Dù rất nhớ và thương các con nhưng vì chúng bận công việc nên tôi cũng không đòi hỏi gì hơn. Chỉ cần họ liên lạc với tôi thường xuyên là đủ. Còn tôi, tôi vẫn còn cô con gái út để dựa vào khi cần. Tuy nhiên, kể từ khi con gái tôi lấy chồng cách đây 2 năm, số lần cháu đến thăm tôi đã giảm đi.
Thì ra bố chồng của con gái tôi bị đột quỵ và nằm liệt giường. Từ đó, với tư cách là con dâu lớn, con gái tôi dành toàn bộ thời gian để chăm sóc gia đình và bố chồng. Có thời điểm tôi chỉ được gặp con 3-4 tháng một lần.
Tuy nhiên, cuộc sống của tôi ở nông thôn vẫn ổn. Với mức lương hưu 6.000 tệ/tháng (hơn 20 triệu đồng), sổ tiết kiệm 3 triệu tệ (hơn 10 tỷ đồng) của hai vợ chồng và số tiền đều đặn 2 con trai gửi về, tôi sống thoải mái. thiếu một cái gì đó Dù đôi khi nhìn thấy những người bạn cùng quê, con cháu họ luôn ở bên nhau, tôi cảm thấy hơi buồn. Tuy nhiên, tôi biết mỗi cây một hoa, mỗi nhà một cảnh nên tôi tự an ủi mình rằng có con cháu khỏe mạnh là điều may mắn lớn nhất của cuộc đời. May mắn thay mỗi ngày tôi đều có bạn bè bầu bạn nên nỗi cô đơn dần vơi đi. Tuy nhiên, một sự việc xảy ra vào đầu năm nay đã bất ngờ phá vỡ cuộc sống yên bình của tôi.
Tháng 2 năm ngoái, khi đi khám tổng quát, tôi phát hiện mình có một khối u. Mặc dù đó chỉ là một khối u lành tính nhưng các bác sĩ cho rằng tôi vẫn cần phải phẫu thuật để loại bỏ nó. Tuy nhiên, vì tuổi già nên khi nghe tin phải phẫu thuật, tôi cảm thấy rất sợ hãi và cần có người ở bên cạnh.
Ngay khi biết mình sắp nhập viện, tôi đã gọi điện cho các con để báo tin. Mặc dù hai cậu con trai rất lo lắng nhưng vì ở xa nên khi tôi ốm họ không thể về nhà. Cô con gái út bị tóc đen nên chỉ đến thăm tôi khi tôi mới nhập viện rồi về chăm sóc bố chồng. Con rể tôi thờ ơ và không hỏi tôi một câu nào vì nó nghĩ đây là một ca phẫu thuật đơn giản. Cho đến khi ca phẫu thuật hoàn tất, tôi không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào từ các con và chồng.
May mắn thay, trước ngày phẫu thuật, nhờ sự giúp đỡ của một số người bạn, cuối cùng tôi đã thuê được y tá ở ngoài bệnh viện với giá 500 tệ/ngày (tương đương 1,7 triệu đồng). Người này sẽ giúp tôi kiểm tra kim tiêm, giúp làm sạch vết thương phẫu thuật, giúp tôi nấu ăn, mua đồ tạp hóa và chăm sóc tôi trong thời gian tôi nằm viện sau phẫu thuật.
Vào ngày thứ 4 sau cuộc tiểu phẫu, vết thương của tôi về cơ bản đã ổn. Gần một tuần sau, tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân. Chỉ đến khi tôi xuất viện, vợ chồng con gái út mới đến “hộ tống” tôi về nhà. Quả thực, 14 ngày nằm một mình trong bệnh viện đã giúp tôi hiểu rằng khi về già tôi không còn có thể trông cậy vào con cái nữa. Tôi phải làm gì đó trong vài ngày tới.
Giải pháp cho tuổi già
Trong vòng 3 tháng sau khi xuất viện, tôi gọi điện cho các con để thông báo rằng tôi muốn vào viện dưỡng lão để được chăm sóc tốt hơn khi về già. Cả ba đứa trẻ đều thấy đây là giải pháp thỏa đáng nhất cho vấn đề tuổi già của tôi nên gật đầu đồng tình và tìm chỗ tốt nhất cho tôi nghỉ ngơi.
Cứ như thế, tôi nhàn nhã chuyển vào viện dưỡng lão mà không phải lo lắng điều gì. Những năm tháng còn lại của cuộc đời, dù không có con cháu bên cạnh, tôi vẫn cảm thấy ấm áp vì có người chăm sóc, bầu bạn. Các con ở xa vẫn thường xuyên gọi điện cho tôi, con gái út vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để đưa cháu về thăm tôi mỗi tháng một lần.
Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống đối với tôi thật mãn nguyện. Tôi nghĩ rằng tất cả trẻ em đều có cuộc sống riêng và chúng ta không thể làm gián đoạn công việc hay cuộc sống của con mình vì sự ích kỷ của chính mình. Thay vào đó, tôi cảm thấy rất may mắn vì mình có đủ tài chính để lo liệu và sắp xếp mọi việc một cách hợp lý.
Tôi vẫn để lại ngôi nhà cũ thay vì bán nó. Tôi cũng bỏ tiền thuê người dọn dẹp thường xuyên vì vẫn mong khi các con về vẫn còn những kỷ niệm xưa khi gia đình còn đông đủ.
Sau tất cả, tôi chợt nhận ra rằng trong cuộc đời này, mỗi người chỉ cần chuẩn bị cho mình một nền tảng tài chính vững chắc thì chúng ta mới có thể đối mặt với những biến cố của cuộc đời một cách dễ dàng hơn. Có như vậy thì dù không có ai bên cạnh, chúng ta vẫn có thể như cây cổ thụ luôn đứng vững trong cuộc đời dù cuộc đời có giông bão đến đâu.
(Theo Toutiao)
Nhớ để nguồn bài viết này: Tuổi già không cần dựa vào con cái là thoải mái nhất! của website https://cafef.vn/nam-vien-14-ngay-khong-con-cai-cham-lo-phai-chi-tien-trieu-thue-nguoi-toi-giup-toi-nhan-ra-tuoi-gia-co-1-khoan-von-nay-thi-chang-can-dua-dam-vao-ai-188231203144745871.chn
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời