Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh rực rỡ góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh tự nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian nan của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Tự nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân tới văn học bác học, từ văn học trung đại tới văn học hiện đại, tự nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng ko phải là một ngoại lệ. Tự nhiên trong sáng tác của Tố Hữu ko phải quang cảnh tự nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, nhưng mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng ko kém phần hùng tráng. Bởi lẽ tự nhiên đấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng – cách mệnh. Vẻ đẹp tự nhiên đấy được trình bày rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về thi sĩ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm ý thức dân tộc. Sau thắng lợi Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp nghị Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời khắc giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc đấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của thắng lợi quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Kế bên mối ân tình đấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi trội nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Tự nhiên đấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang vu, mộc mạc nhưng ko kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu nhưng mà Tố Hữu đã khôn khéo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh đấy ko chỉ có cảnh nhưng mà còn có người. Từng cặp câu xuất hiện với những đường nét riêng lẻ. Câu lục mô tả cảnh tự nhiên đẹp, câu bát làm nổi trội hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh tự nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Ko gian tự nhiên rộng lớn rộng lớn khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong ko gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng ko chói lóa. Sắc đỏ đấy gợi cho ta liên tưởng tới câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong ko gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu quang cảnh ko u ám như khí trời mùa đông nhưng mà ấm áp, tươi đẹp tới lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến quang cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và tự nhiên cùng tô điểm vẻ đẹp cho nhau.
Lúc cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời kì bốn mùa ko đi theo trật tự thân thuộc – xuân, hạ, thu, đông nhưng mà đi theo một kết cấu đặc trưng – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã tới.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc tới với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong tự nhiên Việt Bắc, mùa xuân được tô điểm bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ xa lạ nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân tới cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một ko gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh đấy là hình ảnh “người đan nón” lặng lẽ lặng lẽ hái măng. Con người ko thưởng ngoạn quang cảnh nhưng mà sống và lao động trong quang cảnh đấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè tới thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” mang đến một hiệu ứng đặc trưng. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em ko nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngờ ngạc
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng đấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa trình bày sự nhất tề vừa trình bày sự nhanh chóng. Sự thay đổi đấy ko chỉ trong thời kì – chuyển từ xuân sang hè nhưng mà còn là sự thay đổi của ko gian – từ màu xanh sang màu vàng của ko gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng nhất tề thay áo. Câu thơ ko chỉ có âm thanh nhưng mà còn có màu sắc. Hai yếu tố đấy đã tạo nên quang cảnh sống động của tự nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất thần xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh đấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh tự nhiên yên bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu tự nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời khắc ban ngày thì chỉ duy nhất tự nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời kì đêm tối. Ko như thi nhân xưa – “ngô tương đồng diệp lạc, người đời cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc trưng ánh trăng đấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng nhưng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được trình bày qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và trình bày được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mệnh.
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ đấy ko chỉ tới từ ko gian rộng lớn nhưng mà còn tới từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm thu được tự nhiên đấy ko chỉ là phong cảnh nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra ko chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân nhưng mà còn có sự tham gia của cả tự nhiên.
“Nhớ lúc giặc tới giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che quân nhân rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc xuất hiện với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng chí quan trọng – tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn trình bày lúc tự nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. tự nhiên chở che quân nhân, ngăn cản cuộc tiến công của quân địch. Hình như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng, tất cả các yếu tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Tự nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa phục kích xoá sổ quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho tới thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hợp lực xoá sổ quân địch. Có thể thấy, vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc trưng trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại người hùng, một dân tộc người hùng, một tự nhiên người hùng. Vẻ đẹp của tự nhiên ko chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình nhưng mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mệnh. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy tự nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Thi sĩ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Lúc ta ở chỉ là nơi đất ở
Lúc ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Tự nhiên Việt Bắc còn đặc trưng bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc tới nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của tự nhiên gắn chặt với ký ức của thi sĩ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ ko
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Tự nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng tới núi, sông gợi liên tưởng tới nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ tự nhiên, nhớ tình nghĩa với người dân Việt Bắc ko? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh rực rỡ góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh tự nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian nan của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Tự nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân tới văn học bác học, từ văn học trung đại tới văn học hiện đại, tự nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng ko phải là một ngoại lệ. Tự nhiên trong sáng tác của Tố Hữu ko phải quang cảnh tự nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, nhưng mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng ko kém phần hùng tráng. Bởi lẽ tự nhiên đấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng – cách mệnh. Vẻ đẹp tự nhiên đấy được trình bày rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về thi sĩ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm ý thức dân tộc. Sau thắng lợi Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp nghị Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời khắc giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc đấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của thắng lợi quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Kế bên mối ân tình đấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi trội nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Tự nhiên đấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang vu, mộc mạc nhưng ko kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu nhưng mà Tố Hữu đã khôn khéo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh đấy ko chỉ có cảnh nhưng mà còn có người. Từng cặp câu xuất hiện với những đường nét riêng lẻ. Câu lục mô tả cảnh tự nhiên đẹp, câu bát làm nổi trội hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh tự nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Ko gian tự nhiên rộng lớn rộng lớn khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong ko gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng ko chói lóa. Sắc đỏ đấy gợi cho ta liên tưởng tới câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong ko gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu quang cảnh ko u ám như khí trời mùa đông nhưng mà ấm áp, tươi đẹp tới lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến quang cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và tự nhiên cùng tô điểm vẻ đẹp cho nhau.
Lúc cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời kì bốn mùa ko đi theo trật tự thân thuộc – xuân, hạ, thu, đông nhưng mà đi theo một kết cấu đặc trưng – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã tới.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc tới với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong tự nhiên Việt Bắc, mùa xuân được tô điểm bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ xa lạ nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân tới cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một ko gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh đấy là hình ảnh “người đan nón” lặng lẽ lặng lẽ hái măng. Con người ko thưởng ngoạn quang cảnh nhưng mà sống và lao động trong quang cảnh đấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè tới thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” mang đến một hiệu ứng đặc trưng. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em ko nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngờ ngạc
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng đấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa trình bày sự nhất tề vừa trình bày sự nhanh chóng. Sự thay đổi đấy ko chỉ trong thời kì – chuyển từ xuân sang hè nhưng mà còn là sự thay đổi của ko gian – từ màu xanh sang màu vàng của ko gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng nhất tề thay áo. Câu thơ ko chỉ có âm thanh nhưng mà còn có màu sắc. Hai yếu tố đấy đã tạo nên quang cảnh sống động của tự nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất thần xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh đấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh tự nhiên yên bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu tự nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời khắc ban ngày thì chỉ duy nhất tự nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời kì đêm tối. Ko như thi nhân xưa – “ngô tương đồng diệp lạc, người đời cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc trưng ánh trăng đấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng nhưng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được trình bày qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và trình bày được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mệnh.
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ đấy ko chỉ tới từ ko gian rộng lớn nhưng mà còn tới từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm thu được tự nhiên đấy ko chỉ là phong cảnh nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra ko chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân nhưng mà còn có sự tham gia của cả tự nhiên.
“Nhớ lúc giặc tới giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che quân nhân rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc xuất hiện với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng chí quan trọng – tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn trình bày lúc tự nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. tự nhiên chở che quân nhân, ngăn cản cuộc tiến công của quân địch. Hình như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng, tất cả các yếu tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Tự nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa phục kích xoá sổ quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho tới thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hợp lực xoá sổ quân địch. Có thể thấy, vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc trưng trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại người hùng, một dân tộc người hùng, một tự nhiên người hùng. Vẻ đẹp của tự nhiên ko chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình nhưng mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mệnh. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy tự nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Thi sĩ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Lúc ta ở chỉ là nơi đất ở
Lúc ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Tự nhiên Việt Bắc còn đặc trưng bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc tới nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của tự nhiên gắn chặt với ký ức của thi sĩ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ ko
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Tự nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng tới núi, sông gợi liên tưởng tới nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ tự nhiên, nhớ tình nghĩa với người dân Việt Bắc ko? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12″ state=”close”]
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12
Hình Ảnh về: Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12
Video về: Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12
Wiki về Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12 -
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh rực rỡ góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh tự nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian nan của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Tự nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân tới văn học bác học, từ văn học trung đại tới văn học hiện đại, tự nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng ko phải là một ngoại lệ. Tự nhiên trong sáng tác của Tố Hữu ko phải quang cảnh tự nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, nhưng mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng ko kém phần hùng tráng. Bởi lẽ tự nhiên đấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng – cách mệnh. Vẻ đẹp tự nhiên đấy được trình bày rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về thi sĩ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm ý thức dân tộc. Sau thắng lợi Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp nghị Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời khắc giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc đấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của thắng lợi quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Kế bên mối ân tình đấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi trội nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Tự nhiên đấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang vu, mộc mạc nhưng ko kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu nhưng mà Tố Hữu đã khôn khéo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh đấy ko chỉ có cảnh nhưng mà còn có người. Từng cặp câu xuất hiện với những đường nét riêng lẻ. Câu lục mô tả cảnh tự nhiên đẹp, câu bát làm nổi trội hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh tự nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Ko gian tự nhiên rộng lớn rộng lớn khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong ko gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng ko chói lóa. Sắc đỏ đấy gợi cho ta liên tưởng tới câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong ko gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu quang cảnh ko u ám như khí trời mùa đông nhưng mà ấm áp, tươi đẹp tới lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến quang cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và tự nhiên cùng tô điểm vẻ đẹp cho nhau.
Lúc cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời kì bốn mùa ko đi theo trật tự thân thuộc – xuân, hạ, thu, đông nhưng mà đi theo một kết cấu đặc trưng – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã tới.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc tới với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong tự nhiên Việt Bắc, mùa xuân được tô điểm bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ xa lạ nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân tới cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một ko gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh đấy là hình ảnh “người đan nón” lặng lẽ lặng lẽ hái măng. Con người ko thưởng ngoạn quang cảnh nhưng mà sống và lao động trong quang cảnh đấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè tới thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” mang đến một hiệu ứng đặc trưng. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em ko nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngờ ngạc
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng đấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa trình bày sự nhất tề vừa trình bày sự nhanh chóng. Sự thay đổi đấy ko chỉ trong thời kì – chuyển từ xuân sang hè nhưng mà còn là sự thay đổi của ko gian – từ màu xanh sang màu vàng của ko gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng nhất tề thay áo. Câu thơ ko chỉ có âm thanh nhưng mà còn có màu sắc. Hai yếu tố đấy đã tạo nên quang cảnh sống động của tự nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất thần xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh đấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh tự nhiên yên bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu tự nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời khắc ban ngày thì chỉ duy nhất tự nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời kì đêm tối. Ko như thi nhân xưa – “ngô tương đồng diệp lạc, người đời cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc trưng ánh trăng đấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng nhưng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được trình bày qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và trình bày được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mệnh.
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ đấy ko chỉ tới từ ko gian rộng lớn nhưng mà còn tới từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm thu được tự nhiên đấy ko chỉ là phong cảnh nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra ko chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân nhưng mà còn có sự tham gia của cả tự nhiên.
“Nhớ lúc giặc tới giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che quân nhân rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc xuất hiện với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng chí quan trọng – tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn trình bày lúc tự nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. tự nhiên chở che quân nhân, ngăn cản cuộc tiến công của quân địch. Hình như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng, tất cả các yếu tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Tự nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa phục kích xoá sổ quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho tới thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hợp lực xoá sổ quân địch. Có thể thấy, vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc trưng trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại người hùng, một dân tộc người hùng, một tự nhiên người hùng. Vẻ đẹp của tự nhiên ko chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình nhưng mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mệnh. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy tự nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Thi sĩ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Lúc ta ở chỉ là nơi đất ở
Lúc ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Tự nhiên Việt Bắc còn đặc trưng bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc tới nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của tự nhiên gắn chặt với ký ức của thi sĩ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ ko
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Tự nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng tới núi, sông gợi liên tưởng tới nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ tự nhiên, nhớ tình nghĩa với người dân Việt Bắc ko? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh rực rỡ góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh tự nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian nan của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Tự nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân tới văn học bác học, từ văn học trung đại tới văn học hiện đại, tự nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng ko phải là một ngoại lệ. Tự nhiên trong sáng tác của Tố Hữu ko phải quang cảnh tự nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, nhưng mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng ko kém phần hùng tráng. Bởi lẽ tự nhiên đấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng – cách mệnh. Vẻ đẹp tự nhiên đấy được trình bày rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về thi sĩ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm ý thức dân tộc. Sau thắng lợi Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp nghị Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời khắc giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc đấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của thắng lợi quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Kế bên mối ân tình đấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi trội nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Tự nhiên đấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang vu, mộc mạc nhưng ko kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu nhưng mà Tố Hữu đã khôn khéo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh đấy ko chỉ có cảnh nhưng mà còn có người. Từng cặp câu xuất hiện với những đường nét riêng lẻ. Câu lục mô tả cảnh tự nhiên đẹp, câu bát làm nổi trội hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh tự nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Ko gian tự nhiên rộng lớn rộng lớn khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong ko gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng ko chói lóa. Sắc đỏ đấy gợi cho ta liên tưởng tới câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong ko gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu quang cảnh ko u ám như khí trời mùa đông nhưng mà ấm áp, tươi đẹp tới lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến quang cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và tự nhiên cùng tô điểm vẻ đẹp cho nhau.
Lúc cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời kì bốn mùa ko đi theo trật tự thân thuộc – xuân, hạ, thu, đông nhưng mà đi theo một kết cấu đặc trưng – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã tới.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc tới với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong tự nhiên Việt Bắc, mùa xuân được tô điểm bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ xa lạ nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân tới cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một ko gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh đấy là hình ảnh “người đan nón” lặng lẽ lặng lẽ hái măng. Con người ko thưởng ngoạn quang cảnh nhưng mà sống và lao động trong quang cảnh đấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè tới thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” mang đến một hiệu ứng đặc trưng. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em ko nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngờ ngạc
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng đấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa trình bày sự nhất tề vừa trình bày sự nhanh chóng. Sự thay đổi đấy ko chỉ trong thời kì – chuyển từ xuân sang hè nhưng mà còn là sự thay đổi của ko gian – từ màu xanh sang màu vàng của ko gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng nhất tề thay áo. Câu thơ ko chỉ có âm thanh nhưng mà còn có màu sắc. Hai yếu tố đấy đã tạo nên quang cảnh sống động của tự nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất thần xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh đấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh tự nhiên yên bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu tự nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời khắc ban ngày thì chỉ duy nhất tự nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời kì đêm tối. Ko như thi nhân xưa – “ngô tương đồng diệp lạc, người đời cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc trưng ánh trăng đấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng nhưng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được trình bày qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và trình bày được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mệnh.
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ đấy ko chỉ tới từ ko gian rộng lớn nhưng mà còn tới từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm thu được tự nhiên đấy ko chỉ là phong cảnh nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra ko chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân nhưng mà còn có sự tham gia của cả tự nhiên.
“Nhớ lúc giặc tới giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che quân nhân rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc xuất hiện với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng chí quan trọng – tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn trình bày lúc tự nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. tự nhiên chở che quân nhân, ngăn cản cuộc tiến công của quân địch. Hình như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng, tất cả các yếu tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Tự nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa phục kích xoá sổ quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho tới thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hợp lực xoá sổ quân địch. Có thể thấy, vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc trưng trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại người hùng, một dân tộc người hùng, một tự nhiên người hùng. Vẻ đẹp của tự nhiên ko chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình nhưng mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mệnh. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy tự nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Thi sĩ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Lúc ta ở chỉ là nơi đất ở
Lúc ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Tự nhiên Việt Bắc còn đặc trưng bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc tới nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của tự nhiên gắn chặt với ký ức của thi sĩ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ ko
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Tự nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng tới núi, sông gợi liên tưởng tới nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ tự nhiên, nhớ tình nghĩa với người dân Việt Bắc ko? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 1″>
Vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh đặc sắc góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh thiên nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian khổ của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Thiên nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân đến văn học bác học, từ văn học trung đại đến văn học hiện đại, thiên nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng không phải là một ngoại lệ. Thiên nhiên trong sáng tác của Tố Hữu không phải khung cảnh thiên nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng không kém phần hùng tráng. Bởi lẽ thiên nhiên ấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt – cách mạng. Vẻ đẹp thiên nhiên ấy được thể hiện rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về nhà thơ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm tinh thần dân tộc. Sau chiến thắng Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp định Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời điểm giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc ấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của chiến thắng quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Bên cạnh mối ân tình ấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh thiên nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Thiên nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi bật nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Thiên nhiên ấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc nhưng không kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu mà Tố Hữu đã khéo léo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh ấy không chỉ có cảnh mà còn có người. Từng cặp câu hiện ra với những đường nét riêng biệt. Câu lục miêu tả cảnh thiên nhiên đẹp, câu bát làm nổi bật hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh thiên nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Không gian thiên nhiên rộng lớn bao la khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong không gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng không chói lóa. Sắc đỏ ấy gợi cho ta liên tưởng đến câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong không gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu khung cảnh không u ám như khí trời mùa đông mà ấm áp, tươi đẹp đến lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến khung cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và thiên nhiên cùng điểm tô vẻ đẹp cho nhau.
Khi cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời gian bốn mùa không đi theo trật tự quen thuộc – xuân, hạ, thu, đông mà đi theo một kết cấu đặc biệt – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã đến.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc đến với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong thiên nhiên Việt Bắc, mùa xuân được điểm tô bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ lạ lẫm nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân đến cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một không gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh ấy là hình ảnh “người đan nón” âm thầm lặng lẽ hái măng. Con người không thưởng ngoạn khung cảnh mà sống và lao động trong khung cảnh ấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè đến thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” đem đến một hiệu ứng đặc biệt. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng ấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa thể hiện sự đồng loạt vừa thể hiện sự nhanh chóng. Sự thay đổi ấy không chỉ trong thời gian – chuyển từ xuân sang hè mà còn là sự thay đổi của không gian – từ màu xanh sang màu vàng của không gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng đồng loạt thay áo. Câu thơ không chỉ có âm thanh mà còn có màu sắc. Hai yếu tố ấy đã tạo nên khung cảnh sống động của thiên nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất ngờ xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh ấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh thiên nhiên thanh bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu thiên nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời điểm ban ngày thì chỉ duy nhất thiên nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời gian đêm tối. Không như thi nhân xưa – “ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc biệt ánh trăng ấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được thể hiện qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và thể hiện được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mạng.
Thiên nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ ấy không chỉ đến từ không gian rộng lớn mà còn đến từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm nhận được thiên nhiên ấy không chỉ là phong cảnh mà còn là người bạn đồng hành cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra không chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân mà còn có sự tham gia của cả thiên nhiên.
“Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che bộ đội rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc hiện ra với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng đội quan trọng – thiên nhiên. Vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn thể hiện khi thiên nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. thiên nhiên chở che bộ đội, ngăn cản cuộc tiến công của kẻ thù. Dường như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc biệt, tất cả các nhân tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Thiên nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Thiên nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa mai phục tiêu diệt quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho đến thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hiệp lực tiêu diệt kẻ thù. Có thể thấy, vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc biệt trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại anh hùng, một dân tộc anh hùng, một thiên nhiên anh hùng. Vẻ đẹp của thiên nhiên không chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mạng. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy thiên nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Nhà thơ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Thiên nhiên Việt Bắc còn đặc biệt bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc đến nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của thiên nhiên gắn chặt với ký ức của nhà thơ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Thiên nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng đến núi, sông gợi liên tưởng đến nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ thiên nhiên, nhớ nghĩa tình với người dân Việt Bắc không? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc là một trong những bức tranh rực rỡ góp phần tô điểm cho nội dung của bài thơ. Đó là hình ảnh tự nhiên nên thơ và hùng vĩ, vừa là tri kỉ với con người lại vừa gắn bó với cuộc kháng chiến gian nan của dân tộc. Hãy cùng Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu, phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu qua bài viết dưới đây.
Tự nhiên là đề tài muôn thuở trong thi ca và cũng là tri kỉ của thi nhân. Vì vậy, từ văn học bình dân tới văn học bác học, từ văn học trung đại tới văn học hiện đại, tự nhiên vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng. Và Tố Hữu cũng ko phải là một ngoại lệ. Tự nhiên trong sáng tác của Tố Hữu ko phải quang cảnh tự nhiên thanh tao, thoát tục như thi nhân xưa, nhưng mà mang một vẻ đẹp dung dị nhưng ko kém phần hùng tráng. Bởi lẽ tự nhiên đấy được nhìn nhận trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng – cách mệnh. Vẻ đẹp tự nhiên đấy được trình bày rõ trong bài thơ Việt Bắc. Cùng phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc qua những tìm hiểu dưới đây.
Đôi nét về thi sĩ Tố Hữu và bài thơ Việt Bắc
Việt Bắc được Tố Hữu sáng tác trong một hoàn cảnh lịch sử mang đậm ý thức dân tộc. Sau thắng lợi Điện Biên Phủ lịch sử, hiệp nghị Giơ-ne-vơ được ký kết đã mở ra một trang sử mới cho dân tộc. Tháng 10 năm 1954, các cơ quan Trung ương của Đảng và chính phủ chuyển từ Việt Bắc trở về Hà Nội.
Lúc cán bộ về xuôi cũng chính là thời khắc giao thời của lịch sử. Lòng người trong cuộc sống yên ổn, hạnh phúc đấy dễ làm người ta quên đi cội nguồn của thắng lợi quên đi quá khứ. Vì vậy, tác phẩm ra đời để gợi nhắc về cuộc sống ân tình thủy chung của người cán bộ và nhân dân Việt Bắc. Kế bên mối ân tình đấy, trong bài thơ Việt Bắc, ta còn bắt gặp bức tranh tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng, vừa hùng vĩ
vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc được đặc tả nổi trội nhất qua bức tranh tứ bình – xuân, hạ, thu, đông. Tự nhiên đấy dung dị như chính con người nơi đây. Một vẻ đẹp hoang vu, mộc mạc nhưng ko kém phần hùng vĩ.
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Chỉ với bốn cặp câu nhưng mà Tố Hữu đã khôn khéo vẽ nên bức tranh bốn mùa đầy sức sống. Bức tranh đấy ko chỉ có cảnh nhưng mà còn có người. Từng cặp câu xuất hiện với những đường nét riêng lẻ. Câu lục mô tả cảnh tự nhiên đẹp, câu bát làm nổi trội hình ảnh con người dồi dào sức sống; tất cả hợp thành bộ tranh tứ bình xuân-hạ-thu-đông đẹp một cách lạ kỳ. Bức tranh tự nhiên mùa đông mở đầu cho bức tranh bốn mùa
“Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng”
Ko gian tự nhiên rộng lớn rộng lớn khoác trên mình một màu xanh đặc trưng của núi rừng. Sắc xanh trầm lắng tĩnh tại của rừng già được điểm xuyết thêm bằng sắc đỏ của hoa chuối. Trong ko gian hùng vĩ của núi rừng, sự xuất hiện của sắc đỏ làm bừng sáng cả một góc từng, rực rỡ nhưng ko chói lóa. Sắc đỏ đấy gợi cho ta liên tưởng tới câu thơ của Nguyễn Trãi trong bài thơ “Cảnh ngày hè” – “Thạch lựu hiên còn phun thức đỏ”.
Trong ko gian mùa đông, ta thường cảm thấy lạnh lẽo, hoang vu nhưng trong hai câu thơ của Tố Hữu quang cảnh ko u ám như khí trời mùa đông nhưng mà ấm áp, tươi đẹp tới lạ. Cùng với đó là ánh nắng mặt trời chiếu rọi khiến quang cảnh thêm phần tráng lệ. Hình ảnh con người hiện lên trên đèo cao vách núi gợi tư thế của con người trong lao động. Con người và tự nhiên cùng tô điểm vẻ đẹp cho nhau.
Lúc cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy dòng thời kì bốn mùa ko đi theo trật tự thân thuộc – xuân, hạ, thu, đông nhưng mà đi theo một kết cấu đặc trưng – đông, xuân, hạ, thu. Tiếp nối bức tranh mùa đông là mùa xuân ấm áp tươi vui đã tới.
“Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang”
Ngày xuân trong thơ ca thường được nhắc tới với hình ảnh mai vàng rực rỡ hay sắc hồng dịu dàng của hoa đào hay cánh én chao liệng giữa trời. Nhưng trong tự nhiên Việt Bắc, mùa xuân được tô điểm bằng sắc trắng của hoa mơ. Tưởng chừng có vẻ xa lạ nhưng thực chất đây mới chính là mùa xuân của đất trời nơi rừng núi.
Xuân tới cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng sau tất cả đọng lại trong ký ức tác giả chỉ có rừng mơ. Màu xanh giờ đây phải nhường chỗ màu trắng tinh khôi. Chỉ với cụm từ “trắng rừng”, Tố Hữu đã phác họa được cả một ko gian rộng lớn, làm cả vùng rừng núi như bừng sáng, mọi vật như thức dậy sau một giấc ngủ đông dài. Trên nền phong cảnh đấy là hình ảnh “người đan nón” lặng lẽ lặng lẽ hái măng. Con người ko thưởng ngoạn quang cảnh nhưng mà sống và lao động trong quang cảnh đấy.
“Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình”
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc thấy bức tranh càng hoàn thiện hơn với sự xuất hiện của mùa hè. Mùa hè được báo hiệu bằng tiếng ve ngân vang. Mùa hè tới thường được báo hiệu bằng tiếng ve bằng những chùm phượng vĩ rực đỏ. Tố Hữu lại một lần nữa đem cái hồn của núi rừng Việt Bắc thổi vào trong bài thơ. Sự lựa chọn “rừng phách đổ vàng” mang đến một hiệu ứng đặc trưng. Bởi lẽ, màu vàng thường được dùng để diễn tả mùa thu
“Em ko nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngờ ngạc
Đạp trên lá vàng khô?”
(Tiếng thu – Lưu Trọng Lư)
Nhưng màu vàng đấy trong thơ của Tố Hữu lại được dùng để đặc tả mùa hè của Việt Bắc. Tác giả đã sử dụng tinh tế từ “đổ”, vừa trình bày sự nhất tề vừa trình bày sự nhanh chóng. Sự thay đổi đấy ko chỉ trong thời kì – chuyển từ xuân sang hè nhưng mà còn là sự thay đổi của ko gian – từ màu xanh sang màu vàng của ko gian.
Đọc câu thơ, ta có cảm tưởng chính tiếng ve là nguyên nhân là tiếng chuông đánh thức cả khu rừng nhất tề thay áo. Câu thơ ko chỉ có âm thanh nhưng mà còn có màu sắc. Hai yếu tố đấy đã tạo nên quang cảnh sống động của tự nhiên: màu vàng của rừng phách hòa cùng tiếng ve trong gió – đặc trưng của mùa hè cộng hưởng cùng tín hiệu của mùa hè dường như có gì đó bất thần xôn xao khó tả.
Cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy hình ảnh con người “hái măng một mình” thêm một lần nữa là vẻ đẹp của sự thầm lặng và cần mẫn với công việc. Trong hoài niệm của tác giả, hình ảnh đấy là một nét gợi nhớ sinh động và đầy xúc cảm.
Nhưng bức tranh tự nhiên yên bình nhất phải nằm ở mùa thu
“Rừng thu trăng rọi hòa bình
Nhớ người nào tiếng hát ân tình thủy chung”
Nếu tự nhiên đông, xuân, hạ được khắc họa vào thời khắc ban ngày thì chỉ duy nhất tự nhiên mùa thu là được khắc họa vào thời kì đêm tối. Ko như thi nhân xưa – “ngô tương đồng diệp lạc, người đời cộng tri thu”, Tố Hữu phác họa bức tranh mùa thu bằng ánh trăng chiếu rọi.
Điều đặc trưng ánh trăng đấy là ánh trăng của hòa bình. Đây cũng chính là ánh trăng nhưng mà biết bao người mong đợi. Và kết lại cũng chính là hình ảnh con người được trình bày qua tiếng hát tâm tình cùng ánh trăng mang theo bao hi vọng về một tương lai hạnh phúc tươi đẹp và trình bày được tình cảm thiết tha ân tình, son sắt gắn bó với cách mệnh.
Tự nhiên Việt Bắc vừa thơ mộng trữ tình vừa hùng vĩ tráng lệ. sự hùng vĩ đấy ko chỉ tới từ ko gian rộng lớn nhưng mà còn tới từ cảm tâm thế của con người trong một thời đại lớn lao của lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với công cuộc kháng chiến
Phân tích vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc cũng cảm thu được tự nhiên đấy ko chỉ là phong cảnh nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong kháng chiến. Cuộc kháng chiến diễn ra ko chỉ có sự tham gia của toàn thể nhân dân nhưng mà còn có sự tham gia của cả tự nhiên.
“Nhớ lúc giặc tới giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh tây
Núi giăng thành lũy sắt dày
Rừng che quân nhân rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng”
Hình ảnh quân giặc xuất hiện với lực lượng hùng hậu cùng vũ khí hiện đại. Mặc dù có sự tương quan chênh lệch lực lượng lớn nhưng ta đã có một đồng chí quan trọng – tự nhiên. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn trình bày lúc tự nhiên cùng con người tham gia vào công cuộc kháng chiến. tự nhiên chở che quân nhân, ngăn cản cuộc tiến công của quân địch. Hình như trong một hoàn cảnh lịch sử đặc trưng, tất cả các yếu tố đều cùng đồng lòng hướng về một mối – tổ quốc thân yêu.
Tự nhiên cũng đã đóng góp hết mình cho cuộc kháng chiến trường kỳ. Tự nhiên đã hoàn thành xuất sắc sứ mệnh vai trò của nó trong cuộc kháng chiến vừa trở thành ngôi nhà cho các chiến sĩ, vừa trở thành trận địa phục kích xoá sổ quân thù. Ta đã tận dụng hết mọi yếu tố của tự nhiên từ địa hình – rừng núi cho tới thời tiết – sương mù. Cả đất trời cùng con người đồng tâm hợp lực xoá sổ quân địch. Có thể thấy, vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc tạo nên một xúc cảm đặc trưng trong lòng người đọc.
“Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan”
Qua đó, những dòng thơ tuy cô đọng nhưng đã gợi được hào khí của cả một thời đại người hùng, một dân tộc người hùng, một tự nhiên người hùng. Vẻ đẹp của tự nhiên ko chỉ đơn giản là phong cảnh hữu tình nhưng mà còn ở vai trò của nó với cuộc cách mệnh. Phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, người đọc nhận thấy tự nhiên luôn có mặt và dõi theo từng bước chân con người, từng chuyển biến lịch sử.
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc gắn liền với hình ảnh con người
Thi sĩ Chế Lan Viên đã từng viết:
“Lúc ta ở chỉ là nơi đất ở
Lúc ta đi đất đã hóa tâm hồn”
(Tiếng hát con tàu)
Tự nhiên Việt Bắc còn đặc trưng bởi lẽ nó gắn liền và gợi nhắc tới nhân dân Việt Bắc. Đó cũng chính là vẻ đẹp của tự nhiên gắn chặt với ký ức của thi sĩ về con người nơi đây.
“Mình về mình có nhớ ko
Nhìn cây nhớ núi nhìn sông nhớ nguồn”
Tự nhiên của “núi”, “sông” đã trở thành chứng nhân cho quân dân thắm thiết. Cây gợi liên tưởng tới núi, sông gợi liên tưởng tới nguồn là một điều hiển nhiên nhưng liệu người chiến sĩ về xuôi có còn nhớ tự nhiên, nhớ tình nghĩa với người dân Việt Bắc ko? Mười lăm năm gắn bó với biết bao kỷ niệm.
“Mình đi có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ những mây cùng mù
[…]
Mình về rừng núi nhớ người nào
Trám bùi để rụng măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám đặm đà lòng son.”
Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc còn hiện lên với sự gắn bó và sẻ chia cùng con người những trở ngại thử thách. Vì vậy, hình ảnh đấy, tình cảm đấy đã khắc sâu vào tâm tưởng thi sĩ cũng như các chiến sĩ. Dù đó là “mưa nguồn suối lũ”, là “những mây cùng mù”, là “hắt hiu lau xám” nhưng đều quan trọng nó gắn liền với tình quân dân Việt Bắc lúc nào cũng “đặm đà lòng son”.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng từng ký ức trở về sống động như chỉ mới hôm qua. Câu thơ “Mình về rừng núi nhớ người nào” vang lên nghe thật da diết. Rừng núi đã trở thành người bạn tri kỉ của nhân dân Việt Bắc và cũng trở thành bạn tâm giao cùng người chiến sĩ trong những tháng năm ở đây.
Người chiến sĩ về xuôi để lại bao luyến tiếc ko chỉ cho con người nhưng mà còn cho cảnh vật nơi đây. Người chiến sĩ đi rồi thì “trám bùi”, hay “măng mai” bỗng chốc cũng trở thành độc thân đành “để rụng”, “để già” nhưng mà thôi. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ngọt ngào cũng bởi nó gợi nhắc tới bao kỷ niệm ngọt ngào nơi đây
“Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa ý trung nhân đi về
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.”
Người chiến sĩ đi rồi nhưng sẽ mãi nhớ “trăng lên đầu núi”, nhớ “nắng chiều lưng nương”, nhớ “bản khói cùng sương”, nhớ cả “rừng nứa bờ tre”. Những sự vật tưởng chừng vô hồn nhưng bỗng chốc trở thành sinh động thân thiện bởi nó chứa đầy tình cảm, gợi nhắc về một thời gắn bó vấn vít bên nhau. Phép liệt kê liên kết với cách điệp từ “nhớ” khiến ta có cảm giác những kỷ niệm chợt ùa về như một cuốn phim quay chậm.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Vận dụng thuần thục chất liệu dân gian, Tố Hữu đã khiến lời thơ trở thành tiếng hát. Lấy cấu tứ từ văn học dân gian
“Ta về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười”
(Ca dao)
Nhưng Tố Hữu đã thổi cả tâm tư tình cảm của mình vào đó. Nhớ về Việt Bắc là nhớ về tất cả những gì tươi đẹp nhất nơi đây. Hoa là biểu tượng cho những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên. Con người là kết tinh tươi đẹp nhất của đất trời. Trong nỗi nhớ của người ra đi, hai hình ảnh đấy lồng vào nhau – hoa cùng người. Tự nhiên và con người tuy hai nhưng mà một ko thể tách rời. Vì vậy nhớ về Việt Bắc là nhớ về con người nơi đấy cũng là đồng thời nhớ về tự nhiên tươi đẹp nơi đây.
Nhận định nội dung và nghệ thuật của bài thơ Việt Bắc qua hình ảnh tự nhiên
Cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thấy Tố Hữu ko lựa chọn những vẻ đẹp mỹ miều đầy tính ước lệ nhưng mà ông lại khôn khéo lựa chọn và phác họa một cách tinh tế những gì đặc trưng nhất của núi rừng tự nhiên Việt Bắc. Chỉ qua vài đường nét nhưng mà ta có thể cảm thu được cả một tự nhiên rộng lớn của Việt Bắc.
Tự nhiên Việt Bắc hoang vu mộc mạc nhưng lại tươi đẹp tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp của tự nhiên hài hòa cùng vẻ đẹp của con người gợi nhắc tới bao kỷ niệm gắn bó, gợi nhắc tới tình quân dân bền chặt. Tự nhiên ko chỉ là phong cảnh vô hồn nhưng mà còn là trợ thủ cùng con người trong cuộc sống lao động, trong công cuộc kháng chiến. Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc ko chỉ đẹp bởi sự rộng lớn hùng vĩ của núi rừng nhưng mà còn bởi nó được đặt trong một khí thế hào hùng của một thời đoạn lịch sử đầy thăng trầm.
Tương tự, lúc phân tích và cảm nhận về vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc, ta thây đây là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng mà do bàn tay tài hoa của Tố Hữu vẽ lên, được gợi tả qua những vần thơ lục bát thật sinh động như có thần. Bức tranh tự nhiên đấy có cảnh, có người, trong đó con người giao hòa với tự nhiên. Tìm hiểu về bài thơ, chúng ta đang ở giữa núi rừng Việt Bắc nhưng mà chiêm ngưỡng những cảnh sắc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông vậy. Tương tự, tự nhiên Việt Bắc trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu quả là hình ảnh rất đẹp, vừa mang yếu tố của một bức tranh tự nhiên hùng vĩ kỳ thú, vừa mang yếu tố lịch sử và chính trị thâm thúy.
Xem thêm >>> Tính dân tộc trong bài Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích bức tranh tứ bình trong Việt Bắc của Tố Hữu
Xem thêm >>> Phân tích 8 câu đầu bài Việt Bắc của tác giả Tố Hữu [Bài viết HAY NHẤT]
Xem thêm >>> So sánh vẻ đẹp tự nhiên và con người trong Việt Bắc và Đây thôn Vĩ Dạ
Kỳ vọng qua bài viết về chủ đề phân tích và cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc đã giúp bạn có thêm những tri thức hữu ích cho quá trình học tập của mình. Chúc bạn luôn học tốt!
[/box]
#Vẻ #đẹp #thiên #nhiên #trong #bài #thơ #Việt #Bắc #của #Tố #Hữu #Ngữ #Văn
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12 có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Vẻ đẹp tự nhiên trong bài thơ Việt Bắc của Tố Hữu – Ngữ Văn 12 bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Vẻ #đẹp #thiên #nhiên #trong #bài #thơ #Việt #Bắc #của #Tố #Hữu #Ngữ #Văn
Trả lời