Cao Bát Quát là một trong những thi sĩ nổi tiếng sống trong một xã hội trọng Nam khinh Bắc. Chính điều này đã làm cho triều Nguyễn xảy ra nhiều chuyện bất bình. Anh là người có khả năng và phong cách trong cuộc sống lúc bấy giờ. Bài thơ Bài hát ngắn đi trên cát có thể được tác giả thực hiện trong lúc đi dự thi, lúc thực sự muốn trình bày tài năng và thực hiện ý nguyện của mình. Nó trình bày sự đáng ghét của một trí thức đối với sự tầm thường của danh và lợi đương thời và mong muốn đổi đời của anh ta.
Bãi cát là bãi cát dài,
Tiến một bước cũng giống như lùi một bước
Mặt trời đã lặn, vẫn chưa ngừng lại,
Những người đi đường rơi nước mắt.
Ko thể học được phép ngủ của gia tinh,
Leo núi, lội suối, giận hờn!
Trong quá khứ, phường nổi tiếng,
Tất cả trên đường đời.
Gió hơi men trong quán rượu,
Người say nhiều vô số, tỉnh mấy người?
Bãi cát dài, bãi cát dài!
Còn cái này thì sao? Tuyến đường mờ,
Đường đáng sợ thì nhiều, đâu ít?
Hãy nghe tôi hát “the end”,
Phía bắc của ngọn núi phía bắc, ngọn núi vạn tuế,
Phía Nam núi Nam sóng dữ.
Vì sao bạn lại đứng trên cát?
Vừa vào bài thơ ta thấy cụm từ “bãi cát” được lặp lại hai lần: “Bãi cát là bãi cát dài”. Bãi cát ở đây là hình ảnh được tác giả mô tả gợi ra một ko gian lao, dài và sâu. Thông thường chúng ta đi trên cát rất khó khăn, ko giống như đi trên đường đất phổ biến, chân bước tới rồi lại trượt về phía sau. Trên bãi cát đó là một tuyến đường rộng, khuất, khó xác định phương hướng giống như đứng ở đây nhìn bao quát đường chân trời. Đó ko chỉ là tuyến đường thực, nhưng tuyến đường theo nghĩa tượng trưng là tuyến đường xa xôi, khuất nẻo. Để tìm ra chân lý, tìm ra mục tiêu sống thực sự có ý nghĩa, con người phải vượt qua muôn vàn khó khăn, gieo neo, thử thách.
Trên bãi cát đó, có hình ảnh một người (tác giả), người đang đi trên bãi cát. Một con người nhỏ nhỏ, lẻ loi, độc thân đi trên bãi cát dài và rộng, xung quanh là hình ảnh của người đó. Bước đi của người đi trên cát rất khó khăn, giống như dậm chân tại chỗ “Tiến một bước cũng như lùi một bước”. Ta có thể thấy được sự thất vọng, bất mãn của tác giả lúc thấy chính mình đang tự hành tội thể xác để theo đuổi tuyến đường lợi danh.
Bãi cát là bãi cát dài, Tiến một bước cũng giống như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, vẫn chưa ngừng lại,
Những người đi đường rơi nước mắt.
Người đi trên cát ở đây than vãn vì tuyến đường công danh, tài lộc của họ vẫn chưa về đích, ko đành lòng làm kẻ “ngủ quên” để có cớ lên đường.
Ko thể học được phép ngủ của ông tiên đỡ đầu,
Leo núi, lội suối, giận hờn!
Trong quá khứ, phường nổi tiếng,
Tất cả trong cuộc sống.
Gió hơi men trong quán rượu,
Người say thì vô số, tỉnh thì có mấy người nào?
Tác giả cũng nói về sự cám dỗ của lợi danh đối với con người. Ý kiến chung về những kẻ tham lam lợi danh phải chạy ngược chạy xuôi, bộ ảnh được tác giả minh họa bằng những hình ảnh đời thực nhưng ở bất kỳ đâu có quán nhậu ngon, dân nhậu đổ về, lấy máy người nào tỉnh táo để thoát khỏi cám dỗ. rượu. Từ đó, tác giả cũng muốn liên tưởng tới người đọc vấn đề lợi danh cũng là một thứ rượu dễ thay lòng người. Anh khinh bỉ những phường lợi danh tầm thường, nhưng cũng nhìn thấy sự độc thân của anh. Phải chăng tuyến đường nhưng anh lao vào, lý tưởng nhưng anh theo đuổi chỉ là vô ích, ko người nào quan tâm hay quan tâm. Anh đó ko có người ủng hộ hay bạn đồng hành. Xúc cảm đó đã đưa tác giả trở về thực tại. Điều này sẵn sàng cho anh ta kết luận rằng cần phải thoát ra khỏi cơn say của danh và lợi vô nghĩa. Nếu tiếp tục, anh ta có nhẽ chỉ là một trong những phường hám lợi danh nhưng anh ta từng bị khinh rẻ và chỉ trích. Nhưng nếu ngừng lại, anh ko biết mình sẽ đi về đâu. đi đâu. Có cả một khối tranh chấp đang đè nặng lên tâm hồn tác giả lúc này. Nỗi day dứt đó là sự tiếc nuối vì tuyến đường đau thương, mờ ảo nhưng quá xinh tươi, xa hoa. Tôi phải đứng trên cát.
Người đang đi trên cát đột ngột ngừng lại.
Bãi cát dài, bãi cát dài!
Còn cái này thì sao? Tuyến đường mờ,
Đường đáng sợ thì nhiều, đâu ít?
Nghe tôi hút “cuối tuyến đường”,
Nam bắc núi muôn trùng,
Phía Nam núi Nam sóng dữ.
Vì sao bạn lại đứng trên cát?
Sự choáng váng tràn trề tâm hồn anh. Và lần trước tiên, người đó tự hỏi, đó là gì, tôi có nên tiếp tục hay từ bỏ nó “Cái gì vậy? Tuyến đường mờ mịt. “Nếu đi thì ko biết phải đi. Bởi lẽ,” Đường bằng – đường sợ! “Vậy có nhẽ cái kết đã tới? Sự thất vọng và vô vọng bao trùm cả con người, bãi cát dài Người đi chỉ có thể hát về ngõ cụt của mình, về nỗi vô vọng của mình.
Tóm tắt bài thơ Bài hát ngắn đi trên cát được trình bày một cách đa chiều. Thỉnh thoảng được mô tả như một nhân vật, thỉnh thoảng như một người hội thoại. Tác giả thậm chí còn ẩn chủ đề. Mục tiêu là để có những tâm trạng và thái độ không giống nhau lúc đương đầu với những tình huống không giống nhau. Nó trình bày sự đáng ghét của một trí thức đối với tuyến đường lợi danh và mong muốn đổi đời của anh ta.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích “Bài ca ngắn đi trên bãi cát” (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích “Bài ca ngắn đi trên bãi cát” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời