Hôm nay, đứng trên bục nhận giải học trò giỏi, tôi vô cùng hạnh phúc lúc nhìn thấy gương mặt tỏa sáng hạnh phúc của bố mẹ. Cuối cùng, một đứa trẻ nổi loạn như tôi đã khiến bố mẹ tôi ưng ý.
Nhà tôi nghèo, đông con nên bố mẹ tôi rất vất vả để nuôi chúng tôi lớn khôn. Các anh chị em của tôi đều chăm ngoan, học giỏi. Riêng tôi, tôi là người trẻ tuổi nhất nhưng lại nổi loạn nhất. Tôi thích chơi hơn là học. Tôi trốn học để đi chơi là chuyện thường. Kết quả học tập của tôi luôn rất tệ. Tôi biết bố mẹ tôi rất buồn.
Nhìn bố mẹ tôi, chắc khó nhưng đoán được tuổi của tôi. Do lam lũ, vất vả nên bố mẹ tôi già trước tuổi. Mới bốn lăm tuổi nhưng bố tôi tóc đã bạc trắng, khuôn mặt khắc khổ, trông như một ông già ngoài sáu mươi. Còn mẹ tôi, đôi mắt đầy vết chân chim, đôi bàn tay gầy guộc quanh năm tảo tần tảo tần. Mẹ tôi bán cá ở chợ, tay chân thường xuyên bị ngâm nước nên nổi những vết loang trong sáng nước. Sau mỗi buổi đi chợ, mẹ tôi về nhà vừa bôi thuốc, vừa xoa bóp. Con biết mẹ đau lắm, thương mẹ lắm nhưng con vẫn ham chơi.
Tôi nhớ, ngày đó, tôi đã thua bè bạn lúc chơi trò chơi điện tử và phải có tiền với nhau để họ phục vụ kem. Làm thế nào để thu được tiền ở đây? Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi về nhà xin tiền mẹ đóng học phí. Tôi thấy một tia lo lắng trong mắt mẹ. Mẹ bảo tôi đợi một lát rồi mẹ đi đâu đó. Lúc tôi trở về sau đó, mẹ tôi đã cho tôi tất cả số tiền tôi yêu cầu. Tôi biết mẹ tôi vừa mượn của một người trong xóm. Cầm số tiền mẹ đưa, tay tôi run lên và sống mũi cay xè. Tôi hối hận vô cùng. Tôi chỉ muốn ôm mẹ và thú nhận mọi chuyện nhưng lại ko đủ dũng cảm.
Từ hôm đó, anh chị em tôi ngạc nhiên lắm, bố mẹ tôi mừng lắm lúc thấy tôi ko đi chơi nữa. Ngoài giờ học, em ở nhà tự học. Tôi cũng tranh thủ thời kì rảnh để giúp bố mẹ việc nhà, thay vì trốn ra ngoài chơi điện tử hay đạp xe ngoài đường như trước. Có lúc tôi còn đi chợ giúp mẹ – một công việc nhưng trước đây tôi ko bao giờ đụng tới vì chê tanh, bẩn, sợ bị bè bạn trêu chọc. Do bỏ bễ việc học trong một thời kì dài nên giờ đây việc học đối với tôi ko hề dễ dàng chút nào. Tri thức của tôi thật thảm hại, thiếu sót. Thỉnh thoảng tôi cũng nản lòng vì học hành quá vất vả. Nhưng nghĩ tới bố mẹ khiến tôi quyết tâm hơn. Những buổi tối em thức khuya học bài, bố em thức cùng em, thỉnh thoảng thắp nhang muỗi; lúc đó là một câu hỏi khuyến khích; Mẹ tôi lúc một bát canh đậu, lúc một cốc sữa nóng. Tôi vẫn nhớ những ngày tôi giật thót tỉnh giấc vì tiếng gà trống gáy ngoài chuồng. Trời còn chưa sáng, tôi đã thấy dáng mẹ gầy guộc bên ánh lửa bập bùng. Tôi rón rén tới chỗ mẹ và hỏi mẹ nấu món gì để mẹ dậy sớm. Mẹ tôi bảo tôi nấu xôi cho tôi ăn để tôi đi học. Tôi xúc động ôm mẹ nhưng ko nói được lời nào.
Với sự nỗ lực của bản thân và sự động viên của bố mẹ, việc học của em ngày một tiến bộ. Tôi ko còn vất vả với những bài toán khó nữa, điểm số của tôi ngày càng cao. Tôi còn được cô giáo khen trong tiết sinh hoạt lớp – điều nhưng trước đây chưa từng có. Mỗi lần khoe những điểm mười đỏ tươi, tôi lại thấy mắt mẹ ứa nước mắt, long lanh tới lạ. Nụ cười của cô đó khiến khuôn mặt cô đó rạng rỡ hơn. Bố tôi ko nói gì, chỉ vỗ đầu tôi và gật đầu ưng ý. Tôi thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của bố dường như giãn ra. Em biết bố mẹ rất ưng ý và vui vì em ngoan hơn, học giỏi hơn.
Hôm nay, đứng trên bục nhận giải, nhìn xuống hàng ghế phụ huynh, tôi thấy bố mẹ tôi cười rạng rỡ, cười rạng rỡ, toại nguyện và hạnh phúc. Thú vui vì đứa con ngỗ ngược nay đã trở thành học trò giỏi khiến bố mẹ tôi càng thêm xót xa. Em rất vui, hạnh phúc và tự hào vì đã làm bố mẹ vui lòng.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng (5) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Kể về một việc em đã làm khiến bố mẹ rất vui lòng (5) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời