Nhà thơ Trần Đăng Khoa cho rằng, tình mẹ là đề tài lớn trong mọi loại hình văn học nghệ thuật chứ không riêng gì thơ, viết về mẹ bao giờ cũng hay.
Mẹ của nhà thơ Trần Đăng Khoa không biết chữ nhưng bà biết hết Truyện Kiều. Nhờ “cô Kiều” mà cô có thể theo dõi văn, đọc sách, tiểu thuyết. Vì thế ông mới nói: “Ông Nguyễn Du là người đã dạy mẹ tôi biết chữ”.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa giao lưu với sinh viên tham dự tọa đàm.
Đó là những chia sẻ đầy xúc động của nhà thơ Trần Đăng Khoa, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam về mẹ trong buổi tọa đàm “Hình tượng người mẹ trong thơ Việt Nam” diễn ra ngày 7/3 tại Hà Nội. .
Trong câu chuyện của nhà thơ, người mẹ hiện lên giản dị như bao người phụ nữ nông thôn Bắc Bộ thế hệ trước. Cô không được đi học, không biết đọc, nhưng thuộc lòng Truyện Kiều. Sau này, khi có bản in Truyện Kiều, bà lần giở từng câu thơ mà bà đã “nhớ” và nhận ra các chữ cái. Rồi dần dần cô học đọc.
“Đó là lý do tại sao cô ấy chỉ có thể in. Nếu tôi muốn viết một lá thư cho mẹ, tôi phải viết nó theo kiểu chữ in như trong sách. Viết chữ thường, cô không đọc được. Cũng từ những câu thơ, lời ru mà cô dạy con trong Truyện Kiều, dạy chúng tôi biết yêu cô Kiều”, nhà thơ nói.
Trước thềm Ngày Quốc tế Phụ nữ (8/3), nhà thơ không chỉ kể những kỷ niệm về mẹ mà còn chia sẻ những bài thơ anh viết lấy cảm hứng từ tình yêu và lời dạy của mẹ.
Chẳng hạn, một buổi tối, khi bà ngoại Trần Đăng Khoa vào thăm, mẹ nhà thơ bảo con trai ra vườn hái trầu cho bà. Bà nói: “Phải thắp đèn lên cho nó nhận ra chủ chứ không phải kẻ trộm, rồi phải đọc mấy câu này cho nó tỉnh ra mới hái được: Trầu cau Trầu/ Em làm chúa tôi/ Anh là chúa của em/ Anh không hái ngày/ Anh hái đêm/ Dậy cho em hái.’ Anh không nói thì trầu chết”.
Trần Đăng Khoa không biết đó là câu ca dao, hay chỉ là câu nói mà mẹ anh chợt nghĩ ra.
Vì vậy, nhà thơ đã viết một bài về giàn trầu, với những lời khác: “Ngủ đi trầu/Em ngủ ở đâu/Mà em ngủ rồi/Bà em mới về/Muốn xin ít lá trầu// Em chẳng là ai / Đánh thức em hái đi / Trầu ơi em hãy dậy đi / Mở đôi mắt xanh ra / Lá nào em muốn cho anh / Thì trao cho anh / Tay anh rất nhẹ / Chẳng làm đau em đâu / Dậy chưa trầu/ Em đi hái ít lá/ Cho bà và mẹ/ Không đi ăn trầu!”
Khi bà mất, người mẹ nói với nhà thơ: “Bà mất rồi. Em có thấy hàng cây cũng buồn không? Tôi đi chít khăn tang cho gốc cây. Không, nó chết rồi.” Rồi bà xé chiếc khăn tang thành hàng trăm mảnh để cậu bé 6 tuổi buộc từng mảnh vải trắng vào cành cây.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa bên mẹ và em gái.
Rồi đến ngày Tết, mẹ nhà thơ nói: “Ngày Tết con có áo mới thì cây cối cũng phải có áo mới, không thì buồn lắm”. Bà pha một xô nước vôi loãng, buộc chổi rồi sai các con ra vườn quét từng gốc cây. Ngày hôm sau, nước vôi khô lại, cả khu vườn sáng lên một màu trắng đồng nhất.
Lớn lên, nhà thơ hiểu rằng trong mắt bà, con gà, con chó hay cây cối trong vườn đều có tâm trạng, tình cảm như con người.
Nhà thơ cho rằng mẹ mình không biết đó là sự nhân cách hóa trong nghệ thuật. Bà chỉ muốn dạy con mình thành người tử tế. Bà dạy các con yêu cây cỏ, vật nuôi để trở thành người lương thiện. Vì một đứa trẻ có thể làm gãy cây non, đánh trúng con chim, con gà, sau này nó cũng sẽ làm điều ác với người.
“Tình yêu dành cho mẹ là một chủ đề lớn trong tất cả các loại hình văn học và nghệ thuật, không chỉ thơ ca. Viết về mẹ bao giờ cũng hay. Mọi người cứ gọi tôi là ‘thiên tài thơ’, ‘thần đồng thơ’. Thực ra là không, tôi hiểu rõ nhất. Thơ Khoa chỉ là lời nói, tiếng nói hàng ngày, là lời kể lại chuyện của mẹ, là suy ngẫm về lời dạy của mẹ”, nhà thơ chia sẻ.
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay” state=”close”]
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay
Hình Ảnh về: Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay
Video về: Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay
Wiki về Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay
Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay -
Nhà thơ Trần Đăng Khoa cho rằng, tình mẹ là đề tài lớn trong mọi loại hình văn học nghệ thuật chứ không riêng gì thơ, viết về mẹ bao giờ cũng hay.
Mẹ của nhà thơ Trần Đăng Khoa không biết chữ nhưng bà biết hết Truyện Kiều. Nhờ "cô Kiều" mà cô có thể theo dõi văn, đọc sách, tiểu thuyết. Vì thế ông mới nói: “Ông Nguyễn Du là người đã dạy mẹ tôi biết chữ”.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa giao lưu với sinh viên tham dự tọa đàm.
Đó là những chia sẻ đầy xúc động của nhà thơ Trần Đăng Khoa, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam về mẹ trong buổi tọa đàm “Hình tượng người mẹ trong thơ Việt Nam” diễn ra ngày 7/3 tại Hà Nội. .
Trong câu chuyện của nhà thơ, người mẹ hiện lên giản dị như bao người phụ nữ nông thôn Bắc Bộ thế hệ trước. Cô không được đi học, không biết đọc, nhưng thuộc lòng Truyện Kiều. Sau này, khi có bản in Truyện Kiều, bà lần giở từng câu thơ mà bà đã “nhớ” và nhận ra các chữ cái. Rồi dần dần cô học đọc.
“Đó là lý do tại sao cô ấy chỉ có thể in. Nếu tôi muốn viết một lá thư cho mẹ, tôi phải viết nó theo kiểu chữ in như trong sách. Viết chữ thường, cô không đọc được. Cũng từ những câu thơ, lời ru mà cô dạy con trong Truyện Kiều, dạy chúng tôi biết yêu cô Kiều”, nhà thơ nói.
Trước thềm Ngày Quốc tế Phụ nữ (8/3), nhà thơ không chỉ kể những kỷ niệm về mẹ mà còn chia sẻ những bài thơ anh viết lấy cảm hứng từ tình yêu và lời dạy của mẹ.
Chẳng hạn, một buổi tối, khi bà ngoại Trần Đăng Khoa vào thăm, mẹ nhà thơ bảo con trai ra vườn hái trầu cho bà. Bà nói: “Phải thắp đèn lên cho nó nhận ra chủ chứ không phải kẻ trộm, rồi phải đọc mấy câu này cho nó tỉnh ra mới hái được: Trầu cau Trầu/ Em làm chúa tôi/ Anh là chúa của em/ Anh không hái ngày/ Anh hái đêm/ Dậy cho em hái.’ Anh không nói thì trầu chết”.
Trần Đăng Khoa không biết đó là câu ca dao, hay chỉ là câu nói mà mẹ anh chợt nghĩ ra.
Vì vậy, nhà thơ đã viết một bài về giàn trầu, với những lời khác: “Ngủ đi trầu/Em ngủ ở đâu/Mà em ngủ rồi/Bà em mới về/Muốn xin ít lá trầu// Em chẳng là ai / Đánh thức em hái đi / Trầu ơi em hãy dậy đi / Mở đôi mắt xanh ra / Lá nào em muốn cho anh / Thì trao cho anh / Tay anh rất nhẹ / Chẳng làm đau em đâu / Dậy chưa trầu/ Em đi hái ít lá/ Cho bà và mẹ/ Không đi ăn trầu!”
Khi bà mất, người mẹ nói với nhà thơ: “Bà mất rồi. Em có thấy hàng cây cũng buồn không? Tôi đi chít khăn tang cho gốc cây. Không, nó chết rồi.” Rồi bà xé chiếc khăn tang thành hàng trăm mảnh để cậu bé 6 tuổi buộc từng mảnh vải trắng vào cành cây.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa bên mẹ và em gái.
Rồi đến ngày Tết, mẹ nhà thơ nói: “Ngày Tết con có áo mới thì cây cối cũng phải có áo mới, không thì buồn lắm”. Bà pha một xô nước vôi loãng, buộc chổi rồi sai các con ra vườn quét từng gốc cây. Ngày hôm sau, nước vôi khô lại, cả khu vườn sáng lên một màu trắng đồng nhất.
Lớn lên, nhà thơ hiểu rằng trong mắt bà, con gà, con chó hay cây cối trong vườn đều có tâm trạng, tình cảm như con người.
Nhà thơ cho rằng mẹ mình không biết đó là sự nhân cách hóa trong nghệ thuật. Bà chỉ muốn dạy con mình thành người tử tế. Bà dạy các con yêu cây cỏ, vật nuôi để trở thành người lương thiện. Vì một đứa trẻ có thể làm gãy cây non, đánh trúng con chim, con gà, sau này nó cũng sẽ làm điều ác với người.
“Tình yêu dành cho mẹ là một chủ đề lớn trong tất cả các loại hình văn học và nghệ thuật, không chỉ thơ ca. Viết về mẹ bao giờ cũng hay. Mọi người cứ gọi tôi là 'thiên tài thơ', 'thần đồng thơ'. Thực ra là không, tôi hiểu rõ nhất. Thơ Khoa chỉ là lời nói, tiếng nói hàng ngày, là lời kể lại chuyện của mẹ, là suy ngẫm về lời dạy của mẹ”, nhà thơ chia sẻ.
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: justify;”>Nhà thơ Trần Đăng Khoa cho rằng, tình mẹ là đề tài lớn trong mọi loại hình văn học nghệ thuật chứ không riêng gì thơ, viết về mẹ bao giờ cũng hay.
Mẹ của nhà thơ Trần Đăng Khoa không biết chữ nhưng bà biết hết Truyện Kiều. Nhờ “cô Kiều” mà cô có thể theo dõi văn, đọc sách, tiểu thuyết. Vì thế ông mới nói: “Ông Nguyễn Du là người đã dạy mẹ tôi biết chữ”.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa giao lưu với sinh viên tham dự tọa đàm.
Đó là những chia sẻ đầy xúc động của nhà thơ Trần Đăng Khoa, Phó Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam về mẹ trong buổi tọa đàm “Hình tượng người mẹ trong thơ Việt Nam” diễn ra ngày 7/3 tại Hà Nội. .
Trong câu chuyện của nhà thơ, người mẹ hiện lên giản dị như bao người phụ nữ nông thôn Bắc Bộ thế hệ trước. Cô không được đi học, không biết đọc, nhưng thuộc lòng Truyện Kiều. Sau này, khi có bản in Truyện Kiều, bà lần giở từng câu thơ mà bà đã “nhớ” và nhận ra các chữ cái. Rồi dần dần cô học đọc.
“Đó là lý do tại sao cô ấy chỉ có thể in. Nếu tôi muốn viết một lá thư cho mẹ, tôi phải viết nó theo kiểu chữ in như trong sách. Viết chữ thường, cô không đọc được. Cũng từ những câu thơ, lời ru mà cô dạy con trong Truyện Kiều, dạy chúng tôi biết yêu cô Kiều”, nhà thơ nói.
Trước thềm Ngày Quốc tế Phụ nữ (8/3), nhà thơ không chỉ kể những kỷ niệm về mẹ mà còn chia sẻ những bài thơ anh viết lấy cảm hứng từ tình yêu và lời dạy của mẹ.
Chẳng hạn, một buổi tối, khi bà ngoại Trần Đăng Khoa vào thăm, mẹ nhà thơ bảo con trai ra vườn hái trầu cho bà. Bà nói: “Phải thắp đèn lên cho nó nhận ra chủ chứ không phải kẻ trộm, rồi phải đọc mấy câu này cho nó tỉnh ra mới hái được: Trầu cau Trầu/ Em làm chúa tôi/ Anh là chúa của em/ Anh không hái ngày/ Anh hái đêm/ Dậy cho em hái.’ Anh không nói thì trầu chết”.
Trần Đăng Khoa không biết đó là câu ca dao, hay chỉ là câu nói mà mẹ anh chợt nghĩ ra.
Vì vậy, nhà thơ đã viết một bài về giàn trầu, với những lời khác: “Ngủ đi trầu/Em ngủ ở đâu/Mà em ngủ rồi/Bà em mới về/Muốn xin ít lá trầu// Em chẳng là ai / Đánh thức em hái đi / Trầu ơi em hãy dậy đi / Mở đôi mắt xanh ra / Lá nào em muốn cho anh / Thì trao cho anh / Tay anh rất nhẹ / Chẳng làm đau em đâu / Dậy chưa trầu/ Em đi hái ít lá/ Cho bà và mẹ/ Không đi ăn trầu!”
Khi bà mất, người mẹ nói với nhà thơ: “Bà mất rồi. Em có thấy hàng cây cũng buồn không? Tôi đi chít khăn tang cho gốc cây. Không, nó chết rồi.” Rồi bà xé chiếc khăn tang thành hàng trăm mảnh để cậu bé 6 tuổi buộc từng mảnh vải trắng vào cành cây.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa bên mẹ và em gái.
Rồi đến ngày Tết, mẹ nhà thơ nói: “Ngày Tết con có áo mới thì cây cối cũng phải có áo mới, không thì buồn lắm”. Bà pha một xô nước vôi loãng, buộc chổi rồi sai các con ra vườn quét từng gốc cây. Ngày hôm sau, nước vôi khô lại, cả khu vườn sáng lên một màu trắng đồng nhất.
Lớn lên, nhà thơ hiểu rằng trong mắt bà, con gà, con chó hay cây cối trong vườn đều có tâm trạng, tình cảm như con người.
Nhà thơ cho rằng mẹ mình không biết đó là sự nhân cách hóa trong nghệ thuật. Bà chỉ muốn dạy con mình thành người tử tế. Bà dạy các con yêu cây cỏ, vật nuôi để trở thành người lương thiện. Vì một đứa trẻ có thể làm gãy cây non, đánh trúng con chim, con gà, sau này nó cũng sẽ làm điều ác với người.
“Tình yêu dành cho mẹ là một chủ đề lớn trong tất cả các loại hình văn học và nghệ thuật, không chỉ thơ ca. Viết về mẹ bao giờ cũng hay. Mọi người cứ gọi tôi là ‘thiên tài thơ’, ‘thần đồng thơ’. Thực ra là không, tôi hiểu rõ nhất. Thơ Khoa chỉ là lời nói, tiếng nói hàng ngày, là lời kể lại chuyện của mẹ, là suy ngẫm về lời dạy của mẹ”, nhà thơ chia sẻ.
[/box]
#Nhà #thơ #Trần #Đăng #Khoa #Về #mẹ #bao #giờ #cũng #hay
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Nhà thơ Trần Đăng Khoa: Về mẹ bao giờ cũng hay bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#Nhà #thơ #Trần #Đăng #Khoa #Về #mẹ #bao #giờ #cũng #hay
Trả lời