*Dưới đây là bài viết được chia sẻ của tác giả Địch Xuân Liễu, đăng trên 163.com (Trung Quốc).
Gia đình tôi có ba anh em, tôi là con giữa, ít được bố mẹ yêu thương hơn hai anh em còn lại. Bố tôi là công chức, theo cách nói thời đó là “người ăn cơm nhà nước”. Mẹ tôi là giáo viên cấp 3, rất nghiêm túc và nhiều tham vọng. Vì gia đình khá giả, bố mẹ đều có học thức, có địa vị nên đặt rất nhiều kỳ vọng vào ba cậu con trai. Tiếc thay, tôi lại là người yếu đuối nhất nên bố mẹ ít quan tâm đến tôi. Thay vào đó, họ dành thời gian dạy dỗ, rèn luyện anh tôi trở thành người xuất sắc. Bố mẹ mua cho cả hai những thứ tốt nhất, khoe thành tích của mình với mọi người. Còn tôi, chỉ cần chăm chỉ học tập và không làm bố mẹ buồn là điều tốt.
Lớn lên tôi làm công nhân nhà máy ở huyện. Trong khi đó, cả anh trai và em trai tôi đều được nhận vào đại học. Sau khi người anh cả tốt nghiệp, bố vợ tương lai đã sắp xếp cho anh làm việc trong công ty của gia đình. Em trai tôi tuy không có chức vụ cao nhưng vẫn rất thành đạt. Nhìn thấy tương lai của các em rộng mở như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ và buồn bã. Dù vậy, tôi vẫn không ngừng cố gắng để có cuộc sống tốt hơn.
Khi tôi kết hôn, bố mẹ tôi mua cho chúng tôi một căn nhà gần nơi tôi làm việc. Ngôi nhà khá nhỏ, có phòng ngủ, bếp nhưng thiếu phòng tắm. Cứ như vậy, vợ chồng tôi khi cần thì phải vào nhà vệ sinh công cộng gần đó, thật sự rất bất tiện.
Khi anh trai tôi lấy vợ, mẹ tôi mua cho họ một căn nhà rộng rãi ở tỉnh. Thấy vợ buồn vì chồng không được quan tâm nhiều như các anh khác, tôi an ủi: “Chúng em lấy nhau sớm, bố mẹ lúc đó chưa có nhiều tiền. Bố mẹ đã dành dụm được khá nhiều nên quà càng lớn thì càng đúng. Vài năm nữa căn nhà của chúng tôi sẽ tăng giá trị, vợ chồng tôi sẽ bán đi và mua một căn nhà mới rộng rãi hơn”.
Hai mươi năm sau, công ty tôi làm việc đóng cửa và tôi thất nghiệp. Lúc đó, vợ tôi nấu ăn khá giỏi nên chúng tôi dự định sẽ dùng số tiền dành dụm được để mở nhà hàng. Đầu những năm 2000, mức sống của người dân được cải thiện, ngày càng có nhiều người bắt đầu thích đi ăn ngoài nên công việc kinh doanh của vợ chồng tôi ngày càng khởi sắc. Bằng nỗ lực của chính mình, chúng tôi đã kiếm đủ tiền để mua một căn nhà lớn ngay trong thành phố.
Vì ở gần nhà bố mẹ nên vợ chồng tôi thường xuyên ghé thăm. Tuy nhiên, cũng vì thế mà điều này trở nên hết sức bình thường đối với cha mẹ. Trong khi đó, gia đình anh trai và em trai tôi lại ở xa. Các em chỉ về thăm nhà vài tháng một lần nên được bố mẹ rất yêu quý và luôn được chào đón nồng nhiệt. Vợ chồng tôi cũng mang quà đến nhưng không ai động vào mà quà được bố mẹ khen ngợi.
Khi mẹ tôi đã 70 tuổi, bà bị nhồi máu não đột ngột, từ đó bà phải nằm liệt giường vì bị liệt một bên. Bố chồng tôi đã già nên thuê người giúp việc về chăm sóc mẹ tôi. Lúc rảnh rỗi, vợ chồng tôi tranh thủ về thăm mẹ và giúp bố một số việc vặt. Hai năm sau, bố tôi cũng đột ngột lâm bệnh và qua đời. Mẹ nhìn anh cả và em út của tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Cô ấy rất muốn quay lại sống với họ, nhưng anh trai tôi quay đầu lại nhìn chị dâu, giả vờ như không để ý. Về phần người em út, anh lấy lý do gia đình ở xa, bận công việc nên không chăm sóc tốt cho mẹ để lịch sự từ chối.
Nghe vậy, mẹ tôi cảm thấy hơi buồn và thất vọng. Lúc đó, vợ chồng tôi nhìn nhau và nói sẽ đưa mẹ về nhà chăm sóc khiến mọi người rất bất ngờ. Mẹ tôi không nói gì, tôi biết mẹ bằng lòng nhưng chú tôi lên tiếng nói: “Mẹ con có 3 người con trai, mẹ không thể cứ để con chăm sóc mãi được. Cả ba anh em đều có trách nhiệm gánh vác. chăm sóc mẹ của họ, dù họ có muốn hay không.”
Cứ thế, cứ ba tháng mẹ tôi lại đổi nhà. Ba anh em tôi thay phiên nhau chăm sóc bà. 3 tháng đầu, cô ấy ở nhà anh cả tôi, rồi nhà tôi, rồi nhà em út. Hơn một năm sau, mẹ tôi đến nhà tôi lần thứ ba. Lúc chuẩn bị ra về, cô ấy nắm tay vợ tôi và bày tỏ mong muốn được ở bên chúng tôi lâu dài. Cứ như thế, vợ chồng tôi đã chăm sóc mẹ thêm 7 năm nữa trước khi bà qua đời vì bạo bệnh. Trong thời gian đó, tôi và anh trai cũng thỉnh thoảng đến thăm nhưng lại rời đi ngay.
Sau khi lo tang lễ cho mẹ tôi, chú tôi và luật sư của ông thông báo rằng bà đã để lại di chúc khiến mọi người rất bất ngờ. Hoá ra trong thời gian bị bệnh, bà vẫn lo liệu mọi việc để bà có thể ra đi một cách bình yên nhất. Theo di chúc mà mẹ tôi để lại, số tiền bà bán được hơn 1 triệu nhân dân tệ cùng với sổ tiết kiệm đều được đưa cho tôi và chồng tôi.
Di chúc không hề đề cập đến tên anh trai và em trai tôi. Điều này khiến cả hai người rất tức giận, tố cáo tôi và chồng thông đồng với nhau, dùng thủ đoạn để chiếm đoạt toàn bộ tài sản của gia đình trong khi phải chăm sóc mẹ chúng tôi. Khi thấy mâu thuẫn nảy sinh, luật sư của mẹ anh đã lấy di chúc của bà ra và ghi rõ nội dung trong đó. Di chúc ghi rõ vì vợ chồng tôi là người hiếu thảo, chăm sóc chu đáo cho bà những năm cuối đời nên bà đã giao toàn bộ tài sản cho bà.
Nghe vậy, anh trai và em trai tôi đều sửng sốt, rồi cả hai chỉ im lặng vì xấu hổ. Còn tôi, tôi cảm thấy rất xúc động. Suy cho cùng, mẹ tôi cũng nhận ra tấm lòng của vợ chồng tôi. Đây có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất mà tôi từng cảm nhận được trong đời.
(Theo 163.com)
Nhớ để nguồn bài viết này: 7 năm sau xem di chúc, ai nấy đều hoang mang của website https://cafef.vn/me-thien-vi-anh-em-trai-nhung-ve-gia-chi-co-toi-cham-soc-7-nam-sau-xem-di-chuc-ai-nay-deu-hoang-mang-188240216140218036.chn
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời