Lỗ Tấn là nhà văn hiện thực nổi tiếng của Trung Quốc, các tác phẩm của ông đều hướng tới những vấn đề thời sự, nhức nhối của xã hội Trung Quốc đương thời. Ma túy là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông. Bài phân tích về Y khoa của Lỗ Tấn dưới đây sẽ giúp các em học trò thấy được hiện thực đen tối của xã hội Trung Quốc, lúc nhân dân chìm trong dốt nát, lỗi thời thì những người cách mệnh vẫn là những kẻ xa lạ với nhân dân.
Chủ đề: Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân công:
Những năm đầu thế kỷ XX, dưới ách tù túng, ngột ngạt của nhà Mãn Thanh, cùng với sự can thiệp tàn bạo của đế quốc, non sông Trung Quốc lâm vào tình trạng khủng hoảng, suy thoái thâm thúy. quan trọng. Bầu trời chính trị u ám và hỗn loạn đã gieo rắc nỗi bất an, sợ hãi trong tâm trí mỗi người dân Trung Quốc lúc bấy giờ, khiến họ chìm vào giấc ngủ sâu, ngu ngốc “trong căn nhà trống ko bằng sắt hộp”. có một cửa sổ ”. Thuốc của nhà văn Lỗ Tấn là bức tranh hiện thực đầy thảm kịch về số phận của những người cách mệnh, vạch trần “căn bệnh thần kinh” của quần chúng, nhân dân.
Lỗ Tấn là nhà văn cách mệnh nổi trội của Trung Quốc trong thế kỷ 20. Quê anh ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Lúc còn nhỏ, chứng kiến cảnh cha lâm bệnh, chết vì ko có thuốc thang, anh đã ôm ấp ước mơ trở thành lang y. Lúc đang theo đuổi nghề y, anh bất thần chuyển hướng sang làm nhà văn vì cho rằng “chữa bệnh cho thân thể ko quan trọng bằng chữa bệnh cho ý thức”. Trong các tác phẩm của mình, Người ko ngại thẳng thắn vạch trần những thói hư, tật xấu của quần chúng nhân dân, tìm ra “phương thuốc để chữa”, tự mình vươn lên, lập nên một dân tộc tự lực, tự cường. . Trong tất cả các sáng tác của mình, Lỗ Tấn đều tập trung khám phá những căn bệnh thần kinh khiến con người hoang mang, tự mãn và dần xa lánh, ngòi bút sắc sảo và thái độ tự phê bình nghiêm khắc của ông. Tác giả đã cho ra đời những tác phẩm hết sức thâm thúy và thấm đẫm tính nhân văn. Thuốc được viết vào năm 1919 đúng vào dịp bùng nổ phong trào đấu tranh chống đế quốc phong kiến, đòi tự do dân chủ của sinh viên ở Bắc Kinh. Nói tới căn bệnh “hèn” của quần chúng và người cách mệnh xa dân. Tác phẩm như một hồi chuông cảnh báo: “Người Trung Quốc cần suy nghĩ nghiêm túc về một phương thuốc để cứu dân tộc”.
Mở đầu tác phẩm, Lỗ Tấn đã gây ấn tượng với người đọc bằng cái tựa rất ngắn gọn và súc tích: “Thuốc chữa bệnh”. Ko bằng những ngôn từ hoa mỹ hay cầu kỳ, nhưng tiêu đề đã nói lên trị giá mấu chốt của tác phẩm với nhiều ý nghĩa không giống nhau. “Thuốc” ở đây có thể hiểu theo đúng nghĩa trần truồng của nó – một chiếc bánh bao tẩm máu người chết. Máu người có chữa được bệnh lao ko? Làm sao lại có cách nghĩ quái gở, lỗi thời, mê tín và vô cùng phản khoa học tương tự! Người viết nghĩ tới cái chết của người cha cũng được một thầy lang lấy thuốc chữa bệnh phù thũng, rễ cây mía đã ủ sương ba năm và một cặp dế đủ đực, cái dẫn tới cái chết của ông lão. . . Cách chữa bệnh bằng những bài thuốc mê tín của người dân, đã phần nào khắc họa cho người đọc thấy một xã hội Trung Quốc u mê và ngu dốt thời bấy giờ.
Tên tác phẩm ko chỉ ngừng lại ở ý nghĩa tường minh nhưng còn ẩn chứa hàm ý sâu xa được tác giả khôn khéo gửi gắm vào đó. “Thuốc chữa bệnh thần kinh”: Bệnh gia trưởng, bệnh dốt nát và lỗi thời về khoa học của người Trung Quốc. Bố mẹ Thuyên vì thiếu hiểu biết và gia trưởng đã áp đặt cho con mình một phương thuốc kinh khủng đó là “bánh bao tẩm máu người”. Lúc cái chết chực chờ, họ dồn cuộc đời đàn ông vào ngõ cụt, có nhẽ anh Thuyên đã sống sót nếu được điều trị đúng cách vì bệnh lao là căn bệnh hoàn toàn có thể chữa khỏi. Đáng buồn hơn, ko chỉ vợ chồng già Hoa nhưng tất cả mọi người trong quán chè đều tin vào điều vô lý đó. Bánh bao tẩm máu người ko phải là thuốc chữa bách bệnh như những kẻ khù khờ đang kỳ vọng, nhưng nó là phương thuốc “độc dược” cướp đi sinh mạng của một con người, nhưng họ đặt hết niềm tin vào những viễn cảnh, điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra.
Quốc gia Trung Quốc đang lâm nguy hơn bao giờ hết, ngay từ trong quần chúng nhân dân, họ đang mắc phải một căn bệnh tưởng nghe đâu hiểm nghèo ko thể chữa khỏi, đó là “sa sút trí tuệ, lỗi thời về chính trị”. Người dân hào hứng tới xem một chiến sĩ cách mệnh bị hành quyết, họ nghĩ anh ta là kẻ điên, là quân thù và sẵn sàng sắm máu của anh ta để làm thuốc chữa bệnh. Người người hùng dám xả thân vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, sẵn sàng hy sinh để nhân dân được lợi tự do, độc lập. Vậy nhưng lúc anh nằm xuống, những con người khù khờ đó ko hề thương hại hay kính trọng. Lỗ Tấn đã chỉ ra căn bệnh của nhân dân và sai trái của người cách mệnh, xa dân, ko lấy dân làm gốc, đó là lý do khiến non sông ngày càng lún sâu vào tuyệt vọng. Con người đang mê muội trong lối suy nghĩ tầm thường, lỗi thời. Có thể nói, nhan đề “Thuốc” đã gói gọn trọn vẹn hiện thực xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ, là chủ đề tư tưởng bao trùm toàn thể tác phẩm, nó trình bày sự trằn trọc, xót xa của tác giả trước tình hình non sông. lâm nguy: Nhân dân ko gắn bó với cách mệnh, người cách mệnh thì “bặt vô âm tín”.
Tác giả dẫn dắt người đọc vào câu chuyện vào “một đêm mùa thu” lúc trời vừa tờ mờ sáng, phố phường lúc này thật vắng lặng, u ám ko một bóng người nào ”ngoài những giống đi ăn đêm còn ngủ. vào đêm hôm. “. Lao Hua dậy sớm, ra khỏi nhà trước lúc mặt trời mọc và tới hành án với kỳ vọng tìm được một loại thuốc thần để cứu đàn ông mình từ cõi chết. Anh bước đi vững chãi trên tuyến đường tối tăm và lạnh lẽo, lòng anh vui lạ thường, anh như trẻ lại và “người nào phù phép cho phép thuật đổi sống chết lại”. Ko phải tự nhiên nhưng lão Hoa lại vui tươi tương tự, vì nghĩ tới Thuyên ở nhà sắp được cứu sống, đứa đàn ông duy nhất trong “mười thế hệ độc thân” đang mắc bệnh lao phổi. Ra tới nơi hành quyết, lúc được tận mắt chứng kiến “thần dược” đó, anh ta thực sự sợ hãi, ko dám vươn tay cầm lấy “búi tóc đỏ như máu” đang nhỏ từng giọt. .
Thật đáng sợ, làm sao một cái bánh thấm máu người chết lại có thể là thần dược? Một chiến sĩ bị hành quyết ko tiếc thương, chúng nhẫn tâm dùng máu của anh để đổi chác, chúng coi anh như một tên tội phạm hờ hững trước cái chết oan uổng của người cách mệnh. Lão Hoa nâng niu gói bánh như “con nhà nòi”, dồn cả ý thức vào đó, lúc này tai ko nghe được gì, chỉ có tiếng đàn ông chờ lão về. Chiếc bánh bao đẫm máu được bà Hoa gói trong lá sen già rồi nướng trên lửa thành một thứ “tròn xoe, đen đúa”, vẫn tin vào phép màu của bài thuốc quái dị “Ăn đi con! Sẽ hết ngay”. . ” Vợ chồng già Hòa đứng trố mắt nhìn nhau, tin tưởng ko một bóng người nghi ngờ, chỉ cần tỉnh dậy, đứa con sẽ khỏe mạnh trở lại như xưa, tình yêu sâu đậm dành cho đứa con duy nhất đã khiến hai vợ chồng già trở thành hoang mang, mù quáng. thật đáng thương và đáng trách Ko chỉ vợ chồng già Hoa nhưng người nào cũng tin vào bài thuốc phản khoa học, bác Cả Khang nói chắc như đinh đóng cột: “Bác đảm bảo sẽ có tác dụng”, khách trong quán chè đều tuân theo. bài thuốc này đặc thù lắm ”,“ nhất mực sẽ khỏi ”,… Những lời khẳng định cứng ngắc của mọi người như truyền thêm niềm tin cho gia đình gia chủ, ko người nào bàn tán nữa vì nghĩ rằng Thuyên sẽ khỏi bệnh và ko thể khác được. Nhưng cuối cùng Thuyên cũng chết, một cái chết đau buồn vì anh đã giao tất cả cuộc đời mình cho cha mẹ quyết định, anh ko biết rằng chính “chiếc bánh bao tẩm máu” đã gián tiếp lấy đi mạng sống của anh. tôi. Nhà văn Lỗ Tấn đã vạch trần một thực tiễn của Trung Quốc, dưới sự thống trị của triều đại nhà Thanh đã đẩy con người vào cuộc sống đầy trì trệ, lún sâu vào sự ngu dốt và lỗi thời. Bệnh tật ko thể chữa khỏi bằng các phương pháp mê tín, dị đoan nhưng phải có thuốc đặc trị.
Ko dùng nhiều câu văn để mô tả, Lỗ Tấn đã khôn khéo lồng ghép nó vào cuộc trò chuyện của người trong quán trà, một chiến sĩ cách mệnh người hùng tên là Hạ Du. Là một trong những người sớm tỉnh ngộ tư tưởng, ông đã chọn cho mình tuyến đường hướng tới cách mệnh, dám hy sinh quên mình vì non sông, dân tộc. Nhưng trong mắt công chúng, anh chỉ là: “ác quỷ”, “trẻ nhỏ”, “chết tiệt”, “khùng” … Thậm chí, người chú ruột ko nghĩ tới thân tình, đứng ra tố cáo cháu mình chỉ để đổi lại. đối với hai mươi lượng bạc, chúng tiếc chiếc áo hơn cả tính mệnh con người, ngay cả lúc ông nằm trên hành trường, máu của ông đã được dùng làm vật để chúng sắm bán. Thật là một tình huống trớ trêu, trớ trêu thay người lính lại bị gọi là quân thù trong chính non sông nhưng anh ta bảo vệ. Tình hình Trung Quốc lúc bấy giờ chẳng khác nào một con bệnh đứng bên bờ vực của cái chết, cần một loại thuốc đặc trị để thoát khỏi cái chết của non sông. Hình ảnh người tử tù Hạ Du đã lên án và tố cáo mạnh mẽ tình trạng suy vong của non sông, sự ngu dân về chính trị, sự xa lánh của người cách mệnh đối với quần chúng nhân dân.
Ko gian trong truyện bao trùm bởi sự tuyệt vọng, u ám, lạnh lẽo, nhưng thời kì trong truyện do Lỗ Tấn mô tả đã thay đổi từ mùa thu “quyết tử” sang mùa xuân “Tết Thanh Minh” năm đó. , điểm nhìn của tác giả theo dòng suy nghĩ sáng sủa, kỳ vọng vào tương lai tươi đẹp của non sông. Trục đường mòn nhỏ hẹp, ngòng ngoèo, người đi mãi ko thành đường, từ lâu đã trở thành “ranh giới tự nhiên” giữa mồ mả, tù nhân và mộ người nghèo. Ranh giới từ lâu đã ăn sâu vào lòng người là sự phân biệt giữa những mảnh đời với những cách nghĩ không giống nhau. Ngay cả mẹ của Hạ Du cũng ko hiểu cho con mình, lúc bị người nào đó bắt gặp, cô nhỏ ngừng lại, ko dám xuống mồ, mặt “đỏ bừng vì xấu hổ”. Dấu vết đó dường như ko còn nữa lúc bà Hoa sang bên kia đường để xoa dịu, san sẻ nỗi đau mất con với mẹ của Hạ Du. Trên mộ Hạ Du xuất hiện một vòng hoa nhỏ, có thể do địa phương đặt ở đó để tưởng nhớ công lao và sự hy sinh của người lính, đồng thời trình bày lòng tiếc thương và hàm ơn của nhà văn đối với anh. quyên góp với kỳ vọng về một tương lai tươi sáng hơn của Trung Quốc.
Với ngòi bút cô đọng, súc tích, lối viết giàu hình ảnh sinh động, chân thực, Lỗ Tấn đã gợi lên trong lòng người đọc những suy nghĩ trằn trọc về tình hình non sông Trung Hoa lúc bấy giờ. Lỗ Tấn, một nhà văn lỗi lạc, là “vong linh của dân tộc”, ông đã khóc trước “nỗi đau của dân tộc” trong mỗi tác phẩm của mình, với Thuốc là một truyện ngắn với quy mô một truyện dài, để lại những trị giá lịch sử lớn lao. trị giá đối với non sông.
———CHẤM DỨT———
Thuốc là một tác phẩm có trị giá của Lỗ Tấn, truyện ko chỉ phản ánh hiện thực xã hội nhưng còn chứa đựng nhiều trị giá nhân văn thâm thúy. Khám phá trị giá của tác phẩm, ngoài bài Phân tích truyện ngắn Thuốc trên, các em có thể tham khảo thêm: Soạn Những bài thuốc của Lỗ TấnHình ảnh tuyến đường mòn phân chia ranh giới hai bên nghĩa trang ở Y khoa Lỗ Tấn, Phân tích nhân vật Hạ Du trong Y khoa của Lỗ Tấn, Phân tích hình ảnh về những tuyến đường mòn và vòng hoa trong y khoa.
https://thuthuat.taimienphi.vn/phan-tich-thuoc-cua-lo-tan-42835n
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn” state=”close”]
Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn
Hình Ảnh về: Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn
Video về: Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn
Wiki về Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn
Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn -
Lỗ Tấn là nhà văn hiện thực nổi tiếng của Trung Quốc, các tác phẩm của ông đều hướng tới những vấn đề thời sự, nhức nhối của xã hội Trung Quốc đương thời. Ma túy là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông. Bài phân tích về Y khoa của Lỗ Tấn dưới đây sẽ giúp các em học trò thấy được hiện thực đen tối của xã hội Trung Quốc, lúc nhân dân chìm trong dốt nát, lỗi thời thì những người cách mệnh vẫn là những kẻ xa lạ với nhân dân.
Chủ đề: Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân công:
Những năm đầu thế kỷ XX, dưới ách tù túng, ngột ngạt của nhà Mãn Thanh, cùng với sự can thiệp tàn bạo của đế quốc, non sông Trung Quốc lâm vào tình trạng khủng hoảng, suy thoái thâm thúy. quan trọng. Bầu trời chính trị u ám và hỗn loạn đã gieo rắc nỗi bất an, sợ hãi trong tâm trí mỗi người dân Trung Quốc lúc bấy giờ, khiến họ chìm vào giấc ngủ sâu, ngu ngốc “trong căn nhà trống ko bằng sắt hộp”. có một cửa sổ ”. Thuốc của nhà văn Lỗ Tấn là bức tranh hiện thực đầy thảm kịch về số phận của những người cách mệnh, vạch trần “căn bệnh thần kinh” của quần chúng, nhân dân.
Lỗ Tấn là nhà văn cách mệnh nổi trội của Trung Quốc trong thế kỷ 20. Quê anh ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Lúc còn nhỏ, chứng kiến cảnh cha lâm bệnh, chết vì ko có thuốc thang, anh đã ôm ấp ước mơ trở thành lang y. Lúc đang theo đuổi nghề y, anh bất thần chuyển hướng sang làm nhà văn vì cho rằng “chữa bệnh cho thân thể ko quan trọng bằng chữa bệnh cho ý thức”. Trong các tác phẩm của mình, Người ko ngại thẳng thắn vạch trần những thói hư, tật xấu của quần chúng nhân dân, tìm ra “phương thuốc để chữa”, tự mình vươn lên, lập nên một dân tộc tự lực, tự cường. . Trong tất cả các sáng tác của mình, Lỗ Tấn đều tập trung khám phá những căn bệnh thần kinh khiến con người hoang mang, tự mãn và dần xa lánh, ngòi bút sắc sảo và thái độ tự phê bình nghiêm khắc của ông. Tác giả đã cho ra đời những tác phẩm hết sức thâm thúy và thấm đẫm tính nhân văn. Thuốc được viết vào năm 1919 đúng vào dịp bùng nổ phong trào đấu tranh chống đế quốc phong kiến, đòi tự do dân chủ của sinh viên ở Bắc Kinh. Nói tới căn bệnh “hèn” của quần chúng và người cách mệnh xa dân. Tác phẩm như một hồi chuông cảnh báo: “Người Trung Quốc cần suy nghĩ nghiêm túc về một phương thuốc để cứu dân tộc”.
Mở đầu tác phẩm, Lỗ Tấn đã gây ấn tượng với người đọc bằng cái tựa rất ngắn gọn và súc tích: “Thuốc chữa bệnh”. Ko bằng những ngôn từ hoa mỹ hay cầu kỳ, nhưng tiêu đề đã nói lên trị giá mấu chốt của tác phẩm với nhiều ý nghĩa không giống nhau. “Thuốc” ở đây có thể hiểu theo đúng nghĩa trần truồng của nó - một chiếc bánh bao tẩm máu người chết. Máu người có chữa được bệnh lao ko? Làm sao lại có cách nghĩ quái gở, lỗi thời, mê tín và vô cùng phản khoa học tương tự! Người viết nghĩ tới cái chết của người cha cũng được một thầy lang lấy thuốc chữa bệnh phù thũng, rễ cây mía đã ủ sương ba năm và một cặp dế đủ đực, cái dẫn tới cái chết của ông lão. . . Cách chữa bệnh bằng những bài thuốc mê tín của người dân, đã phần nào khắc họa cho người đọc thấy một xã hội Trung Quốc u mê và ngu dốt thời bấy giờ.
Tên tác phẩm ko chỉ ngừng lại ở ý nghĩa tường minh nhưng còn ẩn chứa hàm ý sâu xa được tác giả khôn khéo gửi gắm vào đó. “Thuốc chữa bệnh thần kinh”: Bệnh gia trưởng, bệnh dốt nát và lỗi thời về khoa học của người Trung Quốc. Bố mẹ Thuyên vì thiếu hiểu biết và gia trưởng đã áp đặt cho con mình một phương thuốc kinh khủng đó là “bánh bao tẩm máu người”. Lúc cái chết chực chờ, họ dồn cuộc đời đàn ông vào ngõ cụt, có nhẽ anh Thuyên đã sống sót nếu được điều trị đúng cách vì bệnh lao là căn bệnh hoàn toàn có thể chữa khỏi. Đáng buồn hơn, ko chỉ vợ chồng già Hoa nhưng tất cả mọi người trong quán chè đều tin vào điều vô lý đó. Bánh bao tẩm máu người ko phải là thuốc chữa bách bệnh như những kẻ khù khờ đang kỳ vọng, nhưng nó là phương thuốc “độc dược” cướp đi sinh mạng của một con người, nhưng họ đặt hết niềm tin vào những viễn cảnh, điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra.
Quốc gia Trung Quốc đang lâm nguy hơn bao giờ hết, ngay từ trong quần chúng nhân dân, họ đang mắc phải một căn bệnh tưởng nghe đâu hiểm nghèo ko thể chữa khỏi, đó là “sa sút trí tuệ, lỗi thời về chính trị”. Người dân hào hứng tới xem một chiến sĩ cách mệnh bị hành quyết, họ nghĩ anh ta là kẻ điên, là quân thù và sẵn sàng sắm máu của anh ta để làm thuốc chữa bệnh. Người người hùng dám xả thân vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, sẵn sàng hy sinh để nhân dân được lợi tự do, độc lập. Vậy nhưng lúc anh nằm xuống, những con người khù khờ đó ko hề thương hại hay kính trọng. Lỗ Tấn đã chỉ ra căn bệnh của nhân dân và sai trái của người cách mệnh, xa dân, ko lấy dân làm gốc, đó là lý do khiến non sông ngày càng lún sâu vào tuyệt vọng. Con người đang mê muội trong lối suy nghĩ tầm thường, lỗi thời. Có thể nói, nhan đề “Thuốc” đã gói gọn trọn vẹn hiện thực xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ, là chủ đề tư tưởng bao trùm toàn thể tác phẩm, nó trình bày sự trằn trọc, xót xa của tác giả trước tình hình non sông. lâm nguy: Nhân dân ko gắn bó với cách mệnh, người cách mệnh thì “bặt vô âm tín”.
Tác giả dẫn dắt người đọc vào câu chuyện vào “một đêm mùa thu” lúc trời vừa tờ mờ sáng, phố phường lúc này thật vắng lặng, u ám ko một bóng người nào ”ngoài những giống đi ăn đêm còn ngủ. vào đêm hôm. ". Lao Hua dậy sớm, ra khỏi nhà trước lúc mặt trời mọc và tới hành án với kỳ vọng tìm được một loại thuốc thần để cứu đàn ông mình từ cõi chết. Anh bước đi vững chãi trên tuyến đường tối tăm và lạnh lẽo, lòng anh vui lạ thường, anh như trẻ lại và “người nào phù phép cho phép thuật đổi sống chết lại”. Ko phải tự nhiên nhưng lão Hoa lại vui tươi tương tự, vì nghĩ tới Thuyên ở nhà sắp được cứu sống, đứa đàn ông duy nhất trong “mười thế hệ độc thân” đang mắc bệnh lao phổi. Ra tới nơi hành quyết, lúc được tận mắt chứng kiến “thần dược” đó, anh ta thực sự sợ hãi, ko dám vươn tay cầm lấy “búi tóc đỏ như máu” đang nhỏ từng giọt. .
Thật đáng sợ, làm sao một cái bánh thấm máu người chết lại có thể là thần dược? Một chiến sĩ bị hành quyết ko tiếc thương, chúng nhẫn tâm dùng máu của anh để đổi chác, chúng coi anh như một tên tội phạm hờ hững trước cái chết oan uổng của người cách mệnh. Lão Hoa nâng niu gói bánh như “con nhà nòi”, dồn cả ý thức vào đó, lúc này tai ko nghe được gì, chỉ có tiếng đàn ông chờ lão về. Chiếc bánh bao đẫm máu được bà Hoa gói trong lá sen già rồi nướng trên lửa thành một thứ "tròn xoe, đen đúa", vẫn tin vào phép màu của bài thuốc quái dị "Ăn đi con! Sẽ hết ngay". . ” Vợ chồng già Hòa đứng trố mắt nhìn nhau, tin tưởng ko một bóng người nghi ngờ, chỉ cần tỉnh dậy, đứa con sẽ khỏe mạnh trở lại như xưa, tình yêu sâu đậm dành cho đứa con duy nhất đã khiến hai vợ chồng già trở thành hoang mang, mù quáng. thật đáng thương và đáng trách Ko chỉ vợ chồng già Hoa nhưng người nào cũng tin vào bài thuốc phản khoa học, bác Cả Khang nói chắc như đinh đóng cột: “Bác đảm bảo sẽ có tác dụng”, khách trong quán chè đều tuân theo. bài thuốc này đặc thù lắm ”,“ nhất mực sẽ khỏi ”,… Những lời khẳng định cứng ngắc của mọi người như truyền thêm niềm tin cho gia đình gia chủ, ko người nào bàn tán nữa vì nghĩ rằng Thuyên sẽ khỏi bệnh và ko thể khác được. Nhưng cuối cùng Thuyên cũng chết, một cái chết đau buồn vì anh đã giao tất cả cuộc đời mình cho cha mẹ quyết định, anh ko biết rằng chính “chiếc bánh bao tẩm máu” đã gián tiếp lấy đi mạng sống của anh. tôi. Nhà văn Lỗ Tấn đã vạch trần một thực tiễn của Trung Quốc, dưới sự thống trị của triều đại nhà Thanh đã đẩy con người vào cuộc sống đầy trì trệ, lún sâu vào sự ngu dốt và lỗi thời. Bệnh tật ko thể chữa khỏi bằng các phương pháp mê tín, dị đoan nhưng phải có thuốc đặc trị.
Ko dùng nhiều câu văn để mô tả, Lỗ Tấn đã khôn khéo lồng ghép nó vào cuộc trò chuyện của người trong quán trà, một chiến sĩ cách mệnh người hùng tên là Hạ Du. Là một trong những người sớm tỉnh ngộ tư tưởng, ông đã chọn cho mình tuyến đường hướng tới cách mệnh, dám hy sinh quên mình vì non sông, dân tộc. Nhưng trong mắt công chúng, anh chỉ là: "ác quỷ", "trẻ nhỏ", "chết tiệt", "khùng" ... Thậm chí, người chú ruột ko nghĩ tới thân tình, đứng ra tố cáo cháu mình chỉ để đổi lại. đối với hai mươi lượng bạc, chúng tiếc chiếc áo hơn cả tính mệnh con người, ngay cả lúc ông nằm trên hành trường, máu của ông đã được dùng làm vật để chúng sắm bán. Thật là một tình huống trớ trêu, trớ trêu thay người lính lại bị gọi là quân thù trong chính non sông nhưng anh ta bảo vệ. Tình hình Trung Quốc lúc bấy giờ chẳng khác nào một con bệnh đứng bên bờ vực của cái chết, cần một loại thuốc đặc trị để thoát khỏi cái chết của non sông. Hình ảnh người tử tù Hạ Du đã lên án và tố cáo mạnh mẽ tình trạng suy vong của non sông, sự ngu dân về chính trị, sự xa lánh của người cách mệnh đối với quần chúng nhân dân.
Ko gian trong truyện bao trùm bởi sự tuyệt vọng, u ám, lạnh lẽo, nhưng thời kì trong truyện do Lỗ Tấn mô tả đã thay đổi từ mùa thu "quyết tử" sang mùa xuân "Tết Thanh Minh" năm đó. , điểm nhìn của tác giả theo dòng suy nghĩ sáng sủa, kỳ vọng vào tương lai tươi đẹp của non sông. Trục đường mòn nhỏ hẹp, ngòng ngoèo, người đi mãi ko thành đường, từ lâu đã trở thành “ranh giới tự nhiên” giữa mồ mả, tù nhân và mộ người nghèo. Ranh giới từ lâu đã ăn sâu vào lòng người là sự phân biệt giữa những mảnh đời với những cách nghĩ không giống nhau. Ngay cả mẹ của Hạ Du cũng ko hiểu cho con mình, lúc bị người nào đó bắt gặp, cô nhỏ ngừng lại, ko dám xuống mồ, mặt “đỏ bừng vì xấu hổ”. Dấu vết đó dường như ko còn nữa lúc bà Hoa sang bên kia đường để xoa dịu, san sẻ nỗi đau mất con với mẹ của Hạ Du. Trên mộ Hạ Du xuất hiện một vòng hoa nhỏ, có thể do địa phương đặt ở đó để tưởng nhớ công lao và sự hy sinh của người lính, đồng thời trình bày lòng tiếc thương và hàm ơn của nhà văn đối với anh. quyên góp với kỳ vọng về một tương lai tươi sáng hơn của Trung Quốc.
Với ngòi bút cô đọng, súc tích, lối viết giàu hình ảnh sinh động, chân thực, Lỗ Tấn đã gợi lên trong lòng người đọc những suy nghĩ trằn trọc về tình hình non sông Trung Hoa lúc bấy giờ. Lỗ Tấn, một nhà văn lỗi lạc, là “vong linh của dân tộc”, ông đã khóc trước “nỗi đau của dân tộc” trong mỗi tác phẩm của mình, với Thuốc là một truyện ngắn với quy mô một truyện dài, để lại những trị giá lịch sử lớn lao. trị giá đối với non sông.
---------CHẤM DỨT---------
Thuốc là một tác phẩm có trị giá của Lỗ Tấn, truyện ko chỉ phản ánh hiện thực xã hội nhưng còn chứa đựng nhiều trị giá nhân văn thâm thúy. Khám phá trị giá của tác phẩm, ngoài bài Phân tích truyện ngắn Thuốc trên, các em có thể tham khảo thêm: Soạn Những bài thuốc của Lỗ TấnHình ảnh tuyến đường mòn phân chia ranh giới hai bên nghĩa trang ở Y khoa Lỗ Tấn, Phân tích nhân vật Hạ Du trong Y khoa của Lỗ Tấn, Phân tích hình ảnh về những tuyến đường mòn và vòng hoa trong y khoa.
https://thuthuat.taimienphi.vn/phan-tich-thuoc-cua-lo-tan-42835n
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 1″>
Lỗ Tấn là nhà văn hiện thực nổi tiếng của Trung Quốc, các tác phẩm của ông đều hướng đến những vấn đề thời sự, nhức nhối của xã hội Trung Quốc đương thời. Ma túy là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của ông. Bài phân tích về Y học của Lỗ Tấn dưới đây sẽ giúp các em học sinh thấy được hiện thực đen tối của xã hội Trung Quốc, khi nhân dân chìm trong dốt nát, lạc hậu thì những người cách mạng vẫn là những kẻ xa lạ với nhân dân.
Chủ đề: Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân tích truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn
Phân công:
Những năm đầu thế kỷ XX, dưới ách tù túng, ngột ngạt của nhà Mãn Thanh, cùng với sự can thiệp tàn bạo của đế quốc, đất nước Trung Quốc lâm vào tình trạng khủng hoảng, suy thoái sâu sắc. quan trọng. Bầu trời chính trị u ám và hỗn loạn đã gieo rắc nỗi bất an, sợ hãi trong tâm trí mỗi người dân Trung Quốc lúc bấy giờ, khiến họ chìm vào giấc ngủ sâu, ngu ngốc “trong căn nhà trống không bằng sắt hộp”. có một cửa sổ ”. Thuốc của nhà văn Lỗ Tấn là bức tranh hiện thực đầy bi kịch về số phận của những người cách mạng, vạch trần “căn bệnh tâm thần” của quần chúng, nhân dân.
Lỗ Tấn là nhà văn cách mạng nổi bật của Trung Quốc trong thế kỷ 20. Quê anh ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Khi còn nhỏ, chứng kiến cảnh cha lâm bệnh, chết vì không có thuốc men, anh đã ôm ấp ước mơ trở thành bác sĩ. Khi đang theo đuổi nghề y, anh bất ngờ chuyển hướng sang làm nhà văn vì cho rằng “chữa bệnh cho cơ thể không quan trọng bằng chữa bệnh cho tinh thần”. Trong các tác phẩm của mình, Người không ngại thẳng thắn vạch trần những thói hư, tật xấu của quần chúng nhân dân, tìm ra “phương thuốc để chữa”, tự mình vươn lên, lập nên một dân tộc tự lực, tự cường. . Trong tất cả các sáng tác của mình, Lỗ Tấn đều tập trung khám phá những căn bệnh tâm thần khiến con người hoang mang, tự mãn và dần xa lánh, ngòi bút sắc sảo và thái độ tự phê bình nghiêm khắc của ông. Tác giả đã cho ra đời những tác phẩm hết sức sâu sắc và thấm đẫm tính nhân văn. Thuốc được viết vào năm 1919 đúng vào dịp bùng nổ phong trào đấu tranh chống đế quốc phong kiến, đòi tự do dân chủ của sinh viên ở Bắc Kinh. Nói đến căn bệnh “hèn” của quần chúng và người cách mạng xa dân. Tác phẩm như một hồi chuông cảnh báo: “Người Trung Quốc cần suy nghĩ nghiêm túc về một phương thuốc để cứu dân tộc”.
Mở đầu tác phẩm, Lỗ Tấn đã gây ấn tượng với người đọc bằng cái tựa rất ngắn gọn và súc tích: “Thuốc chữa bệnh”. Không bằng những ngôn từ hoa mỹ hay cầu kỳ, mà tiêu đề đã nói lên giá trị cốt lõi của tác phẩm với nhiều ý nghĩa khác nhau. “Thuốc” ở đây có thể hiểu theo đúng nghĩa trần trụi của nó – một chiếc bánh bao tẩm máu người chết. Máu người có chữa được bệnh lao không? Làm sao lại có cách nghĩ quái gở, lạc hậu, mê tín và cực kỳ phản khoa học như vậy! Người viết nghĩ đến cái chết của người cha cũng được một thầy lang lấy thuốc chữa bệnh phù thũng, rễ cây mía đã ủ sương ba năm và một cặp dế đủ đực, cái dẫn đến cái chết của ông lão. . . Cách chữa bệnh bằng những bài thuốc mê tín của người dân, đã phần nào khắc họa cho người đọc thấy một xã hội Trung Quốc u mê và ngu dốt thời bấy giờ.
Tên tác phẩm không chỉ dừng lại ở ý nghĩa tường minh mà còn ẩn chứa hàm ý sâu xa được tác giả khéo léo gửi gắm vào đó. “Thuốc chữa bệnh tâm thần”: Bệnh gia trưởng, bệnh dốt nát và lạc hậu về khoa học của người Trung Quốc. Bố mẹ Thuyên vì thiếu hiểu biết và gia trưởng đã áp đặt cho con mình một phương thuốc kinh khủng đó là “bánh bao tẩm máu người”. Khi cái chết chực chờ, họ dồn cuộc đời con trai vào ngõ cụt, có lẽ anh Thuyên đã sống sót nếu được điều trị đúng cách vì bệnh lao là căn bệnh hoàn toàn có thể chữa khỏi. Đáng buồn hơn, không chỉ vợ chồng già Hoa mà tất cả mọi người trong quán chè đều tin vào điều vô lý đó. Bánh bao tẩm máu người không phải là thuốc chữa bách bệnh như những kẻ khờ khạo đang hy vọng, mà nó là phương thuốc “độc dược” cướp đi sinh mạng của một con người, nhưng họ đặt hết niềm tin vào những viễn cảnh, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Đất nước Trung Quốc đang lâm nguy hơn bao giờ hết, ngay từ trong quần chúng nhân dân, họ đang mắc phải một căn bệnh tưởng chừng như hiểm nghèo không thể chữa khỏi, đó là “sa sút trí tuệ, lạc hậu về chính trị”. Người dân háo hức đến xem một chiến sĩ cách mạng bị hành quyết, họ nghĩ anh ta là kẻ điên, là kẻ thù và sẵn sàng mua máu của anh ta để làm thuốc chữa bệnh. Người anh hùng dám dấn thân vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc, sẵn sàng hy sinh để nhân dân được hưởng tự do, độc lập. Vậy mà khi anh nằm xuống, những con người khờ khạo đó không hề thương hại hay kính trọng. Lỗ Tấn đã chỉ ra căn bệnh của nhân dân và sai lầm của người cách mạng, xa dân, không lấy dân làm gốc, đó là lý do khiến đất nước ngày càng lún sâu vào bế tắc. Con người đang mê muội trong lối suy nghĩ tầm thường, lạc hậu. Có thể nói, nhan đề “Thuốc” đã gói gọn trọn vẹn hiện thực xã hội Trung Quốc lúc bấy giờ, là chủ đề tư tưởng bao trùm toàn bộ tác phẩm, nó thể hiện sự trăn trở, xót xa của tác giả trước tình hình đất nước. lâm nguy: Nhân dân không gắn bó với cách mạng, người cách mạng thì “bặt vô âm tín”.
Tác giả dẫn dắt người đọc vào câu chuyện vào “một đêm mùa thu” khi trời vừa tờ mờ sáng, phố phường lúc này thật vắng lặng, ảm đạm không một bóng ai ”ngoài những giống đi ăn đêm còn ngủ. vào ban đêm. “. Lao Hua dậy sớm, ra khỏi nhà trước khi mặt trời mọc và đến hành án với hy vọng tìm được một loại thuốc thần để cứu con trai mình từ cõi chết. Anh bước đi vững chãi trên con đường tối tăm và lạnh lẽo, lòng anh vui lạ thường, anh như trẻ lại và “ai phù phép cho phép thuật đổi chết sống lại”. Không phải tự nhiên mà lão Hoa lại vui mừng như vậy, vì nghĩ đến Thuyên ở nhà sắp được cứu sống, đứa con trai duy nhất trong “mười thế hệ độc thân” đang mắc bệnh lao phổi. Ra đến nơi hành quyết, khi được tận mắt chứng kiến “thần dược” đó, anh ta thực sự sợ hãi, không dám vươn tay cầm lấy “búi tóc đỏ như máu” đang nhỏ từng giọt. .
Thật đáng sợ, làm sao một cái bánh thấm máu người chết lại có thể là thần dược? Một chiến sĩ bị hành quyết không thương tiếc, chúng nhẫn tâm dùng máu của anh để đổi chác, chúng coi anh như một tên tội phạm dửng dưng trước cái chết oan uổng của người cách mạng. Lão Hoa nâng niu gói bánh như “con nhà nòi”, dồn cả tinh thần vào đó, lúc này tai không nghe được gì, chỉ có tiếng con trai chờ lão về. Chiếc bánh bao đẫm máu được bà Hoa gói trong lá sen già rồi nướng trên lửa thành một thứ “tròn xoe, đen đúa”, vẫn tin vào phép màu của bài thuốc quái dị “Ăn đi con! Sẽ hết ngay”. . ” Vợ chồng già Hòa đứng trố mắt nhìn nhau, tin tưởng không một bóng người nghi ngờ, chỉ cần tỉnh dậy, đứa con sẽ khỏe mạnh trở lại như xưa, tình yêu sâu đậm dành cho đứa con duy nhất đã khiến hai vợ chồng già trở nên hoang mang, mù quáng. thật đáng thương và đáng trách Không chỉ vợ chồng già Hoa mà ai cũng tin vào bài thuốc phản khoa học, bác Cả Khang nói chắc như đinh đóng cột: “Bác đảm bảo sẽ có tác dụng”, khách trong quán chè đều làm theo. bài thuốc này đặc biệt lắm ”,“ nhất định sẽ khỏi ”,… Những lời khẳng định chắc nịch của mọi người như truyền thêm niềm tin cho gia đình gia chủ, không ai bàn tán nữa vì nghĩ rằng Thuyên sẽ khỏi bệnh và không thể khác được. Nhưng cuối cùng Thuyên cũng chết, một cái chết đau buồn vì anh đã giao tất cả cuộc đời mình cho cha mẹ quyết định, anh không biết rằng chính “chiếc bánh bao tẩm máu” đã gián tiếp lấy đi mạng sống của anh. tôi. Nhà văn Lỗ Tấn đã vạch trần một thực tế của Trung Quốc, dưới sự cai trị của triều đại nhà Thanh đã đẩy con người vào cuộc sống đầy trì trệ, lún sâu vào sự ngu dốt và lạc hậu. Bệnh tật không thể chữa khỏi bằng các phương pháp mê tín, dị đoan mà phải có thuốc đặc trị.
Không dùng nhiều câu văn để miêu tả, Lỗ Tấn đã khéo léo lồng ghép nó vào cuộc trò chuyện của người trong quán trà, một chiến sĩ cách mạng anh hùng tên là Hạ Du. Là một trong những người sớm giác ngộ tư tưởng, ông đã chọn cho mình con đường hướng tới cách mạng, dám hy sinh quên mình vì đất nước, dân tộc. Nhưng trong mắt công chúng, anh chỉ là: “ác quỷ”, “con nít”, “chết tiệt”, “khùng” … Thậm chí, người chú ruột không nghĩ tới thân tình, đứng ra tố cáo cháu mình chỉ để đổi lại. đối với hai mươi lượng bạc, chúng tiếc chiếc áo hơn cả tính mạng con người, ngay cả khi ông nằm trên hành trường, máu của ông đã được dùng làm vật để chúng mua bán. Thật là một tình huống éo le, trớ trêu thay người lính lại bị gọi là kẻ thù trong chính đất nước mà anh ta bảo vệ. Tình hình Trung Quốc lúc bấy giờ chẳng khác nào một con bệnh đứng bên bờ vực của cái chết, cần một loại thuốc đặc trị để thoát khỏi cái chết của đất nước. Hình ảnh người tử tù Hạ Du đã lên án và tố cáo mạnh mẽ tình trạng suy vong của đất nước, sự ngu dân về chính trị, sự xa lánh của người cách mạng đối với quần chúng nhân dân.
Không gian trong truyện bao trùm bởi sự bế tắc, u ám, lạnh lẽo, nhưng thời gian trong truyện do Lỗ Tấn miêu tả đã thay đổi từ mùa thu “quyết tử” sang mùa xuân “Tết Thanh Minh” năm ấy. , điểm nhìn của tác giả theo dòng suy nghĩ lạc quan, hy vọng vào tương lai tươi đẹp của đất nước. Con đường mòn nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo, người đi mãi không thành đường, từ lâu đã trở thành “ranh giới tự nhiên” giữa mồ mả, tù nhân và mộ người nghèo. Ranh giới từ lâu đã ăn sâu vào lòng người là sự phân biệt giữa những mảnh đời với những cách nghĩ khác nhau. Ngay cả mẹ của Hạ Du cũng không hiểu cho con mình, khi bị ai đó bắt gặp, cô bé dừng lại, không dám xuống mồ, mặt “đỏ bừng vì xấu hổ”. Dấu vết ấy dường như không còn nữa khi bà Hoa sang bên kia đường để an ủi, chia sẻ nỗi đau mất con với mẹ của Hạ Du. Trên mộ Hạ Du xuất hiện một vòng hoa nhỏ, có thể do địa phương đặt ở đó để tưởng nhớ công lao và sự hy sinh của người lính, đồng thời thể hiện lòng thương tiếc và biết ơn của nhà văn đối với anh. quyên góp với hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn của Trung Quốc.
Với ngòi bút cô đọng, súc tích, lối viết giàu hình ảnh sinh động, chân thực, Lỗ Tấn đã gợi lên trong lòng người đọc những suy nghĩ trăn trở về tình hình đất nước Trung Hoa lúc bấy giờ. Lỗ Tấn, một nhà văn lỗi lạc, là “linh hồn của dân tộc”, ông đã khóc trước “nỗi đau của dân tộc” trong mỗi tác phẩm của mình, với Thuốc là một truyện ngắn với quy mô một truyện dài, để lại những giá trị lịch sử lớn lao. giá trị đối với đất nước.
———CHẤM DỨT———
Thuốc là một tác phẩm có giá trị của Lỗ Tấn, truyện không chỉ phản ánh hiện thực xã hội mà còn chứa đựng nhiều giá trị nhân văn sâu sắc. Khám phá giá trị của tác phẩm, ngoài bài Phân tích truyện ngắn Thuốc trên, các em có thể tham khảo thêm: Soạn Những bài thuốc của Lỗ TấnHình ảnh con đường mòn phân chia ranh giới hai bên nghĩa trang ở Y học Lỗ Tấn, Phân tích nhân vật Hạ Du trong Y học của Lỗ Tấn, Phân tích hình ảnh về những con đường mòn và vòng hoa trong y học.
https://thuthuat.taimienphi.vn/phan-tich-thuoc-cua-lo-tan-42835n
Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học
[/box]
#Phân #tích #Thuốc #của #Lỗ #Tấn
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích Thuốc của Lỗ Tấn bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Phân #tích #Thuốc #của #Lỗ #Tấn
Trả lời