*Dưới đây là bài viết được chia sẻ bởi một tác giả giấu tên đăng trên website Zhihu (Trung Quốc).
Hôm qua, tôi thấy một bài đăng trên WeChat của một người bạn viết: “Một người bạn cùng lớp mà tôi đã không liên lạc trong nhiều năm đã gọi điện và mời tôi tham dự buổi họp lớp, nhưng tôi đã từ chối. Nếu mối quan hệ tốt thì mọi người sẽ tương tác với nhau một cách tự nhiên hàng ngày. Nếu không còn giao tiếp, mối quan hệ sẽ không sâu sắc hơn thông qua việc tụ tập. Tôi đồng ý sâu sắc với quan điểm này.
Kể từ khi WeChat (một ứng dụng mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc) ra đời, tôi và những người bạn cũ đã được các quan chức lớp nhiệt tình thêm vào một nhóm chung. Vì đã lâu không gặp nên hầu hết mọi người đều rất hào hứng hỏi thăm, chia sẻ hoàn cảnh của nhau. Chúng tôi cũng kết bạn trên WeChat và hẹn gặp nhau vào một ngày nào đó. Tuy nhiên, với tôi, “ngày nào đó” này là một khoảng thời gian vô cùng xa vời. Không phải vì tôi quá bận mà chủ yếu là vì tôi mắc chứng lo âu xã hội.
Nghĩ đến việc gặp lại những người bạn cùng lớp đã nhiều năm không gặp, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp. Tôi tự hỏi mình nên nói chuyện gì với họ? Đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc, cuộc sống sau khi tốt nghiệp cũng không liên quan. Liệu cuộc gặp gỡ này có gây ra sự khó xử nữa không? Sau vài câu tự hỏi, tôi chán nản và không muốn gặp ai nữa.
Ban đầu mọi người trong nhóm vẫn nói về những điều thú vị trong cuộc sống và những việc mình đang làm nhưng chỉ sau vài ngày, cả nhóm trở nên im lặng. Những người bạn bình thường có mối quan hệ tốt vẫn duy trì mối quan hệ tốt với nhau. Ai không liên lạc thì vẫn liên lạc.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn hiện diện trong cuộc sống của nhau bằng cách đăng ảnh, chia sẻ bài viết lên mạng xã hội. Dựa vào đó, chúng ta vẫn có thể biết được tình trạng cuộc sống của nhau mà không cần phải gặp mặt. Dần dần tôi thấy việc chúng tôi có gặp nhau hay không, có nói chuyện với nhau hay không không còn quan trọng nữa.
Một cư dân mạng từng đặt câu hỏi, tại sao nhiều người không đến họp lớp, không nói chuyện trong nhóm trong lớp nhưng cũng không rời nhóm?
Thực ra tôi chính là như vậy.
1. Bạn học cũ là nhân chứng cho tuổi trẻ của nhau
Tôi có một số nhóm lớp ở trường cấp hai, cấp ba và đại học nhưng hiếm khi nói chuyện trong đó. Thực ra không phải là tôi không muốn nói mà là tôi thực sự không biết phải nói gì.
Dù vậy, tôi vẫn không rời nhóm vì những người này đã chứng kiến tuổi trẻ của tôi. Sự tồn tại của họ giống như cánh cửa mở ra quá khứ, giúp ích cho tôi mỗi khi nhìn lại và thấy mình lúc trẻ ở trong đó. Mỗi lần như vậy lòng tôi lại thấy ấm áp đến lạ.
Dù chúng ta không còn nói chuyện nữa nhưng tôi vẫn không nỡ từ bỏ tuổi trẻ của mình. Cũng giống như mấy ngày trước, tôi vô tình nhìn thấy người bạn học cấp hai của mình ở quán cà phê. Lúc đó trong đầu tôi đã nghĩ đến viễn cảnh được đến đó để chào người bạn này. Nhưng trong khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau từ xa, anh dường như không nhận ra tôi. Điều này cũng khiến ý định trước đây của tôi tan biến.
Chúng tôi đã không gặp nhau hay nói chuyện trong một thời gian dài. Dường như hình dáng quá khứ hòa quyện với hình dáng hiện tại đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng chúng ta, khiến chúng ta không còn nhận ra những người bạn cũ, cũng không còn nhận ra họ nữa. Đã tìm thấy dây kết nối. Cứ như thế, chúng ta đi qua cuộc đời nhau, hoặc có thể khi gặp lại, chúng ta chỉ nói vài câu lịch sự, không giữ lại chút cảm xúc nào. Đôi khi, tôi cũng muốn sống lại tuổi trẻ của mình nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ ngày ấy đã không còn nữa.
Một người bạn từng kể cho tôi nghe câu chuyện về việc gặp một người bạn học cũ khá lúng túng. Nhóm trò chuyện về người bạn thời trung học của họ được thành lập cách đây vài năm, trong đó một người bạn nam đã nhiệt tình gửi lời mời mọi người đến dự đám cưới của con trai mình. Họ đã nhiều năm không gặp nên muốn nhân cơ hội này để tụ tập cùng nhau.
Cứ như vậy, bạn tôi và một người bạn cùng lớp khác thực sự đã đến bữa tiệc với hy vọng được đoàn tụ với bạn bè cũ. Tuy nhiên, khi cả bố mẹ và đôi vợ chồng trẻ đến bàn nâng cốc chúc mừng, người bạn cũ chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhanh chóng đi ngang qua họ. Bầu không khí khó xử đó khiến bạn tôi phải nói rằng đó là bữa ăn khó chịu nhất mà anh ấy từng ăn trong đời. Sau này, nếu cả nhóm đề nghị họp lớp hay tụ tập nào khác, anh ấy sẽ phớt lờ.
Tuy nhiên, anh không rời nhóm vì lý do đó. Anh cho biết đôi khi việc xem các bạn cùng lớp trò chuyện rất thú vị và có thể gợi nhớ lại những kỷ niệm thời trẻ. Như nhà văn Trung Quốc Zhu Guoping đã nói, bạn học cũ là nhân chứng cho tuổi trẻ của nhau, họ vô thức giữ lại một số bằng chứng cho nhau, và khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách, họ có thể tạm thời trả lại tất cả những bằng chứng đã lưu trữ đó.
2. Đừng bám víu vào quá khứ, đừng hy vọng vào tương lai, hãy sống trọn vẹn ở hiện tại
Cách đây vài ngày, một người bạn đại học tên Anh Tú, người mà đã lâu tôi không liên lạc, đã gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh, cô cùng một bạn cùng lớp khác chụp ảnh ở bãi biển. Ba chúng tôi đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất khi còn đi học. Khi đó, chúng tôi ở cùng ký túc xá, ngủ cùng giường, ăn cùng hộp cơm và hứa sẽ là bạn suốt đời.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, mỗi người chúng tôi đều đi theo con đường riêng. Khi đó, phương tiện liên lạc, giao thông chưa phát triển như bây giờ nên khoảng cách địa lý khiến chúng ta không còn gần gũi như xưa. Về sau, chúng tôi lấy nhau, có con, bận rộn với gia đình và sự nghiệp nên gần như mất liên lạc.
Sự xuất hiện của WeChat đã đưa chúng ta đến gần nhau hơn, nhưng những cuộc trò chuyện chỉ kéo dài vài câu và chẳng còn gì để nói. Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện là cách đây một năm. Nhìn hai người bạn thân trong lớp trong ảnh, tôi có cảm giác vừa quen vừa lạ. Thời gian, như nước, đã làm loãng đi tình bạn tưởng chừng như sâu đậm mãi mãi của chúng tôi. Quen thuộc trôi theo dòng chảy, tình cảm không còn như xưa nhưng khi nhìn thấy, tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm vui vẻ ngày xưa, lòng vẫn ấm áp.
Tôi sẽ luôn giữ thông tin liên lạc của họ, nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, chúng ta có thể trao đổi rất nhiều bằng chứng về tuổi thanh xuân của mình. Nếu không bao giờ gặp lại nhau nữa, chỉ cần âm thầm quan tâm và biết rằng họ vẫn ổn là đủ.
Cuộc đời là một chuỗi những cuộc gặp gỡ liên miên, có người vội vã ra đi, có người ở lại lâu hơn một chút. Trong thế giới rộng lớn của mỗi người, có rất nhiều người qua đường. Cả hai đều là món quà của số phận. Họ ở bên bạn dù dài hay ngắn, họ dạy bạn điều gì đó rồi vượt qua. Trên đời này, chỉ có một số ít người có thể cùng ta đi đến cuối cùng. Chúng ta không thể quyết định ai sẽ đến và cũng không thể quyết định ai sẽ ở lại. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là không bám víu vào quá khứ, không hy vọng vào tương lai và sống hết mình trong hiện tại.
(Theo Trí Hồ)
Nhớ để nguồn bài viết này: Vì sao nhiều người không đi họp lớp, không nói chuyện trong nhóm lớp nhưng cũng không rời nhóm chung? của website https://cafef.vn/vi-sao-nhieu-nguoi-khong-di-hop-lop-khong-noi-chuyen-trong-nhom-lop-nhung-cung-khong-roi-nhom-chung-188240121091044514.chn
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời