Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Tại sao những đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?.
Những đệ tử đầu tiên chế giễu Đức Phật, nhưng Ngài vẫn giảng dạy và hoằng pháp vì Ngài hiểu hơn ai hết rằng họ cũng muốn thành Đạo, nhưng chỉ là lạc lối.
Tại sao những đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Trong suốt 49 năm hoằng pháp, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã đi khắp nơi hoằng pháp giáo hóa chúng sinh với vô số đệ tử thuộc đủ mọi tầng lớp, làm nhiều ngành nghề khác nhau. Nhưng đáng nhớ nhất là 5 đệ tử đầu tiên tôn thờ ông sau đó cảm thấy thất vọng và cuối cùng trở thành đệ tử sau khi ông trở thành Đạo sĩ.
Bạn đang xem: Tại sao các đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Vậy tại sao những đệ tử đầu tiên lại nhạo báng Đức Phật? Chuyện kể rằng Thái tử Tất Đạt Đa đã rời cung điện và vào rừng để trở thành một nhà sư. Ngài đi vào khu rừng nơi các đạo sĩ ngày đêm tu tập. Siddhartha đầu tiên học với A La La (Arada) và sau đó với Udraka (Udraka).
Trong một thời gian ngắn, thái tử nhanh chóng hiểu được tất cả những gì được dạy, nhưng vẫn chưa hài lòng khi nhận ra rằng những lời dạy này sẽ không thể chấm dứt sự đau khổ của ba cõi Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới. giới tính.
Siddhartha tiếp tục cuộc hành trình của mình cho đến khi đến sông Ni Liên Thuyên, gần thành phố linh thiêng Kada, và gặp một nhóm năm nhà sư đang tu tập. Ông cùng với Kiều Trần Như – một đạo sĩ giỏi nổi tiếng thời bấy giờ và 4 đạo sĩ thân cận khác trở thành bạn đồng tu.
Vào thời bấy giờ, trong lịch sử tu luyện ở Ấn Độ, người ta tin rằng chỉ có tu khổ hạnh mới đắc Đạo, đắc quả viên mãn. Nhưng sau nhiều năm khổ hạnh như vậy, cả Thái tử Tất Đạt Đa và các ẩn sĩ khác đều trở nên kiệt quệ, thân thể tiều tụy mà vẫn không đạt được giác ngộ.
Quá trình tu hành khổ hạnh của Đức Phật được coi là giai đoạn Ngài phạm sai lầm lớn nhất đến mức suýt chết.
Trong hai năm đầu tiên, Tất Đạt Đa chỉ ngủ được vài giờ, nhưng sau đó thì Ngài hoàn toàn không ngủ nữa. Thường mỗi ngày chỉ được ăn một bữa thanh đạm với vài hạt cốm và trái cây nạc được gió thổi tung trên vạt áo người.
Kinh sách ghi lại rằng, trong hai năm tiếp theo, Ngài chỉ uống nước, và hai năm cuối cùng Đức Phật không ăn gì. Dù đau khổ, Ngài vẫn tự nhắc mình rằng: “Chúng ta phải tiếp tục tìm con đường chấm dứt mọi đau khổ”.
Cứ như vậy, ông lặng lẽ ngồi thiền như vậy suốt 6 năm nhưng lại mang đến cho ông kết quả không ngờ khi cơ thể ông ngày càng suy kiệt, tóc rụng hết chỉ còn như bộ xương. Có lần Ngài ngã quỵ bên bờ sông, suýt chết nhưng được bát cháo sữa của cô bé Sujata cứu sống, từ đó, Đức Phật trở về con đường trung đạo để tu tập.
Sau khi uống bát cháo cứu mạng, Thái tử Tất Đạt Đa nhận ra đây không phải là con đường giác ngộ chân chính nên đã từ bỏ khổ hạnh để chuyên tâm thiền định. Từ đó Ngài ăn uống trở lại bình thường, 5 vị Tỳ kheo cùng nhau cảm thấy vô cùng thất vọng trước sự thay đổi này và tỏ ra không còn tin Phật nên cùng nhau ra về.
Sau khi Thái tử Tất Đạt Đa thành đạo dưới cội bồ đề và trở thành Phật, Ngài biết năm đồng tu của mình trước đây đang tu khổ hạnh ở Lộc Uyển, và họ cũng đang chờ ngày thành Phật. Pháp. Vì vậy, Đức Phật đã đến vườn Lộc Uyển để cứu độ họ.
Năm vị tăng từ xa trông thấy Ngài thì xì xào với nhau rằng Ngài tham lam, không chịu tu khổ hạnh, đã trở lại ăn uống bình thường, không đáng nói chuyện.
Họ nói với nhau: “Chúng ta trải một cái đệm ở đây để chuẩn bị thôi, nếu ông ấy muốn ngồi thì ngồi, không thì để ông ấy đứng, không ai hoan nghênh một người đã mất ý chí tu tập như thế này đâu!” .
Tuy nhiên, dù biết rằng Đức Phật không được chào đón ở đây, nhưng không vì thế mà Ngài từ từ tiến lại, lúc này năng lượng từ bi và an lạc tỏa ra từ Đức Phật đã phần nào cảm hóa được cả năm nhà sư.
Họ nhìn Ngài như thấy Ngài sáng ngời trước mắt họ, họ biết rằng Ngài đã đắc đạo.
Có người vội vàng chạy đến lễ bái, cung kính nhận y bát từ tay Phật, có người vội chạy trải đệm, có người chạy đi lấy nước dâng Phật… Rồi ông nhận lấy. họ thu nhận năm đệ tử đầu tiên và dạy Pháp cho họ.
Thấy lỗi mà không sửa là nguy
Sau 6 năm tu khổ hạnh với Đức Phật, các tu sĩ khác không nhận ra sai lầm của mình, chỉ mình ông nhận ra vấn đề. Niềm tin của họ chỉ dừng lại ở những gì họ biết, nên họ chê bai đường lối tu tập của Đức Phật là không phù hợp, đi ngược lại với những giá trị mà họ tin tưởng.
Đối với những người đã từng tự giễu mình nhưng rồi quay sang tin tưởng, trở thành đệ tử của Đức Phật là một quá trình thay đổi nhanh chóng khi họ nhận ra những lợi ích mà họ được mang lại. Anh cũng không trách móc hay oán trách vì anh biết mỗi người đều có giới hạn hiểu biết nhất định.
Không thể trách 5 vị đệ tử đó vì vào thời Đức Phật, ai cũng có niềm tin duy nhất là tu khổ hạnh để đạt giác ngộ nên không thể làm khác được. Nhưng điều này đã dẫn đến một sai lầm lớn suýt giết chết Đức Thế Tôn, đó là hậu quả rất nghiêm trọng của vô minh.
Thấy lỗi như vậy mà không tỉnh ngộ, không sửa chữa thì nguy. Đó là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết. Hơn nữa, hắn không thể nhìn 5 đệ tử kia chết mà không cứu.
Chúng ta cũng có thể học được một bài học lớn từ quá trình tu tập của ông này, không phải ai tin cũng đúng, tin cũng đúng. Cuộc sống có nhiều điều chỉ nghe thôi thì chưa đủ, chúng ta phải tự mình kiểm chứng, nhưng đồng thời cũng cần ý thức được lỗi lầm của bản thân, tìm cách sửa sai kịp thời.
Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta học hỏi từ những sai lầm đó và tìm cách sửa chữa chúng.
Nhìn lại 6 năm tu khổ hạnh của mình, Đức Pháp Vương cho rằng đó không hoàn toàn là lỗi lầm mà là một bài học lớn và vô cùng quan trọng, giúp Đức Phật tìm ra con đường giải thoát sau này. Để rồi ta thấy, mọi thứ xảy ra đều có ý nghĩa của nó, tận cùng của đau khổ không phải là tuyệt vọng mà là cơ hội để ta nhận ra ánh sáng, tìm ra hướng đi mới tốt đẹp hơn.
Có thể thấy rằng những điều tưởng chừng tồi tệ đã đến với chúng ta không đáng sợ bằng chính suy nghĩ tiêu cực của chúng ta. Khi chúng ta lạc quan và tìm cách xoay chuyển tình thế, hứa hẹn sẽ gặt hái được quả ngọt, giống như Đức Phật đã nhận ra con đường sai lầm của mình và tỉnh ngộ, tìm ra con đường tu tập đúng đắn và giúp đỡ Ngài. đức độ.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật?” state=”close”]
Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật?
Hình Ảnh về: Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật?
Video về: Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật?
Wiki về Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật?
Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật? -
Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Tại sao những đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?.
Những đệ tử đầu tiên chế giễu Đức Phật, nhưng Ngài vẫn giảng dạy và hoằng pháp vì Ngài hiểu hơn ai hết rằng họ cũng muốn thành Đạo, nhưng chỉ là lạc lối.
Tại sao những đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Trong suốt 49 năm hoằng pháp, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã đi khắp nơi hoằng pháp giáo hóa chúng sinh với vô số đệ tử thuộc đủ mọi tầng lớp, làm nhiều ngành nghề khác nhau. Nhưng đáng nhớ nhất là 5 đệ tử đầu tiên tôn thờ ông sau đó cảm thấy thất vọng và cuối cùng trở thành đệ tử sau khi ông trở thành Đạo sĩ.
Bạn đang xem: Tại sao các đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Vậy tại sao những đệ tử đầu tiên lại nhạo báng Đức Phật? Chuyện kể rằng Thái tử Tất Đạt Đa đã rời cung điện và vào rừng để trở thành một nhà sư. Ngài đi vào khu rừng nơi các đạo sĩ ngày đêm tu tập. Siddhartha đầu tiên học với A La La (Arada) và sau đó với Udraka (Udraka).
Trong một thời gian ngắn, thái tử nhanh chóng hiểu được tất cả những gì được dạy, nhưng vẫn chưa hài lòng khi nhận ra rằng những lời dạy này sẽ không thể chấm dứt sự đau khổ của ba cõi Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới. giới tính.
Siddhartha tiếp tục cuộc hành trình của mình cho đến khi đến sông Ni Liên Thuyên, gần thành phố linh thiêng Kada, và gặp một nhóm năm nhà sư đang tu tập. Ông cùng với Kiều Trần Như - một đạo sĩ giỏi nổi tiếng thời bấy giờ và 4 đạo sĩ thân cận khác trở thành bạn đồng tu.
Vào thời bấy giờ, trong lịch sử tu luyện ở Ấn Độ, người ta tin rằng chỉ có tu khổ hạnh mới đắc Đạo, đắc quả viên mãn. Nhưng sau nhiều năm khổ hạnh như vậy, cả Thái tử Tất Đạt Đa và các ẩn sĩ khác đều trở nên kiệt quệ, thân thể tiều tụy mà vẫn không đạt được giác ngộ.
Quá trình tu hành khổ hạnh của Đức Phật được coi là giai đoạn Ngài phạm sai lầm lớn nhất đến mức suýt chết.
Trong hai năm đầu tiên, Tất Đạt Đa chỉ ngủ được vài giờ, nhưng sau đó thì Ngài hoàn toàn không ngủ nữa. Thường mỗi ngày chỉ được ăn một bữa thanh đạm với vài hạt cốm và trái cây nạc được gió thổi tung trên vạt áo người.
Kinh sách ghi lại rằng, trong hai năm tiếp theo, Ngài chỉ uống nước, và hai năm cuối cùng Đức Phật không ăn gì. Dù đau khổ, Ngài vẫn tự nhắc mình rằng: “Chúng ta phải tiếp tục tìm con đường chấm dứt mọi đau khổ”.
Cứ như vậy, ông lặng lẽ ngồi thiền như vậy suốt 6 năm nhưng lại mang đến cho ông kết quả không ngờ khi cơ thể ông ngày càng suy kiệt, tóc rụng hết chỉ còn như bộ xương. Có lần Ngài ngã quỵ bên bờ sông, suýt chết nhưng được bát cháo sữa của cô bé Sujata cứu sống, từ đó, Đức Phật trở về con đường trung đạo để tu tập.
Sau khi uống bát cháo cứu mạng, Thái tử Tất Đạt Đa nhận ra đây không phải là con đường giác ngộ chân chính nên đã từ bỏ khổ hạnh để chuyên tâm thiền định. Từ đó Ngài ăn uống trở lại bình thường, 5 vị Tỳ kheo cùng nhau cảm thấy vô cùng thất vọng trước sự thay đổi này và tỏ ra không còn tin Phật nên cùng nhau ra về.
Sau khi Thái tử Tất Đạt Đa thành đạo dưới cội bồ đề và trở thành Phật, Ngài biết năm đồng tu của mình trước đây đang tu khổ hạnh ở Lộc Uyển, và họ cũng đang chờ ngày thành Phật. Pháp. Vì vậy, Đức Phật đã đến vườn Lộc Uyển để cứu độ họ.
Năm vị tăng từ xa trông thấy Ngài thì xì xào với nhau rằng Ngài tham lam, không chịu tu khổ hạnh, đã trở lại ăn uống bình thường, không đáng nói chuyện.
Họ nói với nhau: "Chúng ta trải một cái đệm ở đây để chuẩn bị thôi, nếu ông ấy muốn ngồi thì ngồi, không thì để ông ấy đứng, không ai hoan nghênh một người đã mất ý chí tu tập như thế này đâu!" .
Tuy nhiên, dù biết rằng Đức Phật không được chào đón ở đây, nhưng không vì thế mà Ngài từ từ tiến lại, lúc này năng lượng từ bi và an lạc tỏa ra từ Đức Phật đã phần nào cảm hóa được cả năm nhà sư.
Họ nhìn Ngài như thấy Ngài sáng ngời trước mắt họ, họ biết rằng Ngài đã đắc đạo.
Có người vội vàng chạy đến lễ bái, cung kính nhận y bát từ tay Phật, có người vội chạy trải đệm, có người chạy đi lấy nước dâng Phật... Rồi ông nhận lấy. họ thu nhận năm đệ tử đầu tiên và dạy Pháp cho họ.
Thấy lỗi mà không sửa là nguy
Sau 6 năm tu khổ hạnh với Đức Phật, các tu sĩ khác không nhận ra sai lầm của mình, chỉ mình ông nhận ra vấn đề. Niềm tin của họ chỉ dừng lại ở những gì họ biết, nên họ chê bai đường lối tu tập của Đức Phật là không phù hợp, đi ngược lại với những giá trị mà họ tin tưởng.
Đối với những người đã từng tự giễu mình nhưng rồi quay sang tin tưởng, trở thành đệ tử của Đức Phật là một quá trình thay đổi nhanh chóng khi họ nhận ra những lợi ích mà họ được mang lại. Anh cũng không trách móc hay oán trách vì anh biết mỗi người đều có giới hạn hiểu biết nhất định.
Không thể trách 5 vị đệ tử đó vì vào thời Đức Phật, ai cũng có niềm tin duy nhất là tu khổ hạnh để đạt giác ngộ nên không thể làm khác được. Nhưng điều này đã dẫn đến một sai lầm lớn suýt giết chết Đức Thế Tôn, đó là hậu quả rất nghiêm trọng của vô minh.
Thấy lỗi như vậy mà không tỉnh ngộ, không sửa chữa thì nguy. Đó là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết. Hơn nữa, hắn không thể nhìn 5 đệ tử kia chết mà không cứu.
Chúng ta cũng có thể học được một bài học lớn từ quá trình tu tập của ông này, không phải ai tin cũng đúng, tin cũng đúng. Cuộc sống có nhiều điều chỉ nghe thôi thì chưa đủ, chúng ta phải tự mình kiểm chứng, nhưng đồng thời cũng cần ý thức được lỗi lầm của bản thân, tìm cách sửa sai kịp thời.
Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta học hỏi từ những sai lầm đó và tìm cách sửa chữa chúng.
Nhìn lại 6 năm tu khổ hạnh của mình, Đức Pháp Vương cho rằng đó không hoàn toàn là lỗi lầm mà là một bài học lớn và vô cùng quan trọng, giúp Đức Phật tìm ra con đường giải thoát sau này. Để rồi ta thấy, mọi thứ xảy ra đều có ý nghĩa của nó, tận cùng của đau khổ không phải là tuyệt vọng mà là cơ hội để ta nhận ra ánh sáng, tìm ra hướng đi mới tốt đẹp hơn.
Có thể thấy rằng những điều tưởng chừng tồi tệ đã đến với chúng ta không đáng sợ bằng chính suy nghĩ tiêu cực của chúng ta. Khi chúng ta lạc quan và tìm cách xoay chuyển tình thế, hứa hẹn sẽ gặt hái được quả ngọt, giống như Đức Phật đã nhận ra con đường sai lầm của mình và tỉnh ngộ, tìm ra con đường tu tập đúng đắn và giúp đỡ Ngài. đức độ.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” ez-toc-section” >Tại sao những đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Trong suốt 49 năm hoằng pháp, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã đi khắp nơi hoằng pháp giáo hóa chúng sinh với vô số đệ tử thuộc đủ mọi tầng lớp, làm nhiều ngành nghề khác nhau. Nhưng đáng nhớ nhất là 5 đệ tử đầu tiên tôn thờ ông sau đó cảm thấy thất vọng và cuối cùng trở thành đệ tử sau khi ông trở thành Đạo sĩ.
Bạn đang xem: Tại sao các đệ tử đầu tiên nhạo báng Đức Phật?
Vậy tại sao những đệ tử đầu tiên lại nhạo báng Đức Phật? Chuyện kể rằng Thái tử Tất Đạt Đa đã rời cung điện và vào rừng để trở thành một nhà sư. Ngài đi vào khu rừng nơi các đạo sĩ ngày đêm tu tập. Siddhartha đầu tiên học với A La La (Arada) và sau đó với Udraka (Udraka).
Trong một thời gian ngắn, thái tử nhanh chóng hiểu được tất cả những gì được dạy, nhưng vẫn chưa hài lòng khi nhận ra rằng những lời dạy này sẽ không thể chấm dứt sự đau khổ của ba cõi Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới. giới tính.
Siddhartha tiếp tục cuộc hành trình của mình cho đến khi đến sông Ni Liên Thuyên, gần thành phố linh thiêng Kada, và gặp một nhóm năm nhà sư đang tu tập. Ông cùng với Kiều Trần Như – một đạo sĩ giỏi nổi tiếng thời bấy giờ và 4 đạo sĩ thân cận khác trở thành bạn đồng tu.
Vào thời bấy giờ, trong lịch sử tu luyện ở Ấn Độ, người ta tin rằng chỉ có tu khổ hạnh mới đắc Đạo, đắc quả viên mãn. Nhưng sau nhiều năm khổ hạnh như vậy, cả Thái tử Tất Đạt Đa và các ẩn sĩ khác đều trở nên kiệt quệ, thân thể tiều tụy mà vẫn không đạt được giác ngộ.
Quá trình tu hành khổ hạnh của Đức Phật được coi là giai đoạn Ngài phạm sai lầm lớn nhất đến mức suýt chết.
Trong hai năm đầu tiên, Tất Đạt Đa chỉ ngủ được vài giờ, nhưng sau đó thì Ngài hoàn toàn không ngủ nữa. Thường mỗi ngày chỉ được ăn một bữa thanh đạm với vài hạt cốm và trái cây nạc được gió thổi tung trên vạt áo người.
Kinh sách ghi lại rằng, trong hai năm tiếp theo, Ngài chỉ uống nước, và hai năm cuối cùng Đức Phật không ăn gì. Dù đau khổ, Ngài vẫn tự nhắc mình rằng: “Chúng ta phải tiếp tục tìm con đường chấm dứt mọi đau khổ”.
Cứ như vậy, ông lặng lẽ ngồi thiền như vậy suốt 6 năm nhưng lại mang đến cho ông kết quả không ngờ khi cơ thể ông ngày càng suy kiệt, tóc rụng hết chỉ còn như bộ xương. Có lần Ngài ngã quỵ bên bờ sông, suýt chết nhưng được bát cháo sữa của cô bé Sujata cứu sống, từ đó, Đức Phật trở về con đường trung đạo để tu tập.
Sau khi uống bát cháo cứu mạng, Thái tử Tất Đạt Đa nhận ra đây không phải là con đường giác ngộ chân chính nên đã từ bỏ khổ hạnh để chuyên tâm thiền định. Từ đó Ngài ăn uống trở lại bình thường, 5 vị Tỳ kheo cùng nhau cảm thấy vô cùng thất vọng trước sự thay đổi này và tỏ ra không còn tin Phật nên cùng nhau ra về.
Sau khi Thái tử Tất Đạt Đa thành đạo dưới cội bồ đề và trở thành Phật, Ngài biết năm đồng tu của mình trước đây đang tu khổ hạnh ở Lộc Uyển, và họ cũng đang chờ ngày thành Phật. Pháp. Vì vậy, Đức Phật đã đến vườn Lộc Uyển để cứu độ họ.
Năm vị tăng từ xa trông thấy Ngài thì xì xào với nhau rằng Ngài tham lam, không chịu tu khổ hạnh, đã trở lại ăn uống bình thường, không đáng nói chuyện.
Họ nói với nhau: “Chúng ta trải một cái đệm ở đây để chuẩn bị thôi, nếu ông ấy muốn ngồi thì ngồi, không thì để ông ấy đứng, không ai hoan nghênh một người đã mất ý chí tu tập như thế này đâu!” .
Tuy nhiên, dù biết rằng Đức Phật không được chào đón ở đây, nhưng không vì thế mà Ngài từ từ tiến lại, lúc này năng lượng từ bi và an lạc tỏa ra từ Đức Phật đã phần nào cảm hóa được cả năm nhà sư.
Họ nhìn Ngài như thấy Ngài sáng ngời trước mắt họ, họ biết rằng Ngài đã đắc đạo.
Có người vội vàng chạy đến lễ bái, cung kính nhận y bát từ tay Phật, có người vội chạy trải đệm, có người chạy đi lấy nước dâng Phật… Rồi ông nhận lấy. họ thu nhận năm đệ tử đầu tiên và dạy Pháp cho họ.
Thấy lỗi mà không sửa là nguy
Sau 6 năm tu khổ hạnh với Đức Phật, các tu sĩ khác không nhận ra sai lầm của mình, chỉ mình ông nhận ra vấn đề. Niềm tin của họ chỉ dừng lại ở những gì họ biết, nên họ chê bai đường lối tu tập của Đức Phật là không phù hợp, đi ngược lại với những giá trị mà họ tin tưởng.
Đối với những người đã từng tự giễu mình nhưng rồi quay sang tin tưởng, trở thành đệ tử của Đức Phật là một quá trình thay đổi nhanh chóng khi họ nhận ra những lợi ích mà họ được mang lại. Anh cũng không trách móc hay oán trách vì anh biết mỗi người đều có giới hạn hiểu biết nhất định.
Không thể trách 5 vị đệ tử đó vì vào thời Đức Phật, ai cũng có niềm tin duy nhất là tu khổ hạnh để đạt giác ngộ nên không thể làm khác được. Nhưng điều này đã dẫn đến một sai lầm lớn suýt giết chết Đức Thế Tôn, đó là hậu quả rất nghiêm trọng của vô minh.
Thấy lỗi như vậy mà không tỉnh ngộ, không sửa chữa thì nguy. Đó là biểu hiện của sự thiếu hiểu biết. Hơn nữa, hắn không thể nhìn 5 đệ tử kia chết mà không cứu.
Chúng ta cũng có thể học được một bài học lớn từ quá trình tu tập của ông này, không phải ai tin cũng đúng, tin cũng đúng. Cuộc sống có nhiều điều chỉ nghe thôi thì chưa đủ, chúng ta phải tự mình kiểm chứng, nhưng đồng thời cũng cần ý thức được lỗi lầm của bản thân, tìm cách sửa sai kịp thời.
Ai cũng có thể mắc sai lầm, nhưng điều quan trọng là chúng ta học hỏi từ những sai lầm đó và tìm cách sửa chữa chúng.
Nhìn lại 6 năm tu khổ hạnh của mình, Đức Pháp Vương cho rằng đó không hoàn toàn là lỗi lầm mà là một bài học lớn và vô cùng quan trọng, giúp Đức Phật tìm ra con đường giải thoát sau này. Để rồi ta thấy, mọi thứ xảy ra đều có ý nghĩa của nó, tận cùng của đau khổ không phải là tuyệt vọng mà là cơ hội để ta nhận ra ánh sáng, tìm ra hướng đi mới tốt đẹp hơn.
Có thể thấy rằng những điều tưởng chừng tồi tệ đã đến với chúng ta không đáng sợ bằng chính suy nghĩ tiêu cực của chúng ta. Khi chúng ta lạc quan và tìm cách xoay chuyển tình thế, hứa hẹn sẽ gặt hái được quả ngọt, giống như Đức Phật đã nhận ra con đường sai lầm của mình và tỉnh ngộ, tìm ra con đường tu tập đúng đắn và giúp đỡ Ngài. đức độ.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[/box]
#Vì #sao #những #đệ #tử #đầu #tiên #mỉa #mai #Đức #Phật
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật? có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Vì sao những đệ tử đầu tiên mỉa mai Đức Phật? bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Văn học
#Vì #sao #những #đệ #tử #đầu #tiên #mỉa #mai #Đức #Phật
Trả lời