Tiểu phẩm “Nói không với tệ nạn xã hội” gồm 2 mẫu kịch bản hay, ấn tượng, giúp học sinh lớp 7 tham khảo và giải đáp nhanh các thắc mắc. Vận dụng bài 11: Phòng, chống tệ nạn xã hội trong SGK. GDCD 7 Chân trời sáng tạo.
Với 2 vở kịch mẫu về phòng chống tệ nạn xã hội sẽ giúp các em có thêm ý tưởng mới để xây dựng kịch bản, sau đó đóng vai trước lớp để tuyên truyền rộng rãi các tệ nạn xã hội. Hãy theo dõi bài viết dưới đây của Neu-edutop.edu.vn để có thêm ý tưởng:
Đề tài:Hãy hoạt động theo nhóm để đưa ra ý tưởng và trình bày trước lớp một vở kịch ngắn với chủ đề: “Nói không với tệ nạn xã hội”.
Tiểu phẩm “Nói không với tệ nạn xã hội”
Nhân vật: Tuân, Hoàng, Công an, người lạ.
Sau khi đi học về, Tuấn và Hoàng ghé vào một quán internet để cùng nhau chơi điện tử.
– Tuấn: Chúng ta đang ở trình độ rất thấp, hãy nạp lại năng lượng để mạnh mẽ hơn.
– Hoàng: Nhưng tôi không có tiền, hết tiền ăn sáng rồi.
– Tuấn: Không sao đâu, tôi sẽ dùng tiền học phí để nạp.
Một lúc sau, cả hai hết tiền và bỏ đi.
– Tuấn: Hoàng, ngày mai em phải đóng học phí, nếu không ngày mai cô giáo sẽ nói với mẹ em. Nếu bạn có tiền, ngày mai hãy cho tôi mượn.
– Hoàng: Tôi không có tiền.
Thế là hai người cãi nhau ầm ĩ. Cùng lúc đó, một người đàn ông lạ bước vào.
– Người đàn ông: Chào hai bạn, tôi muốn nhờ bạn giao món hàng này cho tôi, tôi sẽ đưa tiền cho bạn.
– Hoàng thì thầm với Tuấn: Em không biết trong túi đó có gì, về nhà rồi tìm đường sau nhé.
– Tuấn: Không có gì phải lo đâu, cứ giao đồ thôi.
Thế là Tuấn đồng ý giúp giao hàng nhưng Hoàng từ chối và bỏ đi. Trên đường về nhà, Hoàng gặp công an và Hoàng đã trình báo sự việc với công an.
Nghe vậy, viên cảnh sát lập tức chạy đến chỗ Tuấn thì lúc này người đàn ông lạ mặt đã biến mất. Lực lượng cảnh sát lấy chiếc túi ra và phát hiện bên trong chiếc túi màu đen có chứa ma túy. Tuấn và Hoàng đều rất bối rối và sợ hãi.
– Tuấn: Tôi không biết gì cả, có một người đàn ông lạ nhờ tôi giúp đỡ.
– Cảnh sát: khi thấy người lạ nhờ bạn mang đồ vật bọc ngoài không rõ nguồn gốc thì tuyệt đối không được mang theo!
Tiểu phẩm: Bài học đầu đời
Tác giả kịch bản: Nhóm 1 lớp 7A.
Với sự tham gia của các diễn viên:
- Kim Phượng: Vào vai cô Hương – Trưởng ban tuyên truyền.
- Ánh Tuyết: Đóng vai bà Huệ – mẹ của Nam.
- Quốc Duy: Vào vai Anh Minh – Công an khu vực.
- Hải Thụy: Đóng vai Bình – Công an khu vực.
- Hoàng Long: Vào vai Nam – một học sinh nghiện ngập.
NỘI DUNG
Cảnh 1: Tại nhà bà Huệ một buổi chiều
– Mẹ (lau nước mắt vừa nói): Con ơi, sao con dại thế? Bạn đã ở đâu trong những ngày qua? Ôi Chúa ơi, niềm vui của cuộc đời tôi…
– Hương: Vâng, chào Bác?
– Mẹ: Nhìn kìa! Cô ấy là …
– Hương: Mình là Hương, trưởng ban tuyên truyền câu lạc bộ 03 tới gặp bạn có chuyện gì đó, sao bạn lại khóc?
– Mẹ: Cô ơi! Con trai yêu quý của tôi đã mất tích ở nhà được một tháng rồi. Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy nó. Tôi nên làm gì?
– Hương: Con trai bác tên là Đoàn Hoàng Nam phải không?
– Mẹ: Dạ, con tên Hoàng Nam, Đoàn Hoàng Nam.
– Hương: Đoàn Hoàng Nam 13 tuổi, học hết lớp 7. Anh ấy có cao và gầy không?
– Mẹ: Đúng rồi, đó là con của mẹ, đó là điều may mắn cho gia đình mẹ, may mà con để nó ở lại, nếu không…
– Hương: Vâng! Không, nhưng sáng nay đội tuyên truyền phòng chống tệ nạn xã hội phối hợp với Công an bắt giữ một nhóm thanh niên đang tụ tập tiêm chích ma túy, trong đó có một em tên Hoàng Nam. Bây giờ bạn có thể…..
– Mẹ: Này này, mẹ bảo con đừng dùng gió bẻ măng nhé. Tôi nghĩ bạn thật tốt bụng khi cho tôi biết nơi ở của con tôi. Ai mà ngờ được cô lại mang tai họa đến ngôi nhà này. Nhưng hãy nhớ, dù có dọa người thì cũng cần phải chọn lý do phù hợp. Bạn nói con tôi bị ngã xe đạp, con tôi trèo cây chết đuối, tôi vẫn tin. Cô ấy nói không có cách nào anh ấy sẽ tiêm. Nói đến tiêm chủng, anh ấy thậm chí còn không dám tiêm.
– Hương: Mình cũng mong vậy, nhưng tuổi trẻ bốc đồng…
– Mẹ: Chắc con già rồi! Thế giới tràn ngập những người trẻ. Làm ơn đi đi, tôi vẫn đang đốt cháy thần kinh (Đẩy Hương ra khỏi cửa)
– Hương: Hãy bình tĩnh và cùng tôi đến đồn công an để chúng ta cùng nhau tìm ra giải pháp.
– Mẹ: Con theo dõi mẹ à? Giống như tôi thừa nhận con tôi bị nghiện. Nhưng không sao, tôi sẽ đi, nếu không phải là con tôi nghiện thì… thì (Nói to lên) Sau này sẽ rõ!
Cảnh 2: Tại đồn cảnh sát
– Minh: Mong anh nhanh chóng thức tỉnh và làm lại từ đầu. Một tương lai tươi sáng vẫn đang chờ đợi bạn ở phía trước.
– Nam: Chào buổi sáng? Sáng và trong trẻo hay sáng và đục như khói thuốc lá? Bạn nói…
– Bình: Sao em lại nói thế! Bạn biết đấy, ma túy là kẻ thù khủng khiếp của nhân loại và mỗi chúng ta phải góp phần tiêu diệt nó. Nếu bạn như vậy, bố mẹ bạn sẽ rất buồn.
– Nam: Câm đi, buồn hay không là chuyện của hai ông bà tôi, nhưng đến thời điểm này tôi cũng không có cha, không có mẹ, đừng dùng họ để làm mềm lòng tôi… (Hương và Mẹ Nam bước vào )
– Hương: Này Bình! (Nam nhìn mẹ quay đi)
– Bình: Cô Hương!
– Mẹ: Ôi trời ơi! Nam giới! Con ơi… (Khóc và ôm con).
– Nam: Hãy lịch sự như người châu Á đi, để tôi đi. Tôi không liên quan gì đến anh cả, hãy nhớ.
– Mẹ (hát Cải lương): Đau lòng quá Nam! Khi em lớn lên trong vòng tay anh, làm sao em có thể quên được tình yêu của anh? Giờ đây em mang đến nỗi buồn cay đắng, nhìn em mà lòng anh đau nhói, sao anh phải sống để trái tim mình càng đau hơn…
– Nam (Hát): Đời tôi như chim xa đàn. Con có vui hơn mẹ đâu, đi ra ngoài nhanh, về nhà nhanh kẻo bây giờ con giận (Đẩy mẹ đi).
– Mẹ: Chú, dì, con phải làm sao đây? Tôi nên làm gì?
– Minh: Anh bình tĩnh để chúng em tìm cách đưa Nam đi cai nghiện nhé.
– Mẹ: Làm sao bỏ được? Nhưng người cai trị ở đâu?
– Hương: Thưa ông, hiện nay có 3 hình thức cai nghiện: hình thức 1: Cai nghiện bắt buộc tại trung tâm Tỉnh, Huyện; Hình thức 2: Cai nghiện tại cộng đồng; Hình thức 3: Giải độc tại nhà. Theo tôi, nên đưa Nam đi cai nghiện bắt buộc tại trung tâm huyện.
– Nam: Câm đi! Không có trại nào dành cho những người nghiện như tôi. Ngay cả khi bạn không cần tôi, tại sao chính phủ nào cũng cần tôi? Bây giờ tôi đang dư thừa.
– Mẹ: Nam, mẹ xin con, nếu con yêu mẹ thì đi đi, đi đi.
– Bình: Đúng rồi! Hãy làm điều đó vì bản thân và gia đình bạn, tôi nghĩ…
– Nam: Không ai phải suy nghĩ, không tranh cãi quá nhiều. Tôi nói không, không. (Hát: Để người ta nói). Cô ấy cứ nói tôi không đi là ngu, không đi là ngu, không đi là ngu. Vì nhà chỉ có mình tôi, không có anh chàng nào khác. Để mẹ nói đi, con không nghe lời mẹ vì biết con không đi là khôn ngoan… là khôn ngoan… (Đang hát mẹ nắm lấy tay tôi, Nam đẩy tôi ra.).
– Hương: Bạn nói đúng! Gia đình chỉ có tôi, bố mẹ chỉ có tình yêu với tôi. Bạn là niềm vui và hạnh phúc của họ. Hãy nhìn những giọt nước mắt đọng trên nếp nhăn của mẹ, nhìn… và suy nghĩ lại.
– Minh: Những giọt nước mắt đó không chỉ chứa đựng nỗi đau mà còn chứa cả niềm hy vọng đang chờ đợi bạn sáng lên, bạn hiểu không?
– Bình: Hãy dũng cảm lên, cánh cửa cũ đã đóng lại và cánh cửa mới đang chờ đợi bạn.
– Nam: Mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho con, con thật ngu ngốc.
– Mẹ: Bài học đầu tiên trong đời con nên ghi nhớ. May mắn thay, Đoàn Thanh niên và Đảng đã giúp đỡ chúng tôi. Con cần thải độc thật tốt để không làm các cô, chú… con của mình thất vọng.
– Nam: Vâng! Tôi sẽ thử! Tôi có thể làm được, xin hãy tin tôi.
(Các bác công an và mẹ đến an ủi, động viên)
Cảnh 3: Ba năm sau, Tại nhà bà Huệ
– Mẹ: Nhanh quá! Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua. Ngày này 3 năm trước tôi rất hoang mang và sợ hãi. Bây giờ… sao tôi cứ ngồi im, con tôi sắp về rồi, nó đã cai nghiện thành công rồi. Con ơi… (Giọng vui vẻ, đi loanh quanh chờ cổng, dọn nhà…)
– Nam: (ngập ngừng bước vào nhà với túi xách trên tay) Gọi to và dài: Mẹ ơi…
– Mẹ: Nam, con về thật rồi. Con tôi trông khác hẳn, cao hơn và trắng hơn.
– Nam: Con có quà cho mẹ đây. Mẹ sẽ vui lắm…
– Mẹ: Mừng con về, quà gì thế nhỉ, thật đấy…
– Nam (Lấy túi ra): Đây là mẫu nhận xét của những người quản lý trại nhận xét về tôi trong quá trình cai nghiện. Họ khen con nhiều lắm mẹ ạ.
– Mẹ: (Lật tờ báo, nhìn lại): Thôi được biết các anh chị công an, anh chị em trong đội tuyên truyền sẽ vui lắm. Nhưng các cô chú nói sẽ đến thăm con sau.
– Nam: Em không muốn gặp mấy cô chú đó. Họ sẽ coi thường bạn, coi bạn như một gã vừa mới rời trại, bạn không phải là… (Đang nói có Bình, Minh, Hương xuất hiện).
– Bình: Nam, các bạn luôn mong chờ ngày tôi trở về, nhưng sao lại không muốn gặp tôi?
– Hương: Em không muốn nghe những lời như vậy chút nào, Nam!
– Minh: Bạn không chỉ đến hỏi mà còn muốn tôi đi tuyên truyền, giúp đỡ người dân phòng, chống ma túy.
– Mẹ: Đúng rồi, hãy để niềm vui như gia đình mình trở thành niềm vui chung cho những gia đình có hoàn cảnh tương tự.
– Nam: Liệu có ai tin tôi không?
– Hương: Với lòng nhiệt huyết, bằng sự nỗ lực và ý chí của chính mình, mọi người sẽ tin tưởng vào bạn.
– Bình: Chỉ cần bạn có niềm tin thì mọi việc bạn đều có thể làm được, tôi tin bạn.
– Minh: Thay mặt tổ tuyên truyền, tôi chính thức công nhận thành viên mới của tổ: Đoàn Hoàng Nam.
– Mẹ: Nào mọi người hãy hát cho vui và hát cho những thành công sắp tới của đội tuyên truyền.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết Tiểu phẩm “Nói không với tệ nạn xã hội” Phòng, chống tệ nạn xã hội – Giáo dục 7 Bài 11 Chân trời sáng tạo của Neu-edutop.edu.vn nếu thấy bài viết này hữu ích Đừng quên để lại bình luận và giá để giới thiệu website tới mọi người. Cảm ơn rất nhiều.
Nhớ để nguồn bài viết này: Tiểu phẩm “Nói không với tệ nạn xã hội” Phòng, chống tệ nạn xã hội – GDCD 7 Bài 11 Chân trời sáng tạo của website thpttranhungdao.edu.vn
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời