Phân tích và cảm nhận về bức ký họa chân dung Dostolyevki – Bài mẫu 1
Svaige (1881-1942) là nhà văn người Áo rất nổi tiếng với những bức ký họa của các nhà văn bậc thầy trên toàn cầu như Banzac, Tonstoy, Dostoevski, Standan, Dikken…
Mỗi bức chân dung văn học của ông đều để lại một màu óng ánh với nhiều họa tiết mang vẻ đẹp huyền diệu của con người. “Dostoyevski” là một bức chân dung văn học với vẻ đẹp nhân văn diệu kỳ nhưng mà màu thời kì ko thể che mờ.
Năm Dostoevsky bước sang toàn cầu bên kia (1821-1881) cũng là năm Svaigh ra đời (1881-1942) nhưng mà lúc đọc Svaigh, chúng ta cứ ngỡ là hai nhà văn. Đây là một người bạn đường, đang rong ruổi trên những nẻo đường từ Anh sang Pháp, từ Ý sang Đức, rồi ngược về Petersburg, Nga… Cả hai đều đã và đang “sống giữa bầy rận trước lúc bước ra ánh sáng. huy hoàng vinh quang muôn thuở. ”
Svaigh đã sử dụng những từ tốt nhất, những màu tối nhất, những đường nét sắc nét nhất lúc phác thảo bức chân dung của Dostoyevsky.
Như nhiều độc giả đã biết, Dostolyevski cùng vợ trốn sang Đức, Pháp, Anh, Ý,… sống trong một toàn cầu xa lạ. Sống trong cảnh nghèo khổ cùng cực, thỉnh thoảng đứng “đợi” ở cổng ra vào của nhà băng, “ngày này qua ngày khác và với giọng xúc động hỏi Nga xem séc của anh ta cuối cùng đã tới chưa” … một trăm rúp, số tiền nhỏ lúc bán bản thảo cho điều nhưng mà anh đã “thì thầm nhiều lần trước những người xa lạ và thấp hèn”. Nhiều nhà xuất bản tư lợi đã lừa dối anh ta; Các viên chức nhà băng chế nhạo anh ta là “kẻ điên tội nghiệp”. Để có tiền gửi một bức điện tới Saint Petersburg, anh ta phải tới một tiệm cầm đồ để cầm cố “chiếc quần cuối cùng”. Và trong thư từ của ông, người ta thấy “một tiếng kêu vô vọng xé ruột”.
Những lúc khốn khó, thiến nạn đã đẩy Dostolyevski tới bờ vực thẳm của địa ngục. Anh khom người, làm việc trí óc suốt đêm lúc vợ anh đang rên rỉ trong cơn đau đẻ thì một cơn co giật “ngoạm lấy cổ họng anh”; chủ nhà ko trả tiền dọa gọi cảnh sát; Mụ mụ đòi nợ… “Hoàng đệ ko một mình”, con gái mới sinh được mấy ngày thì chết, Dostoyevsky gần như phát điên.
Svaigh chỉ chạm vào một vài dòng, nổi trội lên một màn đen u ám cứ cuộn tròn và bám chặt vào chân dung của Dostoyevsky, khiến người xem và độc giả cảm thấy không thở được và ứa nước mắt. mắt cứ trố ra. Svaigh đã khôn khéo chọn những cụ thể tiêu biểu để “ghi lại” bức chân dung nhà văn Nga nhưng mà anh đang phác thảo.
Như Horas ngày xưa đã nói: “Nghèo nàn có tác dụng đánh thức những tài năng nhưng mà sự giàu có đã ngủ yên”. Dostoyevski ko nhượng bộ trước mọi khó khăn, gian nan; Chính trong bóng tối của cuộc đời, tài năng của ông đã bừng sáng, đã “tạo nên nên tất cả toàn cầu ý thức của chúng ta” với nhiều tuyệt bút văn học “những tác phẩm lớn của thế kỷ XIX”, chỉ cần nhắc lại tên, các thế hệ độc giả xa gần trên trái đất đã phải cúi đầu thán phục. trong sự thán phục: Tội ác và trừng trị, Thằng khờ, Ác quỷ, Con bạc … Văn học của Dostoyevsky gồm 30 tác phẩm. chồng quá cao so với cái đầu ”.
Svaigo đã viết những dòng súc tích, sáng ngời chất triết lí của một hồn thơ: “Công việc là sự giải thoát và là nỗi thống khổ của anh: nhờ nó nhưng mà anh được sống trên quê hương mình”. Người nghèo libertine, nguồn vui duy nhất là thông minh, thông minh là ko ngừng, thông minh là hạnh phúc: “Đó là rượu ngọt đã làm anh ngây ngất; đó là thú vui lớn nhất của anh đấy ”lúc từng trang viết, từng tác phẩm ra đời.
Dostoyevsky yêu non sông của mình, anh nhớ nước Nga, anh muốn trở về, nhưng anh ko thể trở về. Cái “cọc tù” năm xưa vẫn ám ảnh ông: bị kết án xử tử, rồi hơn mười năm bị đày cửa ải (1848-1859) trong sự dày vò của cái đói và cái rét. Năm mươi tuổi, nơi đất khách quê người, Dostoyevsky “vẫn là một kẻ vô danh, một tên khốn kiếp”, vẫn phải “tiếp tục sống giữa những con rận trước lúc bước lên ánh hào quang” mãi mãi “. hãy vượt qua nó, dẫu có những lúc “thiếu thốn đã làm anh tê liệt”, dù theo năm tháng “cái mác bệnh tật ngày càng hằn lên vảy não”. Đúng là Dostolyevski là một người khổng lồ trong khốn khó: “Năm mươi tuổi, nhưng ông đấy đã phải chịu đựng sự dày vò hàng thế kỷ.”
Ở phần tiếp theo, bức chân dung Dostolyevski được Svaigo vẽ bằng những gam màu tươi sáng. Năm mươi hai tuổi, Dostolyevski đã “đúng để trở về quê hương”. Giống như Gióp, người nhân từ trong Kinh thánh, Đức Chúa Trời “ban phước” cho ông, “số phận nói rằng điều đó đã kết thúc”. Trở về Sankt-Peterburg, ông trở thành “sứ thần của non sông mình”. Và lúc “Nhật ký của một nhà văn”, tiểu thuyết “Anh em nhà Karamazov”, tuyệt bút văn học của ông ra đời, Torgeneb và Tonstoy bị “lu mờ”, cả nước Nga “đổ dồn ánh mắt về phía ông”.
Qua cơn đại nạn kiên cố sẽ tới vào ngày hôm sau, Dostoyevski cũng vậy, “sau tất cả những thử thách, một giây hạnh phúc tột đỉnh đã được ban cho anh ta” đúng tương tự, anh ta càng hiểu rõ “Hạt giống đã được gieo, mùa gặt sẽ ko có. kết thúc”. Svaig đã sử dụng hình ảnh “Chúa ném cho ông một tia chớp” đã đưa Dostoyevski “vào cõi vĩnh hằng”. Thực sự ko có cách nói nào hay hơn, ý nghĩa hơn.
Tác giả nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất, vinh quang nhất trong lễ kỷ niệm ngày sinh của Pushkin, Dostoyevski “trong cơn mê man của quỷ dữ, ông ta vung những lời như sấm sét”, ông kể. báo trước “sứ mệnh thiêng liêng” của sự hòa giải toàn diện của nước Nga. Lời nhận xét của anh khiến khán phòng “rung lên lập cập”, khán giả “quỳ gối”, các chị “hôn tay”, một học trò “xỉu dưới chân”. … Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Dostoyevski: “một vầng hào quang rực rỡ xung quanh đầu của kẻ hành tội này”.
Cuối bài báo, Svaigh kể về đám tang của tác giả cuốn “Tội ác và trừng trị”, đó là ngày 10 tháng 2 năm 1881, “quả cứu được da khô rụng rời”. Cả nước Nga “rung rinh rung rinh”, “đau thương thầm lặng”; “làn sóng tình yêu nồng nàn dâng lên từ mọi ngóc ngóc của thị thành nghìn tháp chuông”. Phố thợ rèn nơi cất giữ quan tài của Dostolyevski “cháy đen” chiếc giường ông nằm “trải đầy hoa”, đông đảo người dân “siết chặt” quan tài của ông. “Giấc mơ tâm linh” của Dostolyevski được hiện thực hóa. Thông qua đám tang của ông, người Nga đã trình bày sự kết đoàn, và họ đã “tiếp thêm sinh lực cho công việc của ông”. Cả một rừng cờ và nhiều từng lớp người dân Nga, các vị vua trẻ, các trưởng tộc, người lao động, học trò, sĩ quan, người hầu và những người ăn xin “đi bên nhau khóc thương những người đã khuất rất gần với họ”, tất cả “thống nhất trong một lời nguyền mến thương và cảm động” .
Giống như Bethtoven, cái chết của Dostoyevski “giữa một cơn bão” đã khơi mào cho “sấm sét của cuộc nổi dậy”, cả nước Nga “dậy sóng” và trên toàn trái đất. nước “nhoang nhoáng rạch ngang”… báo hiệu một thời kỳ sóng gió đang sục sôi.
Với lối viết trang trọng, sắc sảo, vừa cảm phục vừa tiếc thương, Svaigh đã phác họa bức chân dung Dostolyevski tuyệt đẹp, như thể ông đã dựng một bức tượng đồng lộng lẫy đã cất nhà. nhà văn Nga lỗi lạc này vào cõi vĩnh hằng vẻ vang.
Nghị lực phi thường và tài năng xuất chúng đã tạo nên tầm vóc lớn lao của nhà văn Dostolyevski. Con người của anh, văn học của anh mãi mãi là nguồn sáng vô tận của nhân loại. Ngôi sao của Thành Phố Nghìn Chuông ngày càng tỏa sáng.
Phân tích và cảm nhận về bức ký họa chân dung Dostoyevki – Bài văn mẫu 2
Nhà văn người Áo Stephen Svaiger ngoài các tác phẩm văn học, ông còn ký họa chân dung các nhà văn bậc thầy trên toàn cầu. Qua những ký họa của anh, chân dung và phong cách của những nhà văn này hiện lên trong lòng người đọc một cách rõ nét và thân thiện. Trong số đó có bức chân dung của Dostoyevsky, bức ký họa cho ta thấy rõ số phận của một nhà văn Nga khốn khổ nhưng cũng đầy vinh quang.
Nhắc tới Dostoyevsky, là nhắc tới một thiên tài tâm lý, một nhà nhân văn thâm thúy và một nghệ sĩ lớn. Ông đã để lại cho nhân loại những tác phẩm được coi là di sản văn hóa, với câu nói nổi tiếng “Người đẹp cứu toàn cầu”, ông đã khẳng định trị giá của nghệ thuật trên tuyến đường nhân đạo hóa cuộc sống của con người. Mọi người. Bài viết của Svaigh phác họa rõ ràng chân dung Dostoyevski và những cú sốc lớn nhưng mà ông mang lại trong thời đại của mình.
Mở đầu là hình ảnh cuộc đời đầy khốn cùng, nghèo khổ của Dostoyevski lúc sống lưu vong ở nước ngoài. Vì những tư tưởng tự do và dân chủ của mình, ông đã từng bị Sa hoàng kết án xử tử, sau đó buộc phải sống lưu vong. Cuộc sống của anh lúc đó là một cuộc sống tù túng, lẻ loi và tủi nhục, anh sống như một kẻ vô danh, ko người nào biết, ko người nào nói chuyện. Cuộc sống của anh vô vọng vì thiếu thốn: ngày nào cũng phải đợi nhà băng lấy séc một trăm rúp, trở thành người mua siêng năng của tiệm cầm đồ. Anh sống trong sự chế nhạo và nhạo báng lúc các viên chức nhà băng ra mặt chế nhạo kẻ điên đáng thương là anh, trong sự hy vọng vĩnh viễn của anh. Khó có thể nghĩ rằng đó là một cuộc sống bởi vì sống thật vất vả, sống nhưng mà luôn phải cúi đầu chịu đựng, van xin và than vãn “vô vọng đứt ruột đứt gan”, hơn nữa cuộc sống đó luôn trong tình trạng tốt nhất. hoàn cảnh bất an, đầy thương cảm lúc hoàn cảnh vợ con còn nhỏ, bệnh tật triền miên. Đây quả thực là một cuộc đời dằn vặt chứ ko phải một cuộc sống, một sự dằn vặt nơi đất khách quê người, giữa bầy rận, cuộc sống của Dostoyevski ngột ngạt và thống khổ như trong tù.
Thành tích của sự thống khổ và vô vọng của ông đã mang lại đỉnh cao vinh quang, nhưng mà cội nguồn của ông là tình yêu non sông. Svaige khẳng định về Dostoyevski rằng: “Trái tim anh đập chỉ vì nước Nga”, nước Nga là tiếng gọi muôn thuở trong nỗi vô vọng của anh, anh luôn quyết tâm và khát khao. lấy ngày về nước. Anh làm việc cả đêm trong lúc phòng kế bên vợ anh đang rên rỉ trong cơn đau đẻ, lúc đó lao động đối với anh là giải phóng cả vật chất và ý thức, giải thoát khỏi cảnh đày cửa ải và tìm ra tuyến đường. về nước. Lao động đã đem lại thú vui sướng, niềm say mê cho cuộc đời anh, là thứ rượu ngọt làm anh ngây ngất, là thú vui, là thú vui lớn nhất của anh. Quá trình lao động dẻo dai và căng thẳng đó đã đem lại một khối lượng tác phẩm văn học khổng lồ của thế kỉ XIX, theo thẩm định của Svague thì đó là: Tội ác và trừng trị, Ác quỷ và con người. Haunting, Diary of a Writer, The Brothers Karamazov – một cuốn sách nghệ thuật tuyệt vời. Cuối cùng, Dostoievskiy trở lại Nga lúc đã 52 tuổi, sự nghiệp và trị giá các tác phẩm của ông đã được cả nước Nga xác nhận, ông đã vươn lên và tỏa sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, phút chốc Dostoyevsky đón nhận ánh hào quang trôi qua nhanh chóng bởi ông cũng nhanh chóng đi về cõi vĩnh hằng. Trên khắp nước Nga, người ta tiếc thương cho anh, phút lặng lẽ đau thương lan tỏa thành làn sóng mến thương nồng nàn, người ta cất hết hoa trong đám tang anh làm kỷ niệm. Sau đám tang của Dostoyevsky, cuộc cách mệnh bùng nổ, đã tới lúc phải xóa bỏ cơ chế phong kiến, những tư tưởng về tự do, dân chủ và kết đoàn của Dostoyevsky cũng góp phần ko nhỏ? tham gia cách mệnh.
Qua bài văn của Svaigo, chúng ta có cái nhìn thâm thúy và đầy đủ hơn về một nhà văn lớn, đó là một con người ko vì nước nhưng mà quên khổ, một con người luôn một lòng một dạ sắt đá. đập cho tổ quốc và cho số phận của con người. Những tác phẩm và tư tưởng của nhà văn lớn đã chạm tới những vấn đề con người, con người và những vấn đề chung nhưng mà mọi người đều có thể đồng cảm và san sẻ.
Phân tích và cảm nhận về bức ký họa chân dung Dostolyevki – Bài mẫu 1
Svaige (1881-1942) là nhà văn người Áo rất nổi tiếng với những bức ký họa của các nhà văn bậc thầy trên toàn cầu như Banzac, Tonstoy, Dostoevski, Standan, Dikken…
Mỗi bức chân dung văn học của ông đều để lại một màu óng ánh với nhiều họa tiết mang vẻ đẹp huyền diệu của con người. “Dostoyevski” là một bức chân dung văn học với vẻ đẹp nhân văn diệu kỳ nhưng mà màu thời kì ko thể che mờ.
Năm Dostoevsky bước sang toàn cầu bên kia (1821-1881) cũng là năm Svaigh ra đời (1881-1942) nhưng mà lúc đọc Svaigh, chúng ta cứ ngỡ là hai nhà văn. Đây là một người bạn đường, đang rong ruổi trên những nẻo đường từ Anh sang Pháp, từ Ý sang Đức, rồi ngược về Petersburg, Nga… Cả hai đều đã và đang “sống giữa bầy rận trước lúc bước ra ánh sáng. huy hoàng vinh quang muôn thuở. ”
Svaigh đã sử dụng những từ tốt nhất, những màu tối nhất, những đường nét sắc nét nhất lúc phác thảo bức chân dung của Dostoyevsky.
Như nhiều độc giả đã biết, Dostolyevski cùng vợ trốn sang Đức, Pháp, Anh, Ý,… sống trong một toàn cầu xa lạ. Sống trong cảnh nghèo khổ cùng cực, thỉnh thoảng đứng “đợi” ở cổng ra vào của nhà băng, “ngày này qua ngày khác và với giọng xúc động hỏi Nga xem séc của anh ta cuối cùng đã tới chưa” … một trăm rúp, số tiền nhỏ lúc bán bản thảo cho điều nhưng mà anh đã “thì thầm nhiều lần trước những người xa lạ và thấp hèn”. Nhiều nhà xuất bản tư lợi đã lừa dối anh ta; Các viên chức nhà băng chế nhạo anh ta là “kẻ điên tội nghiệp”. Để có tiền gửi một bức điện tới Saint Petersburg, anh ta phải tới một tiệm cầm đồ để cầm cố “chiếc quần cuối cùng”. Và trong thư từ của ông, người ta thấy “một tiếng kêu vô vọng xé ruột”.
Những lúc khốn khó, thiến nạn đã đẩy Dostolyevski tới bờ vực thẳm của địa ngục. Anh khom người, làm việc trí óc suốt đêm lúc vợ anh đang rên rỉ trong cơn đau đẻ thì một cơn co giật “ngoạm lấy cổ họng anh”; chủ nhà ko trả tiền dọa gọi cảnh sát; Mụ mụ đòi nợ… “Hoàng đệ ko một mình”, con gái mới sinh được mấy ngày thì chết, Dostoyevsky gần như phát điên.
Svaigh chỉ chạm vào một vài dòng, nổi trội lên một màn đen u ám cứ cuộn tròn và bám chặt vào chân dung của Dostoyevsky, khiến người xem và độc giả cảm thấy không thở được và ứa nước mắt. mắt cứ trố ra. Svaigh đã khôn khéo chọn những cụ thể tiêu biểu để “ghi lại” bức chân dung nhà văn Nga nhưng mà anh đang phác thảo.
Như Horas ngày xưa đã nói: “Nghèo nàn có tác dụng đánh thức những tài năng nhưng mà sự giàu có đã ngủ yên”. Dostoyevski ko nhượng bộ trước mọi khó khăn, gian nan; Chính trong bóng tối của cuộc đời, tài năng của ông đã bừng sáng, đã “tạo nên nên tất cả toàn cầu ý thức của chúng ta” với nhiều tuyệt bút văn học “những tác phẩm lớn của thế kỷ XIX”, chỉ cần nhắc lại tên, các thế hệ độc giả xa gần trên trái đất đã phải cúi đầu thán phục. trong sự thán phục: Tội ác và trừng trị, Thằng khờ, Ác quỷ, Con bạc … Văn học của Dostoyevsky gồm 30 tác phẩm. chồng quá cao so với cái đầu ”.
Svaigo đã viết những dòng súc tích, sáng ngời chất triết lí của một hồn thơ: “Công việc là sự giải thoát và là nỗi thống khổ của anh: nhờ nó nhưng mà anh được sống trên quê hương mình”. Người nghèo libertine, nguồn vui duy nhất là thông minh, thông minh là ko ngừng, thông minh là hạnh phúc: “Đó là rượu ngọt đã làm anh ngây ngất; đó là thú vui lớn nhất của anh đấy ”lúc từng trang viết, từng tác phẩm ra đời.
Dostoyevsky yêu non sông của mình, anh nhớ nước Nga, anh muốn trở về, nhưng anh ko thể trở về. Cái “cọc tù” năm xưa vẫn ám ảnh ông: bị kết án xử tử, rồi hơn mười năm bị đày cửa ải (1848-1859) trong sự dày vò của cái đói và cái rét. Năm mươi tuổi, nơi đất khách quê người, Dostoyevsky “vẫn là một kẻ vô danh, một tên khốn kiếp”, vẫn phải “tiếp tục sống giữa những con rận trước lúc bước lên ánh hào quang” mãi mãi “. hãy vượt qua nó, dẫu có những lúc “thiếu thốn đã làm anh tê liệt”, dù theo năm tháng “cái mác bệnh tật ngày càng hằn lên vảy não”. Đúng là Dostolyevski là một người khổng lồ trong khốn khó: “Năm mươi tuổi, nhưng ông đấy đã phải chịu đựng sự dày vò hàng thế kỷ.”
Ở phần tiếp theo, bức chân dung Dostolyevski được Svaigo vẽ bằng những gam màu tươi sáng. Năm mươi hai tuổi, Dostolyevski đã “đúng để trở về quê hương”. Giống như Gióp, người nhân từ trong Kinh thánh, Đức Chúa Trời “ban phước” cho ông, “số phận nói rằng điều đó đã kết thúc”. Trở về Sankt-Peterburg, ông trở thành “sứ thần của non sông mình”. Và lúc “Nhật ký của một nhà văn”, tiểu thuyết “Anh em nhà Karamazov”, tuyệt bút văn học của ông ra đời, Torgeneb và Tonstoy bị “lu mờ”, cả nước Nga “đổ dồn ánh mắt về phía ông”.
Qua cơn đại nạn kiên cố sẽ tới vào ngày hôm sau, Dostoyevski cũng vậy, “sau tất cả những thử thách, một giây hạnh phúc tột đỉnh đã được ban cho anh ta” đúng tương tự, anh ta càng hiểu rõ “Hạt giống đã được gieo, mùa gặt sẽ ko có. kết thúc”. Svaig đã sử dụng hình ảnh “Chúa ném cho ông một tia chớp” đã đưa Dostoyevski “vào cõi vĩnh hằng”. Thực sự ko có cách nói nào hay hơn, ý nghĩa hơn.
Tác giả nhớ lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất, vinh quang nhất trong lễ kỷ niệm ngày sinh của Pushkin, Dostoyevski “trong cơn mê man của quỷ dữ, ông ta vung những lời như sấm sét”, ông kể. báo trước “sứ mệnh thiêng liêng” của sự hòa giải toàn diện của nước Nga. Lời nhận xét của anh khiến khán phòng “rung lên lập cập”, khán giả “quỳ gối”, các chị “hôn tay”, một học trò “xỉu dưới chân”. … Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Dostoyevski: “một vầng hào quang rực rỡ xung quanh đầu của kẻ hành tội này”.
Cuối bài báo, Svaigh kể về đám tang của tác giả cuốn “Tội ác và trừng trị”, đó là ngày 10 tháng 2 năm 1881, “quả cứu được da khô rụng rời”. Cả nước Nga “rung rinh rung rinh”, “đau thương thầm lặng”; “làn sóng tình yêu nồng nàn dâng lên từ mọi ngóc ngóc của thị thành nghìn tháp chuông”. Phố thợ rèn nơi cất giữ quan tài của Dostolyevski “cháy đen” chiếc giường ông nằm “trải đầy hoa”, đông đảo người dân “siết chặt” quan tài của ông. “Giấc mơ tâm linh” của Dostolyevski được hiện thực hóa. Thông qua đám tang của ông, người Nga đã trình bày sự kết đoàn, và họ đã “tiếp thêm sinh lực cho công việc của ông”. Cả một rừng cờ và nhiều từng lớp người dân Nga, các vị vua trẻ, các trưởng tộc, người lao động, học trò, sĩ quan, người hầu và những người ăn xin “đi bên nhau khóc thương những người đã khuất rất gần với họ”, tất cả “thống nhất trong một lời nguyền mến thương và cảm động” .
Giống như Bethtoven, cái chết của Dostoyevski “giữa một cơn bão” đã khơi mào cho “sấm sét của cuộc nổi dậy”, cả nước Nga “dậy sóng” và trên toàn trái đất. nước “nhoang nhoáng rạch ngang”… báo hiệu một thời kỳ sóng gió đang sục sôi.
Với lối viết trang trọng, sắc sảo, vừa cảm phục vừa tiếc thương, Svaigh đã phác họa bức chân dung Dostolyevski tuyệt đẹp, như thể ông đã dựng một bức tượng đồng lộng lẫy đã cất nhà. nhà văn Nga lỗi lạc này vào cõi vĩnh hằng vẻ vang.
Nghị lực phi thường và tài năng xuất chúng đã tạo nên tầm vóc lớn lao của nhà văn Dostolyevski. Con người của anh, văn học của anh mãi mãi là nguồn sáng vô tận của nhân loại. Ngôi sao của Thành Phố Nghìn Chuông ngày càng tỏa sáng.
Phân tích và cảm nhận về bức ký họa chân dung Dostoyevki – Bài văn mẫu 2
Nhà văn người Áo Stephen Svaiger ngoài các tác phẩm văn học, ông còn ký họa chân dung các nhà văn bậc thầy trên toàn cầu. Qua những ký họa của anh, chân dung và phong cách của những nhà văn này hiện lên trong lòng người đọc một cách rõ nét và thân thiện. Trong số đó có bức chân dung của Dostoyevsky, bức ký họa cho ta thấy rõ số phận của một nhà văn Nga khốn khổ nhưng cũng đầy vinh quang.
Nhắc tới Dostoyevsky, là nhắc tới một thiên tài tâm lý, một nhà nhân văn thâm thúy và một nghệ sĩ lớn. Ông đã để lại cho nhân loại những tác phẩm được coi là di sản văn hóa, với câu nói nổi tiếng “Người đẹp cứu toàn cầu”, ông đã khẳng định trị giá của nghệ thuật trên tuyến đường nhân đạo hóa cuộc sống của con người. Mọi người. Bài viết của Svaigh phác họa rõ ràng chân dung Dostoyevski và những cú sốc lớn nhưng mà ông mang lại trong thời đại của mình.
Mở đầu là hình ảnh cuộc đời đầy khốn cùng, nghèo khổ của Dostoyevski lúc sống lưu vong ở nước ngoài. Vì những tư tưởng tự do và dân chủ của mình, ông đã từng bị Sa hoàng kết án xử tử, sau đó buộc phải sống lưu vong. Cuộc sống của anh lúc đó là một cuộc sống tù túng, lẻ loi và tủi nhục, anh sống như một kẻ vô danh, ko người nào biết, ko người nào nói chuyện. Cuộc sống của anh vô vọng vì thiếu thốn: ngày nào cũng phải đợi nhà băng lấy séc một trăm rúp, trở thành người mua siêng năng của tiệm cầm đồ. Anh sống trong sự chế nhạo và nhạo báng lúc các viên chức nhà băng ra mặt chế nhạo kẻ điên đáng thương là anh, trong sự hy vọng vĩnh viễn của anh. Khó có thể nghĩ rằng đó là một cuộc sống bởi vì sống thật vất vả, sống nhưng mà luôn phải cúi đầu chịu đựng, van xin và than vãn “vô vọng đứt ruột đứt gan”, hơn nữa cuộc sống đó luôn trong tình trạng tốt nhất. hoàn cảnh bất an, đầy thương cảm lúc hoàn cảnh vợ con còn nhỏ, bệnh tật triền miên. Đây quả thực là một cuộc đời dằn vặt chứ ko phải một cuộc sống, một sự dằn vặt nơi đất khách quê người, giữa bầy rận, cuộc sống của Dostoyevski ngột ngạt và thống khổ như trong tù.
Thành tích của sự thống khổ và vô vọng của ông đã mang lại đỉnh cao vinh quang, nhưng mà cội nguồn của ông là tình yêu non sông. Svaige khẳng định về Dostoyevski rằng: “Trái tim anh đập chỉ vì nước Nga”, nước Nga là tiếng gọi muôn thuở trong nỗi vô vọng của anh, anh luôn quyết tâm và khát khao. lấy ngày về nước. Anh làm việc cả đêm trong lúc phòng kế bên vợ anh đang rên rỉ trong cơn đau đẻ, lúc đó lao động đối với anh là giải phóng cả vật chất và ý thức, giải thoát khỏi cảnh đày cửa ải và tìm ra tuyến đường. về nước. Lao động đã đem lại thú vui sướng, niềm say mê cho cuộc đời anh, là thứ rượu ngọt làm anh ngây ngất, là thú vui, là thú vui lớn nhất của anh. Quá trình lao động dẻo dai và căng thẳng đó đã đem lại một khối lượng tác phẩm văn học khổng lồ của thế kỉ XIX, theo thẩm định của Svague thì đó là: Tội ác và trừng trị, Ác quỷ và con người. Haunting, Diary of a Writer, The Brothers Karamazov – một cuốn sách nghệ thuật tuyệt vời. Cuối cùng, Dostoievskiy trở lại Nga lúc đã 52 tuổi, sự nghiệp và trị giá các tác phẩm của ông đã được cả nước Nga xác nhận, ông đã vươn lên và tỏa sáng rực rỡ.
Tuy nhiên, phút chốc Dostoyevsky đón nhận ánh hào quang trôi qua nhanh chóng bởi ông cũng nhanh chóng đi về cõi vĩnh hằng. Trên khắp nước Nga, người ta tiếc thương cho anh, phút lặng lẽ đau thương lan tỏa thành làn sóng mến thương nồng nàn, người ta cất hết hoa trong đám tang anh làm kỷ niệm. Sau đám tang của Dostoyevsky, cuộc cách mệnh bùng nổ, đã tới lúc phải xóa bỏ cơ chế phong kiến, những tư tưởng về tự do, dân chủ và kết đoàn của Dostoyevsky cũng góp phần ko nhỏ? tham gia cách mệnh.
Qua bài văn của Svaigo, chúng ta có cái nhìn thâm thúy và đầy đủ hơn về một nhà văn lớn, đó là một con người ko vì nước nhưng mà quên khổ, một con người luôn một lòng một dạ sắt đá. đập cho tổ quốc và cho số phận của con người. Những tác phẩm và tư tưởng của nhà văn lớn đã chạm tới những vấn đề con người, con người và những vấn đề chung nhưng mà mọi người đều có thể đồng cảm và san sẻ.
Website của Trường Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Giáo dục
Trả lời