Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Đừng chỉ nghĩ lấy chồng là để trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội.
Nếu còn quan niệm lấy chồng là phải trả nợ thì ai dám bước vào con đường này? Nếu bạn cứ tâm niệm tìm một người để yêu thương, cùng nhau nâng đỡ, vươn lên trong cuộc sống thì mọi chuyện sẽ khác.
Bạn đang xem: Đừng chỉ nghĩ lấy chồng là để trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội
Nhân duyên vợ chồng không có đôi có cặp là sự kết hợp không hợp lý. Có đôi gặp nhau do có duyên từ kiếp trước nên cuộc sống cũng hạnh phúc, tốt đẹp. Một số khác vì ân oán từ kiếp trước gặp nhau ở kiếp này nên cuộc đời cũng gặp trắc trở, đau khổ, oán hận.
Lấy chồng là trả nợ?
90% các cuộc hôn nhân là do nhân duyên kiếp này, còn nhân duyên kiếp trước thì rất ít. Có hai trường hợp mà chúng ta có thể coi đó là nhân quả tiền kiếp:
1 – Vợ chồng mới gặp nhau lần đầu hoặc 1, 2 lần rồi thấy không thể sống thiếu nhau. Từ khi chính thức trở thành vợ chồng của nhau cho đến khi qua đời, họ chung thủy một vợ một chồng, yếu tố hạnh phúc chiếm đa số trong gia đình họ và yếu tố bất hòa hầu như không có. Nếu vậy, nó gần như không đáng kể.
Đó là kết quả của một cuộc sống hạnh phúc mà hai người đã cam kết trước đó sẽ gặp nhau ở kiếp sau. Cho nên kiếp này mới gặp lần đầu tiên, trong tiềm thức của họ cảm thấy tần suất của người bạn đời kiếp trước rất quen thuộc, họ đã chọn đúng người chứ không phải ai khác.
Trong Kinh Jakata nói về tiền kiếp của Đức Phật, có đoạn Ngài nói: “Công chúa Yasakaya và ta (tức Thái tử Tất Đạt Đa) không phải chỉ là vợ chồng trong kiếp này. Tâm tương hợp mà trong nhiều kiếp trước. cuộc sống, họ là vợ chồng.” Đó là một sử liệu rất quý giá, cho thấy đạo Phật coi hôn nhân là kiếp trước, con người chung thủy, hạnh phúc với nhau nên kiếp này không muốn mất nhau nên muốn ở bên nhau. tiếp tục gặp nhau.
2 – Đó là những oán hận. Và tình huống này rất hiếm. 100 trường hợp, có khi không 1 trường hợp. Khi gặp nhau, họ yêu nhau nhưng khi sống với nhau một thời gian, họ trở thành kẻ thù của nhau để hành hạ và trừng phạt nhau. Đây không phải là quan điểm của Phật giáo mà là quan điểm của Nho giáo trong dân gian.
Nhưng xét về nhân quả, đây là do người vợ nợ chồng kiếp này kiếp trước. Nhưng nếu cứ cho rằng vợ (chồng) nào cũng coi chồng (vợ) mình là bất công thì hạnh phúc không thể xây dựng được. Vì vậy, đạo Phật coi vợ chồng không phải là duyên nợ oan ức, mà là nhân duyên, phần nhiều là ở kiếp này. Bất cứ điều gì bạn chọn một đối tượng, nó sẽ không còn là nguyên nhân gây ra sự cố.
Người trọng hình thức chọn vợ, người chọn chồng trọng sắc đẹp, khi sắc đẹp không còn thì tình yêu cũng cất cánh. Người chọn vợ chọn chồng xuề xòa, đến khi nghèo thì hết tình.
Vì vậy, tóm lại, theo đạo Phật, không nên coi hôn nhân là trả nợ, vì con nợ không bao giờ hạnh phúc, không thể hạnh phúc. Như vậy, để nhân duyên vợ chồng được tốt đẹp, theo nhà Phật, chúng ta phải đánh giá về tín ngưỡng tôn giáo, đời sống đạo đức, tri thức và lòng độ lượng của người mà mình sẽ gắn bó cả đời.
Nhưng đừng oán nhau vì số phận. Ví dụ, một người phụ nữ từ khi kết hôn với một người đàn ông, sẽ giao cả thân thể của mình cho người đàn ông này. Sau khi kết hôn, họ luôn yêu thương gia đình, chăm sóc chồng con hết mực. Nhưng cũng có người cả đời không nhận được một lời động viên từ chồng. Thậm chí có người còn bị chồng phớt lờ. Thế là họ oán hận, than vãn, oán trách chồng.
Nhưng con người cũng có thể sửa đổi, nên Đức Phật khuyên con người phải sám hối, sám hối, sửa mình. Chỉ cần người vợ cố gắng bỏ tính hiếu thắng, kiềm chế tính kiêu ngạo, mọi việc phải nhẫn nhịn, không gây gổ với chồng thì mâu thuẫn sẽ tự nhiên giảm đi. Vì vậy, hãy nghiên cứu những lời Phật dạy về tình yêu để giúp bạn tìm được tình yêu đích thực.
Nếu bạn coi hôn nhân là sự trả nợ, bạn sẽ không có động lực để duy trì gia đình. Hãy luôn cố gắng làm tốt bổn phận của mình, thấu hiểu cha mẹ của nhau, hòa thuận với anh chị em, khoan dung với mọi người, chỉ để ý đến việc bản thân trở thành người tốt như thế nào, không so đo suy nghĩ của người khác. có lợi cho mình hay không, nếu mình làm được thì chắc chắn tình cảm vợ chồng người cho sẽ được cải thiện.
Đừng cố truy cứu nhân duyên kiếp trước, dù rõ ràng cặn kẽ, thì có ích gì? Một người có thể kiên trì làm theo, nhất định sẽ có kết quả tốt. Nếu không có kết quả tốt, nhất định là do không thực sự kiên trì.
Vì vậy, trong gia đình, vợ chồng không nên đổ lỗi cho nhau vì như vậy nợ kiếp trước chưa giải quyết xong lại làm tăng nợ kiếp này, tức là “nghiệp cũ chưa hết”. , và nghiệp chướng mới được thêm vào.” Hãy đối xử tử tế với nhau để giải quyết món nợ kiếp trước.
Đức Phật có câu: “Tất cả chúng sinh đều bình đẳng”. Chồng hay vợ không phải là tài sản riêng của họ, chẳng qua là kiếp trước ta có một phần nhân duyên, kiếp này đến là hết đoạn nhân duyên đó.
Nghèo đói không hẳn là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc sống bất hạnh bởi hàng ngàn năm trước con người vẫn có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà không cần đến của cải vật chất như ngày nay. Vợ chồng phải luôn tôn trọng nhau, phải biết chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống hàng ngày. Tôn trọng và thấu hiểu là hai điều quan trọng nhất trong cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Khái niệm một vợ một chồng trong Phật giáo |
Mặc dù kinh điển Phật giáo không đề cập đến chế độ một vợ một chồng hay chế độ đa thê, nhưng Phật tử tại gia được khuyên nên giới hạn bản thân trong chế độ một vợ một chồng. Đức Phật không đặt ra những quy tắc cho cuộc sống hôn nhân nhưng đưa ra những lời khuyên cần thiết để dạy người Phật tử tại gia cách sống một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Có nhiều tài liệu tham khảo trong những lời dạy của ông rằng một người nên tuân thủ chế độ một vợ một chồng một cách khôn ngoan và khéo léo, không ham muốn và bỏ vợ theo người phụ nữ khác.
Đức Phật nhận ra rằng một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự suy đồi của một người đàn ông là sự dính líu của anh ta với những người phụ nữ khác. (Kinh Ba La Mật)
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp phải phát triển và phát triển dần dần trên cơ sở thấu hiểu, không dựa trên sự ép buộc và ép buộc, xuất phát từ sự chung thủy và thành thật với nhau chứ không chỉ dựa trên dục vọng. Định chế hôn nhân cung cấp một nền tảng tốt cho sự phát triển văn hóa, một sự hội nhập vui vẻ của hai cá nhân để được nuôi dưỡng và giải thoát khỏi sự cô đơn buồn tẻ, nghèo đói và sợ hãi. .
Trong hôn nhân, mỗi bên phát triển vai trò bổ sung cho nhau, xây dựng sức mạnh đạo đức và lòng can đảm, mỗi bên thể hiện vai trò hỗ trợ, công nhận và đánh giá cao kỹ năng của bên kia. Đừng mang quan niệm trọng nam khinh nữ, trọng nam khinh nữ. Mỗi bên đều có đi có lại, kết bạn dựa trên sự bình đẳng, thể hiện sự lịch sự, hào phóng, yên tĩnh và nhiệt tình với nhau.
Tình dục trước hôn nhân
Thời Đức Phật không nói gì đến tình dục trước hôn nhân, cũng không có luật nào cấm những việc như vậy đối với người tại gia.
Chúng ta có thể suy luận rằng nếu cả hai bên đã đến tuổi trưởng thành và đồng ý với điều này, thì họ hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình, miễn là hành động của họ không gây hại cho người khác. . Tuy nhiên, làm như vậy bị nghiêm cấm nếu một trong hai người là trẻ vị thành niên (vẫn còn dưới sự kiểm soát của cha mẹ) và nếu điều đó khiến cha mẹ và các thành viên trong gia đình của đứa trẻ buồn.
Tình yêu vợ chồng tất nhiên là một yếu tố quan trọng để tạo nên một gia đình và xã hội. Tuy nhiên, mọi người có xu hướng trở nên quá gắn bó với tình yêu như vậy và trở nên ích kỷ trong tình yêu.
Họ có thể không biết tình thương bao la hơn mà họ nên dành cho tất cả chúng sinh.” Mặc dù theo luật Phật giáo, tăng ni phải sống đời sống độc thân. Họ có thể đã kết hôn trước khi xuất gia; tuy nhiên, sau khi xuất gia họ phải từ bỏ cuộc sống thế tục
Hôn nhân là quy ước của xã hội, là định chế do con người lập ra vì mục đích bình yên và hạnh phúc của con người, để phân biệt xã hội loài người với đời sống động vật và để duy trì sự tàn tật và hạnh phúc. hòa hợp trong quá trình sinh sản.
Ly hôn
Phật giáo không cấm ly dị như Thiên chúa giáo. Hôn nhân trong Thiên chúa giáo được gọi là một vợ một chồng, tức là trong đời người chỉ được kết hôn một lần, ai ly hôn mà tái hôn lần thứ hai thì bị coi là phạm giới và không được Hội thánh Chúa cho phép. được Vatican La Mã công nhận.
Nếu người phối ngẫu chết, tái hôn cũng được coi là không phù hợp và không được phép. Và Phật giáo cho phép chúng ta được tự do ly dị và tái hôn, bởi vì hôn nhân đó tuy hợp pháp nhưng chúng ta phải chung thủy một vợ một chồng. Đó là sự khác biệt trong quan hệ hôn nhân.
Ly dị hay ly dị không bị cấm đoán theo quan điểm Phật giáo mặc dù luật tất yếu chắc chắn không thể phát sinh nếu các mệnh lệnh (giới luật) của Đức Phật được tuân thủ nghiêm ngặt. Đàn ông và phụ nữ phải có quyền tự do chia tay nếu họ thực sự không thể hòa hợp.
Chia tay là sự lựa chọn thích hợp nhất để tránh cảnh đau khổ mà cuộc sống gia đình phải trải qua trong thời gian dài. Đức Phật còn đi xa hơn nữa khi khuyên người già không nên lấy vợ trẻ vì già trẻ không thể tương hợp, sẽ sinh ra những rắc rối, bất hòa và suy sụp không cần thiết (Kinh Parabhava).
Hết duyên phận rồi, tất sẽ chia lìa. Đừng trách chồng hay vợ mà hãy trả giá, nỗ lực nhiều hơn, âm thầm giúp đỡ đối phương nhiều hơn ngay từ bây giờ, nhất định bạn sẽ nhận được trái ngọt. Phàn nàn về người khác chỉ là tự hại mình.
Sống một mình có ổn không?
Lời Phật dạy về hạnh phúc hôn nhân: Đến với nhau là duyên, hôn nhân được xem là chuyện cá nhân, riêng tư, không phải trách nhiệm của tôn giáo. Không có luật lệ nào trong đạo Phật bắt buộc một người phải kết hôn, hoặc phải sống độc thân hoặc phải sống một cuộc đời hoàn toàn trong sạch.
Độc thân là sự kiềm chế các dục lạc. Có người chỉ trích Phật giáo rằng: Phật pháp đi ngược lại với tự nhiên và họ coi đời sống tình dục là tự nhiên và cần thiết.
Phật giáo không chống lại tình dục. Đức Phật giới thiệu đời sống độc thân vì tình dục và hôn nhân không đưa đến sự bình an và thanh tịnh tối cao của tâm hồn.
Xuất gia là tuyệt đối cần thiết cho người muốn đạt được mức độ cao nhất của sự phát triển tinh thần và đạo đức. Nhưng việc xuất gia này phải tự nguyện chứ không bắt buộc. Sự từ bỏ phải xuất phát từ sự hiểu biết thấu đáo về bản chất con người – bản chất bất toại nguyện của các cảm giác.
Những người Phật tử đã từ bỏ cuộc sống thế gian nguyện giữ giới này vì họ nhận thức rõ ràng về những dính mắc và rắc rối trong cuộc sống của một người có gia đình. Cuộc sống hôn nhân có thể ảnh hưởng hoặc làm giảm sự phát triển tâm linh khi ham muốn tình dục và sự ràng buộc tràn ngập tâm trí và những cám dỗ che mờ sự bình yên và thanh tịnh của tâm hồn.
thông minh thông minh
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ” state=”close”]
Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ
Hình Ảnh về: Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ
Video về: Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ
Wiki về Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ
Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ -
Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Đừng chỉ nghĩ lấy chồng là để trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội.
Nếu còn quan niệm lấy chồng là phải trả nợ thì ai dám bước vào con đường này? Nếu bạn cứ tâm niệm tìm một người để yêu thương, cùng nhau nâng đỡ, vươn lên trong cuộc sống thì mọi chuyện sẽ khác.
Bạn đang xem: Đừng chỉ nghĩ lấy chồng là để trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội
Nhân duyên vợ chồng không có đôi có cặp là sự kết hợp không hợp lý. Có đôi gặp nhau do có duyên từ kiếp trước nên cuộc sống cũng hạnh phúc, tốt đẹp. Một số khác vì ân oán từ kiếp trước gặp nhau ở kiếp này nên cuộc đời cũng gặp trắc trở, đau khổ, oán hận.
Lấy chồng là trả nợ?
90% các cuộc hôn nhân là do nhân duyên kiếp này, còn nhân duyên kiếp trước thì rất ít. Có hai trường hợp mà chúng ta có thể coi đó là nhân quả tiền kiếp:
1 – Vợ chồng mới gặp nhau lần đầu hoặc 1, 2 lần rồi thấy không thể sống thiếu nhau. Từ khi chính thức trở thành vợ chồng của nhau cho đến khi qua đời, họ chung thủy một vợ một chồng, yếu tố hạnh phúc chiếm đa số trong gia đình họ và yếu tố bất hòa hầu như không có. Nếu vậy, nó gần như không đáng kể.
Đó là kết quả của một cuộc sống hạnh phúc mà hai người đã cam kết trước đó sẽ gặp nhau ở kiếp sau. Cho nên kiếp này mới gặp lần đầu tiên, trong tiềm thức của họ cảm thấy tần suất của người bạn đời kiếp trước rất quen thuộc, họ đã chọn đúng người chứ không phải ai khác.
Trong Kinh Jakata nói về tiền kiếp của Đức Phật, có đoạn Ngài nói: “Công chúa Yasakaya và ta (tức Thái tử Tất Đạt Đa) không phải chỉ là vợ chồng trong kiếp này. Tâm tương hợp mà trong nhiều kiếp trước. cuộc sống, họ là vợ chồng." Đó là một sử liệu rất quý giá, cho thấy đạo Phật coi hôn nhân là kiếp trước, con người chung thủy, hạnh phúc với nhau nên kiếp này không muốn mất nhau nên muốn ở bên nhau. tiếp tục gặp nhau.
2 – Đó là những oán hận. Và tình huống này rất hiếm. 100 trường hợp, có khi không 1 trường hợp. Khi gặp nhau, họ yêu nhau nhưng khi sống với nhau một thời gian, họ trở thành kẻ thù của nhau để hành hạ và trừng phạt nhau. Đây không phải là quan điểm của Phật giáo mà là quan điểm của Nho giáo trong dân gian.
Nhưng xét về nhân quả, đây là do người vợ nợ chồng kiếp này kiếp trước. Nhưng nếu cứ cho rằng vợ (chồng) nào cũng coi chồng (vợ) mình là bất công thì hạnh phúc không thể xây dựng được. Vì vậy, đạo Phật coi vợ chồng không phải là duyên nợ oan ức, mà là nhân duyên, phần nhiều là ở kiếp này. Bất cứ điều gì bạn chọn một đối tượng, nó sẽ không còn là nguyên nhân gây ra sự cố.
Người trọng hình thức chọn vợ, người chọn chồng trọng sắc đẹp, khi sắc đẹp không còn thì tình yêu cũng cất cánh. Người chọn vợ chọn chồng xuề xòa, đến khi nghèo thì hết tình.
Vì vậy, tóm lại, theo đạo Phật, không nên coi hôn nhân là trả nợ, vì con nợ không bao giờ hạnh phúc, không thể hạnh phúc. Như vậy, để nhân duyên vợ chồng được tốt đẹp, theo nhà Phật, chúng ta phải đánh giá về tín ngưỡng tôn giáo, đời sống đạo đức, tri thức và lòng độ lượng của người mà mình sẽ gắn bó cả đời.
Nhưng đừng oán nhau vì số phận. Ví dụ, một người phụ nữ từ khi kết hôn với một người đàn ông, sẽ giao cả thân thể của mình cho người đàn ông này. Sau khi kết hôn, họ luôn yêu thương gia đình, chăm sóc chồng con hết mực. Nhưng cũng có người cả đời không nhận được một lời động viên từ chồng. Thậm chí có người còn bị chồng phớt lờ. Thế là họ oán hận, than vãn, oán trách chồng.
Nhưng con người cũng có thể sửa đổi, nên Đức Phật khuyên con người phải sám hối, sám hối, sửa mình. Chỉ cần người vợ cố gắng bỏ tính hiếu thắng, kiềm chế tính kiêu ngạo, mọi việc phải nhẫn nhịn, không gây gổ với chồng thì mâu thuẫn sẽ tự nhiên giảm đi. Vì vậy, hãy nghiên cứu những lời Phật dạy về tình yêu để giúp bạn tìm được tình yêu đích thực.
Nếu bạn coi hôn nhân là sự trả nợ, bạn sẽ không có động lực để duy trì gia đình. Hãy luôn cố gắng làm tốt bổn phận của mình, thấu hiểu cha mẹ của nhau, hòa thuận với anh chị em, khoan dung với mọi người, chỉ để ý đến việc bản thân trở thành người tốt như thế nào, không so đo suy nghĩ của người khác. có lợi cho mình hay không, nếu mình làm được thì chắc chắn tình cảm vợ chồng người cho sẽ được cải thiện.
Đừng cố truy cứu nhân duyên kiếp trước, dù rõ ràng cặn kẽ, thì có ích gì? Một người có thể kiên trì làm theo, nhất định sẽ có kết quả tốt. Nếu không có kết quả tốt, nhất định là do không thực sự kiên trì.
Vì vậy, trong gia đình, vợ chồng không nên đổ lỗi cho nhau vì như vậy nợ kiếp trước chưa giải quyết xong lại làm tăng nợ kiếp này, tức là “nghiệp cũ chưa hết”. , và nghiệp chướng mới được thêm vào." Hãy đối xử tử tế với nhau để giải quyết món nợ kiếp trước.
Đức Phật có câu: “Tất cả chúng sinh đều bình đẳng”. Chồng hay vợ không phải là tài sản riêng của họ, chẳng qua là kiếp trước ta có một phần nhân duyên, kiếp này đến là hết đoạn nhân duyên đó.
Nghèo đói không hẳn là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc sống bất hạnh bởi hàng ngàn năm trước con người vẫn có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà không cần đến của cải vật chất như ngày nay. Vợ chồng phải luôn tôn trọng nhau, phải biết chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống hàng ngày. Tôn trọng và thấu hiểu là hai điều quan trọng nhất trong cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Khái niệm một vợ một chồng trong Phật giáo |
Mặc dù kinh điển Phật giáo không đề cập đến chế độ một vợ một chồng hay chế độ đa thê, nhưng Phật tử tại gia được khuyên nên giới hạn bản thân trong chế độ một vợ một chồng. Đức Phật không đặt ra những quy tắc cho cuộc sống hôn nhân nhưng đưa ra những lời khuyên cần thiết để dạy người Phật tử tại gia cách sống một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Có nhiều tài liệu tham khảo trong những lời dạy của ông rằng một người nên tuân thủ chế độ một vợ một chồng một cách khôn ngoan và khéo léo, không ham muốn và bỏ vợ theo người phụ nữ khác.
Đức Phật nhận ra rằng một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự suy đồi của một người đàn ông là sự dính líu của anh ta với những người phụ nữ khác. (Kinh Ba La Mật)
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp phải phát triển và phát triển dần dần trên cơ sở thấu hiểu, không dựa trên sự ép buộc và ép buộc, xuất phát từ sự chung thủy và thành thật với nhau chứ không chỉ dựa trên dục vọng. Định chế hôn nhân cung cấp một nền tảng tốt cho sự phát triển văn hóa, một sự hội nhập vui vẻ của hai cá nhân để được nuôi dưỡng và giải thoát khỏi sự cô đơn buồn tẻ, nghèo đói và sợ hãi. .
Trong hôn nhân, mỗi bên phát triển vai trò bổ sung cho nhau, xây dựng sức mạnh đạo đức và lòng can đảm, mỗi bên thể hiện vai trò hỗ trợ, công nhận và đánh giá cao kỹ năng của bên kia. Đừng mang quan niệm trọng nam khinh nữ, trọng nam khinh nữ. Mỗi bên đều có đi có lại, kết bạn dựa trên sự bình đẳng, thể hiện sự lịch sự, hào phóng, yên tĩnh và nhiệt tình với nhau.
Tình dục trước hôn nhân
Thời Đức Phật không nói gì đến tình dục trước hôn nhân, cũng không có luật nào cấm những việc như vậy đối với người tại gia.
Chúng ta có thể suy luận rằng nếu cả hai bên đã đến tuổi trưởng thành và đồng ý với điều này, thì họ hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình, miễn là hành động của họ không gây hại cho người khác. . Tuy nhiên, làm như vậy bị nghiêm cấm nếu một trong hai người là trẻ vị thành niên (vẫn còn dưới sự kiểm soát của cha mẹ) và nếu điều đó khiến cha mẹ và các thành viên trong gia đình của đứa trẻ buồn.
Tình yêu vợ chồng tất nhiên là một yếu tố quan trọng để tạo nên một gia đình và xã hội. Tuy nhiên, mọi người có xu hướng trở nên quá gắn bó với tình yêu như vậy và trở nên ích kỷ trong tình yêu.
Họ có thể không biết tình thương bao la hơn mà họ nên dành cho tất cả chúng sinh.” Mặc dù theo luật Phật giáo, tăng ni phải sống đời sống độc thân. Họ có thể đã kết hôn trước khi xuất gia; tuy nhiên, sau khi xuất gia họ phải từ bỏ cuộc sống thế tục
Hôn nhân là quy ước của xã hội, là định chế do con người lập ra vì mục đích bình yên và hạnh phúc của con người, để phân biệt xã hội loài người với đời sống động vật và để duy trì sự tàn tật và hạnh phúc. hòa hợp trong quá trình sinh sản.
Ly hôn
Phật giáo không cấm ly dị như Thiên chúa giáo. Hôn nhân trong Thiên chúa giáo được gọi là một vợ một chồng, tức là trong đời người chỉ được kết hôn một lần, ai ly hôn mà tái hôn lần thứ hai thì bị coi là phạm giới và không được Hội thánh Chúa cho phép. được Vatican La Mã công nhận.
Nếu người phối ngẫu chết, tái hôn cũng được coi là không phù hợp và không được phép. Và Phật giáo cho phép chúng ta được tự do ly dị và tái hôn, bởi vì hôn nhân đó tuy hợp pháp nhưng chúng ta phải chung thủy một vợ một chồng. Đó là sự khác biệt trong quan hệ hôn nhân.
Ly dị hay ly dị không bị cấm đoán theo quan điểm Phật giáo mặc dù luật tất yếu chắc chắn không thể phát sinh nếu các mệnh lệnh (giới luật) của Đức Phật được tuân thủ nghiêm ngặt. Đàn ông và phụ nữ phải có quyền tự do chia tay nếu họ thực sự không thể hòa hợp.
Chia tay là sự lựa chọn thích hợp nhất để tránh cảnh đau khổ mà cuộc sống gia đình phải trải qua trong thời gian dài. Đức Phật còn đi xa hơn nữa khi khuyên người già không nên lấy vợ trẻ vì già trẻ không thể tương hợp, sẽ sinh ra những rắc rối, bất hòa và suy sụp không cần thiết (Kinh Parabhava).
Hết duyên phận rồi, tất sẽ chia lìa. Đừng trách chồng hay vợ mà hãy trả giá, nỗ lực nhiều hơn, âm thầm giúp đỡ đối phương nhiều hơn ngay từ bây giờ, nhất định bạn sẽ nhận được trái ngọt. Phàn nàn về người khác chỉ là tự hại mình.
Sống một mình có ổn không?
Lời Phật dạy về hạnh phúc hôn nhân: Đến với nhau là duyên, hôn nhân được xem là chuyện cá nhân, riêng tư, không phải trách nhiệm của tôn giáo. Không có luật lệ nào trong đạo Phật bắt buộc một người phải kết hôn, hoặc phải sống độc thân hoặc phải sống một cuộc đời hoàn toàn trong sạch.
Độc thân là sự kiềm chế các dục lạc. Có người chỉ trích Phật giáo rằng: Phật pháp đi ngược lại với tự nhiên và họ coi đời sống tình dục là tự nhiên và cần thiết.
Phật giáo không chống lại tình dục. Đức Phật giới thiệu đời sống độc thân vì tình dục và hôn nhân không đưa đến sự bình an và thanh tịnh tối cao của tâm hồn.
Xuất gia là tuyệt đối cần thiết cho người muốn đạt được mức độ cao nhất của sự phát triển tinh thần và đạo đức. Nhưng việc xuất gia này phải tự nguyện chứ không bắt buộc. Sự từ bỏ phải xuất phát từ sự hiểu biết thấu đáo về bản chất con người – bản chất bất toại nguyện của các cảm giác.
Những người Phật tử đã từ bỏ cuộc sống thế gian nguyện giữ giới này vì họ nhận thức rõ ràng về những dính mắc và rắc rối trong cuộc sống của một người có gia đình. Cuộc sống hôn nhân có thể ảnh hưởng hoặc làm giảm sự phát triển tâm linh khi ham muốn tình dục và sự ràng buộc tràn ngập tâm trí và những cám dỗ che mờ sự bình yên và thanh tịnh của tâm hồn.
thông minh thông minh
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align:justify”>Lấy chồng là trả nợ?
90% các cuộc hôn nhân là do nhân duyên kiếp này, còn nhân duyên kiếp trước thì rất ít. Có hai trường hợp mà chúng ta có thể coi đó là nhân quả tiền kiếp:
1 – Vợ chồng mới gặp nhau lần đầu hoặc 1, 2 lần rồi thấy không thể sống thiếu nhau. Từ khi chính thức trở thành vợ chồng của nhau cho đến khi qua đời, họ chung thủy một vợ một chồng, yếu tố hạnh phúc chiếm đa số trong gia đình họ và yếu tố bất hòa hầu như không có. Nếu vậy, nó gần như không đáng kể.
Đó là kết quả của một cuộc sống hạnh phúc mà hai người đã cam kết trước đó sẽ gặp nhau ở kiếp sau. Cho nên kiếp này mới gặp lần đầu tiên, trong tiềm thức của họ cảm thấy tần suất của người bạn đời kiếp trước rất quen thuộc, họ đã chọn đúng người chứ không phải ai khác.
Trong Kinh Jakata nói về tiền kiếp của Đức Phật, có đoạn Ngài nói: “Công chúa Yasakaya và ta (tức Thái tử Tất Đạt Đa) không phải chỉ là vợ chồng trong kiếp này. Tâm tương hợp mà trong nhiều kiếp trước. cuộc sống, họ là vợ chồng.” Đó là một sử liệu rất quý giá, cho thấy đạo Phật coi hôn nhân là kiếp trước, con người chung thủy, hạnh phúc với nhau nên kiếp này không muốn mất nhau nên muốn ở bên nhau. tiếp tục gặp nhau.
2 – Đó là những oán hận. Và tình huống này rất hiếm. 100 trường hợp, có khi không 1 trường hợp. Khi gặp nhau, họ yêu nhau nhưng khi sống với nhau một thời gian, họ trở thành kẻ thù của nhau để hành hạ và trừng phạt nhau. Đây không phải là quan điểm của Phật giáo mà là quan điểm của Nho giáo trong dân gian.
Nhưng xét về nhân quả, đây là do người vợ nợ chồng kiếp này kiếp trước. Nhưng nếu cứ cho rằng vợ (chồng) nào cũng coi chồng (vợ) mình là bất công thì hạnh phúc không thể xây dựng được. Vì vậy, đạo Phật coi vợ chồng không phải là duyên nợ oan ức, mà là nhân duyên, phần nhiều là ở kiếp này. Bất cứ điều gì bạn chọn một đối tượng, nó sẽ không còn là nguyên nhân gây ra sự cố.
Người trọng hình thức chọn vợ, người chọn chồng trọng sắc đẹp, khi sắc đẹp không còn thì tình yêu cũng cất cánh. Người chọn vợ chọn chồng xuề xòa, đến khi nghèo thì hết tình.
Vì vậy, tóm lại, theo đạo Phật, không nên coi hôn nhân là trả nợ, vì con nợ không bao giờ hạnh phúc, không thể hạnh phúc. Như vậy, để nhân duyên vợ chồng được tốt đẹp, theo nhà Phật, chúng ta phải đánh giá về tín ngưỡng tôn giáo, đời sống đạo đức, tri thức và lòng độ lượng của người mà mình sẽ gắn bó cả đời.
Nhưng đừng oán nhau vì số phận. Ví dụ, một người phụ nữ từ khi kết hôn với một người đàn ông, sẽ giao cả thân thể của mình cho người đàn ông này. Sau khi kết hôn, họ luôn yêu thương gia đình, chăm sóc chồng con hết mực. Nhưng cũng có người cả đời không nhận được một lời động viên từ chồng. Thậm chí có người còn bị chồng phớt lờ. Thế là họ oán hận, than vãn, oán trách chồng.
Nhưng con người cũng có thể sửa đổi, nên Đức Phật khuyên con người phải sám hối, sám hối, sửa mình. Chỉ cần người vợ cố gắng bỏ tính hiếu thắng, kiềm chế tính kiêu ngạo, mọi việc phải nhẫn nhịn, không gây gổ với chồng thì mâu thuẫn sẽ tự nhiên giảm đi. Vì vậy, hãy nghiên cứu những lời Phật dạy về tình yêu để giúp bạn tìm được tình yêu đích thực.
Nếu bạn coi hôn nhân là sự trả nợ, bạn sẽ không có động lực để duy trì gia đình. Hãy luôn cố gắng làm tốt bổn phận của mình, thấu hiểu cha mẹ của nhau, hòa thuận với anh chị em, khoan dung với mọi người, chỉ để ý đến việc bản thân trở thành người tốt như thế nào, không so đo suy nghĩ của người khác. có lợi cho mình hay không, nếu mình làm được thì chắc chắn tình cảm vợ chồng người cho sẽ được cải thiện.
Đừng cố truy cứu nhân duyên kiếp trước, dù rõ ràng cặn kẽ, thì có ích gì? Một người có thể kiên trì làm theo, nhất định sẽ có kết quả tốt. Nếu không có kết quả tốt, nhất định là do không thực sự kiên trì.
Vì vậy, trong gia đình, vợ chồng không nên đổ lỗi cho nhau vì như vậy nợ kiếp trước chưa giải quyết xong lại làm tăng nợ kiếp này, tức là “nghiệp cũ chưa hết”. , và nghiệp chướng mới được thêm vào.” Hãy đối xử tử tế với nhau để giải quyết món nợ kiếp trước.
Đức Phật có câu: “Tất cả chúng sinh đều bình đẳng”. Chồng hay vợ không phải là tài sản riêng của họ, chẳng qua là kiếp trước ta có một phần nhân duyên, kiếp này đến là hết đoạn nhân duyên đó.
Nghèo đói không hẳn là nguyên nhân chính dẫn đến cuộc sống bất hạnh bởi hàng ngàn năm trước con người vẫn có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mà không cần đến của cải vật chất như ngày nay. Vợ chồng phải luôn tôn trọng nhau, phải biết chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống hàng ngày. Tôn trọng và thấu hiểu là hai điều quan trọng nhất trong cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Khái niệm một vợ một chồng trong Phật giáo |
Mặc dù kinh điển Phật giáo không đề cập đến chế độ một vợ một chồng hay chế độ đa thê, nhưng Phật tử tại gia được khuyên nên giới hạn bản thân trong chế độ một vợ một chồng. Đức Phật không đặt ra những quy tắc cho cuộc sống hôn nhân nhưng đưa ra những lời khuyên cần thiết để dạy người Phật tử tại gia cách sống một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Có nhiều tài liệu tham khảo trong những lời dạy của ông rằng một người nên tuân thủ chế độ một vợ một chồng một cách khôn ngoan và khéo léo, không ham muốn và bỏ vợ theo người phụ nữ khác.
Đức Phật nhận ra rằng một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự suy đồi của một người đàn ông là sự dính líu của anh ta với những người phụ nữ khác. (Kinh Ba La Mật)
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp phải phát triển và phát triển dần dần trên cơ sở thấu hiểu, không dựa trên sự ép buộc và ép buộc, xuất phát từ sự chung thủy và thành thật với nhau chứ không chỉ dựa trên dục vọng. Định chế hôn nhân cung cấp một nền tảng tốt cho sự phát triển văn hóa, một sự hội nhập vui vẻ của hai cá nhân để được nuôi dưỡng và giải thoát khỏi sự cô đơn buồn tẻ, nghèo đói và sợ hãi. .
Trong hôn nhân, mỗi bên phát triển vai trò bổ sung cho nhau, xây dựng sức mạnh đạo đức và lòng can đảm, mỗi bên thể hiện vai trò hỗ trợ, công nhận và đánh giá cao kỹ năng của bên kia. Đừng mang quan niệm trọng nam khinh nữ, trọng nam khinh nữ. Mỗi bên đều có đi có lại, kết bạn dựa trên sự bình đẳng, thể hiện sự lịch sự, hào phóng, yên tĩnh và nhiệt tình với nhau.
Tình dục trước hôn nhân
Thời Đức Phật không nói gì đến tình dục trước hôn nhân, cũng không có luật nào cấm những việc như vậy đối với người tại gia.
Chúng ta có thể suy luận rằng nếu cả hai bên đã đến tuổi trưởng thành và đồng ý với điều này, thì họ hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình, miễn là hành động của họ không gây hại cho người khác. . Tuy nhiên, làm như vậy bị nghiêm cấm nếu một trong hai người là trẻ vị thành niên (vẫn còn dưới sự kiểm soát của cha mẹ) và nếu điều đó khiến cha mẹ và các thành viên trong gia đình của đứa trẻ buồn.
Tình yêu vợ chồng tất nhiên là một yếu tố quan trọng để tạo nên một gia đình và xã hội. Tuy nhiên, mọi người có xu hướng trở nên quá gắn bó với tình yêu như vậy và trở nên ích kỷ trong tình yêu.
Họ có thể không biết tình thương bao la hơn mà họ nên dành cho tất cả chúng sinh.” Mặc dù theo luật Phật giáo, tăng ni phải sống đời sống độc thân. Họ có thể đã kết hôn trước khi xuất gia; tuy nhiên, sau khi xuất gia họ phải từ bỏ cuộc sống thế tục
Hôn nhân là quy ước của xã hội, là định chế do con người lập ra vì mục đích bình yên và hạnh phúc của con người, để phân biệt xã hội loài người với đời sống động vật và để duy trì sự tàn tật và hạnh phúc. hòa hợp trong quá trình sinh sản.
Ly hôn
Phật giáo không cấm ly dị như Thiên chúa giáo. Hôn nhân trong Thiên chúa giáo được gọi là một vợ một chồng, tức là trong đời người chỉ được kết hôn một lần, ai ly hôn mà tái hôn lần thứ hai thì bị coi là phạm giới và không được Hội thánh Chúa cho phép. được Vatican La Mã công nhận.
Nếu người phối ngẫu chết, tái hôn cũng được coi là không phù hợp và không được phép. Và Phật giáo cho phép chúng ta được tự do ly dị và tái hôn, bởi vì hôn nhân đó tuy hợp pháp nhưng chúng ta phải chung thủy một vợ một chồng. Đó là sự khác biệt trong quan hệ hôn nhân.
Ly dị hay ly dị không bị cấm đoán theo quan điểm Phật giáo mặc dù luật tất yếu chắc chắn không thể phát sinh nếu các mệnh lệnh (giới luật) của Đức Phật được tuân thủ nghiêm ngặt. Đàn ông và phụ nữ phải có quyền tự do chia tay nếu họ thực sự không thể hòa hợp.
Chia tay là sự lựa chọn thích hợp nhất để tránh cảnh đau khổ mà cuộc sống gia đình phải trải qua trong thời gian dài. Đức Phật còn đi xa hơn nữa khi khuyên người già không nên lấy vợ trẻ vì già trẻ không thể tương hợp, sẽ sinh ra những rắc rối, bất hòa và suy sụp không cần thiết (Kinh Parabhava).
Hết duyên phận rồi, tất sẽ chia lìa. Đừng trách chồng hay vợ mà hãy trả giá, nỗ lực nhiều hơn, âm thầm giúp đỡ đối phương nhiều hơn ngay từ bây giờ, nhất định bạn sẽ nhận được trái ngọt. Phàn nàn về người khác chỉ là tự hại mình.
Sống một mình có ổn không?
Lời Phật dạy về hạnh phúc hôn nhân: Đến với nhau là duyên, hôn nhân được xem là chuyện cá nhân, riêng tư, không phải trách nhiệm của tôn giáo. Không có luật lệ nào trong đạo Phật bắt buộc một người phải kết hôn, hoặc phải sống độc thân hoặc phải sống một cuộc đời hoàn toàn trong sạch.
Độc thân là sự kiềm chế các dục lạc. Có người chỉ trích Phật giáo rằng: Phật pháp đi ngược lại với tự nhiên và họ coi đời sống tình dục là tự nhiên và cần thiết.
Phật giáo không chống lại tình dục. Đức Phật giới thiệu đời sống độc thân vì tình dục và hôn nhân không đưa đến sự bình an và thanh tịnh tối cao của tâm hồn.
Xuất gia là tuyệt đối cần thiết cho người muốn đạt được mức độ cao nhất của sự phát triển tinh thần và đạo đức. Nhưng việc xuất gia này phải tự nguyện chứ không bắt buộc. Sự từ bỏ phải xuất phát từ sự hiểu biết thấu đáo về bản chất con người – bản chất bất toại nguyện của các cảm giác.
Những người Phật tử đã từ bỏ cuộc sống thế gian nguyện giữ giới này vì họ nhận thức rõ ràng về những dính mắc và rắc rối trong cuộc sống của một người có gia đình. Cuộc sống hôn nhân có thể ảnh hưởng hoặc làm giảm sự phát triển tâm linh khi ham muốn tình dục và sự ràng buộc tràn ngập tâm trí và những cám dỗ che mờ sự bình yên và thanh tịnh của tâm hồn.
thông minh thông minh
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[/box]
#Đừng #chỉ #cho #rằng #kết #hôn #là #trả #nợ #ân #oán #kẻo #gây #thêm #tội #đồ
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Đừng chỉ cho rằng kết hôn là trả nợ ân oán kẻo gây thêm tội đồ bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Văn học
#Đừng #chỉ #cho #rằng #kết #hôn #là #trả #nợ #ân #oán #kẻo #gây #thêm #tội #đồ
Trả lời