Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? –
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? –
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Hình Ảnh về: Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Video về: Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Wiki về Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo ". Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:" kẻ tiền phong trong đời "thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:" Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc ". Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: "Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” - “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) "lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang ". Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại" phiên tòa "này là giữa hai con người," một kẻ gian xảo, xảo quyệt ... gặp một người tài giỏi, từng trải ". Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc" đụng độ "giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: "Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách" trích chương "vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm".
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. "(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải" trích chương "! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo ". Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:" kẻ tiền phong trong đời "thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:" Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc ". Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: "Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” - “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) "lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang ". Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại" phiên tòa "này là giữa hai con người," một kẻ gian xảo, xảo quyệt ... gặp một người tài giỏi, từng trải ". Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc" đụng độ "giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: "Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách" trích chương "vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm".
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. "(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải" trích chương "! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo ". Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:" kẻ tiền phong trong đời "thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:" Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc ". Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: "Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” - “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) "lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang ". Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại" phiên tòa "này là giữa hai con người," một kẻ gian xảo, xảo quyệt ... gặp một người tài giỏi, từng trải ". Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc" đụng độ "giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: "Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách" trích chương "vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm".
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. "(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải" trích chương "! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 1″ alt=”” title=”” src=”https://admin.baovannghe.com.vn/cdn/media/1/logo.jpg”>
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc gặp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? -
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?
Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.
Về nghĩa của thành ngữ
Sau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.
Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)
Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.
Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?
Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .
“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!
Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.
Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? –
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Có phải bạn đang tìm kiếm chủ đề về => Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? phải ko? Nếu đúng tương tự thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các câu hỏi là gì? khác tại đây => Là gì?
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
.u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { padding:0px; margin: 0; padding-top:1em!important; padding-bottom:1em!important; width:100%; display: block; font-weight:bold; background-color:inherit; border:0!important; border-left:4px solid #1ABC9C!important; box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -moz-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -o-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); -webkit-box-shadow: 0 1px 2px rgba(0, 0, 0, 0.17); text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:active, .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover { opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; text-decoration:none; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a { transition: background-color 250ms; webkit-transition: background-color 250ms; opacity: 1; transition: opacity 250ms; webkit-transition: opacity 250ms; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .ctaText { font-weight:bold; color:#16A085; text-decoration:none; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a .postTitle { color:#1ABC9C; text-decoration: underline!important; font-size: 16px; } .u5b3b66e6ddb729ffd0dfd4309eef877a:hover .postTitle { text-decoration: underline!important; } Xem thêm: Phương pháp dạy học tích cực là gì?Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[toggle title=”Thông tin thêm” state=”close”]
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam?
Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? –
Phân mục Chuyện kể, Báo Văn nghệ số 24, ngày 15/6/2019 có bài Trộm vía bà già Hoàng Đạo, tác giả kể về một giai thoại được lưu truyền ở vùng quê Thường Tín (Hà Đông) để giảng giải thành ngữ. “Trộm vía bà già gặp nhau” (câu thơ: “Đây là lúc bà lão trộm gặp nhau” trong Truyện Kiều của Nguyễn Du). Có một số ý kiến và khái niệm được trao đổi.
Trước hết.
Tác giả Hoàng Đạo cho rằng: “Câu ngạn ngữ“ kẻ trộm cắp bà già ”là kinh điển của nước ta”?Trước hết, cần thống nhất về ý kiến thuật ngữ, “Mưu nữ lang gặp nhau” là một thành ngữ (câu ngạn ngữ chỉ là “một câu nói cổ được lưu truyền trong dân gian”). Và đây là một thành ngữ ko mang đặc điểm của điển cố (điển cố, điển cố là sự chép lại vấn đề, câu chuyện trong kinh cổ). Nội dung là một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian. Kể về một thanh niên “thông minh”, “ngăn nắp”, từ lúc “chuyển sang ăn trộm”, “hành nghề khôn khéo, thủ đoạn phức tạp”, thường lấy tiền tài nhà giàu “chia cho nhà giàu”. người nghèo “. Bà lão bày mưu đưa con về nhà rồi trình báo công an. Vào tù, chàng thanh niên trong tâm trạng ăn năn, muốn trả thù; nhưng lại nhìn thấy một nghịch lý:” kẻ tiền phong trong đời “thua một bà già. Ông quan rà soát tài năng của chàng trai, rồi nhìn thấy:” Chàng này có tài nhưng thua mưu của một bà già, thật đáng tiếc “. Câu chuyện nhưng tác giả Hoàng Đạo kể là một câu chuyện lưu truyền trong một vùng, giai thoại để giảng giải câu thành ngữ “kẻ cắp gặp bà già”. Vùng khác cũng lưu truyền câu thành ngữ này, có thể có câu chuyện khác để giảng giải, ko thể nói “là truyền thuyết của Vương quốc tôi”!
2.Về nghĩa của thành ngữSau lúc kể lại câu chuyện, tác giả cho biết: “Tra cứu các điển tích và điển cố trong Truyện Kiều của Nguyễn Du ko tìm thấy lời giảng giải rõ ràng về xuất xứ của câu tục ngữ này. Trong cuốn Truyện Kiều của Nguyễn Du, NXB GD & ĐT, 2007, do Trần Nho Thìn chủ biên, Nguyễn Tuấn Cường tò mò, bình luận, phản hồi: Có câu tục ngữ: “Bà già bắt trộm.” – “Bà già bắt được kẻ trộm”.Về phần chú thích Truyện Kiều, có cuốn Tự điển Truyện Kiều của Đào Duy Anh (NXB KHXH, 1974), chú thích câu thành ngữ: “Kẻ trộm cắp gặp bà già, 2334: Kẻ cắp gặp bà. Nếu là người xưa, là người cẩn thận, khó cạnh tranh ”(tr. 190) Và trong sách Truyện Kiều (NXB Văn học, 1979) cũng nói tương tự:“ Kẻ cắp người nào ăn trộm bà già: Kẻ trộm gặp bà lão là người chuyên đi chợ, chăm khéo thì hỏng việc ”(tr. 363).); Trong tác phẩm Truyện Kiều, Nguyễn Quảng Tuân đã khảo sát và lời bình (NXB Khoa học xã hội, 1997) sát sách nhưng Hoàng Đạo dẫn: “Bà già trộm gặp nhau: có câu“ bà già bắt trộm ”nói lên sự thực. Chuyện giật thót xảy ra, cũng là chuyện hy hữu, thật buồn cười ”(tr. 263)Để tìm cách hiểu nghĩa, cần đối chiếu với các tự điển thành ngữ, và xem bối cảnh của Truyện Kiều. Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ Nước ta (Vũ Dũng-Vũ Thụy Anh-Vũ Quang Hào, NXB Văn hoá, 1997) giảng giải như sau: “Kẻ cắp gặp bà già (Kẻ cắp gặp bà già; Ở tỉnh, lão gặp bà già. ma, ở quỷ gặp quái, ác gặp nhau). Kẻ gian xảo, xảo quyệt, nhiều mánh khóe gặp người cao thâm, dày dặn kinh nghiệm? ”(tr. 461); Tự điển Thành ngữ và Tục ngữ nước ta của Nguyễn Lân (NXB VHTT, 2010) cũng giảng giải phiên phiến tương tự: “Đạo tặc bà già (Bà già canh phòng cẩn thận tài sản nên kẻ trộm ko làm gì được). . Nó có tức là: gặp nhân vật người dùng ko thể bị lừa ”(tr. 166)
Về phần xét bối cảnh, cần trở lại bài thơ Truyện Kiều (câu 2333-2336). Đây là đoạn Kiều “báo thù trả thù”, là “tiếng nói nhân vật” Kiều lúc hội thoại với Thúc Sinh đã nhận xét về Thiến Thư: “Vợ chàng này là ma xui quỷ khiến / Phến bà già trộm gặp nhau. / Con kiến bò lâu ngày ngậm mồm / Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu Trong đoạn thơ dưới đây, qua những lời bênh vực của Thiến Thư, Kiều đã phải xác nhận Thiến Thư “Khôn ngoan khéo nói lời lẽ phải”. , và ra lệnh xử trắng án! Đây là tình tiết khác với Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, vợ của Vương (Thúy Kiều) “lệnh cho cung nữ đem Hoaan Thư ra, lột quần áo, treo cổ và đánh đập. 100 zhang “. Tương tự, Hoaan Thư đã từng mưu mô xảo quyệt hại Thúy Kiều, nay Kiều cũng đã từng trải, già dặn, nên cuộc họp mặt tại” phiên tòa “này là giữa hai con người,” một kẻ gian xảo, xảo quyệt … gặp một người tài giỏi, từng trải “. Lời Kiều thẩm định, cảnh báo về vợ Thúc Sinh, báo trước cuộc” đụng độ “giữa hai người. n hai.
3.Phải chăng “Nguyễn Du đã sử dụng câu ngạn ngữ này lúc làm tri phủ Thường Tín (1802)” như tác giả Hoằng Đạo chứng minh và khẳng định?Theo một thống kê, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã 180 lần sử dụng thành ngữ, điển cố (theo thi sĩ Vương Trọng). Tác phẩm này được sáng tác trong vòng thời kì nào, vẫn còn nhiều giả thuyết. Và cũng cần hiểu quy luật thông minh văn học. Ca dao, thành ngữ, tục ngữ là quá trình sưu tầm, tích lũy vốn sống, vốn thưởng thức và hiểu biết của người sáng tác. Quá trình suy ngẫm và “thai nghén” tác phẩm, lúc có diễn biến thì ngôn từ đưa vào tác phẩm đã thuần thục. Chẳng phải lúc làm quan Thường Tín (gần một năm, từ tháng 11 năm 1802, tới mùa đông năm Quý Hợi, 1803), Nguyễn Du mới “dung ngôn”!
4 .“Đoạn trích chương” là gì?
Tác giả Hoàng Đạo nhận xét: “Truyện Kiều của Nguyễn Du là một tuyệt tác của nền văn học Việt Nam, một trong những tấm gương tiêu biểu làm nên sự nổi tiếng của nó chính là phong cách” trích chương “vô cùng phong phú và lạ mắt trong tác phẩm”.
Đào Duy Anh chú thích: “Tìm trong chương, từ trong câu, một lối học của Nho gia xưa, ko phải nghiên cứu, tra cứu khôn ngoan của sách thánh nhưng chỉ trích từ chương từ câu”. “(Tự điển Hán Việt, tập hạ, NXB Khoa học xã hội, 1992, tr. 245). Nguyễn Du dùng điển cố, thành ngữ, tục ngữ để mô tả, thiết kế và xây dựng nhân vật, chứ ko phải” trích chương “! Là nhận xét của tác giả Hoàng Đạo một sai trái đáng tiếc tương tự, vô tình hạ thấp công lao và khả năng của Nguyễn Du ?!Với một bài báo, hồ hết là kể một câu chuyện mang tính giai thoại, nhưng lúc thẩm định và nhận định, diễn giải thì vẫn có một số ko đúng. Xin cùng tác giả trao đổi, trình diễn cùng độc giả.Nguồn Văn nghệ số 26/2019
[rule_{ruleNumber}]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_2_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_3_plain]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[rule_1_plain]
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[/toggle]
Nguồn:thpttranhungdao.edu.vn
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[/box]
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Ngạn ngữ “KẺ CẮP BÀ GIÀ” là một điển tích Việt Nam? bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Là gì?
#Ngạn #ngữ #KẺ #CẮP #BÀ #GIÀ #là #một #điển #tích #Việt #Nam
Trả lời