Vì vậy, Đức Phật dạy: “Hãy cúng dường những người đáng cúng dường, hãy tỏ lòng kính trọng những người đáng thờ tự”. Người đó đã phạm tam quy, ko còn tam quy, ko còn pháp giới nữa, chỉ là một cái xác chết, cúi đầu ko có ý nghĩa gì cả.
Vì sao lúc Phật tử tới dự đám tang thì quan tài để ở đó, người nào tới phúng viếng thì tang quyến mới tỏ lòng thành kính? Vì sao bạn cúi đầu nhiều lần? Nhà sư đã tham gia nhiều đám tang, thấy tang quyến xếp hàng dài, người tới viếng đều cúi đầu tỏ lòng thành kính. Sư phụ cho hỏi, bên này có ba lạy, ba lạy bên kia, sáu lạy bên này và sáu lạy bên kia, có chuyện gì nhưng mà sao vậy. Họ nói, tôi ko biết, ngày xưa ông bà ta nói, người ta tới bái lạy thì bạn cứ lạy, người ta lạy bạn nhiều như bạn, nhưng sợ mắc nợ; gọi là hoàn vốn.
Nhưng người nào thực sự trả tiền cho điều đó? Ko có sẵn!
Lúc đi dự đám tang nào, anh ta nhìn vào quan tài thì tức là anh ta phải tìm trong túi áo một tấm hình của Đức Phật. Trong túi của Chủ sở hữu nhất mực phải có. Đức Bổn Sư đã đặt Đức Phật đó vào quan tài. Từ đó, mọi người tới tỏ lòng thành kính. Đảnh lễ tương tự là đảnh lễ Đức Phật. Những lời chúc phúc lúc tỏ lòng thành kính với Đức Phật đó là dành riêng cho những người đã khuất. Người từ trần được lợi phước báo đó, nhưng ko kính cẩn báo đáp, nhưng mà chúng ta cũng ko hiểu rằng việc lạy báo đáp đấy ko có công đức gì cả.
Chúng ta phải làm những việc có ý nghĩa, có chính kiến, có đức tin trong sáng. Về việc làm của chúng ta, ko có tức là chúng ta ko có chánh tín, mê tín dị đoan, tôn giáo ko trong sáng, ko cầu phúc cho người đã khuất. Chính vì vậy, xoành xoạch, lúc tới những nơi đó, anh đấy tổ chức ngay tức tốc. Anh bận lắm, nhưng lần nào đưa tang anh cũng phải hỏi có đông đủ chư Phật ko, nếu ko anh phải lo. Tất cả những dụng cụ nhưng mà nhà sư cho vào sọt, anh đều tới và sắp xếp cho họ.
Một nhà sư đã chết, nhưng Phật tử quỳ lạy để tỏ lòng thành kính, thì cái xác của ông ta là có tội. Đức Phật nói, lúc còn sống, chúng ta giữ giới ba la mật, lúc chết thì cắt đứt ngay lúc tắt thở. Đó là sự mất mát của tam giác. Ko có giới tính nào nữa. Hình tam giác ko còn ở đó nữa. Chúng ta đảnh lễ củi khô, một xác chết, chứ ko phải người sống với Tam quy và pháp giới. Vì vậy, tôi ko cúi đầu. Tôi chỉ đảnh lễ Đức Phật. Cúi lạy Phật và hồi hướng cho người đã khuất, cho vị sư tổ đó, cho người thân của mình, hoặc cho ông bà đã khuất để được lợi phước báo, tôi đảnh lễ Đức Phật. Cầu mong sự tôn kính này ban phước lành cho những người đã ra đi. Làm tương tự thì việc đi dự đám tang mới có ý nghĩa. Nhưng cũng tuân theo quy củ chỗ này, chỗ kia vài lạy, họ tới đoàn người hàng nghìn người, họ lạy, tôi lạy thì tôi xỉu ko có phúc.
Vì vậy, Đức Phật dạy: “Hãy cúng dường những người đáng cúng dường, hãy tỏ lòng kính trọng những người đáng thờ tự”. Người đó đã phạm tam quy, ko còn tam quy, ko còn pháp giới nữa, chỉ là một cái xác chết, cúi đầu ko có ý nghĩa gì cả. Đức tính của tôi được giữ gìn lúc tôi vẫn còn sống. Và lúc chết thì phải nhanh chóng làm việc thiện có công đức trả lại cho họ, ko được lạy xác chết đó. Vì vậy, tôi nghĩ, mình phải tập trung vào việc bộc bạch lòng thành kính với Đức Phật trên quan tài.
Rất tiếc là người dân ngày nay ko dám đặt tượng Phật vào quan tài. Họ gạt nó sang một bên. Họ ko dám cúng bái. Lúc nhà sư vẫn còn sống, bạn có thể bộc bạch sự kính trọng đối với ông đấy. Lúc nhà sư chết, bạn ko kính trọng, bởi vì ông đấy đã mất ba nơi nương tựa. Người xuống tóc ko còn giữ tam quy, ở đâu cũng giữ giới. 227 giới qua đi nhanh chóng. Lúc tâm chết tới, tâm được sinh ra. Đây chỉ là một khúc gỗ khô. Đức Phật nói rằng xác chết giống như một khúc gỗ khô nằm trên mặt đất, ko cầu lợi ích gì. Vì vậy, ở đây con xin đảnh lễ Phật, Pháp, Tăng, mong rằng lòng đảnh lễ Tam Bảo này hồi hướng phước báo cho người đã khuất, cho người xuống tóc đó, được siêu thoát, được như ý muốn, đi vào lòng người. bất kỳ cảnh giới nào để được hạnh phúc như mong muốn. Đó là ý định của kết quả, nhưng chúng tôi ko bộc bạch lòng kính trọng đối với người chết.
Trong kinh nói tương tự, nhưng xưa nay chúng ta chỉ tuân theo cảm tính, tuân theo những gì đã trình bày trong quá khứ nhưng mà ko hiểu nghĩa lý đó, tội nghiệp lắm. Về phần người chết, như lời sư thầy tuần trước, có hai điều kiện: yêu thì cũng phải lạy; oan gia cũng phải cúi đầu. Họ đang ở với một trạng thái luẩn quẩn trong nhà, tôi cúi đầu trước xác chết của họ, họ rất buồn. Họ ko có gì để trả ơn. Hoặc buộc con cháu phải kính cẩn, người thân cúi đầu thành tâm. Đối với con cháu của họ ko có tình yêu, sự tôn trọng mù quáng, hoặc sự thù hận. Mẹ chết bắt tôi phải lạy, họ ko mừng. Vậy nên con người vô nhân tính đó mới phải chịu đựng nỗi thống khổ đó. Vì vậy, tôi phải dự phòng những trường hợp ko làm được nhưng mà để con cái làm. Thật vui, tôi hàm ơn vì điều đó. Tôi nuôi nó, tôi ko trả công, nhưng lúc nó báo hiếu cho tôi thì tôi phải mang ơn nó. Đôi lúc tôi gặp trắc trở.
Những người theo đạo Phật tới Ấn Độ sẽ thấy những người vừa từ trần được hỏa táng ngay tức tốc. Họ nói rằng ko có ích gì lúc giữ xác. Nhưng đối với người Châu Á như Trung Quốc hay Việt Nam, họ dành một khoảng thời kì dài, 3 ngày, 5 ngày, một tuần để người thân tới chia buồn. Ở Ấn Độ, xứ sở của Phật, ông mất ngày hôm đó và bị thiêu ngay trong ngày hôm đó. Lúc các Phật tử tới hỏi họ vì sao họ ghét nó tới mức thiêu chết. Họ nói giải xong thì vào chùa, đi cầu siêu rồi hồi hướng.
Đó là một ý kiến khác. Nhưng cách nhìn nhận đó, tôi thấy cái gì thích hợp và đúng mực thì chúng ta nên làm. Từ nay nếu đi tang lễ thì nên mang theo những gì cần thiết để phù trợ cho họ, nếu có phúc thì nên hồi hướng cho hương linh của quá khứ.
Đây là bài thuyết trình theo lời dạy của Đức Phật. Anh ta đem kinh ra để dự phòng chuyện này xảy ra với những người trong gia đình ko quen biết và ghi nhận vụ việc. Nhưng tôi ko quan niệm đúng sai hay xúc phạm. Nhà sư chắp tay đảnh lễ mọi ý kiến của Phật tử, nhưng phải nói đúng sự thực. Hiện giờ tôi thấy nhiều nơi đặt tượng Phật trên quan tài, một là để tiếp người đã khuất, hai là để họ lễ lạy, cầu phúc. Ý thức tự tại ko phải là ý thức tự tại. Tin hay ko là tùy quý Phật tử. Thầy có nói trong kinh Phật dạy, quý Phật tử nếu thấy đúng thì vui lòng tuân theo.
Trích dẫn từ Sư phụ Shan Ran (đang giảng dạy) – Người đọc Giáo pháp
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Không Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên” state=”close”]
Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên
Hình Ảnh về: Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên
Video về: Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên
Wiki về Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên
Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết - Sư Sán Nhiên -
Vì vậy, Đức Phật dạy: “Hãy cúng dường những người đáng cúng dường, hãy tỏ lòng kính trọng những người đáng thờ tự”. Người đó đã phạm tam quy, ko còn tam quy, ko còn pháp giới nữa, chỉ là một cái xác chết, cúi đầu ko có ý nghĩa gì cả.
Vì sao lúc Phật tử tới dự đám tang thì quan tài để ở đó, người nào tới phúng viếng thì tang quyến mới tỏ lòng thành kính? Vì sao bạn cúi đầu nhiều lần? Nhà sư đã tham gia nhiều đám tang, thấy tang quyến xếp hàng dài, người tới viếng đều cúi đầu tỏ lòng thành kính. Sư phụ cho hỏi, bên này có ba lạy, ba lạy bên kia, sáu lạy bên này và sáu lạy bên kia, có chuyện gì nhưng mà sao vậy. Họ nói, tôi ko biết, ngày xưa ông bà ta nói, người ta tới bái lạy thì bạn cứ lạy, người ta lạy bạn nhiều như bạn, nhưng sợ mắc nợ; gọi là hoàn vốn.
Nhưng người nào thực sự trả tiền cho điều đó? Ko có sẵn!
Lúc đi dự đám tang nào, anh ta nhìn vào quan tài thì tức là anh ta phải tìm trong túi áo một tấm hình của Đức Phật. Trong túi của Chủ sở hữu nhất mực phải có. Đức Bổn Sư đã đặt Đức Phật đó vào quan tài. Từ đó, mọi người tới tỏ lòng thành kính. Đảnh lễ tương tự là đảnh lễ Đức Phật. Những lời chúc phúc lúc tỏ lòng thành kính với Đức Phật đó là dành riêng cho những người đã khuất. Người từ trần được lợi phước báo đó, nhưng ko kính cẩn báo đáp, nhưng mà chúng ta cũng ko hiểu rằng việc lạy báo đáp đấy ko có công đức gì cả.
Chúng ta phải làm những việc có ý nghĩa, có chính kiến, có đức tin trong sáng. Về việc làm của chúng ta, ko có tức là chúng ta ko có chánh tín, mê tín dị đoan, tôn giáo ko trong sáng, ko cầu phúc cho người đã khuất. Chính vì vậy, xoành xoạch, lúc tới những nơi đó, anh đấy tổ chức ngay tức tốc. Anh bận lắm, nhưng lần nào đưa tang anh cũng phải hỏi có đông đủ chư Phật ko, nếu ko anh phải lo. Tất cả những dụng cụ nhưng mà nhà sư cho vào sọt, anh đều tới và sắp xếp cho họ.
Một nhà sư đã chết, nhưng Phật tử quỳ lạy để tỏ lòng thành kính, thì cái xác của ông ta là có tội. Đức Phật nói, lúc còn sống, chúng ta giữ giới ba la mật, lúc chết thì cắt đứt ngay lúc tắt thở. Đó là sự mất mát của tam giác. Ko có giới tính nào nữa. Hình tam giác ko còn ở đó nữa. Chúng ta đảnh lễ củi khô, một xác chết, chứ ko phải người sống với Tam quy và pháp giới. Vì vậy, tôi ko cúi đầu. Tôi chỉ đảnh lễ Đức Phật. Cúi lạy Phật và hồi hướng cho người đã khuất, cho vị sư tổ đó, cho người thân của mình, hoặc cho ông bà đã khuất để được lợi phước báo, tôi đảnh lễ Đức Phật. Cầu mong sự tôn kính này ban phước lành cho những người đã ra đi. Làm tương tự thì việc đi dự đám tang mới có ý nghĩa. Nhưng cũng tuân theo quy củ chỗ này, chỗ kia vài lạy, họ tới đoàn người hàng nghìn người, họ lạy, tôi lạy thì tôi xỉu ko có phúc.
Vì vậy, Đức Phật dạy: “Hãy cúng dường những người đáng cúng dường, hãy tỏ lòng kính trọng những người đáng thờ tự”. Người đó đã phạm tam quy, ko còn tam quy, ko còn pháp giới nữa, chỉ là một cái xác chết, cúi đầu ko có ý nghĩa gì cả. Đức tính của tôi được giữ gìn lúc tôi vẫn còn sống. Và lúc chết thì phải nhanh chóng làm việc thiện có công đức trả lại cho họ, ko được lạy xác chết đó. Vì vậy, tôi nghĩ, mình phải tập trung vào việc bộc bạch lòng thành kính với Đức Phật trên quan tài.
Rất tiếc là người dân ngày nay ko dám đặt tượng Phật vào quan tài. Họ gạt nó sang một bên. Họ ko dám cúng bái. Lúc nhà sư vẫn còn sống, bạn có thể bộc bạch sự kính trọng đối với ông đấy. Lúc nhà sư chết, bạn ko kính trọng, bởi vì ông đấy đã mất ba nơi nương tựa. Người xuống tóc ko còn giữ tam quy, ở đâu cũng giữ giới. 227 giới qua đi nhanh chóng. Lúc tâm chết tới, tâm được sinh ra. Đây chỉ là một khúc gỗ khô. Đức Phật nói rằng xác chết giống như một khúc gỗ khô nằm trên mặt đất, ko cầu lợi ích gì. Vì vậy, ở đây con xin đảnh lễ Phật, Pháp, Tăng, mong rằng lòng đảnh lễ Tam Bảo này hồi hướng phước báo cho người đã khuất, cho người xuống tóc đó, được siêu thoát, được như ý muốn, đi vào lòng người. bất kỳ cảnh giới nào để được hạnh phúc như mong muốn. Đó là ý định của kết quả, nhưng chúng tôi ko bộc bạch lòng kính trọng đối với người chết.
Trong kinh nói tương tự, nhưng xưa nay chúng ta chỉ tuân theo cảm tính, tuân theo những gì đã trình bày trong quá khứ nhưng mà ko hiểu nghĩa lý đó, tội nghiệp lắm. Về phần người chết, như lời sư thầy tuần trước, có hai điều kiện: yêu thì cũng phải lạy; oan gia cũng phải cúi đầu. Họ đang ở với một trạng thái luẩn quẩn trong nhà, tôi cúi đầu trước xác chết của họ, họ rất buồn. Họ ko có gì để trả ơn. Hoặc buộc con cháu phải kính cẩn, người thân cúi đầu thành tâm. Đối với con cháu của họ ko có tình yêu, sự tôn trọng mù quáng, hoặc sự thù hận. Mẹ chết bắt tôi phải lạy, họ ko mừng. Vậy nên con người vô nhân tính đó mới phải chịu đựng nỗi thống khổ đó. Vì vậy, tôi phải dự phòng những trường hợp ko làm được nhưng mà để con cái làm. Thật vui, tôi hàm ơn vì điều đó. Tôi nuôi nó, tôi ko trả công, nhưng lúc nó báo hiếu cho tôi thì tôi phải mang ơn nó. Đôi lúc tôi gặp trắc trở.
Những người theo đạo Phật tới Ấn Độ sẽ thấy những người vừa từ trần được hỏa táng ngay tức tốc. Họ nói rằng ko có ích gì lúc giữ xác. Nhưng đối với người Châu Á như Trung Quốc hay Việt Nam, họ dành một khoảng thời kì dài, 3 ngày, 5 ngày, một tuần để người thân tới chia buồn. Ở Ấn Độ, xứ sở của Phật, ông mất ngày hôm đó và bị thiêu ngay trong ngày hôm đó. Lúc các Phật tử tới hỏi họ vì sao họ ghét nó tới mức thiêu chết. Họ nói giải xong thì vào chùa, đi cầu siêu rồi hồi hướng.
Đó là một ý kiến khác. Nhưng cách nhìn nhận đó, tôi thấy cái gì thích hợp và đúng mực thì chúng ta nên làm. Từ nay nếu đi tang lễ thì nên mang theo những gì cần thiết để phù trợ cho họ, nếu có phúc thì nên hồi hướng cho hương linh của quá khứ.
Đây là bài thuyết trình theo lời dạy của Đức Phật. Anh ta đem kinh ra để dự phòng chuyện này xảy ra với những người trong gia đình ko quen biết và ghi nhận vụ việc. Nhưng tôi ko quan niệm đúng sai hay xúc phạm. Nhà sư chắp tay đảnh lễ mọi ý kiến của Phật tử, nhưng phải nói đúng sự thực. Hiện giờ tôi thấy nhiều nơi đặt tượng Phật trên quan tài, một là để tiếp người đã khuất, hai là để họ lễ lạy, cầu phúc. Ý thức tự tại ko phải là ý thức tự tại. Tin hay ko là tùy quý Phật tử. Thầy có nói trong kinh Phật dạy, quý Phật tử nếu thấy đúng thì vui lòng tuân theo.
Trích dẫn từ Sư phụ Shan Ran (đang giảng dạy) - Người đọc Giáo pháp
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align:justify”>Tại sao khi Phật tử đến dự đám tang thì quan tài để ở đó, ai đến phúng viếng thì tang quyến mới tỏ lòng thành kính? Tại sao bạn cúi đầu nhiều lần? Nhà sư đã tham dự nhiều đám tang, thấy tang quyến xếp hàng dài, người đến viếng đều cúi đầu tỏ lòng thành kính. Sư phụ cho hỏi, bên này có ba lạy, ba lạy bên kia, sáu lạy bên này và sáu lạy bên kia, có chuyện gì mà sao vậy. Họ nói, tôi không biết, ngày xưa ông bà ta nói, người ta đến bái lạy thì bạn cứ lạy, người ta lạy bạn nhiều như bạn, nhưng sợ mắc nợ; gọi là hoàn vốn.
Nhưng ai thực sự trả tiền cho điều đó? Không có sẵn!
Khi đi dự đám tang nào, anh ta nhìn vào quan tài thì nghĩa là anh ta phải tìm trong túi áo một tấm hình của Đức Phật. Trong túi của Chủ nhân nhất định phải có. Đức Bổn Sư đã đặt Đức Phật đó vào quan tài. Từ đó, mọi người đến tỏ lòng thành kính. Đảnh lễ như vậy là đảnh lễ Đức Phật. Những lời chúc phúc khi tỏ lòng thành kính với Đức Phật đó là dành riêng cho những người đã khuất. Người qua đời được hưởng phước báo đó, nhưng không cung kính báo đáp, mà chúng ta cũng không hiểu rằng việc lạy báo đáp ấy không có công đức gì cả.
Chúng ta phải làm những việc có ý nghĩa, có chính kiến, có đức tin trong sáng. Về việc làm của chúng ta, không có nghĩa là chúng ta không có chánh tín, mê tín dị đoan, tín ngưỡng không trong sáng, không cầu phúc cho người đã khuất. Chính vì vậy, luôn luôn, khi đến những nơi đó, anh ấy tổ chức ngay lập tức. Anh bận lắm, nhưng lần nào đưa tang anh cũng phải hỏi có đông đủ chư Phật không, nếu không anh phải lo. Tất cả những dụng cụ mà nhà sư cho vào sọt, anh đều đến và sắp xếp cho họ.
Một nhà sư đã chết, nhưng Phật tử quỳ lạy để tỏ lòng thành kính, thì cái xác của ông ta là có tội. Đức Phật nói, khi còn sống, chúng ta giữ giới ba la mật, khi chết thì cắt đứt ngay khi tắt thở. Đó là sự mất mát của tam giác. Không có giới tính nào nữa. Hình tam giác không còn ở đó nữa. Chúng ta đảnh lễ củi khô, một xác chết, chứ không phải người sống với Tam quy và giới luật. Vì vậy, tôi không cúi đầu. Tôi chỉ đảnh lễ Đức Phật. Cúi lạy Phật và hồi hướng cho người đã khuất, cho vị sư tổ đó, cho người thân của mình, hoặc cho ông bà đã khuất để được hưởng phước báo, tôi đảnh lễ Đức Phật. Cầu mong sự tôn kính này ban phước lành cho những người đã ra đi. Làm như vậy thì việc đi dự đám tang mới có ý nghĩa. Nhưng cũng tuân theo quy củ chỗ này, chỗ kia vài lạy, họ đến đoàn người hàng nghìn người, họ lạy, tôi lạy thì tôi ngất xỉu không có phúc.
Vì vậy, Đức Phật dạy: “Hãy cúng dường những người đáng cúng dường, hãy tỏ lòng kính trọng những người đáng thờ cúng”. Người đó đã phạm tam quy, không còn tam quy, không còn giới luật nữa, chỉ là một cái xác chết, cúi đầu không có ý nghĩa gì cả. Đức tính của tôi được giữ gìn khi tôi vẫn còn sống. Và khi chết thì phải mau chóng làm việc thiện có công đức trả lại cho họ, không được lạy xác chết đó. Vì vậy, tôi nghĩ, mình phải tập trung vào việc bày tỏ lòng thành kính với Đức Phật trên quan tài.
Rất tiếc là người dân ngày nay không dám đặt tượng Phật vào quan tài. Họ gạt nó sang một bên. Họ không dám cúng bái. Khi nhà sư vẫn còn sống, bạn có thể bày tỏ sự kính trọng đối với ông ấy. Khi nhà sư chết, bạn không kính trọng, bởi vì ông ấy đã mất ba nơi nương tựa. Người xuất gia không còn giữ tam quy, ở đâu cũng giữ giới. 227 giới qua đi nhanh chóng. Khi tâm chết đến, tâm được sinh ra. Đây chỉ là một khúc gỗ khô. Đức Phật nói rằng xác chết giống như một khúc gỗ khô nằm trên mặt đất, không cầu lợi ích gì. Vì vậy, ở đây con xin đảnh lễ Phật, Pháp, Tăng, mong rằng lòng đảnh lễ Tam Bảo này hồi hướng phước báo cho người đã khuất, cho người xuất gia đó, được siêu thoát, được như ý muốn, đi vào lòng người. bất kỳ cảnh giới nào để được hạnh phúc như mong muốn. Đó là ý định của kết quả, nhưng chúng tôi không bày tỏ lòng kính trọng đối với người chết.
Trong kinh nói như vậy, nhưng xưa nay chúng ta chỉ làm theo cảm tính, làm theo những gì đã thể hiện trong quá khứ mà không hiểu nghĩa lý đó, tội nghiệp lắm. Về phần người chết, như lời sư thầy tuần trước, có hai điều kiện: yêu thì cũng phải lạy; oan gia cũng phải cúi đầu. Họ đang ở với một trạng thái luẩn quẩn trong nhà, tôi cúi đầu trước xác chết của họ, họ rất buồn. Họ không có gì để trả ơn. Hoặc buộc con cháu phải cung kính, người thân cúi đầu thành tâm. Đối với con cháu của họ không có tình yêu, sự tôn trọng mù quáng, hoặc sự thù hận. Mẹ chết bắt tôi phải lạy, họ không mừng. Vậy nên con người vô nhân tính đó mới phải chịu đựng nỗi thống khổ đó. Vì vậy, tôi phải đề phòng những trường hợp không làm được mà để con cái làm. Thật vui, tôi biết ơn vì điều đó. Tôi nuôi nó, tôi không trả công, nhưng khi nó báo hiếu cho tôi thì tôi phải mang ơn nó. Đôi khi tôi gặp khó khăn.
Những người theo đạo Phật đến Ấn Độ sẽ thấy những người vừa qua đời được hỏa táng ngay lập tức. Họ nói rằng không có ích gì khi giữ xác. Nhưng đối với người Châu Á như Trung Quốc hay Việt Nam, họ dành một khoảng thời gian dài, 3 ngày, 5 ngày, một tuần để người thân đến chia buồn. Ở Ấn Độ, xứ sở của Phật, ông mất ngày hôm đó và bị thiêu ngay trong ngày hôm đó. Khi các Phật tử đến hỏi họ tại sao họ ghét nó đến mức thiêu chết. Họ nói giải xong thì vào chùa, đi cầu siêu rồi hồi hướng.
Đó là một quan điểm khác. Nhưng cách nhìn nhận đó, tôi thấy cái gì phù hợp và đúng đắn thì chúng ta nên làm. Từ nay nếu đi tang lễ thì nên mang theo những gì cần thiết để phù hộ cho họ, nếu có phúc thì nên hồi hướng cho hương linh của quá khứ.
Đây là bài thuyết trình theo lời dạy của Đức Phật. Anh ta đem kinh ra để đề phòng chuyện này xảy ra với những người trong gia đình không quen biết và ghi nhận vụ việc. Nhưng tôi không quan niệm đúng sai hay xúc phạm. Nhà sư chắp tay đảnh lễ mọi ý kiến của Phật tử, nhưng phải nói đúng sự thật. Bây giờ tôi thấy nhiều nơi đặt tượng Phật trên quan tài, một là để tiếp người đã khuất, hai là để họ lễ lạy, cầu phúc. Tinh thần tự tại không phải là tinh thần tự tại. Tin hay không là tùy quý Phật tử. Thầy có nói trong kinh Phật dạy, quý Phật tử nếu thấy đúng thì vui lòng làm theo.
Trích dẫn từ Sư phụ Shan Ran (đang giảng dạy) – Người đọc Giáo pháp
[/box]
#Ko #Nên #Lễ #Lạy #Người #Đã #Chết #Sư #Sán #Nhiên
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Ko Nên Lễ Lạy Người Đã Chết – Sư Sán Nhiên bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
#Ko #Nên #Lễ #Lạy #Người #Đã #Chết #Sư #Sán #Nhiên
Trả lời