Đề bài: Cảm tưởng về cuộc gặp lại Thu và Sáu sau 8 năm xa cách
Cảm tưởng gặp lại Thu và Sáu sau 8 năm xa cách
I. Dàn ý Cảm tưởng về cuộc gặp lại giữa nhỏ Thu và ông Sáu sau 8 năm xa cách (Chuẩn)
1. Mở bài:
– Giới thiệu tác giả, tác phẩm.
2. Thân bài:
Một. Nội dung:- Mượn lời nhân vật chú Ba để kể về cuộc sum vầy của cha con ông Sáu sau tám năm xa cách.
b. Lúc Thu còn nhỏ, cô ko trông thấy cha mình:
– Lúc nghe anh Sáu gọi: Nhỏ Thu “ngỡ ngàng, trố mắt”, “ngỡ ngàng, lạ lùng”. + Nhỏ Thu “tái mặt”, “bỏ chạy” + Điều này làm trái tim ông Sáu tan chảy, “khoanh tay.” gục ngã, như vỡ vụn”. + Cô nhỏ ko chịu gọi bố, ko chịu nhận ông Sáu là mình. bố + Lý do: bố ko giống ảnh chụp với mẹ.
– Trong những ngày nghỉ: + Ông Sáu chỉ quanh quẩn ở nhà, ra sức dỗ ngon dỗ ngọt các con + Nhỏ Thu từ chối mọi hành động quan tâm của ông Sáu, ko chịu gọi điện cho bố + Lên tiếng lúc muốn nhờ ông Sáu cứu anh ta. Nước. và lúc anh đó gọi Six, hãy vào ăn tối.
– Trong bữa ăn: + Ông Sáu gắp một miếng trứng cá vào bát, Thu “bỗng dưng hất lên”, ông Sáu tức giận đánh Thu. + Nhỏ Thu cúi đầu gắp miếng trứng cho vào bát. .ca nô đi bà.
Thu là một cô nhỏ ngỗ ngược và ngang bướng, nhưng đằng sau sự ngang bướng đó là tình mến thương cha nồng nàn.
c. Lúc Thu còn nhỏ, cô đã nhìn thấy cha mình:
– Sau lúc nghe bà nội giảng giải, cô yên lặng “đôi lúc bà rên rỉ như người lớn vậy”.
– Trên đường về quê thăm bố: + Nhỏ Thu đứng “trong góc nhà, dựa vào cửa”, lặng lẽ “suy tư”. + Cho tới lúc bố chào nhỏ, nhỏ gọi to, hét lớn. tại cha mình. : đây là tiếng gọi nhưng mà nhỏ Thu đã giữ trong lòng bao nhiêu năm + Cô ôm chặt lấy ông Sáu, “hôn khắp nơi” kể cả “vết sẹo trên mặt” của cha. + Ko muốn để anh đi.
3. Kết luận
Cảm tưởng về tình cha con giữa ông Sáu và nhỏ Thu.
II. Bài văn mẫu Cảm tưởng về cuộc gặp lại giữa nhỏ Thu và ông Sáu sau 8 năm xa cách (Chuẩn)
Chiếc lược ngà là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của nhà văn Nguyễn Quang Sáng. Truyện kể về cuộc gặp mặt cảm động nhưng đầy đau thương của ông Sáu và nhỏ Thu sau 8 năm xa cách, qua đó trình bày tình phụ tử cao cả, thiêng liêng trong chiến tranh.
Ông Sáu tham gia kháng chiến lúc đứa con gái đầu lòng được một tuổi. 8 năm xa quê khiến ông Sáu khát khao phút chốc gặp lại con. Tuy nhiên, Thu chỉ biết bố qua bức ảnh nhỏ chụp chung với mẹ. Chính vì vậy cô gái đã “sốc” lúc ông Sáu gọi tên, gọi con. Lần trước tiên gặp con, ông Sáu thót tim vì vừa thấy một đứa trẻ “chừng tám tuổi, tóc cắt ngang vai, mặc bộ quần áo vải đen”, ông đã vội “nhảy xuống” ko kịp hy vọng. bến thuyền. Có nhẽ tình yêu của người cha trong cơn “nôn nao” quá mãnh liệt khiến anh ko thể hy vọng.
Thế nhưng, tưởng đứa con sẽ “chạy vào lòng”, “ôm chặt lấy cổ” thì trái lại Thu chỉ biết “sốc”, “bất thần, lạ lùng”. Nó “bỏ chạy” rồi “la hét” với mẹ nó. Thái độ của Thu khiến Sáu bỗng “lặng người” trong “đớn đau”, “đôi tay buông thõng như bị cắt đứt”. Vâng, những gì cha có thể ko cực khổ? Lúc người con gái tôi yêu nhắm mắt xuôi tay tôi thấy nhớ nhung vô cùng, sợ hãi bỏ chạy, với khuôn mặt “tái nhợt” như muốn hỏi “người nào đó” bao giờ mới được gặp tôi? Thu chưa bao giờ được gặp cha ngoài đời, hơn nữa chiến tranh đã để lại trên gương mặt ông Sáu một “vết sẹo dài” đáng sợ khiến mỗi lần xúc động, Thu sợ hãi bỏ chạy.
Nếu như lần đầu gặp con gái khiến ông thất vọng, đớn đau thì trong ngày lễ ăn hỏi, thái độ chối bỏ, xa cách của nhỏ Thu lại khiến ông Sáu vừa đau vừa thương. Anh về phép ba ngày, nhưng suốt ba ngày đó Thu luôn xa cách anh, ko chịu nhận anh là bố. Anh ta luôn “bóc lột” cô, nhưng điều đó chỉ khiến cô càng xa lánh anh ta hơn. Nhỏ Thu chưa một lần gọi “bố ơi”, nhỏ chỉ biết nói điêu, kể cả trong những tình huống ngặt nghèo nhất. Lúc mẹ nhắc gọi bố vào ăn tối, bố nhất quyết ko chịu, bảo “thôi bảo mẹ đi”, tới lúc mẹ “dọa lấy đũa đánh bố”, bố mới hắng giọng bảo “vào đi”. vào ăn đi”, “cơm chín rồi”. Tiếng nói của bố dành cho nhỏ có nhẽ là điều thiêng liêng nhưng mà nhỏ muốn dành tặng cho người bố thân yêu của mình. Vì vậy, lúc thấy ông Sáu ko giống người trong ảnh, Thu đã kiên quyết từ chối mặc dù ông Sáu lúc mẹ đi vắng đã nói: “Có gì thì nhờ giúp”, nhưng lúc cái nồi của Hết gạo, nó vẫn ngoan cố ko chịu cầu cứu ông Sáu, mặc dù ông Sáu luôn ở ngay kế bên, cho tới lúc nồi cơm “sôi”. anh vẫn chỉ nói: “Cơm sôi, chắt nước đi!”, “Cơm sôi, nhão”,….. dù bố cô chối, cô vẫn “mở cửa” cho cô. Sáu dù bị mẹ đánh nhưng nhất quyết ko gọi ông là “bố”.
Đỉnh điểm cho sự ương ngạnh, ngang ngạnh của nhỏ Thu với ông Sáu là lúc ông “bỏ một quả trứng cá vàng to vào chén”, nhỏ Thu “bất thần ném quả trứng ra ngoài” khiến ông Sáu vô cùng tức giận. “tát vào mông anh đó”. Trận đòn đó có nhẽ là tập trung những uất ức, thất vọng nhưng mà ông Sáu phải gánh chịu trong mấy ngày qua. Nó bất thần xuất hiện trong cơn tức giận khiến anh hét lên “Sao mày cứng đầu thế?”.
Vẫn với thái độ bất cần, ương ngạnh đó, Thu “ngồi yên, cúi gằm mặt”, “gắp trứng cá bỏ vào bát” rồi bơi sang nhà bà nội. Nó ko khóc trước mặt người khác, ko khóc trước mặt một người nhưng mà nó ko nhận là cha. Có nhẽ với nhiều người, hành động đó của Thu là sự láo xược, ương ngạnh và ko nghe lời. Nhưng lúc tìm hiểu sâu hơn, chúng tôi mới hiểu đó là do đứa trẻ chưa hiểu hết sự khốc liệt của chiến tranh, những trắc trở nhưng mà ông Sáu phải chịu đựng lúc đấu tranh và hậu quả là ông có một vết sẹo dài trên mặt. điều đó thật đáng sợ. Sự ngang bướng của nhỏ Thu thực ra ko phải là sự ngang bướng, ương ngạnh nhưng mà là sự kiên định của một cô nhỏ với tình cha sâu nặng, mãnh liệt. Tôi quyết tâm dành tiếng “bố” đó cho người thực sự là bố – một người bố giống như hình ảnh của mẹ tôi.
Nhưng lúc bà ngoại giảng giải nguyên nhân vết sẹo trên mặt cha, cô nhỏ mới hiểu rằng “nằm im, lăn qua lăn lại và thỉnh thoảng lại rên rỉ như người lớn”. Có nhẽ trong thời kì đó Thu đã hiểu hành động của bố và hối hận về hành động của mình. Ngày Thu gặp bố cũng là ngày bố phải đi. Anh ko vội vã, ko chạy tới ôm cha ngay lúc cha về, anh chỉ “đứng trong góc lúc đứng ở cửa nhìn mọi người vây quanh cha”. Nét mặt Thu ko còn “xấu hổ hay nhăn nhó” nhưng mà là “sầu muộn”, “suy tư”. cho tới lúc anh Sáu khoác ba lô lên, chào anh bằng “ánh mắt trìu mến” và nói nhỏ: “Thôi! Nghe anh nói!” rồi mọi xúc cảm trong nhỏ vỡ òa, vỡ òa. Tiếng “bố” đau lòng nhưng mà anh kìm nén bao nhiêu năm đã bùng nổ trong xúc cảm của mọi người. Đọc tới đây, độc giả chúng ta ko khỏi xúc động trước cách trình bày tình cảm của nhỏ Thu đối với bố. Thương bố, tôi quyết định ko gọi một người có khuôn mặt tương đối xa lạ như bố, và lúc tôi hiểu ra mọi chuyện, tiếng khóc gọi “bố” đã nổ ra. Có nhẽ mẹ đã nhẫn nại, hy vọng nhiều ngày để có thể ôm cha, hôn cha. Thế là nó “chạy tới, nhanh như sóc, nó chồm lên quàng tay vào cổ bố”. Và rồi anh “hôn khắp người bố. Anh hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết sẹo dài trên má”. Tình yêu của anh dành cho cha thật mãnh liệt, thật thâm thúy! Thái độ khác hẳn những ngày đầu gặp ông Sáu nhưng nhất quán trong tình cảm nhỏ Thu dành cho cha. Tình cảm đó rộng hơn biển, cao hơn núi sông.
Khắc họa tâm lý nhỏ Thu, Nguyễn Quang Sáng đã tạo nên một cô gái có tính cách ngang bướng, khó gần nhưng lại là minh chứng cho tình yêu thật tình, mãnh liệt nhưng mà cô nhỏ dành cho bố mình. Cách nghĩ đó cũng hoàn toàn chân chính, thích hợp với một cô nhỏ vừa tròn tám tuổi nhưng đã xa cách ba năm kể từ lúc chào đời.
Cuộc gặp lại giữa hai cha con ông Sáu sau tám năm xa cách đã để lại trong chúng tôi nhiều xúc cảm, nghẹn ngào. Cảm động trước tấm lòng của người cha rất đỗi mến thương con, muốn bù đắp cho con sau 8 năm xa cách nhưng bị từ chối trong thất vọng. Cảm động trước tình yêu kiên định của một cô nhỏ tám tuổi, nhỏ Thu có tấm lòng rất thương cha. Truyện do Nguyễn Quang Sáng, bạn thân của ông Sáu, thuật lại nên mang tới cho người đọc sự chân thực, sống động như chính ông đã trải qua. Lời ca dạt dào xúc cảm và nghệ thuật diễn tả tâm lý của ông Sáu, nhất là nhỏ Thu thật rực rỡ. Đó là những điều hoàn thành công việc.
Chiếc Lược Ngà là câu chuyện về tình cha con của ông Sáu và cô nhỏ Thu. Trong hoàn cảnh chiến tranh, tình yêu đó thật đáng quý biết bao! Truyện ko chỉ nói về tình cha con cao cả, thâm thúy nhưng mà còn giúp ta hiểu được những mất mát, đau thương nhưng mà chiến tranh tàn khốc đã gây ra. Nó cho chúng ta hiểu rằng sức mạnh của tình thân gia đình sẽ mãi là nguồn sức mạnh, niềm tin và động lực giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách của cuộc đời.
——-LỰA CHỌN——-
Chiến tranh đã đi qua, nhưng sự phẫn nộ và dấu vết nhưng mà nó để lại mãi in đậm trong tâm trí chúng tôi. Truyện ngắn Chiếc lược ngà của nhà văn Nguyễn Quang Sáng phần nào minh chứng cho những năm tháng dữ dội đó. Các bài viết cụ thể về vết sẹo trong truyện Chiếc lược ngà, tìm hiểu nhân vật ông Sáu trong truyện Chiếc lược ngà, Nghị luận về truyện ngắn Chiếc lược ngà, Cảm tưởng về đời sống tình cảm gia đình trong chiến tranh qua đoạn văn Chiếc lược ngà sẽ mang tới cho chúng ta một cái nhìn toàn diện hơn về tác phẩm này!
Bản quyền bài viết thuộc về trường THPT TP Sóc Trăng. Tất cả sao chép là gian lận!
Nguồn tổng hợp: Trường Cmm.edu.vn (thptsoctrang.edu.vn)
Nhớ để nguồn bài viết này: Cảm tưởng gặp lại Thu và Sáu sau 8 năm xa cách
của website thpttranhungdao.edu.vn
Phân mục: Là ai?
#Cảm #tưởng #gặp #lại #Thu #và #Sáu #sau #năm #cách
Trả lời