Để giúp các em học trò lớp 10 học và làm tốt các bài văn phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ Trong tác phẩm “Những đứa con ngâm” của Đặng Trần Côn, trong bài viết này mình cũng sẽ hướng dẫn các bạn cách lập dàn ý cụ thể và các bài văn mẫu, phân tích hay để các bạn tham khảo.
Tình cảnh lẻ loi của người đoạt được
Lập dàn ý phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ.
Mở màn:
- Về tác giả và tác phẩm
- Nói chung tâm trạng u uất chính của người chinh phụ trong suốt tác phẩm
Nội dung bài đăng:
- Nỗi lẻ loi tột cùng của người chinh phụ được mô tả trong 8 câu thơ đầu:
- Hoàn cảnh của người chinh phụ là chồng đi chinh chiến, phải ở nhà một mình.
- Hành động của người đoạt được mô tả thâm thúy tình hình:
“Gieo từng bước” – bước chậm
“Động viên xin một phen” – hành động lặp đi lặp lại nhiều lần trong vô thức
- Hành động của kẻ đoạt được ko có mục tiêu dường như muốn giết mổ thời kì, sự chán nản và lẻ loi được trình bày trọn vẹn.
- Các hình ảnh xuất hiện:
Thước – con chim báo tin vui nhưng ko xuất hiện trong lúc người thiếp kì vọng tin chồng trong vô vọng.
Ngọn đèn: chỉ thời kì trong đêm – người chinh phụ vẫn thao thức kì vọng. Sự lẻ loi lên tới đỉnh điểm lúc ko có người nào san sớt.
Hoa đèn – bóng người: Người chinh phụ nhớ chồng tới ko còn chút sức sống. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
- Lời độc thoại của người chinh phụ: bộc lộ nỗi buồn triền miên của mình từ ngày này qua tháng khác. Nỗi buồn đó ko lời nào ko nói được cùng người nào nhưng chỉ biết tâm tư với những đồ vật vô tri vô giác xung quanh. Với câu hỏi tu từ được sử dụng là lời trăn trối đã làm nổi trội tâm trạng của nhân vật trong đoạn trích.
- Nỗi sầu muộn triền miên của người chinh phụ được diễn tả trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Các cảnh được tái tạo:
Gà trống và gà trống là âm thanh của sự đơn độc và hiu quạnh, của đêm khuya thanh vắng.
Cây mía trước hiên nhà dường như ko còn sức sống.
- Tất cả gợi sự lẻ loi, lẻ loi tới đau lòng.
- Thời kì: Bằng giải pháp tu từ, tác giả diễn tả cách nhau một tiếng đồng hồ như một năm dài, nỗi buồn đó càng đậm và càng lan rộng.
- Hành động của Kẻ đoạt được:
Miễn cưỡng thắp hương. Ngay cả việc chơi đàn cũng ko có xúc cảm, soi gương cũng là một sự nỗ lực, nhưng đổi lại tất cả là những giọt nước mắt, một sự sững sờ trong nỗi buồn và nỗi nhớ.
- Hình ảnh chiếc cán sắt, sợi dây duyên, chiếc chìa khóa vay mượn hiện lên tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi nhưng lại khiến người chinh phụ khắc sâu hơn cảnh chia ly hiện nay.
- Tình mến thương vô bờ bến của người chinh phụ đối với chồng trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Ko gian
Tác giả sử dụng hình ảnh gió đông, núi Yên – hình ảnh ước lệ như người chinh phụ chỉ biết dùng gió đông để gửi nỗi nhớ chồng.
Ko gian và ko có điểm cuối với hình ảnh “đường lên bầu trời”
- Khoảng cách giữa người chinh phụ và chồng nàng dường như ngày càng dài.
- Thực chất của nỗi nhớ được trình bày qua các từ “sâu”, “đau” gợi lên chiều sâu của nỗi nhớ và trạng thái của nỗi nhớ quay cuồng trong lòng, ko bao giờ dứt. Nỗi nhớ đó cứ triền miên trong thời kì và ko gian vô tận, khắc khoải, khắc khoải.
- Tâm trạng của người chinh phụ được trình bày qua những bức tranh
Cảnh buồn, lòng thiết tha: cảnh buồn cũng buồn.
Cành ướt đẫm sương: cái lạnh cóng của ko gian hay trong lòng người chinh phụ.
Tiếng côn trùng vắng vẻ: màn đêm yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng.
- Tâm trạng lẻ loi, nhưng mọi cảm giác chỉ chuyển sang vô vọng.
Hoàn thành:
- Tóm tắt tâm trạng của người chinh phụ
- Thái độ của tác giả trước tâm trạng đó: ngậm ngùi, thương cảm. Từ đó lên án chiến tranh phong kiến đã gây ra sự chia ly của đôi trai gái.
Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Bài văn mẫu hay phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Được trích trong tác phẩm “Vợ người ta” của Đặng Trần Côn, đoạn trích “Tình nghĩa phu thê” đã trình bày một cách chân thực và thâm thúy nhất nỗi lẻ loi, lẻ loi của một người phụ nữ chờ con. nhìn và nhớ chồng đi chinh chiến nơi xa. Ko chỉ có ý nghĩa to lớn về trị giá văn học, tác phẩm còn mang ý nghĩa nhân đạo cao cả.
Sau lúc tiễn chồng đi nơi biên cửa ải xa xôi, người vợ trẻ trở về với cuộc sống đời thường – cuộc sống đơn độc, lẻ loi được khắc họa rõ nét trong 8 câu thơ đầu:
“Đứng bên hiên vắng lặng gieo từng bước
Ngồi xuống xin chiếu cố “
Chỉ qua 2 câu thơ, tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc hình ảnh người chinh phụ với hành động đi đi lại lại trước hiên, rồi vén màn lên, hạ màn. Có vẻ như các hành động được thực hiện một cách vô thức, nhưng kẻ đoạt được ko quan tâm. Phải chăng những hành động lặp đi lặp lại đó cũng là để giết mổ thời kì, chứa chan tình cảm của phụ nữ. Nỗi lẻ loi bủa vây cô lúc cô phải sống một mình trong ngôi nhà đó.
“Ngoài bức màn, người thống trị ko nói với tôi
Trong rèm, hình như có đèn chiếu sáng ”.
Câu này có sự xuất hiện của hình ảnh chim họa mi – loài chim may mắn luôn báo tin vui. Nhưng “ko kể xiết” – chim chích chòe ko mang lại tin vui khiến người vợ trẻ ngày đêm lo lắng cho chồng nơi chiến trường. Nỗi day dứt trong lòng người chinh phụ càng được tô đậm bằng câu hỏi tu từ “Trong màn dường như có đèn”.
“Buồn ko nói nên lời
Hoa đèn đó với bóng người khá đáng yêu ”
Ngọn đèn là hình ảnh chỉ thời kì trong đêm – người chinh phụ vẫn thao thức kì vọng. Sự lẻ loi lên tới đỉnh điểm lúc ko có người nào san sớt. Hoa lồng đèn – hình bóng cho thấy người chinh phụ nhớ chồng tới ko còn chút sinh khí. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
“Gà gáy sương năm dậu.
Nổi bóng bay tứ phía “
Tác giả tả cảnh nhưng thực ra là để ngụ ý. Cảnh vật xuất hiện, nhưng chỉ để khắc họa rõ nét hơn, mô tả thâm thúy hơn tình cảnh của người chinh phụ. Đúng như Nguyễn Du đã từng nói: Người buồn bao giờ cũng vui. Tâm trạng trĩu nặng của người chinh phụ đã nhuộm đỏ cảnh vật, làm cho cảnh vật và cuộc sống trở thành trống vắng, hoang vắng, thê lương. Tiếng gà trống gáy vang vọng – dường như cả đêm nay thần thiếp ko ngủ được vì nhớ chồng. Âm thanh tự phụ đó như khắc sâu thêm tâm trạng của một người phụ nữ đang đau đáu nhớ chồng. Cây mía dường như cũng mất đi sức sống, chỉ trơ trọi trước hiên nhà. Nỗi nhớ và nỗi buồn đó cứ đong đầy theo thời kì, chồng chất theo thời kì và kéo dài mãi ko thôi.
“Thời kì dài như nhiều năm
Nỗi buồn như biển xa “
Một giờ xa như một năm, từng giờ từng giờ, nỗi nhớ trong lòng người đoạt được dài như biển khơi. Có người nào có thể hiểu được tấm lòng đó dành cho người chinh phụ? Nỗi buồn đó ko có hồi kết, ko có hồi kết, khiến tâm trạng của người chinh phụ bị đẩy tới tột cùng:
“Hương thơm đốt cháy tâm hồn say đắm
Buông gương buộc phải nhìn lại Châu chan
Sắt cầm và gảy đàn guitar
Dây thần kinh bị đứt và phím bị rè ”
Sự hoang mang và lẻ loi, buồn tủi của người chinh phụ khiến cô làm bất kỳ điều gì cũng chỉ khiên cưỡng và miễn cưỡng. Cô miễn cưỡng thắp hương mong thấy con tỉnh táo nhưng tâm hồn lại chìm trong nỗi nhớ. Cô miễn cưỡng nhìn vào gương để chải mặt và thấy mình u sầu với những giọt nước mắt nhợt nhạt phản chiếu. Cô định đánh đàn để thư giãn, để vơi đi nỗi buồn, nỗi nhớ giấu kín trong lòng lại càng day dứt hơn bởi “sợi dây tình yêu”, “chiếc chìa vôi” chính là đại diện cho hạnh phúc lứa đôi hoàn toàn khác xa. . thực tiễn nhưng cô đó đang trải qua. Mọi thứ như xoáy vào lòng cô, tích cóp thêm ko bớt, càng ko thể xả stress cùng người nào. Cô hướng về một biên giới xa xôi, nơi chồng cô ngày đêm mong mỏi:
“Non Yên, dù hắn ko tới vùng,
Nhớ anh sâu tận đường lên trời.
Bầu trời thật sâu và xa
Thật là một kỷ niệm đau thương về anh đó “
Ko gian càng trở thành rộng lớn, xa cách nhưng chỉ ngập tràn nỗi buồn và sự xa cách nghìn năm ko thể chạm tới. Bầu trời thăm thẳm như nỗi nhớ trải dài vô tận, nỗi nhớ đó còn có cả nỗi “đau” kì vọng trong vô vọng và mòn mỏi. Người chinh phụ chỉ biết gửi nỗi nhớ chồng qua gió vùng, núi cao liệu có tới nơi?
“Cảnh buồn, người tha thiết,
Cành sương giăng đầy tiếng mưa phun ”.
Trái tim của người đoạt được đã trở thành quá bí mật để san sớt, nhưng ngoài quang cảnh xung quanh, người đoạt được còn biết san sớt ở đâu. Hình như hiểu được tấm lòng đó, cảnh vật xung quanh cũng đồng cảm. “Dopy” và “mưa phun” lạnh lùng như trái tim cô giờ đây đã đóng băng và tan tành theo từng nỗi nhớ.
Với thể thơ song thất lục bát liên kết các giải pháp nghệ thuật tư nhân từ tác giả Đặng Trần Côn đã lột tả trọn vẹn tình cảnh lẻ loi, tâm trạng buồn, nỗi nhớ da diết của người chinh phụ. sub đó. Ko chỉ ngừng lại ở trị giá văn học, qua tác phẩm này, tác giả trình bày niềm xót thương, thông cảm thâm thúy cho thân phận những người phụ nữ có chồng đi chinh chiến xa quê, đồng thời cũng gián tiếp lên án chiến tranh phong kiến. gây chia cắt, thậm chí mất nước và toang hoang nhà cửa …
Đoạn trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” chỉ là diễn biến tâm trạng của một người phụ nữ đợi chồng, đợi chồng đi đánh xa, nhưng bằng tài năng và tấm lòng của mình, Đặng Trần Côn đã tái tạo rất rực rỡ. sâu trong trái tim đó.
Bài viết liên quan:
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10″ state=”close”]
Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10
Hình Ảnh về: Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10
Video về: Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10
Wiki về Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10
Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10 -
Để giúp các em học trò lớp 10 học và làm tốt các bài văn phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ Trong tác phẩm “Những đứa con ngâm” của Đặng Trần Côn, trong bài viết này mình cũng sẽ hướng dẫn các bạn cách lập dàn ý cụ thể và các bài văn mẫu, phân tích hay để các bạn tham khảo.
Tình cảnh lẻ loi của người đoạt được
Lập dàn ý phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ.
Mở màn:
- Về tác giả và tác phẩm
- Nói chung tâm trạng u uất chính của người chinh phụ trong suốt tác phẩm
Nội dung bài đăng:
- Nỗi lẻ loi tột cùng của người chinh phụ được mô tả trong 8 câu thơ đầu:
- Hoàn cảnh của người chinh phụ là chồng đi chinh chiến, phải ở nhà một mình.
- Hành động của người đoạt được mô tả thâm thúy tình hình:
“Gieo từng bước” - bước chậm
“Động viên xin một phen” - hành động lặp đi lặp lại nhiều lần trong vô thức
- Hành động của kẻ đoạt được ko có mục tiêu dường như muốn giết mổ thời kì, sự chán nản và lẻ loi được trình bày trọn vẹn.
- Các hình ảnh xuất hiện:
Thước - con chim báo tin vui nhưng ko xuất hiện trong lúc người thiếp kì vọng tin chồng trong vô vọng.
Ngọn đèn: chỉ thời kì trong đêm - người chinh phụ vẫn thao thức kì vọng. Sự lẻ loi lên tới đỉnh điểm lúc ko có người nào san sớt.
Hoa đèn - bóng người: Người chinh phụ nhớ chồng tới ko còn chút sức sống. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
- Lời độc thoại của người chinh phụ: bộc lộ nỗi buồn triền miên của mình từ ngày này qua tháng khác. Nỗi buồn đó ko lời nào ko nói được cùng người nào nhưng chỉ biết tâm tư với những đồ vật vô tri vô giác xung quanh. Với câu hỏi tu từ được sử dụng là lời trăn trối đã làm nổi trội tâm trạng của nhân vật trong đoạn trích.
- Nỗi sầu muộn triền miên của người chinh phụ được diễn tả trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Các cảnh được tái tạo:
Gà trống và gà trống là âm thanh của sự đơn độc và hiu quạnh, của đêm khuya thanh vắng.
Cây mía trước hiên nhà dường như ko còn sức sống.
- Tất cả gợi sự lẻ loi, lẻ loi tới đau lòng.
- Thời kì: Bằng giải pháp tu từ, tác giả diễn tả cách nhau một tiếng đồng hồ như một năm dài, nỗi buồn đó càng đậm và càng lan rộng.
- Hành động của Kẻ đoạt được:
Miễn cưỡng thắp hương. Ngay cả việc chơi đàn cũng ko có xúc cảm, soi gương cũng là một sự nỗ lực, nhưng đổi lại tất cả là những giọt nước mắt, một sự sững sờ trong nỗi buồn và nỗi nhớ.
- Hình ảnh chiếc cán sắt, sợi dây duyên, chiếc chìa khóa vay mượn hiện lên tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi nhưng lại khiến người chinh phụ khắc sâu hơn cảnh chia ly hiện nay.
- Tình mến thương vô bờ bến của người chinh phụ đối với chồng trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Ko gian
Tác giả sử dụng hình ảnh gió đông, núi Yên - hình ảnh ước lệ như người chinh phụ chỉ biết dùng gió đông để gửi nỗi nhớ chồng.
Ko gian và ko có điểm cuối với hình ảnh "đường lên bầu trời"
- Khoảng cách giữa người chinh phụ và chồng nàng dường như ngày càng dài.
- Thực chất của nỗi nhớ được trình bày qua các từ “sâu”, “đau” gợi lên chiều sâu của nỗi nhớ và trạng thái của nỗi nhớ quay cuồng trong lòng, ko bao giờ dứt. Nỗi nhớ đó cứ triền miên trong thời kì và ko gian vô tận, khắc khoải, khắc khoải.
- Tâm trạng của người chinh phụ được trình bày qua những bức tranh
Cảnh buồn, lòng thiết tha: cảnh buồn cũng buồn.
Cành ướt đẫm sương: cái lạnh cóng của ko gian hay trong lòng người chinh phụ.
Tiếng côn trùng vắng vẻ: màn đêm yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng.
- Tâm trạng lẻ loi, nhưng mọi cảm giác chỉ chuyển sang vô vọng.
Hoàn thành:
- Tóm tắt tâm trạng của người chinh phụ
- Thái độ của tác giả trước tâm trạng đó: ngậm ngùi, thương cảm. Từ đó lên án chiến tranh phong kiến đã gây ra sự chia ly của đôi trai gái.
Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Bài văn mẫu hay phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Được trích trong tác phẩm “Vợ người ta” của Đặng Trần Côn, đoạn trích “Tình nghĩa phu thê” đã trình bày một cách chân thực và thâm thúy nhất nỗi lẻ loi, lẻ loi của một người phụ nữ chờ con. nhìn và nhớ chồng đi chinh chiến nơi xa. Ko chỉ có ý nghĩa to lớn về trị giá văn học, tác phẩm còn mang ý nghĩa nhân đạo cao cả.
Sau lúc tiễn chồng đi nơi biên cửa ải xa xôi, người vợ trẻ trở về với cuộc sống đời thường - cuộc sống đơn độc, lẻ loi được khắc họa rõ nét trong 8 câu thơ đầu:
"Đứng bên hiên vắng lặng gieo từng bước
Ngồi xuống xin chiếu cố "
Chỉ qua 2 câu thơ, tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc hình ảnh người chinh phụ với hành động đi đi lại lại trước hiên, rồi vén màn lên, hạ màn. Có vẻ như các hành động được thực hiện một cách vô thức, nhưng kẻ đoạt được ko quan tâm. Phải chăng những hành động lặp đi lặp lại đó cũng là để giết mổ thời kì, chứa chan tình cảm của phụ nữ. Nỗi lẻ loi bủa vây cô lúc cô phải sống một mình trong ngôi nhà đó.
"Ngoài bức màn, người thống trị ko nói với tôi
Trong rèm, hình như có đèn chiếu sáng ”.
Câu này có sự xuất hiện của hình ảnh chim họa mi - loài chim may mắn luôn báo tin vui. Nhưng “ko kể xiết” - chim chích chòe ko mang lại tin vui khiến người vợ trẻ ngày đêm lo lắng cho chồng nơi chiến trường. Nỗi day dứt trong lòng người chinh phụ càng được tô đậm bằng câu hỏi tu từ “Trong màn dường như có đèn”.
"Buồn ko nói nên lời
Hoa đèn đó với bóng người khá đáng yêu ”
Ngọn đèn là hình ảnh chỉ thời kì trong đêm - người chinh phụ vẫn thao thức kì vọng. Sự lẻ loi lên tới đỉnh điểm lúc ko có người nào san sớt. Hoa lồng đèn - hình bóng cho thấy người chinh phụ nhớ chồng tới ko còn chút sinh khí. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
“Gà gáy sương năm dậu.
Nổi bóng bay tứ phía "
Tác giả tả cảnh nhưng thực ra là để ngụ ý. Cảnh vật xuất hiện, nhưng chỉ để khắc họa rõ nét hơn, mô tả thâm thúy hơn tình cảnh của người chinh phụ. Đúng như Nguyễn Du đã từng nói: Người buồn bao giờ cũng vui. Tâm trạng trĩu nặng của người chinh phụ đã nhuộm đỏ cảnh vật, làm cho cảnh vật và cuộc sống trở thành trống vắng, hoang vắng, thê lương. Tiếng gà trống gáy vang vọng - dường như cả đêm nay thần thiếp ko ngủ được vì nhớ chồng. Âm thanh tự phụ đó như khắc sâu thêm tâm trạng của một người phụ nữ đang đau đáu nhớ chồng. Cây mía dường như cũng mất đi sức sống, chỉ trơ trọi trước hiên nhà. Nỗi nhớ và nỗi buồn đó cứ đong đầy theo thời kì, chồng chất theo thời kì và kéo dài mãi ko thôi.
“Thời kì dài như nhiều năm
Nỗi buồn như biển xa "
Một giờ xa như một năm, từng giờ từng giờ, nỗi nhớ trong lòng người đoạt được dài như biển khơi. Có người nào có thể hiểu được tấm lòng đó dành cho người chinh phụ? Nỗi buồn đó ko có hồi kết, ko có hồi kết, khiến tâm trạng của người chinh phụ bị đẩy tới tột cùng:
"Hương thơm đốt cháy tâm hồn say đắm
Buông gương buộc phải nhìn lại Châu chan
Sắt cầm và gảy đàn guitar
Dây thần kinh bị đứt và phím bị rè ”
Sự hoang mang và lẻ loi, buồn tủi của người chinh phụ khiến cô làm bất kỳ điều gì cũng chỉ khiên cưỡng và miễn cưỡng. Cô miễn cưỡng thắp hương mong thấy con tỉnh táo nhưng tâm hồn lại chìm trong nỗi nhớ. Cô miễn cưỡng nhìn vào gương để chải mặt và thấy mình u sầu với những giọt nước mắt nhợt nhạt phản chiếu. Cô định đánh đàn để thư giãn, để vơi đi nỗi buồn, nỗi nhớ giấu kín trong lòng lại càng day dứt hơn bởi “sợi dây tình yêu”, “chiếc chìa vôi” chính là đại diện cho hạnh phúc lứa đôi hoàn toàn khác xa. . thực tiễn nhưng cô đó đang trải qua. Mọi thứ như xoáy vào lòng cô, tích cóp thêm ko bớt, càng ko thể xả stress cùng người nào. Cô hướng về một biên giới xa xôi, nơi chồng cô ngày đêm mong mỏi:
“Non Yên, dù hắn ko tới vùng,
Nhớ anh sâu tận đường lên trời.
Bầu trời thật sâu và xa
Thật là một kỷ niệm đau thương về anh đó "
Ko gian càng trở thành rộng lớn, xa cách nhưng chỉ ngập tràn nỗi buồn và sự xa cách nghìn năm ko thể chạm tới. Bầu trời thăm thẳm như nỗi nhớ trải dài vô tận, nỗi nhớ đó còn có cả nỗi “đau” kì vọng trong vô vọng và mòn mỏi. Người chinh phụ chỉ biết gửi nỗi nhớ chồng qua gió vùng, núi cao liệu có tới nơi?
“Cảnh buồn, người tha thiết,
Cành sương giăng đầy tiếng mưa phun ”.
Trái tim của người đoạt được đã trở thành quá bí mật để san sớt, nhưng ngoài quang cảnh xung quanh, người đoạt được còn biết san sớt ở đâu. Hình như hiểu được tấm lòng đó, cảnh vật xung quanh cũng đồng cảm. "Dopy" và "mưa phun" lạnh lùng như trái tim cô giờ đây đã đóng băng và tan tành theo từng nỗi nhớ.
Với thể thơ song thất lục bát liên kết các giải pháp nghệ thuật tư nhân từ tác giả Đặng Trần Côn đã lột tả trọn vẹn tình cảnh lẻ loi, tâm trạng buồn, nỗi nhớ da diết của người chinh phụ. sub đó. Ko chỉ ngừng lại ở trị giá văn học, qua tác phẩm này, tác giả trình bày niềm xót thương, thông cảm thâm thúy cho thân phận những người phụ nữ có chồng đi chinh chiến xa quê, đồng thời cũng gián tiếp lên án chiến tranh phong kiến. gây chia cắt, thậm chí mất nước và toang hoang nhà cửa ...
Đoạn trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” chỉ là diễn biến tâm trạng của một người phụ nữ đợi chồng, đợi chồng đi đánh xa, nhưng bằng tài năng và tấm lòng của mình, Đặng Trần Côn đã tái tạo rất rực rỡ. sâu trong trái tim đó.
Bài viết liên quan:
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 1″>
Để giúp các em học sinh lớp 10 học và làm tốt các bài văn phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ Trong tác phẩm “Những đứa con ngâm” của Đặng Trần Côn, trong bài viết này mình cũng sẽ hướng dẫn các bạn cách lập dàn ý chi tiết và các bài văn mẫu, phân tích hay để các bạn tham khảo.
Tình cảnh cô đơn của người chinh phục
Lập dàn ý phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ.
Khai mạc:
- Về tác giả và tác phẩm
- Khái quát tâm trạng u uất chính của người chinh phụ trong suốt tác phẩm
Nội dung bài đăng:
- Nỗi cô đơn tột cùng của người chinh phụ được miêu tả trong 8 câu thơ đầu:
- Hoàn cảnh của người chinh phụ là chồng đi chinh chiến, phải ở nhà một mình.
- Hành động của người chinh phục miêu tả sâu sắc tình hình:
“Gieo từng bước” – bước chậm
“Động viên xin một phen” – hành động lặp đi lặp lại nhiều lần trong vô thức
- Hành động của kẻ chinh phục không có mục đích dường như muốn giết thời gian, sự chán nản và cô đơn được thể hiện trọn vẹn.
- Các hình ảnh hiện ra:
Thước – con chim báo tin vui nhưng không xuất hiện trong lúc người thiếp chờ đợi tin chồng trong vô vọng.
Ngọn đèn: chỉ thời gian trong đêm – người chinh phụ vẫn thao thức chờ đợi. Sự cô đơn lên đến đỉnh điểm khi không có ai chia sẻ.
Hoa đèn – bóng người: Người chinh phụ nhớ chồng đến không còn chút sức sống. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
- Lời độc thoại của người chinh phụ: bộc lộ nỗi buồn triền miên của mình từ ngày này qua tháng khác. Nỗi buồn ấy không lời nào không nói được cùng ai mà chỉ biết tâm sự với những đồ vật vô tri vô giác xung quanh. Với câu hỏi tu từ được sử dụng là lời trăn trối đã làm nổi bật tâm trạng của nhân vật trong đoạn trích.
- Nỗi sầu muộn triền miên của người chinh phụ được diễn tả trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Các cảnh được tái tạo:
Gà trống và gà trống là âm thanh của sự đơn độc và hiu quạnh, của đêm khuya thanh vắng.
Cây mía trước hiên nhà dường như không còn sức sống.
- Tất cả gợi sự cô đơn, lẻ loi đến đau lòng.
- Thời gian: Bằng biện pháp tu từ, tác giả diễn tả cách nhau một tiếng đồng hồ như một năm dài, nỗi buồn ấy càng đậm và càng lan rộng.
- Hành động của Kẻ chinh phục:
Miễn cưỡng thắp hương. Ngay cả việc chơi đàn cũng không có cảm xúc, soi gương cũng là một sự cố gắng, nhưng đổi lại tất cả là những giọt nước mắt, một sự sững sờ trong nỗi buồn và nỗi nhớ.
- Hình ảnh chiếc cán sắt, sợi dây duyên, chiếc chìa khóa vay mượn hiện lên tượng trưng cho hạnh phúc lứa đôi nhưng lại khiến người chinh phụ khắc sâu hơn cảnh chia ly hiện tại.
- Tình yêu thương vô bờ bến của người chinh phụ đối với chồng trong 8 câu thơ tiếp theo.
- Không gian
Tác giả sử dụng hình ảnh gió đông, núi Yên – hình ảnh ước lệ như người chinh phụ chỉ biết dùng gió đông để gửi nỗi nhớ chồng.
Không gian và không có điểm cuối với hình ảnh “đường lên bầu trời”
- Khoảng cách giữa người chinh phụ và chồng nàng dường như ngày càng dài.
- Bản chất của nỗi nhớ được thể hiện qua các từ “sâu”, “đau” gợi lên chiều sâu của nỗi nhớ và trạng thái của nỗi nhớ quay cuồng trong lòng, không bao giờ dứt. Nỗi nhớ ấy cứ miên man trong thời gian và không gian vô tận, khắc khoải, khắc khoải.
- Tâm trạng của người chinh phụ được thể hiện qua những bức tranh
Cảnh buồn, lòng thiết tha: cảnh buồn cũng buồn.
Cành ướt đẫm sương: cái lạnh cóng của không gian hay trong lòng người chinh phụ.
Tiếng côn trùng vắng vẻ: màn đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng.
- Tâm trạng cô đơn, nhưng mọi cảm giác chỉ chuyển sang vô vọng.
Chấm dứt:
- Tóm tắt tâm trạng của người chinh phụ
- Thái độ của tác giả trước tâm trạng đó: ngậm ngùi, thương cảm. Từ đó lên án chiến tranh phong kiến đã gây ra sự chia ly của đôi trai gái.
Phân tích tình cảnh cô đơn của người chinh phụ
Bài văn mẫu hay phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ
Được trích trong tác phẩm “Vợ người ta” của Đặng Trần Côn, đoạn trích “Tình nghĩa phu thê” đã thể hiện một cách chân thực và sâu sắc nhất nỗi cô đơn, lẻ loi của một người đàn bà chờ con. nhìn và nhớ chồng đi chinh chiến nơi xa. Không chỉ có ý nghĩa to lớn về giá trị văn học, tác phẩm còn mang ý nghĩa nhân đạo cao cả.
Sau khi tiễn chồng đi nơi biên ải xa xôi, người vợ trẻ trở về với cuộc sống đời thường – cuộc sống đơn độc, lẻ loi được khắc họa rõ nét trong 8 câu thơ đầu:
“Đứng bên hiên vắng lặng gieo từng bước
Ngồi xuống xin chiếu cố “
Chỉ qua 2 câu thơ, tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc hình ảnh người chinh phụ với hành động đi đi lại lại trước hiên, rồi vén màn lên, hạ màn. Có vẻ như các hành động được thực hiện một cách vô thức, nhưng kẻ chinh phục không quan tâm. Phải chăng những hành động lặp đi lặp lại đó cũng là để giết thời gian, chứa chan tình cảm của phụ nữ. Nỗi cô đơn bủa vây cô khi cô phải sống một mình trong ngôi nhà đó.
“Ngoài bức màn, người cai trị không nói với tôi
Trong rèm, hình như có đèn chiếu sáng ”.
Câu này có sự xuất hiện của hình ảnh chim họa mi – loài chim may mắn luôn báo tin vui. Nhưng “không kể xiết” – chim chích chòe không mang lại tin vui khiến người vợ trẻ ngày đêm lo lắng cho chồng nơi chiến trường. Nỗi day dứt trong lòng người chinh phụ càng được tô đậm bằng câu hỏi tu từ “Trong màn dường như có đèn”.
“Buồn không nói nên lời
Hoa đèn đó với bóng người khá đáng yêu ”
Ngọn đèn là hình ảnh chỉ thời gian trong đêm – người chinh phụ vẫn thao thức chờ đợi. Sự cô đơn lên đến đỉnh điểm khi không có ai chia sẻ. Hoa lồng đèn – hình bóng cho thấy người chinh phụ nhớ chồng đến không còn chút sinh khí. Tâm trạng cũng buồn vì điều đó, nhưng tất cả đều vô ích.
“Gà gáy sương năm dậu.
Nổi bóng bay tứ phía “
Tác giả tả cảnh nhưng thực ra là để ngụ ý. Cảnh vật hiện ra, nhưng chỉ để khắc họa rõ nét hơn, miêu tả sâu sắc hơn tình cảnh của người chinh phụ. Đúng như Nguyễn Du đã từng nói: Người buồn bao giờ cũng vui. Tâm trạng trĩu nặng của người chinh phụ đã nhuộm đỏ cảnh vật, làm cho cảnh vật và cuộc sống trở nên trống trải, hoang vắng, thê lương. Tiếng gà trống gáy vang vọng – dường như cả đêm nay thần thiếp không ngủ được vì nhớ chồng. Âm thanh tự phụ ấy như khắc sâu thêm tâm trạng của một người phụ nữ đang đau đáu nhớ chồng. Cây mía dường như cũng mất đi sức sống, chỉ trơ trọi trước hiên nhà. Nỗi nhớ và nỗi buồn ấy cứ đong đầy theo thời gian, chồng chất theo thời gian và kéo dài mãi không thôi.
“Thời gian dài như nhiều năm
Nỗi buồn như biển xa “
Một giờ xa như một năm, từng giờ từng giờ, nỗi nhớ trong lòng người chinh phục dài như biển khơi. Có ai có thể hiểu được tấm lòng ấy dành cho người chinh phụ? Nỗi buồn ấy không có hồi kết, không có hồi kết, khiến tâm trạng của người chinh phụ bị đẩy đến tột cùng:
“Hương thơm đốt cháy tâm hồn say đắm
Buông gương buộc phải nhìn lại Châu chan
Sắt cầm và gảy đàn guitar
Dây thần kinh bị đứt và phím bị rè ”
Sự hoang mang và cô đơn, buồn tủi của người chinh phụ khiến cô làm bất cứ điều gì cũng chỉ khiên cưỡng và miễn cưỡng. Cô miễn cưỡng thắp hương mong thấy con tỉnh táo nhưng tâm hồn lại chìm trong nỗi nhớ. Cô miễn cưỡng nhìn vào gương để chải mặt và thấy mình u sầu với những giọt nước mắt nhợt nhạt phản chiếu. Cô định đánh đàn để thư giãn, để vơi đi nỗi buồn, nỗi nhớ giấu kín trong lòng lại càng day dứt hơn bởi “sợi dây tình yêu”, “chiếc chìa vôi” chính là đại diện cho hạnh phúc lứa đôi hoàn toàn khác xa. . thực tế mà cô ấy đang trải qua. Mọi thứ như xoáy vào lòng cô, tích cóp thêm không bớt, càng không thể giải tỏa cùng ai. Cô hướng về một biên giới xa xôi, nơi chồng cô ngày đêm mong mỏi:
“Non Yên, dù hắn không đến vùng,
Nhớ anh sâu tận đường lên trời.
Bầu trời thật sâu và xa
Thật là một kỷ niệm đau thương về anh ấy “
Không gian càng trở nên rộng lớn, xa cách nhưng chỉ ngập tràn nỗi buồn và sự xa cách ngàn năm không thể chạm tới. Bầu trời thăm thẳm như nỗi nhớ trải dài vô tận, nỗi nhớ ấy còn có cả nỗi “đau” chờ đợi trong vô vọng và mòn mỏi. Người chinh phụ chỉ biết gửi nỗi nhớ chồng qua gió vùng, núi cao liệu có đến nơi?
“Cảnh buồn, người tha thiết,
Cành sương giăng đầy tiếng mưa phun ”.
Trái tim của người chinh phục đã trở nên quá bí mật để chia sẻ, nhưng ngoài khung cảnh xung quanh, người chinh phục còn biết chia sẻ ở đâu. Dường như hiểu được tấm lòng ấy, cảnh vật xung quanh cũng đồng cảm. “Dopy” và “mưa phun” lạnh lùng như trái tim cô giờ đây đã đóng băng và tan nát theo từng nỗi nhớ.
Với thể thơ song thất lục bát kết hợp các biện pháp nghệ thuật cá nhân từ tác giả Đặng Trần Côn đã lột tả trọn vẹn tình cảnh lẻ loi, tâm trạng buồn, nỗi nhớ da diết của người chinh phụ. sub đó. Không chỉ dừng lại ở giá trị văn học, qua tác phẩm này, tác giả thể hiện niềm xót thương, cảm thông sâu sắc cho thân phận những người phụ nữ có chồng đi chinh chiến xa quê, đồng thời cũng gián tiếp lên án chiến tranh phong kiến. gây chia cắt, thậm chí mất nước và tan hoang nhà cửa …
Đoạn trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” chỉ là diễn biến tâm trạng của một người đàn bà đợi chồng, đợi chồng đi đánh xa, nhưng bằng tài năng và tấm lòng của mình, Đặng Trần Côn đã tái hiện rất đặc sắc. sâu trong trái tim đó.
Bài viết liên quan:
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[/box]
#Phân #tích #tình #cảnh #lẻ #loi #của #người #chinh #phụ #Văn #mẫu #lớp
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10 có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ – Văn mẫu lớp 10 bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Phân #tích #tình #cảnh #lẻ #loi #của #người #chinh #phụ #Văn #mẫu #lớp
Trả lời