Cập nhật 12:18, 23/10/2022 Chị Ngọc Anh
phân công
Ai đó đã từng nói: “Nếu cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng được cả thế giới”. Đối với tôi, mẹ chính là điểm tựa giúp tôi vượt qua những khó khăn thử thách của cuộc đời. Mẹ cũng là người quan trọng nhất và con yêu quý nhất trên đời này! Tuy nhiên, cũng có lúc tôi làm mẹ buồn lòng.
Mẹ tôi năm nay khoảng 45 tuổi. Mẹ tôi không cao lắm nhưng dáng người mảnh khảnh và trang nhã. Cả nhà ai cũng khen mẹ xinh nên tôi và bố đặt cho mẹ danh hiệu “hoa khôi nhà”. Mẹ luôn tươi cười và hạnh phúc. Mẹ có nét đẹp dịu dàng toát ra từ gương mặt. Mái tóc dài đen nhánh, luôn được mẹ búi gọn gàng. Đôi mắt đen láy, luôn dõi theo từng “bước đi” của các em trên con đường trưởng thành. Mẹ ăn nói rất có duyên vì giọng mẹ truyền cảm. Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đọc cho tôi nghe mỗi ngày trước khi đi ngủ. Con yêu giọng nói của mẹ nhiều lắm! Tôi yêu mẹ và luôn lắng nghe mẹ để mẹ không phải lo lắng. Tuy nhiên, vì sự bồng bột của mình, tôi đã làm mẹ buồn.
Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn như bao bạn bè cùng trang lứa. Đồ chơi của em là que truyền, các con vật làm từ giấy lá cây. Đồ chơi tự chế tuy mau hỏng nhưng chúng em rất thích. Khi tôi xem TV, tôi thấy rất nhiều đồ chơi đẹp, tôi luôn ước mình có một con gấu bông thật đẹp. Một lần theo mẹ đi mua sách, tôi nhìn thấy một chú gấu bông xinh xắn nằm trong tủ kính. Chú gấu bông có mái tóc vàng óng, đôi môi đỏ thắm với chiếc váy hồng xinh xắn. Tôi đứng nhìn con gấu bông và ước có được nó. Tôi định bảo mẹ mua nhưng không dám, bỗng tiếng cô bán hàng vang lên:
– Chị ơi, sổ sách của chị giá 750.000.
– Có nhiều không? Mẹ chần chừ một lúc rồi móc tiền ra trả. Thế là tôi phải từ bỏ ý định đòi mẹ mua gấu bông.
Không biết vì sao từ hôm ấy chú gấu bông dễ thương cứ chập chờn trong giấc ngủ của tôi. Tôi khao khát được ôm con gấu bông, nói chuyện với nó và chơi với nó. Tôi quyết tâm lấy được con gấu bông mặc váy hồng. Tôi nghĩ tôi sẽ nói với mẹ, nhưng tôi sợ mẹ không cho. Chợt tôi nghĩ đến con heo đất mà hai chị em nuôi từ lâu, định mổ khi chị tôi tốt nghiệp đại học: Em lấy tiền trong heo đất, chắc mẹ em không biết đâu. Nghĩ rằng chiều đi làm, con sẽ được ở nhà một mình sau khi tan học, tôi liền bỏ tiền vào heo đất lấy 200 nghìn rồi phóng nhanh ra cửa hàng. Cô bán hàng bỏ gấu bông vào một chiếc túi xinh xắn, cười nói: “Lần sau lại đến nhé!”
Khi mua gấu bông, lòng tôi xốn xang, muốn mở túi ra và nghịch gấu bông ngay, nhưng lại nghĩ: “Nếu mình mở ra đây, mình sẽ đi ngang qua nhìn thấy, mình sẽ mang gấu bông về cho. Thế là tôi chạy nhanh về nhà mở cặp ra nghịch gấu bông, mải mê ngắm nhìn con gấu bông một lúc chợt nghe tiếng gõ cửa vội quá tôi vội giấu con gấu bông đi. nên tôi để nó dưới gầm giường, mẹ về, mẹ hỏi:
– Sao em sợ thế? Chắc là mất gì đó nhỉ?
– Không! Không, tôi không mất gì cả…Vì tôi quên nấu cơm…
– Thôi, mau cút ra khỏi nhà chị tôi đi.
– Đúng…! Đúng…!
Hôm đó là chủ nhật, tôi được nghỉ và em gái tôi đi học. Vì trời mưa to nên mẹ em nghỉ bán, hai mẹ con ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
– Mẹ tôi thấy một cái túi dưới gầm giường và mở nó ra thì thấy một con gấu bông. Mẹ gọi tôi vào và hỏi:
– Con gấu bông này ở đâu?
Tôi ngập ngừng trả lời:
– Ừ…ừ…bạn tao đưa cho tao!
Mẹ không nói gì, chỉ thở dài. Lúc đó tạnh mưa nên mẹ tôi xách cặp đi bán hàng. Tôi ở nhà đi đi lại lại trong nhà, trong đầu nghĩ đến việc nói dối mẹ. Tôi ngồi học bài rồi hồi hộp chờ mẹ về. 10h mẹ về nhưng hàng cũng chẳng bán được bao nhiêu. Nhìn khuôn mặt buồn bã của mẹ, tôi ăn năn và hối hận lắm. Nhưng không đủ can đảm để nói ra sự thật.
Chiều hôm sau khi đi học về, tôi quyết định xin lỗi mẹ. Bước vào nhà, tôi thấy mẹ gầy gò ngồi bên cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn về chân trời xa xăm. Nước mắt tôi không hiểu vì sao chực chờ rơi xuống. Trong lòng tôi không còn hồi hộp mà thay vào đó là tình yêu thương dành cho mẹ và can đảm đến gần mẹ, gọi:
– Mẹ ơi!
Mẹ vội lau nước mắt và quay lại nhìn tôi. Mẹ cười và ôm tôi như khi tôi còn nhỏ. Tôi không cầm được nước mắt:
– Con xin lỗi mẹ…
Chưa đợi tôi nói hết mẹ đã ngăn tôi lại:
– Con gái yêu của mẹ, con không cần nói gì nữa, mẹ đã biết tất cả rồi. Tôi biết rằng tôi vui vẻ nhận lỗi và sửa sai. Đây là lần đầu tiên của tôi, vì vậy hãy xóa nó! Tôi cũng xin lỗi vì đã không quan tâm đến bạn đủ.
– Không mẹ, thế là đủ rồi, con chỉ cần tình yêu của mẹ thôi.
Mẹ con tôi ôm nhau thật chặt. Sau khi xin lỗi mẹ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Chuyện xảy ra đã lâu nhưng tôi vẫn nhớ như in. Sự dịu dàng, ấm áp của mẹ khiến tôi nhận ra một bài học quý giá trong cuộc đời: dũng cảm nhận lỗi và biết sửa sai. Cảm ơn thầy đã dạy cho em biết bao bài học bổ ích.
Đúng như nhà thơ Esenin đã từng viết: “Chỉ có mẹ là niềm tin, là ánh sáng diệu kỳ/ Chỉ có mẹ giúp đời con vững vàng/ Mẹ ơi xin yên nghỉ/ Mẹ đừng buồn con quá”. Rồi đây, con sẽ lớn lên và trở thành một người tốt theo lời mẹ dạy. Nhưng dù con có lớn lên thì mẹ vẫn mãi là người con tin tưởng và yêu thương nhất trong cuộc đời này!
xem thêm thông tin chi tiết về Kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng
Kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng
Hình Ảnh về: Kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng
Video về: Kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng
Wiki về Kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải phiền lòng
Nguồn: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Ngữ văn