Có nhẽ hiện giờ đã quá muộn lúc tôi kể về tuổi thơ của mình, một câu chuyện buồn giữa tôi và Tâm. Dù muộn nhưng tôi vẫn phải kể ra để em bớt đi sự tiếc nuối khôn nguôi.
Thuở đó, tôi còn là một cậu nhỏ tinh nghịch, ngang bướng, đã gây ra nhiều tai tiếng xấu cho mọi người và có nhẽ bà Tâm là người phải chịu nhiều tai tiếng tương tự.
Lúc đó bà Tám đã già, đang ở trong căn nhà nhỏ cạnh nhà tôi. Cô đó ko có chồng con. Tôi nghe nói rằng cô đó đã bị lừa dối trong quá khứ. Một người đàn ông giàu có lịch sự tới “cướp” đi đời con gái của cô. Kể từ đó ko người nào quan tâm, và sau đó cô đó chỉ ở lại. Tôi nghe vậy cô đó ko thấy thương nhưng trái lại, tôi cũng thấy ghét cô đó. Hàng ngày, nhìn khuôn mặt nhăn nhó, nhăn nhó của cô đó khiến tôi khó chịu. Tôi ko hiểu vì sao tôi lại ko có tình cảm với cô đó. Có nhẽ vì cô đó sống lặng lẽ, hay tránh láng giềng.
Cô đó sống trên một khu vườn nhỏ. Khu vườn nhỏ của cô đó có nhiều loại cây ăn quả nhưng em thích. Hàng ngày, bà vẫn lum khum chống gậy nhổ cỏ, vun xới cho cây. Để làm phiền cô đó, tôi quyết tâm lấy một thứ gì đó trong vườn. Tôi rình mò cả buổi chiều, đợi bóng cô khuất sau phiến đá rách, tôi mới bước vào. Nhanh chóng, tôi nhanh chóng trèo lên cây ổi. Những trái ổi chín vàng thơm, lôi cuốn. Tôi snap và snap. Lá ổi rơi xào xạc, thân cây rung rinh. Nghe tiếng con chó già tinh nghịch nhà bà Tám chạy ra. “Hắn ko nên bị bắt sao?” Tay chân tôi đã khởi đầu run rẩy. Con chó sủa ồn ào. Tôi nhắm mắt nhắm mũi ném ngay quả ổi xanh. “Chào!” Đột nhiên một tiếng kêu vang lên. Thì ra tôi đã đánh bà Tám đang đứng ngay cạnh con chó lúc nào ko biết. Bà ôm thật chặt, tuổi già sức yếu, cho dù một trái ổi đập vào người, vẫn đau lắm! Con chó vẫn sủa. Tay chân tôi càng run hơn. Tôi hét lên, “Tôi ko chú ý!”. Rắc! Rắc! Cành ổi gãy, tôi ngã nhưng ko biết phải làm sao. Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Tôi đang nằm trong ngôi nhà thân thuộc của mình. Người trước hết tôi nhìn thấy là chị Tâm. Khuôn mặt già nua khắc khổ của bà đầy lo lắng. Tôi buột mồm: “Bà ơi!”. Cô đó vỗ nhẹ vào tôi.
“Ta đi nằm ngơi nghỉ một lát.”
Tôi phấn đấu ngồi dậy nhưng bị ngăn lại bởi cơn đau kinh khủng. Tôi nhìn xuống và thấy tay mình bị băng bó. Mẹ tôi kể, tôi bị gãy tay, hai ngày nay bà Tâm bỏ ăn bỏ ngủ để ở kế bên. Tôi nhìn cô đó. Trên mặt vẫn còn vết bầm. Tôi muốn nói lời xin lỗi nhưng tôi ko thể. Nước mắt cứ muốn trào ra. Cô cũng than vãn:
“Chỉ vì em, anh yêu.”
Tôi ko còn biết điều đó có tức là gì. Lúc đó, mẹ tôi nói:
– Đừng nói vậy! Chỉ vì anh đó tinh nghịch nên anh đó mới tệ tương tự. Hiện giờ tôi đã khá hơn, bạn có thể yên tâm ngơi nghỉ.
Bà Tâm lặng đi. Đôi mắt xưa nhìn xa xăm. Đôi mắt đó đã ám ảnh tôi rất lâu.
Ko lâu sau gia đình tôi chuyển tới thị thành. Nhiều việc bận rộn khiến tôi ko có thời kì tới thăm cô đó. Phải tới ngày cuối cùng, tôi mới được trở về chốn cũ. Nhưng còn đâu mái tranh, còn đâu bóng vía bà Tám năm xưa. Thay vào đó là một ngôi nhà ba gian đẹp tươi. Thì ra bà Tám đã từ trần. Khu vườn của bà con đã được bán cho một gia đình khác.
Tôi đứng lặng người, nghĩ về quá khứ. Lúc nghĩ tới chị Tâm, tôi ko biết nước mắt tuôn rơi từ lúc nào.
– Bà Tám ơi, bà tha cho con – Con hư này.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Người quen có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Người đó sống mãi trong lòng tôi: Người quen bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời