Cập nhật lúc 12:17, 23/10/2022 Chị Ngọc Anh
phân công
Vào một buổi sáng mùa thu se lạnh, chú mặt trời đạp xe qua những ngọn núi phía xa, tỏa những tia nắng ấm áp xuống mặt đất, chiếc lá vàng nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất ẩm ướt còn vương chút sương. Lòng tôi cồn cào nhớ lại những kỉ niệm tuổi thơ.
Mùa thu năm lớp sáu, tôi háo hức bước vào cổng trường cấp hai. Em may mắn được xếp vào lớp của cô Trâm Anh – cô giáo dạy Văn và cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Chính cô đã dạy tôi thế nào là văn chương, là người đã truyền cho tôi tình yêu văn chương qua từng bài giảng. Trong năm học đó, em luôn cố gắng chăm chỉ học tập, chú ý lắng nghe cô giáo giảng bài. Và thật may mắn, em được chọn là một trong những học sinh giỏi của cuộc thi văn cấp huyện. Những ngày thi vô cùng căng thẳng và mệt mỏi. Có những đêm tôi thức đến sáng để hoàn thành bài tập. Có những ngày đi học dày đặc lịch học, tôi chỉ kịp ăn vội chiếc bánh sandwich rồi vội vàng chạy đến lớp học thêm. Đã có lúc tôi muốn bỏ cuộc! Nhưng may mắn thay, tôi đã có chị Trâm Anh bên cạnh. Cô ân cần, hỏi han, chỉ bảo tôi từng chút một. Cô tìm cho tôi rất nhiều tài liệu hữu ích để ôn tập. Không chỉ trên lớp, chúng em còn tranh thủ từng chút thời gian để bổ sung thêm kiến thức. Cô luôn sẵn sàng trả lời những câu hỏi của cậu học trò nhỏ ấy, dù đó là tin nhắn của cô lúc đêm khuya.
Tuy nhiên, tôi đã làm cô ấy rất buồn! Trong một lớp học tiếng Anh, vì mải nói chuyện với bạn bè, tôi đã không chú ý đến bài giảng của giáo viên. Khi cô gọi lên trả lời, tôi ấp úng không đọc được chính xác từ cô yêu cầu. Ngay lập tức, tên tôi xuất hiện trong cuốn sổ. Chuyện được cô giáo biết, cô yêu cầu em viết bản tường trình về những sai phạm của mình. Tôi tức quá, không hiểu sao cô Trâm Anh, người rất yêu tôi, lại bắt tôi viết bản kiểm điểm. Hôm sau, tôi mang đến cho cô ấy bản kiểm điểm có chữ ký giả chữ ký của bố mẹ tôi với thái độ niềm nở. Cô ấy dường như nhận ra điều gì đó, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục giảng bài.
Tan học, tôi định bắt xe về nhà thì chợt nghe tiếng gọi:
– Ân!… Ân!… đợi cô ấy với.
Tôi dừng lại bắt gặp đôi mắt hiền nhưng sâu trong đôi mắt ấy phảng phất một nỗi buồn:
– Chữ ký trong bản kiểm điểm không phải của bố mẹ em đúng không An?
Lúc đầu tôi định phủ nhận, nhưng hình như tôi đã nhận ra sai lầm của mình:
– Cô…con…con…xin lỗi vì đã nói dối cô, vì đã làm cô buồn. Tôi hứa từ nay sẽ không tái phạm nữa. Hãy cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình…
Nói đến đây, nước mắt tôi bỗng trào ra không kìm được.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi và nói:
“Ngươi phải hứa với ta lần sau không làm như vậy nữa.” Ai cũng mắc sai lầm, miễn là chúng ta biết mình sai ở đâu và sửa sai.
– Tôi hứa! Nhưng mà cô, bình thường cô luôn yêu thương tôi, tại sao cô lại bắt tôi làm bản kiểm điểm?
Tay nàng nhẹ nhàng xoa đầu tôi, nàng mắng yêu:
– Ngốc lắm! Cô ấy yêu cô ấy với việc làm như vậy. Cô ấy làm vậy để khiến tôi nhận ra sai lầm của mình. Cô không phạt thì làm sao An đáng yêu nhận ra lỗi lầm của mình đúng không?
Cảm ơn lời nói của anh ngày hôm đó, cảm ơn anh đã cho em một bài học bổ ích. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ dám nói dối cô ấy, không làm phiền cô ấy nữa. Sự dịu dàng, ân cần của cô không chỉ giúp tôi nhận ra lỗi lầm của mình mà còn dạy cho tôi một bài học đắt giá. Nói cho tôi biết thế nào là yêu thương, thế nào là dũng cảm thừa nhận khi mắc sai lầm.
Thời gian trôi nhanh, có thể xóa nhòa tất cả, nhưng những kỉ niệm năm ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi. Cho đến hôm nay, trái tim tôi vẫn còn nguyên cảm xúc của năm ấy. Quả thật, người ta nói rất đúng: “Thầy cô như người mẹ hiền thứ hai”. Người mẹ ấy luôn hết lòng vì học sinh thân yêu dù các em còn nhiều thiếu sót. Qua mỗi bài học của cô, chúng tôi lớn lên, biết yêu thương, chia sẻ và biết nhận lỗi.
xem thêm thông tin chi tiết về Kể về trải nghiệm của em với thầy cô, bạn bè
Kể về trải nghiệm của em với thầy cô, bạn bè
Hình Ảnh về: Kể về trải nghiệm của em với thầy cô, bạn bè
Video về: Kể về trải nghiệm của em với thầy cô, bạn bè
Wiki về Kể về trải nghiệm của em với thầy cô, bạn bè
Nguồn: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Ngữ văn