Vương Duy (701 – 761) là một trong những thi sĩ nổi tiếng đời Đường, tự là Mã Cẩn, quê ở đất Kỳ, Thái Nguyên (nay thuộc tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc). Năm 21 tuổi đỗ tiến sĩ, ra làm quan nhưng lâu nay nay ông sống ẩn dật, “mỗi lúc triều về đều thắp hương, ngồi một mình, đọc kinh Phật”. Thơ Vương Duy thuộc loại thơ thuộc lĩnh vực hội họa. Cảnh sắc tự nhiên trong thơ ông yên bình, yên ắng, giàu chất tranh, mỗi bài thơ là một bức tranh
Những điều đơn giản Đoạn thơ khá tiêu biểu cho phong cách thơ Vương Duy: cảnh tự nhiên u tịch, lời thơ giàu chất sơn, âm hưởng sôi nổi. Bài thơ vẽ nên một bức tranh tự nhiên trong sạch nhưng đượm buồn.
Người với hoa quế và đậu phộng
Có, sơn xuân ko.
(Người nhàn nhã, hoa quế rụng
Đêm yên tĩnh, thanh vắng mùa xuân)
Anh ta sống trong nhàn hạ, đó là cuộc sống của một ẩn sĩ. Hoa quế là loài hoa rất nhỏ nên hoa rụng ko gây xê dịch. Cảnh vẫn rất nhẹ nhõm và thanh cao. Một cảnh tự nhiên trữ tình, một bức tranh thuốc nước thật dễ thương. Cảnh và người giao hòa, người thư thả, cảnh thanh tao, những bông hoa nhỏ khẽ rơi càng làm tăng thêm vẻ yên ắng. Màn đêm yên tĩnh, đêm trên núi vắng vẻ vào mùa xuân càng yên tĩnh hơn. Một từ “tĩnh” và một từ “ko” vang lên làm nổi trội sự yên ắng của đêm trên núi hoang vắng. Ko gian ở đây là núi chứ ko phải “đồi”. Ngô Tất Tố dịch câu này ko sát nghĩa lắm. “Tĩnh” cũng khác với “rỗng”. Quang cảnh ở hai câu đầu có xu thế yên tĩnh và tối tăm. Một đêm mùa xuân yên tĩnh và thanh tao.
Nhưng tới hai câu tiếp theo, ko gian đột ngột thay đổi, dường như đối lập với cảnh vật ở hai câu trên.
Trăng ra khỏi núi chim,
Thời xuân trung đại.
Mặt trăng mọc làm chim núi giật thột
Thỉnh thoảng hót trong khe núi.
Đó là sự xuất hiện của âm thanh và ánh sáng. Ánh trăng xuân đã lên cao, tiếng chim núi làm giật thột. Có vẻ như cảnh vật sáng hơn và động hơn, nhưng thực ra ánh sáng và âm thanh chỉ đủ làm nổi trội sự yên ắng của màn đêm trên núi hoang vắng. Vầng trăng càng làm tăng thêm vẻ kỳ diệu, tiếng chim “thỉnh thoảng kêu trong suối” càng làm rõ thêm sự yên ắng của màn đêm. Một bức tranh thuốc nước hữu tình, trầm lắng nhưng ko quá buồn. Trăng lên và tiếng chim hót được mô tả một cách sinh động và giàu sức gợi. Thi sĩ vừa dùng ánh sáng để mô tả đêm đen, vừa dùng âm thanh để mô tả sự yên ắng. Đây cũng là một thủ pháp nghệ thuật khá thân thuộc của thơ Đường. Quang cảnh tự nhiên dường như lạc lõng, gợi lên cuộc sống yên bình, nhàn nhã ở vùng quê hoang vu. Điểm nhấn của bức tranh này là hình ảnh một người đàn ông ăn mặc như một hiệp khách muốn trốn bụi trần để tĩnh tâm.
Với Điểu Minh Sim, Vương Duy ko hổ danh là thi sĩ hàng đầu đời Đường, thơ và họa giao hòa tạo nên cái hay của bài thơ. Thơ về ruộng đất, sông nước của Vương Duy khiến người đọc cảm thu được sự thanh khiết của tâm hồn.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm tưởng bài thơ “Khe chim kêu” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm tưởng bài thơ “Khe chim kêu” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời