Bệnh tật là nỗi khổ cơ bản của chúng sinh, sinh, lão, bệnh, tử. Có thân thì có bệnh, nhưng lúc có bệnh thì ko người nào muốn và cũng chẳng sung sướng gì.
Bệnh tật là nỗi khổ cơ bản của chúng sinh, sinh, lão, bệnh, tử. Có thân thì có bệnh, nhưng lúc có bệnh thì ko người nào muốn và cũng chẳng sung sướng gì.
Người đời lấy nhau hoặc kết thân, kết giao, một phần để nương tựa nhau lúc trái gió trở trời, ốm đau bệnh tật. Vì con người lúc khỏe mạnh rất cần được chăm sóc, lúc ốm đau thì nhu cầu đó càng bức thiết hơn.
Chăm sóc người bệnh, dù thân hay sơ, đều là nguyện “cứu khổ, ban vui”. Lúc thân bệnh, thân đau, tâm khổ, nên đối xử, san sẻ, hỗ trợ chăm sóc người bệnh là sự cúng dường lớn nhất vì đó là điều họ cần nhất. Đức Thế Tôn coi việc bố thí này là bố thí và khẳng định rằng “bố thí tối thượng ko gì khác hơn thế này”. Chính Ngài cũng thường chăm sóc các đồ đệ lúc đau ốm. Vì vậy, việc chăm sóc người bệnh luôn gặt hái nhiều phước lành.
Đức Phật từng dạy: Chăm người bệnh như chăm Phật. Nếu người bệnh đó là Cha Mẹ của chúng ta thì sự chăm sóc còn phải chu đáo gấp trăm nghìn lần. Trong tám điều phúc, việc báo hiếu và chăm sóc người bệnh đứng đầu.
Kinh Nhân Thế Thăng Trầm: Đức Phật trải qua vô lượng kiếp là bậc Đại Từ Ái, cứu giúp người nghèo khổ, rồi Ngài phát nguyện chứng quả vị Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác (Phật quả).
Kinh Vô Lượng Thọ: Nếu là Phật tử, nên cúng dường người bệnh như cúng dường chư Phật.
Kinh Phạm Võng: Nếu các vị vua hay Bà-la-môn (các tu sĩ quý tộc) nhìn thấy người già, người bệnh, phụ nữ có thai v.v… nhưng mà trong một niệm đều sinh lòng đại bi, cho thuốc thang, ăn uống, chăn màn… .xoa dịu họ; Công đức tu tập tương tự là ko thể nghĩ bàn (thành tựu vô lượng công đức).
Địa Tạng Vương Bồ Tát Bản Nguyện: Từ nay phải đi thăm bệnh. Người nào muốn cúng dường Ta (Phật) thì phải cúng người bệnh trước.
Kinh Phân Biệt Nghiệp: Bố thí để khiến chúng sinh thích thú. Bố thí thường được thế gian kính trọng. Cho đi, được yêu bởi những kẻ ngốc. Thử nghiệm, để được người khôn ngoan tôn trọng. Bố thí tài sản xoá sổ nghèo khổ và giàu có. Thí xoá sổ nghèo và công đức. Cho đi là cho thú vui hiện nay. Bố thí Pháp là vì thú vui tương lai.
Phật pháp tại thế – ko tách khỏi pháp thế gian. Thật vậy, trong bất kỳ thời đại nào, Phật pháp đều thích hợp với tri thức và trí tuệ thế gian.
Tái bút: Vậy muốn khỏe mạnh ít bệnh tật thì hãy rộng lòng bố thí tiền nong, thuốc thang, đồ ăn thức uống cho người bệnh. Quả báo bạn sẽ khỏe mạnh và vạn thọ.
TRÍCH “BIGBANG KỲ DIỆU”
Như kinh nói, Phật ko ở đâu xa! Anh đấy ở xung quanh chúng ta ngay hiện giờ, rất nhiều. Cho nên muốn cúng dường Phật, phụng sự Phật để gieo trồng phước đức thì chỉ cần chăm sóc người bệnh là được. Những người thân yêu của chúng ta bị bệnh, hãy siêng năng chăm sóc họ. Sư cô và chúng tôi, những người bị bệnh, cũng nỗ lực chăm sóc họ bằng mọi cách có thể. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta được gặp Phật, phụng sự Đức Phật và đi theo Đức Phật.
Đối với những người con Phật, việc thực hành bố thí vật chất là điều cơ bản và dễ thực hiện nhất trong đời sống hướng thiện hàng ngày. Điều quan trọng cần xem xét là chăm sóc người bệnh “là thực sự bố thí, gặt hái quả báo lớn, đạt được công đức lớn, tên tuổi lan tỏa và tận hưởng hương vị cam lồ.” Phước đức săn sóc người bệnh còn hơn cả “bố thí tối hậu”. Vì vậy, là người Phật tử, chúng ta hãy hướng lòng tới người bệnh: một lời chào, một cử chỉ quan tâm quan tâm, san sẻ kinh nghiệm điều trị, khám bệnh, cho thuốc để gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp.
Quan trọng hơn, họ xuống tóc sống cuộc đời ko gia đình, chỉ nương tựa vào Tăng thân. Lúc ốm đau, họ cần sự hỗ trợ và chăm sóc của anh chị em. Dù đã phát nguyện đi tu nhưng nếu chưa chứng quả thì “thân đau, lòng đau” cũng là chuyện tầm thường. Một số tu sĩ sau một cơn bệnh nặng, vì một số trở ngại, ko được huynh đệ chăm sóc, nhưng mà lạc đường tu tập. Vì vậy, Đức Phật dạy người xuống tóc “chăm sóc người bệnh” ko nhất quyết người xuống tóc phải làm lang y, làm từ thiện hỗ trợ bệnh nhân nghèo nhưng mà chính người xuống tóc phải bảo vệ, săn sóc cho mình. chăm sóc lẫn nhau mỗi lúc có người trong hội thánh bị ốm.
Vì vậy, hãy chăm sóc anh em, họ hàng và những người ốm đau nói chung. Làm tương tự là chúng ta đang phụng sự Đức Thế Tôn, công đức và phước lành của Ngài là vô lượng.
NAM MÔ PHẬT THÍCH CA MUNICI PHẬT
Nam Mô A Di Đà Phật
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “” state=”close”]
Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng ”
Hình Ảnh về: Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “
Video về: Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “
Wiki về Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “
Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự "Bố Thí Tối Thượng " -
Bệnh tật là nỗi khổ cơ bản của chúng sinh, sinh, lão, bệnh, tử. Có thân thì có bệnh, nhưng lúc có bệnh thì ko người nào muốn và cũng chẳng sung sướng gì.
Bệnh tật là nỗi khổ cơ bản của chúng sinh, sinh, lão, bệnh, tử. Có thân thì có bệnh, nhưng lúc có bệnh thì ko người nào muốn và cũng chẳng sung sướng gì.
Người đời lấy nhau hoặc kết thân, kết giao, một phần để nương tựa nhau lúc trái gió trở trời, ốm đau bệnh tật. Vì con người lúc khỏe mạnh rất cần được chăm sóc, lúc ốm đau thì nhu cầu đó càng bức thiết hơn.
Chăm sóc người bệnh, dù thân hay sơ, đều là nguyện “cứu khổ, ban vui”. Lúc thân bệnh, thân đau, tâm khổ, nên đối xử, san sẻ, hỗ trợ chăm sóc người bệnh là sự cúng dường lớn nhất vì đó là điều họ cần nhất. Đức Thế Tôn coi việc bố thí này là bố thí và khẳng định rằng “bố thí tối thượng ko gì khác hơn thế này”. Chính Ngài cũng thường chăm sóc các đồ đệ lúc đau ốm. Vì vậy, việc chăm sóc người bệnh luôn gặt hái nhiều phước lành.
Đức Phật từng dạy: Chăm người bệnh như chăm Phật. Nếu người bệnh đó là Cha Mẹ của chúng ta thì sự chăm sóc còn phải chu đáo gấp trăm nghìn lần. Trong tám điều phúc, việc báo hiếu và chăm sóc người bệnh đứng đầu.
Kinh Nhân Thế Thăng Trầm: Đức Phật trải qua vô lượng kiếp là bậc Đại Từ Ái, cứu giúp người nghèo khổ, rồi Ngài phát nguyện chứng quả vị Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác (Phật quả).
Kinh Vô Lượng Thọ: Nếu là Phật tử, nên cúng dường người bệnh như cúng dường chư Phật.
Kinh Phạm Võng: Nếu các vị vua hay Bà-la-môn (các tu sĩ quý tộc) nhìn thấy người già, người bệnh, phụ nữ có thai v.v... nhưng mà trong một niệm đều sinh lòng đại bi, cho thuốc thang, ăn uống, chăn màn... .xoa dịu họ; Công đức tu tập tương tự là ko thể nghĩ bàn (thành tựu vô lượng công đức).
Địa Tạng Vương Bồ Tát Bản Nguyện: Từ nay phải đi thăm bệnh. Người nào muốn cúng dường Ta (Phật) thì phải cúng người bệnh trước.
Kinh Phân Biệt Nghiệp: Bố thí để khiến chúng sinh thích thú. Bố thí thường được thế gian kính trọng. Cho đi, được yêu bởi những kẻ ngốc. Thử nghiệm, để được người khôn ngoan tôn trọng. Bố thí tài sản xoá sổ nghèo khổ và giàu có. Thí xoá sổ nghèo và công đức. Cho đi là cho thú vui hiện nay. Bố thí Pháp là vì thú vui tương lai.
Phật pháp tại thế - ko tách khỏi pháp thế gian. Thật vậy, trong bất kỳ thời đại nào, Phật pháp đều thích hợp với tri thức và trí tuệ thế gian.
Tái bút: Vậy muốn khỏe mạnh ít bệnh tật thì hãy rộng lòng bố thí tiền nong, thuốc thang, đồ ăn thức uống cho người bệnh. Quả báo bạn sẽ khỏe mạnh và vạn thọ.
TRÍCH "BIGBANG KỲ DIỆU"
Như kinh nói, Phật ko ở đâu xa! Anh đấy ở xung quanh chúng ta ngay hiện giờ, rất nhiều. Cho nên muốn cúng dường Phật, phụng sự Phật để gieo trồng phước đức thì chỉ cần chăm sóc người bệnh là được. Những người thân yêu của chúng ta bị bệnh, hãy siêng năng chăm sóc họ. Sư cô và chúng tôi, những người bị bệnh, cũng nỗ lực chăm sóc họ bằng mọi cách có thể. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta được gặp Phật, phụng sự Đức Phật và đi theo Đức Phật.
Đối với những người con Phật, việc thực hành bố thí vật chất là điều cơ bản và dễ thực hiện nhất trong đời sống hướng thiện hàng ngày. Điều quan trọng cần xem xét là chăm sóc người bệnh “là thực sự bố thí, gặt hái quả báo lớn, đạt được công đức lớn, tên tuổi lan tỏa và tận hưởng hương vị cam lồ.” Phước đức săn sóc người bệnh còn hơn cả “bố thí tối hậu”. Vì vậy, là người Phật tử, chúng ta hãy hướng lòng tới người bệnh: một lời chào, một cử chỉ quan tâm quan tâm, san sẻ kinh nghiệm điều trị, khám bệnh, cho thuốc để gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp.
Quan trọng hơn, họ xuống tóc sống cuộc đời ko gia đình, chỉ nương tựa vào Tăng thân. Lúc ốm đau, họ cần sự hỗ trợ và chăm sóc của anh chị em. Dù đã phát nguyện đi tu nhưng nếu chưa chứng quả thì “thân đau, lòng đau” cũng là chuyện tầm thường. Một số tu sĩ sau một cơn bệnh nặng, vì một số trở ngại, ko được huynh đệ chăm sóc, nhưng mà lạc đường tu tập. Vì vậy, Đức Phật dạy người xuống tóc “chăm sóc người bệnh” ko nhất quyết người xuống tóc phải làm lang y, làm từ thiện hỗ trợ bệnh nhân nghèo nhưng mà chính người xuống tóc phải bảo vệ, săn sóc cho mình. chăm sóc lẫn nhau mỗi lúc có người trong hội thánh bị ốm.
Vì vậy, hãy chăm sóc anh em, họ hàng và những người ốm đau nói chung. Làm tương tự là chúng ta đang phụng sự Đức Thế Tôn, công đức và phước lành của Ngài là vô lượng.
NAM MÔ PHẬT THÍCH CA MUNICI PHẬT
Nam Mô A Di Đà Phật
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: center;”>
Đức Phật từng dạy: Chăm người bệnh như chăm Phật. Nếu người bệnh đó là Cha Mẹ của chúng ta thì sự chăm sóc còn phải chu đáo gấp trăm ngàn lần. Trong tám điều phúc, việc báo hiếu và chăm sóc người bệnh đứng đầu.
Kinh Nhân Thế Thăng Trầm: Đức Phật trải qua vô lượng kiếp là bậc Đại Từ Ái, cứu giúp người nghèo khổ, rồi Ngài phát nguyện chứng quả vị Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác (Phật quả).
Kinh Vô Lượng Thọ: Nếu là Phật tử, nên cúng dường người bệnh như cúng dường chư Phật.
Kinh Phạm Võng: Nếu các vị vua hay Bà-la-môn (các tu sĩ quý tộc) nhìn thấy người già, người bệnh, phụ nữ có thai v.v… mà trong một niệm đều sinh lòng đại bi, cho thuốc men, ăn uống, chăn màn… .an ủi họ; Công đức tu tập như vậy là không thể nghĩ bàn (thành tựu vô lượng công đức).
Địa Tạng Vương Bồ Tát Bản Nguyện: Từ nay phải đi thăm bệnh. Ai muốn cúng dường Ta (Phật) thì phải cúng người bệnh trước.
Kinh Phân Biệt Nghiệp: Bố thí để khiến chúng sinh yêu thích. Bố thí thường được thế gian kính trọng. Cho đi, được yêu bởi những kẻ ngốc. Thử nghiệm, để được người khôn ngoan tôn trọng. Bố thí của cải tiêu diệt nghèo đói và giàu có. Thí tiêu diệt nghèo và công đức. Cho đi là cho niềm vui hiện tại. Bố thí Pháp là vì niềm vui tương lai.
Phật pháp tại thế – không tách khỏi pháp thế gian. Thật vậy, trong bất kỳ thời đại nào, Phật pháp đều phù hợp với tri thức và trí tuệ thế gian.
Tái bút: Vậy muốn khỏe mạnh ít bệnh tật thì hãy rộng lòng bố thí tiền bạc, thuốc men, đồ ăn thức uống cho người bệnh. Quả báo bạn sẽ khỏe mạnh và sống lâu.
TRÍCH “BIGBANG KỲ DIỆU”
Như kinh nói, Phật không ở đâu xa! Anh ấy ở xung quanh chúng ta ngay bây giờ, rất nhiều. Cho nên muốn cúng dường Phật, phụng sự Phật để gieo trồng phước đức thì chỉ cần chăm sóc người bệnh là được. Những người thân yêu của chúng ta bị bệnh, hãy siêng năng chăm sóc họ. Sư cô và chúng tôi, những người bị bệnh, cũng cố gắng chăm sóc họ bằng mọi cách có thể. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta được gặp Phật, phụng sự Đức Phật và đi theo Đức Phật.
Đối với những người con Phật, việc thực hành bố thí vật chất là điều căn bản và dễ thực hiện nhất trong đời sống hướng thiện hàng ngày. Điều quan trọng cần lưu ý là chăm sóc người bệnh “là thực sự bố thí, gặt hái quả báo lớn, đạt được công đức lớn, danh tiếng lan tỏa và tận hưởng hương vị cam lồ.” Phước đức săn sóc người bệnh còn hơn cả “bố thí tối hậu”. Vì vậy, là người Phật tử, chúng ta hãy hướng lòng đến người bệnh: một lời chào, một cử chỉ quan tâm ân cần, chia sẻ kinh nghiệm điều trị, khám bệnh, cho thuốc để gặt hái được nhiều kết quả tốt đẹp.
Quan trọng hơn, họ xuất gia sống cuộc đời không gia đình, chỉ nương tựa vào Tăng thân. Khi ốm đau, họ cần sự giúp đỡ và chăm sóc của anh chị em. Dù đã phát nguyện đi tu nhưng nếu chưa chứng quả thì “thân đau, lòng đau” cũng là chuyện bình thường. Một số tu sĩ sau một cơn bệnh nặng, vì một số trở ngại, không được huynh đệ chăm sóc, mà lạc đường tu tập. Vì vậy, Đức Phật dạy người xuất gia “chăm sóc người bệnh” không nhất thiết người xuất gia phải làm bác sĩ, làm từ thiện giúp đỡ bệnh nhân nghèo mà chính người xuất gia phải bảo vệ, săn sóc cho mình. chăm sóc lẫn nhau mỗi khi có người trong hội thánh bị ốm.
Vì vậy, hãy chăm sóc anh em, họ hàng và những người ốm đau nói chung. Làm như vậy là chúng ta đang phụng sự Đức Thế Tôn, công đức và phước lành của Ngài là vô lượng.
NAM MÔ PHẬT THÍCH CA MUNICI PHẬT
Nam Mô A Di Đà Phật
[/box]
#Phước #báu #săn #sóc #người #bệnh #hơn #cả #những #sự #Bố #Thí #Tối #Thượng
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “ có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phước báu săn sóc người bệnh hơn cả những sự “Bố Thí Tối Thượng “ bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
#Phước #báu #săn #sóc #người #bệnh #hơn #cả #những #sự #Bố #Thí #Tối #Thượng
Trả lời