Khi cuộc sống phát triển, sự phụ thuộc vào công nghệ trong việc nuôi dạy trẻ đã dẫn đến tỷ lệ trẻ mắc chứng tự kỷ ngày càng tăng.
Khi Duyên sinh con cách đây hơn một tuần, dịch Covid-19 bùng phát, cả nước thực hiện lệnh phong tỏa “ai ở thì ở đó”. Khi đó, Duyên cũng như bao người khác, chỉ biết ôm con quanh bốn bức tường nhà.
Chồng Duyên vẫn phải đi làm nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của con nên vợ chồng Duyên không liên lạc ngay cả khi ở nhà.
Hơn một tháng, khi lệnh phong tỏa được áp dụng, Duyên và con trai nhỏ chỉ sống trong căn phòng rộng hơn 20 m2. Mọi hoạt động cũng rất hạn chế trong việc gặp gỡ mọi người xung quanh.
Khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ vì vẫn được khuyến nghị, Duyên tự nhủ chỉ nên để con ở nhà và không dám đưa con ra sân chơi. Hàng ngày, thay vì những bài hát ru, những câu chuyện, cậu bé lại được “dụ dỗ” bằng những bài hát, clip trên Youtube.
Cậu bé dần trở nên “nghiện” xem tivi và điện thoại di động. Mỗi lần giận dữ, tức giận hay đang ăn uống mà không mở YouTube sẽ không nghe và khóc rất to.
Khi con được hơn 1 tuổi, Duyên thỉnh thoảng thấy ở con có điều gì đó hơi “bất thường”. Thứ nhất, anh ấy chậm nói. Điều này không có gì lạ, người lớn vẫn cho rằng con trai nói chậm là chuyện bình thường. Nhưng với Duyên thì cô ít nói, ngoại trừ những tiếng “ơ, à” không lời.
Thế là Duyên bắt đầu quan tâm đến con mình. Tôi nhận ra rằng con tôi không thường xuyên giao tiếp với mọi người ngoại trừ tôi. Lúc ngồi chơi, dù ai gọi tôi cũng không đáp, kể cả Duyên. Lúc đó, Duyên nghĩ con mình có vấn đề về tai. Cô yêu cầu bác sĩ kiểm tra thính giác, mọi chỉ số đều hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, Duyên vẫn cảm thấy có gì đó “không ổn”. Cô tâm sự chuyện này với mẹ chồng nhưng bị bác bỏ, cô mắng mẹ chồng vì lo lắng quá nhiều: “Con trai tôi mặt mũi đẹp trai như vậy, nó có bị gì đâu”.
Khi con tôi được 18 tháng, triệu chứng của cháu vẫn như vậy. Tôi biết đi nhưng thường nhón chân. Duyên nghe bạn bè cho biết đây là dấu hiệu thường gặp của trẻ tự kỷ. Tuy nhiên, Duyên nghĩ, con mình rất tinh nghịch, sao một đứa trẻ tự kỷ lại có thể nghịch ngợm đến thế?
Duyên tiếp tục quan sát từng cử chỉ và nhận ra rằng, dù ham chơi nhưng bé chỉ hứng thú với những đồ vật hình tròn, những đồ vật “quay tròn”.
Chưa kể, so với tuổi, con của Duyên phát triển chậm hơn rất nhiều. Tôi không giao tiếp bằng mắt, cử chỉ hay thậm chí là biểu cảm với bất kỳ ai. Cậu bé cứ chơi một mình, rất nhanh chán và không bao giờ để ý đến tiếng động hay bất cứ ai xung quanh, ngay cả khi người đó cố tình “gây chú ý”.
(Hình minh họa)
Lúc này Duyên thực sự lo lắng. Cô cố gắng thuyết phục mẹ chồng cho con đi khám bác sĩ. Dù khó chịu nhưng cuối cùng mẹ chồng cũng chấp nhận.
Khi tiến hành xét nghiệm tại bệnh viện, Duyên nhận được kết luận của bác sĩ con cô có dấu hiệu điển hình của bệnh tự kỷ. Điều này có thể xuất phát từ việc trong thời gian mang thai, Duyên thường xuyên lo lắng, căng thẳng, cũng có thể do thời gian dài cô được mẹ hoặc bà ngoại cho phép xem và phụ thuộc vào tivi, mạng xã hội…
Nghe xong, Duyên ngã gục. Tuy nhiên, các bác sĩ cho biết họ khen ngợi cô vì sự tuân thủ tốt. Bởi điều đó đã giúp Duyên phát hiện sớm những bất thường của con mình. Bạn chỉ đang ở giai đoạn đầu nên việc can thiệp sẽ thuận tiện và mang lại kết quả cao.
Hơn một năm sau, mỗi ngày Duyên cùng con đều đến gặp người thầy “đặc biệt”. Cậu bé tiến bộ từng ngày. Đến bây giờ tôi gần như là một đứa trẻ bình thường. Mặc dù hơi lắp bắp nhưng anh ấy vẫn nói được những câu hoàn chỉnh.
Cậu bé cũng biết cách “hòa đồng” với mọi người và phản ứng trước những ảnh hưởng xung quanh. Gần đây nhất, khi Duyên đi làm về, cô mừng rơi nước mắt khi cậu bé nghe thấy tiếng bước chân mẹ vứt đồ chơi, lao ra cửa ôm lấy Duyên, gọi mẹ và mỉm cười.
Niềm vui đã trở lại, nỗi lo âu dần tan biến trong tâm hồn Duyên. Điều đó có được là nhờ sự quan sát và sự nhạy cảm của người mẹ đối với con mình.
Theo T. Sơn ([Tên nguồn])
nguồn bài viết này: https://www.24h.com.vn/giao-duc-du-hoc/su-tinh-tuong-cua-nguoi-me-giup-con-thoat-khoi-can-benh-thoi-hien-dai-c216a1528262.html
Chuyên mục: Giáo dục
Trả lời