Nghi Thức Rửa Chân Trong Thánh Lễ Tiệc Ly là một nghi tiết rất quan trọng, vì vậy bài viết tiếp theo của chúng tôi sẽ cung ứng cho bạn những hiểu biết liên quan tới Lễ Rửa Chân.
1. Lễ rửa chân là gì?
Trong bữa ăn tối cuối cùng trước lúc chết, Đấng Cứu Rỗi đã rửa chân cho các môn đồ. Phi-e-rơ từ chối và phản đối: “Nếu tôi rửa chân cho anh một lần nữa, anh sẽ ko bao giờ nhận”. Nhưng Đức Chúa Trời đáp: “Nếu ta ko rửa chân cho ngươi, thì ngươi chẳng có phần gì với ta.”
Rửa chân là trách nhiệm và trách nhiệm của tôi tớ (hay nô lệ). Ngày xưa, tôi tớ phải rửa chân cho chủ. Chúa Giê-xu là Chủ và là Chúa, nhưng Ngài đã hạ mình xuống làm thuê việc của một tôi tớ và rửa chân cho người khác.
Do đó, Lễ Rửa Chân là một truyền thống được cử hành trong nhiều nhà thờ Thiên chúa giáo. Trong phụng vụ vào ngày này, chủ tế có thể rửa chân tượng trưng cho một số người để tưởng nhớ.
2. Lịch Sử Rửa Chân:
Về lịch sử và truyền thống phụng vụ của nghi tiết rửa chân, cần xem xét những điểm sau đây.
Nghi tiết này lần trước tiên được lấy cảm hứng từ chương 13 của Phúc âm theo John, từ câu 1 tới câu 18, kể về cách Chúa Giê-su rửa chân cho các sứ đồ của ngài trên phòng cao, trước lúc ngài bị đóng đinh. móng tay. . Thánh Gioan kể lại biến cố này với sự nhấn mạnh tới gương khiêm nhượng và nhân ái của Đức Kitô, để mọi người noi theo.
Việc rửa chân này sau đó đã được thực hiện ở một số nơi, nhưng với những cách hiểu không giống nhau.
Người ta nói rằng vào thế kỷ thứ nhất, khoảng giữa thế kỷ thứ hai, các giáo đoàn đã theo truyền thống của Thánh John, và người ta tin rằng Chúa Kitô đã chết trên thập tự giá vào ngày 14 Nisan, lễ trọng của Thiên Chúa – một buổi lễ. Đối với Lễ Vượt Qua của người Do Thái, nghi tiết rửa chân tồn tại, được coi là nghi tiết rửa tội. Truyền thống này dựa trên phân tích văn bản của John và một số lời chứng khác của các Giáo phụ, chẳng hạn như Irenaeus. Truyền thống này được xác nhận ở Tiểu Á và Gallia, nhưng sau đó mất tích cùng với nhóm cử hành lễ Phục sinh vào ngày 14 tháng Nisan. Đó là truyền thống đông phương về nghi tiết rửa chân và cách giảng giải bí tích rửa tội trong vài thế kỷ trước tiên.
Ở phương Tây, theo lịch sử, chúng ta có Bài giảng thứ 15 của Cha Cromazio ở Aquileia, Ý (388-407) giảng giải đoạn Tin Mừng Gioan 13, nói về việc Chúa Giêsu rửa chân cho các tông đồ. tại nhà tiệc tùng. Các Giáo phụ giảng giải sự kiện này như một bài học về sự khiêm nhượng, nhưng công trình cứu độ của Thiên Chúa còn có một ý nghĩa khác: rửa sạch tội trạng của con người. Cha Cromazio đề xuất Abram rửa chân cho các vị khách của mình, như một cử chỉ loan báo hành động Chúa Kitô trên Nhà Tiệc Ly rửa chân cho các tông đồ để tẩy sạch và thánh hóa các ông, nhưng Ngài sẽ thực hiện trên thập giá. giá. Nghi tiết nhập môn Cơ đốc giáo ở vùng Aquileia bao gồm việc rửa chân, nhúng ứng viên vào nước và đặt tay cho người dự tòng. Việc rửa chân cho các dự tòng là để sẵn sàng cho họ lãnh nhận ơn cứu độ được thánh hóa nhờ nước rửa tội.
Vào thế kỷ thứ tư, hai nguồn đã được viết, Giáo lý của Thánh Cyril thành Giêrusalem, vào thế kỷ thứ tư (khoảng năm 348), và nhật ký hành hương của Egeria, cũng vào thế kỷ thứ tư (khoảng năm 384). , ở Giê-ru-sa-lem. Trong hai tài liệu này, chúng tôi ko tìm thấy dấu vết nào của nghi lễ rửa chân.
Vào cuối thế kỷ thứ 4, ở Tây Ban Nha, có nghi tiết rửa chân cho những người mới cải đạo trong nghi tiết rửa tội. Nhưng sau đó nó bị cấm bởi Công đồng Elvira Tây Ban Nha, vào cuối thế kỷ IV, trong nghi tiết khai tâm Kitô giáo, có nhẽ để hòa hợp với phụng vụ ở những nơi khác (Concilio di Elveria, canon 48). Đây là văn bản phương Tây trước tiên về việc rửa chân. Vào thế kỷ thứ 8, việc rửa chân trong nghi tiết rửa tội đã bị huỷ bỏ hoàn toàn trong phụng vụ, để hòa hợp với phụng vụ Rôma.
Bản ghi chép trước tiên về việc rửa chân trong phụng vụ Sanctaudia là Canonary of Giorgia, vào khoảng thế kỷ thứ 7 hoặc thứ 8, tuy nhiên, nó có thể có từ cuối thế kỷ thứ 5.
Vào những năm cuối của thế kỷ thứ 8, Lễ Rửa Chân này lan rộng từ Giêrusalem tới phụng vụ ở Byzantium và vào phụng vụ ở Byzantium.
Một giả thuyết khác nói rằng chứng cớ trước tiên về sự hiện diện của việc rửa chân trong phụng vụ Thứ Năm Tuần Thánh được tìm thấy trong quy tắc thứ ba của Hội đồng Toledo, từ năm 694, quy định các giám mục phải rửa chân cho các linh mục của mình vào Thứ Năm Tuần Thánh. Bất kỳ người nào ko tuân lệnh sẽ bị rút phép thông công trong hai tháng. Sở dĩ có hình phạt vạ tuyệt thông là vì Công đồng đã thấy trước phản ứng của nhiều nơi ko muốn đưa việc rửa chân này vào phụng vụ của Tòa Thánh.
Nghi tiết diễn ra như sau: Giáo dân ra khỏi nhà thờ, sau đó Giám mục rửa chân cho giáo sĩ, và linh mục lau chân cho họ.
Đồng thời, Saint Isidore of Seville đã đưa vào quy tắc của mình phong tục rửa chân cho những vị khách tới thăm tu viện, đặc thù là các tu sĩ.
Tại Rôma vào khoảng thế kỷ thứ 7 hoặc thứ 8, Lễ Rửa Chân được cử hành bởi Đức Giáo Hoàng I. Trong nghi tiết này, Đức Giáo Hoàng đã rửa chân cho 12 phó tế và trong thời kì đó đã hát một bài thánh ca. . Mandatum novum và phân phát quà tặng cho các nhà truyền giáo. Các linh mục cũng lặp lại việc rửa chân cho tín hữu tại các nhà thờ ở ngoại thành Rôma.
3. Ý nghĩa của việc rửa chân:
Về ý nghĩa của nghi tiết rửa chân, chúng ta đã thấy phần trình diễn ở trên, trích từ Tin Mừng Gioan, với bài học khiêm nhượng và nhân ái; và sau đó, với việc giảng giải cử chỉ này như một hành động thanh tẩy và tha thứ tội trạng. Nhưng dần dần, ý nghĩa nguyên thủy của Tin Mừng Gioan đã được chấp nhận từ thế kỷ thứ 5, cả ở phương Đông và phương Tây.
Tương tự, nghi tiết và cử chỉ này có một ý nghĩa rõ ràng ngay cả trong phúc âm và trong truyền thống phụng vụ. Và để nhìn thấy ý nghĩa này, nó cần được cử hành với nghi tiết giống như trong phúc âm và trong phụng vụ. Những thay đổi khác sẽ loại trừ hoặc cắt bớt ý nghĩa thần học và tâm linh liên quan tới các cử chỉ và nghi lễ riêng tư thượng cổ.
Đi từ việc nghiên cứu nghi tiết rửa chân trong phụng vụ Thứ Năm Tuần Thánh, chúng ta thấy rằng những thay đổi tự do trong phụng vụ, ko do thẩm quyền của Giáo Hội, sẽ chỉ là những hành động tưởng tượng, thiếu hiểu biết. nội dung lịch sử thâm thúy và nội dung thần học
Nghi Thức Rửa Chân Thứ Năm Tuần Thánh mang nhiều ý nghĩa thâm thúy và cao đẹp. Hãy cùng khám phá ý nghĩa của nghi lễ này dưới đây.
3.1. Rửa chân là tình yêu:
Trong các sách Tin Mừng, Gioan ghi lại nghi tiết rửa chân do chính Chúa Giêsu thực hiện vào đêm cuối cùng của cuộc đời trần thế. Rửa chân cho người khác là một hành động mến thương. Người rửa chân là người thực hành mến thương, người rửa chân là người được yêu.
Tình yêu là yếu tính của Thiên Chúa, như thánh Gioan khái niệm: “Thiên Chúa là tình yêu”. Tình yêu đó là lòng thương xót vô hạn của Ngài, một khối tình yêu điên cuồng ko người nào hiểu thấu.
Tình yêu có những phép tắc riêng của trái tim nhưng lý trí ko thể hiểu hết, nó có những nghịch lý vừa “tuyệt vời” vừa “đẹp tươi” và có thể chấp thu được. Gioan phân tích: “Nếu chúng ta mến thương nhau, thì Thiên Chúa ngự trong chúng ta và tình yêu của Ngài trong chúng ta trở thành xuất sắc”.
3.2. Rửa chân là khiêm nhượng:
Những người yêu nhau luôn sống khiêm tốn. Và khiêm tốn là nền tảng của mọi nhân từ. Rửa chân cho người khác là một hành động khiêm nhượng. Thực hiện Lễ Rửa Chân là một cách thực hiện mệnh lệnh Chúa Giêsu đã truyền. Chúa Giê-su quan tâm tới công việc được coi là khiêm tốn, vì vậy chúng ta cũng phải bắt chước công việc đó và làm thuê việc đó với thú vui khiêm tốn để cảm nghiệm được ý nghĩa thâm thúy hơn của kiến thức và hành động.
3.3. Rửa chân nên phục vụ:
Một người khiêm tốn luôn sẵn sàng phục vụ người khác. Chúa Giêsu nói: “Người nào muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em”.
Chúa Giê-su đã làm điều được coi là khiêm nhượng, đó là rửa chân, nhưng ko phải chân của bề trên nhưng là chân của người thuộc hạ. Rõ ràng là Ngài ko muốn được phục vụ, nhưng chỉ muốn phục vụ. Qua hành động của Ngài, Chúa Giêsu cho thấy rõ Ngài ko đòi chúng ta làm gì cho Ngài, mặc dù Ngài là Thủ Lãnh và là Anh của chúng ta, Ngài phải được người khác phục vụ, nhưng Ngài phục vụ. họ-chúng ta, và Ngài ko những muốn, nhưng Ngài phục vụ họ buộc chúng ta phải vui vẻ phục vụ lẫn nhau. Vậy thì, cứng cáp, phục vụ là thực chất của lãnh đạo.
3.4. Rửa chân là tha thứ:
Ở đây, động từ “rửa” ko chỉ là rửa sạch nhưng còn là tha thứ. Bất kỳ thứ gì ô uế đều phải được rửa sạch, dù ô uế theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.
Quét dọn là điều đúng mực, cũng là điều đúng mực để tha thứ càng sớm càng tốt. Thật may mắn biết bao lúc chúng ta có thể tạ ơn vì luôn thu được món quà tha thứ bất kỳ lúc nào chúng ta cần tới lòng thương xót của Chúa. Nếu chúng ta ko biết tha thứ, chúng ta là những tôi tớ bất nghĩa, ích kỷ và độc ác, chúng ta ko thể được Chúa tha thứ!
Bạn thấy bài viết Lịch sử và ý nghĩa nghi tiết rửa chân trong thánh lễ Tiệc Ly có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Lịch sử và ý nghĩa nghi tiết rửa chân trong thánh lễ Tiệc Ly bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời