Chân dung nhà văn Hồ Anh Thái và tác phẩm.
Ấn tượng đầu tiên của người đọc tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to là cuốn sách được viết bởi một người có tình yêu Hà Nội sâu nặng, hiểu Hà Nội như hiểu chính trái tim mình. Có thể nói, đây là một tiểu thuyết có chiều sâu văn hóa, không phải là chất văn hóa hàn lâm được khái quát bởi các lý thuyết văn hóa, mà là văn hóa từ chính trải nghiệm của một người trong cuộc sống. cuốn sách đó.
Phảng phất trong những trang sách là những nét khái quát về văn hóa, mảnh đất và con người Hà Thành mà nếu vội vàng, độc giả sẽ không thể nhận ra. Nếu bạn đọc cuốn tiểu thuyết chậm Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, chúng ta sẽ khám phá những nét đẹp văn hóa của một Hà Nội bình dị và thơ mộng trong từng tháng từng ngày, từng không gian tưởng như dễ chìm vào quên lãng. Điểm nhìn nghệ thuật của nhà văn trong tiểu thuyết bắt đầu từ cuộc sống đời thường, ở đó, có những không gian rất đỗi thân quen, bình dị tưởng chừng có thể đi qua nhưng đó lại là nơi lưu giữ những trầm tích. văn hoá.
Không gian quán nhậu vỉa hè là một trường hợp điển hình. Không chỉ là nơi mọi người dừng chân giải khát. Ngược lại, tác giả đã chỉ ra quán bia hơi vỉa hè Hà Nội là nơi giúp mỗi người công nhân giải tỏa những “nỗi đau” và những cay đắng của cuộc đời, là nơi để mỗi người tìm về để trưởng thành hơn. tham gia vào không gian của tiếng cười, gạn đục khơi trong cuộc sống. Đây là chuyện uống bia… đái vào gốc sấu ở vườn hoa Cổ Tân: “Từ sáng đến tối sèèseèèe. Quanh năm… Cánh uống bia cũng tràn lan đó, nghe nói trái sấu cũng có vị bia, ăn vài trái là say”. còn nhắc đến không gian quán bia như để khơi dậy tinh thần lạc quan, tạo động lực vượt qua nghịch cảnh: “- Anh có uống bia không? hơi không. – Nói bia gì bây giờ… – Ừ, bia. Năm giờ chiều mai”. Và, giữa chiến tranh, giữa đau thương, người ta tìm đến quán bia vỉa hè như để sống lại với những ký ức êm đềm đẹp đẽ, để hướng đến một ngày mai hòa bình, không còn giặc ngoại xâm. Như vậy, không gian quán bia vỉa hè tưởng chừng bình dị, dân dã dễ ẩn chứa những biến động của lịch sử, thời cuộc, là không gian chứa đựng những giá trị nhân văn. sâu sắc trong cuộc sống hàng ngày của người dân Hà Nội.
Một điều rất đặc biệt trong không gian nghệ thuật của tác phẩm là tiểu thuyết đã hé lộ cho người đọc thấy một Hà Nội với những góc khuất mà trước đây hiếm có tác phẩm nào phản ánh đầy đủ và chính xác như vậy. Góc khuất đầu tiên được tiết lộ chi tiết và ấn tượng chính là không gian nhạc vàng. Dọc theo hành trình nghe Phan hát, người đọc phát hiện Hà Nội cũng có một không gian nhạc vàng với những người “ôm đàn ngân nga một khúc ca lạ”. Tác phẩm đã trình bày trước mắt chúng ta cái nhìn sâu sắc về chiều sâu văn hóa. Thứ nhất, khẳng định chúng ta ra trận và nghe thứ nhạc ảo giác, ủy mị, gây ra sự nhàm chán đeo bám mãi “chắc sẽ thua trận” không phải là một nhận định mới. Nét độc đáo của nhà văn là ở chỗ, những giai điệu da diết, da diết ấy là hoài niệm về một quá khứ êm đềm của quê hương, và “thời bình yên ấy có thể ở thì tương lai chứ không phải chỉ ở thì quá khứ”. đó cũng là một dạng tâm lý của những con người khao khát hòa bình cho quê hương, đất nước.
Người Hà Nội trong tiểu thuyết Hồ Anh Thái còn chừa chỗ cho những “con bê thối” vì không vượt qua được nỗi sợ hãi chiến trường mà “quay đầu ra Bắc”. Họ bị “bắt như gà”, “cạo trọc đầu, cải tạo, thậm chí đưa trở lại chiến trường” hay “bổ sung vào đơn vị pháo phòng không”. Trong tác phẩm, nhà văn đã thể hiện một cái nhìn nghệ thuật của một con người rất thực tế và nhân đạo khi thấu hiểu những điểm yếu của kẻ đào ngũ: “Giả mạo con quay B, nói thì dễ, nhưng con hãy thử ngồi giữa con B đó xem- Trận bom 52”… Nhà văn cũng miêu tả chính xác nỗi đau mà những “con bê xoay” phải chịu đựng vì sức yếu của mình: “Sau này các chú đánh cũng dữ lắm, cách đánh của các chú cũng sáng tạo”, nhưng “chúng cảm thấy rằng họ không còn được coi là những người lính” bởi vì họ đã từng rời bỏ hàng ngũ, chạy trốn khỏi chiến trường. Tìm hiểu tâm lý bên lề lịch sử của thiểu số người rời bỏ hàng ngũ, nhìn thấy nỗi đau từ sự dày vò trách nhiệm công dân của họ sẽ phần nào giúp người đọc hiểu thêm về sự khốc liệt của chiến tranh và cuộc chiến. Hà Nội xưa hào hùng trong chống giặc.
Không gian văn hóa Hà Nội qua những trang sách của Hồ Anh Thái vẫn là một không gian rộng mở, không gian giao lưu và tiếp biến các giá trị, dù Thủ đô đang ở đỉnh cao chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ. . Hà Nội có không khí rộn ràng của những đêm Giáng sinh tại thánh đường với “đuốc trang hoàng lộng lẫy, tranh tường kính sặc sỡ”, sự góp mặt của các nhà ngoại giao Bắc Âu trong hôn lễ long trọng. của giáo dân Hà Nội. Hà Nội cũng là không gian chứng kiến cái ôm nồng ấm của một sĩ quan tên lửa Liên Xô và chiếc xe bò kéo của Việt Nam; Hà Nội còn là nơi hội tụ của những con người tứ xứ, mang theo những nét văn hóa đặc trưng của địa phương, vùng miền để hòa nhập và giao thoa.
Nhưng, trên hết, ấn tượng mạnh mẽ nhất từ tiểu thuyết của Hồ Anh Thái là một Hà Nội đau thương, một Hà Nội hào hùng. Nỗi đau Hà Nội hiện lên qua những hồ sơ, những con số có thể nói: “Tháng hai nhập ngũ, tháng tư hy sinh, mới gần hai tháng… Đăng ký kết hôn ở UBND xã tháng giêng, chắc dịp Tết, tháng hai đã giáp Tết. cách… Hơn một năm sau, ông qua đời… Giấy báo tử được gửi đến địa chỉ của vợ ông. Như vậy, cha mẹ anh không còn… Mỗi ngày có hàng chục giấy báo tử, mỗi giấy báo tử đều gợi lên những trăn trở, day dứt và hoài nghi.
Qua ngòi bút của Hồ Anh Thái, Hà Nội vẫn sáng ngời vẻ đẹp, phẩm chất anh hùng, dũng khí và tinh thần quật khởi. Đó là quyết tâm của người phi công sẵn sàng xông vào làn lửa máy bay địch để đánh đuổi chúng khỏi bầu trời Hà Nội, là của hàng nghìn học sinh quần lụa sa tanh sẵn sàng đào đất, xúc bùn xây dựng thành phố. thành phố. đường phố, là những thanh niên bù khú khi vào quân đội, vác đá vài chục cân trong ba lô chạy vài chục cây số…
trong tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, Hồ Anh Thái vẫn thể hiện khá toàn diện những điểm mạnh trong lối viết của mình như tính liên văn bản, tính nghịch dị, sử dụng vừa phải yếu tố kỳ ảo để tăng cảm giác và sức hấp dẫn cho tiểu thuyết, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa hài và bi… Song, có một sự khác biệt khá lớn. điểm trong tác phẩm này, đó là chất thơ trong tiểu thuyết. Giọng Hà Nội có mây, có lúc có mưa, mang đậm chất thơ và có sức ảnh hưởng sâu rộng trong lòng người tiếp nhận. Những dòng thơ giàu cảm xúc như: “Vỉa hè dưới chân em. Chỉ có một vài chiếc lá rụng, lá có màu xanh chứ không vàng. Bây giờ đang là đầu đông”, hay: “mưa phùn giăng như bụi trắng trên tóc, trên áo. Như một lớp nhung tuyết. Hàng cây hoa sữa trên đường Ấu Triệu im lìm dưới những giọt mưa nhẹ. Hoa sữa nở vào cuối thu. Bây giờ là mùa đông. Mùi hương ấy đã biến mất lâu rồi”… đã thực sự lan tỏa những cảm xúc sâu lắng và rung động mạnh mẽ trong lòng người đọc trước vẻ đẹp của Hà Nội được tác giả tái hiện.
Tác phẩm cũng đặc biệt thành công trong nghệ thuật xây dựng hình tượng. Trong đó, hai hình ảnh trở thành một bộ đôi đối lập, vừa tương phản nhưng lại bổ sung cho nhau, đó là bộ đôi tầng hầm – đài quan sát. Nếu như tầng hầm, nơi lưu giữ hồ sơ của các liệt sĩ, nơi có tiếng thì thầm của những người lính đã ngã xuống, tượng trưng cho ký ức và quá khứ của dân tộc, thì đài quan sát trên bầu trời chính là khát vọng và niềm vui. tin vui về tương lai đất nước, là khát vọng chiến thắng kẻ thù. Khi ở dưới hầm, Phan cảm thấy thổn thức và buồn, nhưng khi lên đài cao, lòng thấy thanh thản, thấy quê hương thơ mộng và tươi đẹp, Phan nhận ra khi nhìn xuống thành phố: “Từ trên cao nhìn xuống, người ta thấy chỉ có sự sống chứ không phải vết thương”. Tức là phải hướng lên, hướng tới cuộc sống, hướng tới tương lai nhưng không bao giờ được quên mối liên hệ với ký ức dân tộc. Trên đường đi tới tương lai, vết thương phải được chữa lành, mầm sống của sự sống thì phải gieo trồng, nhưng không được cắt đứt sợi dây nối tương lai và quá khứ, không được cắt đứt những hy vọng về tương lai và ký ức của dân tộc.
Với lối viết giàu chất thơ và chiều sâu văn hóa, Hà Nội mây mưa của Hồ Anh Thái là cuốn sách chúng ta không thể đọc vội nếu muốn bổ sung những kinh nghiệm văn hóa, lịch sử. Quốc gia.
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú” state=”close”]
“Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú
Hình Ảnh về: “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú
Video về: “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú
Wiki về “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú
Chân dung nhà văn Hồ Anh Thái và tác phẩm. Ấn tượng đầu tiên của người đọc tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to là cuốn sách được viết bởi một người có tình yêu Hà Nội sâu nặng, hiểu Hà Nội như hiểu chính trái tim mình. Có thể nói, đây là một tiểu thuyết có chiều sâu văn hóa, không phải là chất văn hóa hàn lâm được khái quát bởi các lý thuyết văn hóa, mà là văn hóa từ chính trải nghiệm của một người trong cuộc sống. cuốn sách đó. Phảng phất trong những trang sách là những nét khái quát về văn hóa, mảnh đất và con người Hà Thành mà nếu vội vàng, độc giả sẽ không thể nhận ra. Nếu bạn đọc cuốn tiểu thuyết chậm Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, chúng ta sẽ khám phá những nét đẹp văn hóa của một Hà Nội bình dị và thơ mộng trong từng tháng từng ngày, từng không gian tưởng như dễ chìm vào quên lãng. Điểm nhìn nghệ thuật của nhà văn trong tiểu thuyết bắt đầu từ cuộc sống đời thường, ở đó, có những không gian rất đỗi thân quen, bình dị tưởng chừng có thể đi qua nhưng đó lại là nơi lưu giữ những trầm tích. văn hoá. Không gian quán nhậu vỉa hè là một trường hợp điển hình. Không chỉ là nơi mọi người dừng chân giải khát. Ngược lại, tác giả đã chỉ ra quán bia hơi vỉa hè Hà Nội là nơi giúp mỗi người công nhân giải tỏa những “nỗi đau” và những cay đắng của cuộc đời, là nơi để mỗi người tìm về để trưởng thành hơn. tham gia vào không gian của tiếng cười, gạn đục khơi trong cuộc sống. Đây là chuyện uống bia… đái vào gốc sấu ở vườn hoa Cổ Tân: “Từ sáng đến tối sèèseèèe. Quanh năm... Cánh uống bia cũng tràn lan đó, nghe nói trái sấu cũng có vị bia, ăn vài trái là say”. còn nhắc đến không gian quán bia như để khơi dậy tinh thần lạc quan, tạo động lực vượt qua nghịch cảnh: “- Anh có uống bia không? hơi không. – Nói bia gì bây giờ… – Ừ, bia. Năm giờ chiều mai”. Và, giữa chiến tranh, giữa đau thương, người ta tìm đến quán bia vỉa hè như để sống lại với những ký ức êm đềm đẹp đẽ, để hướng đến một ngày mai hòa bình, không còn giặc ngoại xâm. Như vậy, không gian quán bia vỉa hè tưởng chừng bình dị, dân dã dễ ẩn chứa những biến động của lịch sử, thời cuộc, là không gian chứa đựng những giá trị nhân văn. sâu sắc trong cuộc sống hàng ngày của người dân Hà Nội. Một điều rất đặc biệt trong không gian nghệ thuật của tác phẩm là tiểu thuyết đã hé lộ cho người đọc thấy một Hà Nội với những góc khuất mà trước đây hiếm có tác phẩm nào phản ánh đầy đủ và chính xác như vậy. Góc khuất đầu tiên được tiết lộ chi tiết và ấn tượng chính là không gian nhạc vàng. Dọc theo hành trình nghe Phan hát, người đọc phát hiện Hà Nội cũng có một không gian nhạc vàng với những người “ôm đàn ngân nga một khúc ca lạ”. Tác phẩm đã trình bày trước mắt chúng ta cái nhìn sâu sắc về chiều sâu văn hóa. Thứ nhất, khẳng định chúng ta ra trận và nghe thứ nhạc ảo giác, ủy mị, gây ra sự nhàm chán đeo bám mãi “chắc sẽ thua trận” không phải là một nhận định mới. Nét độc đáo của nhà văn là ở chỗ, những giai điệu da diết, da diết ấy là hoài niệm về một quá khứ êm đềm của quê hương, và “thời bình yên ấy có thể ở thì tương lai chứ không phải chỉ ở thì quá khứ”. đó cũng là một dạng tâm lý của những con người khao khát hòa bình cho quê hương, đất nước. Người Hà Nội trong tiểu thuyết Hồ Anh Thái còn chừa chỗ cho những “con bê thối” vì không vượt qua được nỗi sợ hãi chiến trường mà “quay đầu ra Bắc”. Họ bị “bắt như gà”, “cạo trọc đầu, cải tạo, thậm chí đưa trở lại chiến trường” hay “bổ sung vào đơn vị pháo phòng không”. Trong tác phẩm, nhà văn đã thể hiện một cái nhìn nghệ thuật của một con người rất thực tế và nhân đạo khi thấu hiểu những điểm yếu của kẻ đào ngũ: “Giả mạo con quay B, nói thì dễ, nhưng con hãy thử ngồi giữa con B đó xem- Trận bom 52”… Nhà văn cũng miêu tả chính xác nỗi đau mà những “con bê xoay” phải chịu đựng vì sức yếu của mình: “Sau này các chú đánh cũng dữ lắm, cách đánh của các chú cũng sáng tạo”, nhưng “chúng cảm thấy rằng họ không còn được coi là những người lính" bởi vì họ đã từng rời bỏ hàng ngũ, chạy trốn khỏi chiến trường. Tìm hiểu tâm lý bên lề lịch sử của thiểu số người rời bỏ hàng ngũ, nhìn thấy nỗi đau từ sự dày vò trách nhiệm công dân của họ sẽ phần nào giúp người đọc hiểu thêm về sự khốc liệt của chiến tranh và cuộc chiến. Hà Nội xưa hào hùng trong chống giặc. Không gian văn hóa Hà Nội qua những trang sách của Hồ Anh Thái vẫn là một không gian rộng mở, không gian giao lưu và tiếp biến các giá trị, dù Thủ đô đang ở đỉnh cao chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ. . Hà Nội có không khí rộn ràng của những đêm Giáng sinh tại thánh đường với “đuốc trang hoàng lộng lẫy, tranh tường kính sặc sỡ”, sự góp mặt của các nhà ngoại giao Bắc Âu trong hôn lễ long trọng. của giáo dân Hà Nội. Hà Nội cũng là không gian chứng kiến cái ôm nồng ấm của một sĩ quan tên lửa Liên Xô và chiếc xe bò kéo của Việt Nam; Hà Nội còn là nơi hội tụ của những con người tứ xứ, mang theo những nét văn hóa đặc trưng của địa phương, vùng miền để hòa nhập và giao thoa. Nhưng, trên hết, ấn tượng mạnh mẽ nhất từ tiểu thuyết của Hồ Anh Thái là một Hà Nội đau thương, một Hà Nội hào hùng. Nỗi đau Hà Nội hiện lên qua những hồ sơ, những con số có thể nói: “Tháng hai nhập ngũ, tháng tư hy sinh, mới gần hai tháng… Đăng ký kết hôn ở UBND xã tháng giêng, chắc dịp Tết, tháng hai đã giáp Tết. cách… Hơn một năm sau, ông qua đời… Giấy báo tử được gửi đến địa chỉ của vợ ông. Như vậy, cha mẹ anh không còn... Mỗi ngày có hàng chục giấy báo tử, mỗi giấy báo tử đều gợi lên những trăn trở, day dứt và hoài nghi. Qua ngòi bút của Hồ Anh Thái, Hà Nội vẫn sáng ngời vẻ đẹp, phẩm chất anh hùng, dũng khí và tinh thần quật khởi. Đó là quyết tâm của người phi công sẵn sàng xông vào làn lửa máy bay địch để đánh đuổi chúng khỏi bầu trời Hà Nội, là của hàng nghìn học sinh quần lụa sa tanh sẵn sàng đào đất, xúc bùn xây dựng thành phố. thành phố. đường phố, là những thanh niên bù khú khi vào quân đội, vác đá vài chục cân trong ba lô chạy vài chục cây số… trong tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, Hồ Anh Thái vẫn thể hiện khá toàn diện những điểm mạnh trong lối viết của mình như tính liên văn bản, tính nghịch dị, sử dụng vừa phải yếu tố kỳ ảo để tăng cảm giác và sức hấp dẫn cho tiểu thuyết, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa hài và bi… Song, có một sự khác biệt khá lớn. điểm trong tác phẩm này, đó là chất thơ trong tiểu thuyết. Giọng Hà Nội có mây, có lúc có mưa, mang đậm chất thơ và có sức ảnh hưởng sâu rộng trong lòng người tiếp nhận. Những dòng thơ giàu cảm xúc như: “Vỉa hè dưới chân em. Chỉ có một vài chiếc lá rụng, lá có màu xanh chứ không vàng. Bây giờ đang là đầu đông”, hay: “mưa phùn giăng như bụi trắng trên tóc, trên áo. Như một lớp nhung tuyết. Hàng cây hoa sữa trên đường Ấu Triệu im lìm dưới những giọt mưa nhẹ. Hoa sữa nở vào cuối thu. Bây giờ là mùa đông. Mùi hương ấy đã biến mất lâu rồi”… đã thực sự lan tỏa những cảm xúc sâu lắng và rung động mạnh mẽ trong lòng người đọc trước vẻ đẹp của Hà Nội được tác giả tái hiện. Tác phẩm cũng đặc biệt thành công trong nghệ thuật xây dựng hình tượng. Trong đó, hai hình ảnh trở thành một bộ đôi đối lập, vừa tương phản nhưng lại bổ sung cho nhau, đó là bộ đôi tầng hầm - đài quan sát. Nếu như tầng hầm, nơi lưu giữ hồ sơ của các liệt sĩ, nơi có tiếng thì thầm của những người lính đã ngã xuống, tượng trưng cho ký ức và quá khứ của dân tộc, thì đài quan sát trên bầu trời chính là khát vọng và niềm vui. tin vui về tương lai đất nước, là khát vọng chiến thắng kẻ thù. Khi ở dưới hầm, Phan cảm thấy thổn thức và buồn, nhưng khi lên đài cao, lòng thấy thanh thản, thấy quê hương thơ mộng và tươi đẹp, Phan nhận ra khi nhìn xuống thành phố: “Từ trên cao nhìn xuống, người ta thấy chỉ có sự sống chứ không phải vết thương". Tức là phải hướng lên, hướng tới cuộc sống, hướng tới tương lai nhưng không bao giờ được quên mối liên hệ với ký ức dân tộc. Trên đường đi tới tương lai, vết thương phải được chữa lành, mầm sống của sự sống thì phải gieo trồng, nhưng không được cắt đứt sợi dây nối tương lai và quá khứ, không được cắt đứt những hy vọng về tương lai và ký ức của dân tộc. Với lối viết giàu chất thơ và chiều sâu văn hóa, Hà Nội mây mưa của Hồ Anh Thái là cuốn sách chúng ta không thể đọc vội nếu muốn bổ sung những kinh nghiệm văn hóa, lịch sử. Quốc gia. “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú -
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 696″ class=”entry-thumb td-modal-image” src=”https://vansudia.net/wp-content/uploads/2023/04/Chan-dung-nha-van-Ho-Anh-Thai-va-tac-pham-min-696×467.jpg” sizes=”(max-width: 696px) 100vw, 696px” alt=”“Hà Nội mây có lúc mưa” – Góc nhìn từ tầng hầm trở lên – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú” title=”“Hà Nội mây có lúc mưa” – Góc nhìn từ tầng hầm trở lên – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú”> Chân dung nhà văn Hồ Anh Thái và tác phẩm.
Ấn tượng đầu tiên của người đọc tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to là cuốn sách được viết bởi một người có tình yêu Hà Nội sâu nặng, hiểu Hà Nội như hiểu chính trái tim mình. Có thể nói, đây là một tiểu thuyết có chiều sâu văn hóa, không phải là chất văn hóa hàn lâm được khái quát bởi các lý thuyết văn hóa, mà là văn hóa từ chính trải nghiệm của một người trong cuộc sống. cuốn sách đó.
Phảng phất trong những trang sách là những nét khái quát về văn hóa, mảnh đất và con người Hà Thành mà nếu vội vàng, độc giả sẽ không thể nhận ra. Nếu bạn đọc cuốn tiểu thuyết chậm Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, chúng ta sẽ khám phá những nét đẹp văn hóa của một Hà Nội bình dị và thơ mộng trong từng tháng từng ngày, từng không gian tưởng như dễ chìm vào quên lãng. Điểm nhìn nghệ thuật của nhà văn trong tiểu thuyết bắt đầu từ cuộc sống đời thường, ở đó, có những không gian rất đỗi thân quen, bình dị tưởng chừng có thể đi qua nhưng đó lại là nơi lưu giữ những trầm tích. văn hoá.
Không gian quán nhậu vỉa hè là một trường hợp điển hình. Không chỉ là nơi mọi người dừng chân giải khát. Ngược lại, tác giả đã chỉ ra quán bia hơi vỉa hè Hà Nội là nơi giúp mỗi người công nhân giải tỏa những “nỗi đau” và những cay đắng của cuộc đời, là nơi để mỗi người tìm về để trưởng thành hơn. tham gia vào không gian của tiếng cười, gạn đục khơi trong cuộc sống. Đây là chuyện uống bia… đái vào gốc sấu ở vườn hoa Cổ Tân: “Từ sáng đến tối sèèseèèe. Quanh năm… Cánh uống bia cũng tràn lan đó, nghe nói trái sấu cũng có vị bia, ăn vài trái là say”. còn nhắc đến không gian quán bia như để khơi dậy tinh thần lạc quan, tạo động lực vượt qua nghịch cảnh: “- Anh có uống bia không? hơi không. – Nói bia gì bây giờ… – Ừ, bia. Năm giờ chiều mai”. Và, giữa chiến tranh, giữa đau thương, người ta tìm đến quán bia vỉa hè như để sống lại với những ký ức êm đềm đẹp đẽ, để hướng đến một ngày mai hòa bình, không còn giặc ngoại xâm. Như vậy, không gian quán bia vỉa hè tưởng chừng bình dị, dân dã dễ ẩn chứa những biến động của lịch sử, thời cuộc, là không gian chứa đựng những giá trị nhân văn. sâu sắc trong cuộc sống hàng ngày của người dân Hà Nội.
Một điều rất đặc biệt trong không gian nghệ thuật của tác phẩm là tiểu thuyết đã hé lộ cho người đọc thấy một Hà Nội với những góc khuất mà trước đây hiếm có tác phẩm nào phản ánh đầy đủ và chính xác như vậy. Góc khuất đầu tiên được tiết lộ chi tiết và ấn tượng chính là không gian nhạc vàng. Dọc theo hành trình nghe Phan hát, người đọc phát hiện Hà Nội cũng có một không gian nhạc vàng với những người “ôm đàn ngân nga một khúc ca lạ”. Tác phẩm đã trình bày trước mắt chúng ta cái nhìn sâu sắc về chiều sâu văn hóa. Thứ nhất, khẳng định chúng ta ra trận và nghe thứ nhạc ảo giác, ủy mị, gây ra sự nhàm chán đeo bám mãi “chắc sẽ thua trận” không phải là một nhận định mới. Nét độc đáo của nhà văn là ở chỗ, những giai điệu da diết, da diết ấy là hoài niệm về một quá khứ êm đềm của quê hương, và “thời bình yên ấy có thể ở thì tương lai chứ không phải chỉ ở thì quá khứ”. đó cũng là một dạng tâm lý của những con người khao khát hòa bình cho quê hương, đất nước.
Người Hà Nội trong tiểu thuyết Hồ Anh Thái còn chừa chỗ cho những “con bê thối” vì không vượt qua được nỗi sợ hãi chiến trường mà “quay đầu ra Bắc”. Họ bị “bắt như gà”, “cạo trọc đầu, cải tạo, thậm chí đưa trở lại chiến trường” hay “bổ sung vào đơn vị pháo phòng không”. Trong tác phẩm, nhà văn đã thể hiện một cái nhìn nghệ thuật của một con người rất thực tế và nhân đạo khi thấu hiểu những điểm yếu của kẻ đào ngũ: “Giả mạo con quay B, nói thì dễ, nhưng con hãy thử ngồi giữa con B đó xem- Trận bom 52”… Nhà văn cũng miêu tả chính xác nỗi đau mà những “con bê xoay” phải chịu đựng vì sức yếu của mình: “Sau này các chú đánh cũng dữ lắm, cách đánh của các chú cũng sáng tạo”, nhưng “chúng cảm thấy rằng họ không còn được coi là những người lính” bởi vì họ đã từng rời bỏ hàng ngũ, chạy trốn khỏi chiến trường. Tìm hiểu tâm lý bên lề lịch sử của thiểu số người rời bỏ hàng ngũ, nhìn thấy nỗi đau từ sự dày vò trách nhiệm công dân của họ sẽ phần nào giúp người đọc hiểu thêm về sự khốc liệt của chiến tranh và cuộc chiến. Hà Nội xưa hào hùng trong chống giặc.
Không gian văn hóa Hà Nội qua những trang sách của Hồ Anh Thái vẫn là một không gian rộng mở, không gian giao lưu và tiếp biến các giá trị, dù Thủ đô đang ở đỉnh cao chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ. . Hà Nội có không khí rộn ràng của những đêm Giáng sinh tại thánh đường với “đuốc trang hoàng lộng lẫy, tranh tường kính sặc sỡ”, sự góp mặt của các nhà ngoại giao Bắc Âu trong hôn lễ long trọng. của giáo dân Hà Nội. Hà Nội cũng là không gian chứng kiến cái ôm nồng ấm của một sĩ quan tên lửa Liên Xô và chiếc xe bò kéo của Việt Nam; Hà Nội còn là nơi hội tụ của những con người tứ xứ, mang theo những nét văn hóa đặc trưng của địa phương, vùng miền để hòa nhập và giao thoa.
Nhưng, trên hết, ấn tượng mạnh mẽ nhất từ tiểu thuyết của Hồ Anh Thái là một Hà Nội đau thương, một Hà Nội hào hùng. Nỗi đau Hà Nội hiện lên qua những hồ sơ, những con số có thể nói: “Tháng hai nhập ngũ, tháng tư hy sinh, mới gần hai tháng… Đăng ký kết hôn ở UBND xã tháng giêng, chắc dịp Tết, tháng hai đã giáp Tết. cách… Hơn một năm sau, ông qua đời… Giấy báo tử được gửi đến địa chỉ của vợ ông. Như vậy, cha mẹ anh không còn… Mỗi ngày có hàng chục giấy báo tử, mỗi giấy báo tử đều gợi lên những trăn trở, day dứt và hoài nghi.
Qua ngòi bút của Hồ Anh Thái, Hà Nội vẫn sáng ngời vẻ đẹp, phẩm chất anh hùng, dũng khí và tinh thần quật khởi. Đó là quyết tâm của người phi công sẵn sàng xông vào làn lửa máy bay địch để đánh đuổi chúng khỏi bầu trời Hà Nội, là của hàng nghìn học sinh quần lụa sa tanh sẵn sàng đào đất, xúc bùn xây dựng thành phố. thành phố. đường phố, là những thanh niên bù khú khi vào quân đội, vác đá vài chục cân trong ba lô chạy vài chục cây số…
trong tiểu thuyết Hà Nội nhiều mây, có lúc mưa to, Hồ Anh Thái vẫn thể hiện khá toàn diện những điểm mạnh trong lối viết của mình như tính liên văn bản, tính nghịch dị, sử dụng vừa phải yếu tố kỳ ảo để tăng cảm giác và sức hấp dẫn cho tiểu thuyết, sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa hài và bi… Song, có một sự khác biệt khá lớn. điểm trong tác phẩm này, đó là chất thơ trong tiểu thuyết. Giọng Hà Nội có mây, có lúc có mưa, mang đậm chất thơ và có sức ảnh hưởng sâu rộng trong lòng người tiếp nhận. Những dòng thơ giàu cảm xúc như: “Vỉa hè dưới chân em. Chỉ có một vài chiếc lá rụng, lá có màu xanh chứ không vàng. Bây giờ đang là đầu đông”, hay: “mưa phùn giăng như bụi trắng trên tóc, trên áo. Như một lớp nhung tuyết. Hàng cây hoa sữa trên đường Ấu Triệu im lìm dưới những giọt mưa nhẹ. Hoa sữa nở vào cuối thu. Bây giờ là mùa đông. Mùi hương ấy đã biến mất lâu rồi”… đã thực sự lan tỏa những cảm xúc sâu lắng và rung động mạnh mẽ trong lòng người đọc trước vẻ đẹp của Hà Nội được tác giả tái hiện.
Tác phẩm cũng đặc biệt thành công trong nghệ thuật xây dựng hình tượng. Trong đó, hai hình ảnh trở thành một bộ đôi đối lập, vừa tương phản nhưng lại bổ sung cho nhau, đó là bộ đôi tầng hầm – đài quan sát. Nếu như tầng hầm, nơi lưu giữ hồ sơ của các liệt sĩ, nơi có tiếng thì thầm của những người lính đã ngã xuống, tượng trưng cho ký ức và quá khứ của dân tộc, thì đài quan sát trên bầu trời chính là khát vọng và niềm vui. tin vui về tương lai đất nước, là khát vọng chiến thắng kẻ thù. Khi ở dưới hầm, Phan cảm thấy thổn thức và buồn, nhưng khi lên đài cao, lòng thấy thanh thản, thấy quê hương thơ mộng và tươi đẹp, Phan nhận ra khi nhìn xuống thành phố: “Từ trên cao nhìn xuống, người ta thấy chỉ có sự sống chứ không phải vết thương”. Tức là phải hướng lên, hướng tới cuộc sống, hướng tới tương lai nhưng không bao giờ được quên mối liên hệ với ký ức dân tộc. Trên đường đi tới tương lai, vết thương phải được chữa lành, mầm sống của sự sống thì phải gieo trồng, nhưng không được cắt đứt sợi dây nối tương lai và quá khứ, không được cắt đứt những hy vọng về tương lai và ký ức của dân tộc.
Với lối viết giàu chất thơ và chiều sâu văn hóa, Hà Nội mây mưa của Hồ Anh Thái là cuốn sách chúng ta không thể đọc vội nếu muốn bổ sung những kinh nghiệm văn hóa, lịch sử. Quốc gia.
[/box]
#Hà #Nội #nhiều #mây #có #lúc #có #mưa #ngâu #Cái #nhìn #từ #tầng #hầm #và #trên #cao #Tác #giả #Phan #Trần #Thanh #Tú
[/toggle]
Bạn thấy bài viết “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về “Hà Nội nhiều mây có lúc có mưa ngâu” – Cái nhìn từ tầng hầm và trên cao – Tác giả: Phan Trần Thanh Tú bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#Hà #Nội #nhiều #mây #có #lúc #có #mưa #ngâu #Cái #nhìn #từ #tầng #hầm #và #trên #cao #Tác #giả #Phan #Trần #Thanh #Tú
Trả lời