Ngày đó, Huế đang có một trận chiến tranh vô cùng khó khăn và thảm khốc. Tôi đi công việc nay về, chưa kịp vui tươi về quê thì lòng lại đau nhói lúc thấy quê cũ ko còn, giờ chỉ còn lại một hoang tàn. khô héo. Nhưng nhấp nhoáng đâu đó là hình ảnh người dân nơi đây vẫn hiên ngang trong cảnh hoang tàn, đổ nát. Từ những con người nhỏ nhỏ, như hình ảnh cậu nhỏ Lượm cũng dùng chính sức mình để giúp ích cho cách mệnh, cho non sông. Tôi sẽ kể câu chuyện về Lượm cho các bạn nghe.
Tôi trở về, chiến tranh cũng bớt tàn khốc hơn, tôi đi trên phố Hàng Bè. Chợt phía xa tôi nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn, hình như là một người đàn ông có dáng người cao gầy. Cậu nhỏ nhanh chóng tới gần tôi. Nhìn tôi một lúc, anh ngập ngừng hỏi:
– Bác có phải là bác Tố Hữu ko?
Tôi thoáng ngạc nhiên về câu hỏi của cậu nhỏ; Tôi nhìn anh ta, người nhỏ con nhưng rất nhanh nhẹn; Bên mình là một viên xúc xắc nhỏ, mỗi lúc bước, chiếc túi lắc lư theo nhịp chân.
Tôi trả lời và vỗ đầu cậu nhỏ:
– Đúng rồi, tôi là Tố Hữu, nhưng làm sao anh biết tên tôi?
Bác trả lời:
– Tôi là Lượm, láng giềng của anh đây!
Tôi rất ngạc nhiên và vui tươi, tôi nói:
– Tôi hiểu rồi, bạn là Luoc? Trông bạn khác quá, tôi ko nhìn thấy bạn.
Cậu nhỏ lém lỉnh trả lời, tôi thấy cậu đó là một cậu nhỏ tinh nghịch, điều này được trình bày qua chiếc mũ poncho nghiêng của cậu đó:
“Vậy ngươi còn nhớ ta, ngươi hiện nay khác lạ tới mức suýt chút nữa ko nhìn thấy ngươi.”
Tôi hỏi:
– Công việc hiện nay của bạn là gì?
Lượm nói:
– Tôi làm liên lạc viên, ở đồn Mang Cá. Ở đây các anh chị vui tính, thương cháu quá, ở nhà khỏe hơn, lại còn giúp được nước nữa các chú ạ!
Tôi rất vui và cảm động trước hành động của cậu nhỏ; một cậu nhỏ hồn nhiên, vui vẻ, ko ngại khó khăn, khó khăn để giúp nước. Tôi thầm nghĩ nếu non sông mình có nhiều chàng trai như Lượm thì có nhẽ chiến tranh sẽ sớm kết thúc.
Lượm nói:
– Thôi, hiện thời em phải đi làm nhiệm vụ tiếp theo, chào cô chú!
Tôi lại nhìn anh, anh vừa đi, Lượm cười nhắm hai mắt, má đỏ như trái đào, bước chân thoăn thoắt đưa thằng nhỏ đi. Tôi thầm mong được gặp lại các bạn trong ngày thắng lợi Huế. Sau một thời kì, tôi ko nghe tin tức gì về Lượm. Bỗng một ngày, lúc đang làm việc, một người lính của tôi chạy tới và báo cáo:
– Chiến tranh thật sự rất đáng sợ, nó đã cướp đi một trong những người lính thông tin liên lạc của chúng ta. Luem, một người gốc Huế, là liên lạc viên dũng cảm nhất của nhóm chúng tôi.
Tôi sững người và lắp bắp:
– Lượm… Lượm hy sinh rồi à?
Tôi sững người và loạng choạng ngã xuống ghế. Tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh Lượm – một cậu nhỏ liên lạc dũng cảm hy sinh. Cậu nhỏ dù đã rơi rụng như trên tay nhưng vẫn ôm hạt gạo nhỏ như ko muốn rời xa quê hương.
Tôi đã kể câu chuyện về Lượm cho các bạn và thế hệ sau nghe, tôi thầm nghĩ: Nếu non sông hòa bình, thống nhất, ko có chiến tranh thì thế hệ trẻ như Lượm còn sống. Tuổi học trò cắp sách tới trường, vui chơi thỏa thích cùng bằng hữu. Một số người trong số họ vẫn đang làm thuê việc của họ và giả vờ là cha mẹ của họ. Vậy nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt của chiến tranh đã cướp đi những quyền lợi nhỏ nhất của họ. Pick là một tấm gương sáng cho các thế hệ ngày mai noi theo, một tấm gương của chú quân nhân nhỏ quả cảm, dũng cảm.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Kể lại câu chuyện về chú nhỏ Lượm theo hình thức tự sự (1) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Kể lại câu chuyện về chú nhỏ Lượm theo hình thức tự sự (1) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời