Ánh trăng mang vẻ đẹp bình yên bởi trăng có ánh sáng hài hòa mát rượi chứ ko chói chang như ánh sáng mặt trời. Trăng là nhân vật sáng tác trong rất nhiều những áng thơ ca từ xưa tới nay. Dưới đây là mẫu bài văn phân tích bải thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy hay và tuyển lựa nhất.
1. Hướng dẫn viết mở bài phân tích bài thơ Ánh trăng:
– Giới thiệu về tác phẩm Ánh trăng
– Nguyễn Duy là một thi sĩ nổi tiếng và đi tiền phong trong trận đánh tranh chống đế quốc Mỹ. Thơ văn của ông thân thiện với đời sống, mang hương vị thân quen, giản dị và đượm đà. một trong các tác phẩm nổi tiếng của Nguyễn Duy là tác phẩm Ánh trăng, tác phẩm quá đỗi thân thiện và giản dị. tác phẩm đã mang tới cho ta xúc cảm chân thực và vô cùng thâm thúy.
2. Dàn ý Thân bài và Kết bài bài thơ Ánh trăng:
2.1 Thân bài phân tích bài thơ Ánh trăng:
Vầng trăng trong ký ức:
– Tác giả nhớ lại kỉ niệm của mình với trăng lúc nhỏ: gắn với đồng, với rừng, với biển, . ..
– Tác giả nhớ lại hồi lúc chiến tranh mình và trăng đã ở trong rừng cùng
– Tình cảm gắn bó thâm thúy và thật tình
– Trăng như bạn thân, người bạn tri kỷ của tác giả
Vầng trăng của hiện nay: Ở hiện nay thì trăng như một người ngoài qua đường, ko quen biết, ko rõ trăng như kẻ xa lạ,ko quen biết, ko bao giờ thấy con người lạnh nhạt, hờ hững và ko thân với nhau như xưa
Xúc cảm của tác giả về trăng với hiện nay: Đầy tâm trạng của tác giả nhớ trăng kỉ niệm, nhớ trăng lúc tác giả cảm thấy cuộc sống thay đổi thì tình cảm cũng thay đổi theo hướng về một quá khứ đẹp, một kỉ niệm thâm thúy với trăng
2.3. Kết bài phần tích bài thơ Ánh Trăng:
Nêu cảm tưởng của em đối với tác phẩm ánh trăng của Nguyễn Duy
Ví dụ:
Hình ảnh ánh trăng trong tác phẩm là một hình ảnh rất chân thực và thâm thúy. qua cách cảm nhận của em với trăng cùng những bộc lộ của nó giúp chúng ta biết được sự thực về con người, lúc cuộc sống đầy đủ hơn người ta sẽ quên hết những cực khổ, khó khăn lúc trước.
3. Phân tích bài thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy siêu hay:
Nguyễn Duy thuộc lớp thi sĩ trưởng thành trong cuộc chiến tranh chống Mĩ cứu nước. Sau giải phóng, Nguyễn Duy tiếp tục làm thơ và thơ ông càng trở thành đậm đặc với một phong cách, giọng điệu “thân thuộc nhưng ko nhàm chán”.
Thơ Nguyễn Duy giản dị, thân thiện nhưng giàu suy ngẫm, nhiều triết lý thâm thúy về cuộc sống và con người. Bài thơ “Ánh trăng” là một bài thơ tiêu biểu cho ý thức uống nước nhớ nguồn của Nguyễn Duy. Tác phẩm được viết vào khoảng năm 1978, ba năm sau lúc giải phóng miền Nam, thống nhất non sông.
Qua bài thơ, Nguyễn Duy muốn lời nhắc, giáo dục người đọc lối sống “uống nước nhớ nguồn”, son sắt, thuỷ chung cùng quá khứ và khơi dậy trong tâm hồn người chiến sĩ sự trung hiếu vô hạn với tổ quốc, với nhân dân sau bao năm tháng gắn bó với quê hương, với non sông.
Bài thơ là một câu chuyện nhỏ được viết theo trình tự thời kì từ quá khứ tới hiện nay. Dòng xúc cảm của thi sĩ cũng men theo dòng tự sự này nhưng trình bày tâm tư, suy nghĩ trằn trọc. Trước hết, bài thơ mở ra nhiều kí ức đẹp, tình cảm gắn kết giữa con người và vầng trăng của quá khứ xa xăm:
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với bể
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỉ
trần truồng với tự nhiên
hồn nhiên như cây cối
ngỡ ko bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
Với giọng thơ nhẹ nhõm, sâu lắng, tác giả đã gợi lại những kỷ niệm của một quãng thời kì dài từ lúc còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành trở thành người lính trong trận đánh. Tất cả đều thấm đẫm ánh trăng. “Hồi nhỏ” gắn liền với tự nhiên như với đồng ruộng, với dòng sông của quê hương. Lớn lên trở thành người lính xông pha chiến trường gắn mình với núi rừng mênh mông, rộng lớn.
Trong cuộc đó, con người sống chan hoà với tự nhiên, giản dị, chất phác, hiền lành. Và vầng trăng “tri kỉ”, “tình nghĩa” đã minh chứng cho sự gắn bó của con người với tự nhiên, trời đất. Ở đây, Trăng được nhân hoá như con người và trở thành người bạn thân thiết cùng với con người: Trăng san sẻ mọi buồn vui, khó khăn, góp phần xoa dịu những vết thương của chiến tranh bằng thứ ánh sáng ấm áp nên trở thành người bạn “tri kỉ”, tâm giao.
Con người sống “trần truồng với tự nhiên”, “hồn nhiên như cây cối”, một cuộc sống thanh thản, nhẹ nhõm và thoả lòng. Còn trăng với người sống thân thiện, gắn bó đượm đà “tình nghĩa” với tự nhiên. Vì vậy, lòng đã tự hứa hẹn với lòng mình một tấm lòng thuỷ chung, tình nghĩa, son sắt: “bao giờ quên”. Nhưng từ “ngỡ” lại vừa trình bày niềm đau xót, nuối tiếc, hối hận; cũng như báo hiệu cho sự thay đổi một tình nghĩa lẽ ra cần được trân trọng.
Nếu ở hai khổ thơ đầu, tác giả đưa người đọc tìm về với ký ức xa xôi, thì sang với khổ ba, Nguyễn Duy lại đã dẫn người đọc trở lại với thực tại do những tác động của hoàn cảnh lên con người, làm con người quên vầng trăng.
Hình ảnh vầng trăng được nhân hoá với thái độ “im phăng phắc” gợi cho ta liên tưởng tới ánh mắt gay gắt như trách móc, nhắc con người về thái độ “vô tình” lạnh nhạt, thờ ơ của bản thân mình. Nhưng đồng thời thái độ “im phăng phắc” đấy của trăng cũng chất chứa cả lòng vị tha, bao dung và ấm áp của người bạn thuỷ chung, son sắt. Ối lúc lòng người thay đổi nhưng trăng vẫn dõi theo người, vẫn thầm lặng toả sáng và cứ mãi “tròn vành vạnh”.
Dòng thơ cuối cùng dồn nén bao nhiêu là xúc cảm về sự “giật thột” của con người. Nhưng sự yên lặng của trăng đã làm cho con người phải “giật thột” tỉnh dậy, thì đó cũng là cái “giật thột” của tư cách, của đạo đức, là lời sám hối thật tình để xoá đi lỗi lầm, để tâm hồn trở thành trong sáng và sống tốt hơn.
Lời thơ chuyển từ “vầng trăng tròn vành vạnh” sang hình ảnh “ánh trăng” chất chứa đầy ý nghĩa nhân văn: nếu vầng trăng tròn là để nhắc lại quá khứ thuỷ chung, tình nghĩa vẹn toàn thì “ánh trăng” còn muốn nói về vầng hào quang của quá khứ, ánh sáng của lương tâm, của đạo lý đã xua đi những dấu vết của sự lãng quên, phản bội và làm con người tỉnh ngộ, tâm hồn trở thành trong sáng hơn, tốt đẹp hơn.
Vì thế, ánh trăng của Nguyễn Duy là một thứ vầng trăng mang đậm chất nhân văn và nhân văn thâm thúy. Nó trở thành một bài học ko chỉ dành riêng cho những người lính nhưng có ý nghĩa với tất cả con người ở các thời đại để rồi sau chiến tranh, chính từng người trong số chúng ta sẽ phải tự vấn với bản thân mình, với quá khứ xem mình đã sống ra sao, thế nào. ..
Bài thơ liên kết khôn khéo, tự nhiên giữa hội thoại và tự sự, tạo nên thành một câu chuyện riêng, một lời tâm tình chân tình, một lời tự nhắc có giọng nhẹ nhõm nhưng thâm thúy. Kết cấu và giọng điệu làm nổi trội nội dung và tăng sức lan toả cho bài thơ.
Hình ảnh thơ vừa cụ thể, vừa cô đọng, mang ý nghĩa biểu tượng sâu xa và chất chứa chiều sâu suy tư, triết lý. Các câu liền mạch, ko sử dụng dấu chấm, ko viết hoa đầu dòng (ngoại trừ chữ cái đầu mỗi bài thơ) để trình bày dòng tâm tư triền miên, tha thiết và lắng đọng.
Tóm lại,thông qua bài thơ, người đọc thấy được nhiều ngụ ý sâu xa cùng những điều mang tính nhân văn thâm thúy nhưng thi sĩ muốn gửi tới người trẻ, đó là thái độ sống “uống nước nhớ nguồn”, sự thuỷ chung trong quá khứ.
4. Phân tích bài thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy siêu ý nghĩa:
Là một trong những thi sĩ trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước, Nguyễn Duy được biết tới với các bài thơ mộc mạc, bình dị và giàu xúc cảm giống như Hơi ấm ổ rơm, Tre Việt Nam,… Một trong những bài thơ được nhiều người chú ý tới đó là bài thơ Ánh trăng. Bài thơ đã trình bày được nét tài hoa của ông lúc khắc hoạ rõ những tâm tư trong thơ của Nguyễn Duy .
Bài thơ Ánh trăng được thi sĩ Nguyễn Duy viết năm 1978. Một lý do khiến bài thơ rất được thích thú là bởi nội dung bài thơ chứa đựng những xúc cảm trong sáng, bình dị nhưng vô cùng thâm thúy. Ở hai khổ thơ trước tiên, thi sĩ đã nhắc tới những kỉ niệm tươi đẹp của tuổi thơ nơi quê ngoại:
Hồi nhỏ sống với đồng
Với sông rồi với bể
Hồi chiến tranh ở rừng
Vầng trăng thành tri kỉ
Từ những ngày còn nhỏ, vầng trăng đã gắn bó với con người. Nói tới trăng là nói về con sông, đồng ruộng và đại dương. Vậy cho nên dù có đi tới nơi nào thì vầng trăng vẫn luôn đồng hành với chúng ta. Con người đi một bước thì vầng trăng cũng đi theo một bước. Vốn dĩ lúc đầu trăng là bạn, nhưng lúc thi sĩ đi quân nhân, bước vào chiến trường gian truân và khốc liệt thì vầng trăng mới thành tri kỷ của thi sĩ. Lúc này đối với thi sĩ, trăng trở thành người bạn ko thể thiếu. Trăng cùng với thi sĩ san sẻ những buồn vui cùng thi sĩ trải qua bao khó khăn của đời người lính. Cũng chính vì vậy nhưng thi sĩ hiểu vầng trăng hơn. Thi sĩ mô tả về vẻ đẹp của vầng trăng với một xúc cảm trẻ trung, tươi mới:
Trần truồng với tự nhiên
Hồn nhiên như cây cối
Ngỡ ko bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa
Vẻ đẹp của trăng là một vẻ đẹp bình dị nên ko phải khoác trên người bất kì điều gì thì trăng cũng đẹp một cách mộc mạc và hồn nhiên. Cũng chính vì tượng trưng cho vẻ đẹp hồn nhiên nhưng trăng hoà mình vào tự nhiên cây cối. Trăng đẹp tương tự, thân thiện tương tự trăng vẫn chưa từng gắn bó với mình nên thi sĩ ngỡ rằng sẽ ko bao giờ có thể quên đi vầng trăng tình nghĩa đó.
Nhưng đó là thi sĩ nghĩ thế chứ thực tiễn cho thấy thi sĩ đã có lúc quên vầng trăng:
Từ hồi về thành thị
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người ngoài qua đường
Còn ở tuổi của mình tác giả sống chan hoà với tự nhiên, với sông, với suối, với núi rừng thì giờ đây môi trường sống của ông đã thay đổi hoàn toàn. Ông sống ở thành thị, nơi có những ánh đèn điện soi sáng hết mọi ngóc ngóc, mọi ko gian. Cũng vì ánh sáng của đèn, của tấm gương nên người ta ko còn nhớ tới ánh sáng của vầng trăng nữa. Dần dần, vầng trăng tình nghĩa ngày đấy bị đẩy lùi vào quên lãng. Vầng trăng tượng trưng cho kỷ niệm, cho ký ức về những năm tháng đấu tranh vất vả, cho những người bạn của tuổi thơ, cho những người lính đã từng cùng nhau sống chết. Vậy nhưng giờ đây, trăng trở thành người ngoài qua đường. Lúc cuộc sống thay đổi, nó kéo theo những thay đổi trong nhận thức của người dân. Vầng trăng có nhẽ sẽ mãi trôi đi trong quá khứ tương tự nếu như ko có việc thành thị bị cắt điện:
Phòng buyn đinh tối om
Vội bật tung cửa sổ
Đột ngột vầng trăng tròn
Nhớ khoảnh khắc đèn điện vụt tắt đó là ánh sáng của vầng trăng hiện lên thật kỳ diệu. Đồng hành với vầng trăng là bao kí ức ngày xưa ùa về trong tâm trí tác giả. Đó là sông, là biển, là núi, là những năm tháng nghèo nàn, khó khăn nhưng cũng luôn đong đầy mến thương. Chính bởi lẽ đấy đã làm cho thi sĩ trở thành nghẹn ngào:
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì dưng dưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng vẫn thế, tròn và nguyên vẹn. Thứ duy nhất thay đổi đó chính là lòng người. Chỉ vì đối diện với vầng trăng nhưng vầng trăng ko nói gì làm cho thi sĩ thấy xấu hổ với chính bản thân mình. Quả là vầng trăng tình nghĩa đã quá bao dung và rộng lượng.
Với cách diễn tả giản dị, bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy đã gây được nhiều xúc cảm cho độc giả. Giọng thơ thâm thúy với thể thơ 5 chữ cô đọng làm cho bài thơ dạt dào xúc cảm. Thông qua bài thơ này, chúng ta nên nhìn lại lối sống của mình để làm tốt hơn nữa.
5. Phân tích bài thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy siêu ngắn gọn:
Cuộc sống là những chuỗi biến động và thay đổi khiến con người ko thể lường trước được. Lúc chúng ta bị cuốn theo dòng chảy vô tận của cuộc sống nhưng vội vã quên mất những kỷ niệm, những tình nghĩa nào cũng chưa xa trong quá khứ. Sau cuộc kháng chiến chống đế quốc Mĩ lớn lao của dân tộc – trận đánh nhưng biết bao nhiêu máu và nước mắt đã đổ xuống vì sự độc lập của dân tộc, trận đánh nhưng trong nó chứa đựng bao nhiêu chiến công hiển hách, bao nhiêu tấm gương hi sinh quả cảm, chúng ta thật xót xa lúc phải chứng kiến thái độ thờ ơ, vô cảm của con người trước những mất mát tưởng dường như ko thể quên được. Văn học thời kì hiện đại nhận thức rõ điều đó. Nhiều tác phẩm đã gióng lên hồi chuông cảnh báo đầy bất thần và đau xót cho những con người đang loanh quanh trong nỗi lo cơm áo. Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy là một trong số đấy.
Tác giả đặt tên cho bài thơ là Vầng trăng. Quả thực xuyên suốt tác phẩm là hình tượng ánh trăng – vầng trăng của tự nhiên, của núi vàng và biển bạc. vầng trăng đó đã theo chân tác giả thuở còn thơ cho tới những năm tháng trưởng thành của tâm hồn con người với một vẻ đẹp dù hoang dại nhưng thanh cao. Cao hơn, con người cùng ánh trăng đã trở thành tri kỷ. Sợi dây gắn kết mối quan hệ đấy bền chặt, vắt qua bao lay động của thời kì tới độ thi sĩ phải thốt lên:
Ngỡ ko bao giờ quên
Cái vầng trăng tình nghĩa
Cuộc đời ko phải sự dài ngắn của ngày hôm nay và ko phải lúc nào cũng thay đổi theo ý muốn của con người. Cái gì hôm qua ta nâng niu quý trọng bao nhiêu thì hôm nay nó sẽ trở thành dư thừa, vô dụng, trống rỗng, lạnh lẽo, . .. bấy nhiêu. Quá khứ có đẹp tới mấy cũng chỉ là quá khứ, Tần sẽ bị che lấp bởi những kế hoạch và dự kiến với biết bao khát khao ước mơ của cuộc sống thường nhật. Ở đây tác giả đã kể lên câu chuyện đầy đắng cay của một vầng trăng bị lãng quên và bị che lấp bằng “ánh điện cửa gương”. Trong tâm trí con người, vầng trăng tri kỷ của những ngày chưa xa đấy, đắng cay thay, giờ đây cũng chỉ như “người ngoài qua, đường”. Cái ngớ thân quen xưa nay trở thành lặng lẽ và xa lạ. Rồi ngay sau đó, thi sĩ đã tạo nên bước ngoặt của tác phẩm, trong khi tình huống bất thần “đèn điện tắt” diễn ra. Lúc đấy, con người đối diện với vầng trăng tròn đầy tình nghĩa trong quá khứ, để họ chợt trông thấy vẻ đẹp và trị giá nhân văn của những ngày xưa cũ đằng sau cái nhẹ nhõm, ấm áp của ánh trăng.
Trên cơ sở đấy, tác giả đã viết thành khổ thơ cuối cùng, khổ thơ mang đầy tính nhân văn thâm thúy của toàn thể bài thơ:
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật thột.
Giọng thơ như một lời tâm tình, thủ thỉ đầy trải nghiệm, từ “giật thột” được tác giả vận dụng rất khéo, cùng với nhịp độ thơ liền mạch giàu tính nghệ thuật làm bật lên ý nghĩa của bài thơ. Nó ko chỉ trình bày nỗi đau của con người nhưng ẩn chứa bên trong bao điều thi sĩ muốn nói với cả xã hội đang xoay quanh vòng xoáy của những toan lo và tính toán.
Ko có quá khứ thì sẽ ko có hiện nay và cũng càng ko có tương lai! Tới những gì chúng ta đang có chỉ dựa trên kết quả của những điều đã qua. Tất cả những gì chúng ta đang làm chỉ là kế thừa những việc ông cha mình và bản thân chúng ta đã làm trong quá khứ. Phải tôn trọng và giữ gìn quá khứ mới có thể hướng về tương lai. Phải chăng đó chính là thông điệp nhưng tác giả Nguyễn Duy mong muốn gửi tới người đọc trong từng bài thơ?
Mục tiêu của nghệ thuật là chạm vào trái tim con người để làm thay đổi con người và xã hội theo hướng tốt hơn. Bài thơ Ánh trăng, với những rực rỡ riêng trong hình thức và nội dung, đã hoàn thành tốt sứ mệnh đấy. Khổ thơ cuối bài là chút “giật thột” của tác giả, chứa đựng trong đó những triết lý về cuộc sống và cả sự thức tỉnh tới toàn xã hội này!
Bạn thấy bài viết Phân tích bài thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy siêu hay có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích bài thơ Ánh trăng của tác giả Nguyễn Duy siêu hay bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời