Vài nét về tác giả Nguyễn Tuân? Giới thiệu tác phẩm “Chữ người tử tù”? Nội dung tác phẩm Chữ người tử tù? Vài nét về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù? Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù?
Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân là bài văn thâm thúy về người nghệ sĩ chân chính, yêu cái đẹp, ko khuất phục cường quyền, sẵn sàng chết ko sợ hãi. Bài viết dưới đây là bài Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù, mời độc giả theo dõi.
1. Đôi nét về tác giả Nguyễn Tuân:
Nguyễn Tuân (sinh năm 1910 mất năm 1987) sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Thế mạnh của Nguyễn Tuân là ở thể tùy bút, ký, với đặc tài sử dụng và thông minh ngôn từ tiếng Việt.
Nguyễn Tuân chịu tác động lớn từ cha mình – một nhà Nho lỗi lạc, yêu nước dưới thời thực dân phong kiến. Sinh ra trong lúc nước mất nhà tan, ông sớm có ý thức yêu nước. Ra tù vì tham gia phong trào phản đối ông Pháp vu khống người Việt, ông bén duyên với nghề biên kịch và khởi đầu sáng tác.
Có thể kể tới một số tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân như: “Bóng vàng một thời tiêu biểu với truyện ngắn Chữ người tử tù, Hành trình, Văn chính luận, Nhớ quê hương, Tàn nhang ngọn đèn dầu lạc, Cảnh và hương vị của non sông., Hà Nội ta đánh Mỹ giỏi, Sông Đà, Cua đồng và nồi đồng,…
2. Giới thiệu về công việc Thư của người bị thi hành án:
Tác phẩm nằm trong tập Vang bóng một thời của nhà văn Nguyễn Tuân, có tên gốc là “Dòng cuối”.
Bố cục gồm 3 phần:
Phần 1 (từ đầu tới “sẽ thấy”): Cuộc gặp mặt giữa Huấn Cao và người cận vệ.
Phần 2 (tiếp “chuyện”): Quản giáo muốn xin học thư pháp
Phần 3 (phần còn lại): Bối cảnh của văn bản là Chưa bao giờ ở trong tù.
3. Nội dung tác phẩm Thư của người bị kết án xử tử:
Huấn Cao là một tử tù bị nhốt trong ngục vì phản nghịch triều đình, đồng thời là một nhà Nho có tài thư pháp và khả năng “phá khóa vượt ngục”. Trước lúc bị xử tử, Huấn Cao vì cảm phục trước thái độ “tài sắc vẹn toàn” và tấm lòng gần bùn nhưng ko tanh hôi mùi bùn của viên quản ngục nên đã đồng ý cho chữ. Đêm trước ngày hành quyết, Huấn Cao, một tử tù bị xiềng xích trong một nhà ngục nhơ bẩn, dột nát, uyển chuyển lướt những nét bút trên nền lụa trắng, kế bên là viên quản ngục và thi sĩ đang sợ hãi. . Nói xong, Huấn Cao cũng khuyên hai người hãy tránh xa cái mớ bòng bong xấu xa này để giữ tấm lòng yêu cái đẹp và thỏa mãn thú chơi thư pháp tinh hoa. Những lời khuyên tâm thành đó đã làm cảm động trái tim của người quản giáo có tâm hồn yêu cái đẹp.
4. Vài nét về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù:
4.1 Giới thiệu:
Về tác giả, tác phẩm
Nêu nội dung đề bài yêu cầu phân tích: Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ tuyệt về người tử tù
4.2 Phần thân:
Nhân vật Huấn Cao mang vẻ đẹp của tư thế và lòng dũng cảm.
– Một con người tự trọng, hào hoa, ko màng lợi danh: “Tôi sinh ra ko phải vàng bạc, nhưng quyền thế bắt tôi phải viết câu đối”.
– một thái độ tự hào mạnh mẽ: “… người đời dời nước, trên cả tu sĩ, người đời còn ko biết người nào…”
– Chống lại chính quyền, bị kết án xử tử, bỏ qua khó khăn, thậm trí mạng hình
– Suy nghĩ và hành động phóng khoáng: thản nhiên nhận rượu thịt của viên quản ngục dù đang bị giam cầm.
– Khinh bỉ kẻ cường quyền, bất trung, du côn.
– Thái độ và tiếng nói dũng cảm, luôn hiên ngang trên nền nhà tù xám xịt. Thị vệ khẽ hỏi Huấn Cao có cần gì nữa ko, ông rất điềm tĩnh đáp: “Ông hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ cần một điều. Đó là nhà ông, ông đừng đặt chân vào đây.”
Nhân vật Huấn Cao có tâm hồn cao đẹp và tài hoa
Tâm hồn cao thượng ko bị thế gian vấy bẩn:
Huấn Cao truyền tụng lòng tốt của mỗi người: “Nói thật, anh Quán nên về quê nhưng sống… Khó giữ trời trong sạch để rồi hoen ố cả cuộc đời lương thiện”. . Lời khuyên tâm thành với người lính canh trình bày tâm hồn cao thượng của nhân vật Huấn Cao.
Yêu cái đẹp và trung thực với những người yêu cái đẹp.
Huấn Cao lúc hiểu được tấm chân tình của quan, liền vui vẻ cho lời, nhưng lại tự trách mình ko thể bộc bạch tấm lòng của người khác: “Suýt nữa thì phật lòng người trong người đời”. .
– Năng lực:
– Thú chơi thư pháp (nghệ thuật viết chữ Hán) là thú chơi tao nhã của người xưa, kế bên thú vui lễ, thi, thi, họa. Ông Huấn Cao có tài viết thư pháp rất đẹp, nổi tiếng khắp vùng, “Ở tỉnh Sơn ta vẫn khen tài viết rất nhanh và rất đẹp”.
– Nhưng tài năng đấy chỉ dành cho những người nào biết trân trọng và có tài năng như tâm tình của ông: “Cả đời tôi chỉ viết được hai bài tứ tuyệt và một bức tranh trung cho ba người bạn thân của mình”. Còn ông cho chữ thủ hộ vì ông hiểu lòng rồng và biết trân trọng bức thư pháp chân chính “Ta cảm thấy tài nghệ vô tiền khoáng hậu của ngươi”.
– Vẻ đẹp của thư pháp tương phản với sự nhơ bẩn của ngục tối.
– Hình ảnh người tù bị trói, chân bị trói nhưng điềm nhiên viết chữ đối lập với hình ảnh thi sĩ và viên quản giáo sợ uy quyền.
=> Trình bày ý nghĩa thâm thúy: trong cái chết tối tăm của ngục tù, cái đẹp vẫn có thể được sản sinh bởi một người tài hoa, ko sợ uy quyền, ko màng tới cái chết. Lời khuyên của Huấn Cao đối với người thị vệ như thêm vào một triết lý: cái đẹp ko thể dung hòa với cái xấu.
Xem lại hình ảnh Huấn Cao
– Tượng trưng cho vẻ đẹp của tài năng, của Thiên Chúa.
– Nhân vật Huấn Cao, cũng như các nhân vật khác trong Vang bóng một thời, là một con người tài hoa, hào hoa, có trách nhiệm với thời cuộc và có tâm hồn cao đẹp.
4.3 Kết luận:
– Khẳng định lại trị giá nội dung và nghệ thuật của tác phẩm, sự tài hoa trong cách mô tả và kể chuyện của tác giả
– Nêu cảm nhận tư nhân về nhân vật Huấn Cao
5. Bài văn mẫu Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù:
Tác phẩm “Chữ người xử tội” là một truyện ngắn truyền tụng những con người tài hoa với những phẩm chất cao quý, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù trong ngục tối tối tăm, nhơ nhớp thì nhân vật Huấn Cao vẫn tỏa sáng. với những phẩm chất cao quý. Trên tuyến đường đấu tranh và giữ gìn cái đẹp chân chính nhất, người nghệ sĩ tài hoa Huấn Cao luôn giữ vững phẩm chất cao quý, ko gục ngã trước cường quyền, ko khuất phục trước cái ác. Thông qua người nghệ sĩ đương thời Huấn Cao, tác giả Nguyễn Tuân đã khiến người đọc có nhiều suy ngẫm thâm thúy về cuộc đời và con người về vẻ đẹp của nghệ thuật.
Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa khó tìm. Trong tác phẩm, Nguyễn Tuân thẩm định rất cao tài thư pháp đẹp của ông Huấn. Đây là một nghệ thuật cần thiết, bởi người có tài hội họa thì nhiều, nhưng tài thư pháp thì rất hiếm. Chữ trong tác phẩm thư pháp ko phải là sự tụ hội của sự khôn khéo, tinh tế và điêu luyện của người viết nhưng còn là yêu cầu thông minh của một nhà thư pháp. Mỗi nét bút là sự liên kết những tinh hoa và tâm huyết của người thư pháp, chứa đựng những khát vọng sâu xa của tư cách người viết. Chữ của Huấn Cao là một tư cách cao cả, phi thường bởi nó ko chỉ bởi nó “xinh tươi, rất vuông vắn” nhưng còn trình bày “những hoài bão ngông cuồng của một đời người”. Vì vậy, “có được chữ ông Huấn treo cổ là của báu trên đời” đối với người bảo vệ.
Huấn Cao cũng là một người mạnh mẽ, đi theo tiếng gọi của tự do, dùng gươm giáo chống lại bọn thống trị. Mặc dù tham vọng lớn của anh ta ko thành công và anh ta bị kết án xử tử, anh ta vẫn hoàn toàn tự do về ý thức, xoành xoạch nghiêm trang và tử tế. Trước quan ngục và những người tù uy nghiêm, Huấn Cao lạnh lùng “đứng dậy đẩy đầu thang xuống bậc đá nhưng đánh” để khẳng định tư thế uy phong lẫm liệt của mình. Lúc người bảo vệ “tới thăm anh Huân: anh cần gì thêm thì cho tôi biết, tôi sẽ quyết tâm làm hết”. Anh ta trả lời một cách quyết đoán, “Bạn đang yêu cầu tôi mong muốn điều gì? Tôi chỉ muốn một điều, đó là bạn đừng vào đây.” Thật cao ngạo và tự phụ, lúc nhìn thấy tấm lòng của viên quản ngục là “một tấm lòng trong người đời”, hắn đã đồng ý cho chữ trong tư thế “Người tù bị còng cổ, cùm chân, mạnh dạn vẽ chữ lên tinh lụa trắng. trên bảng.” Hai hình ảnh đối lập được hiện lên, một bên là xiềng xích, quyền lực và ko khí ngột ngạt của nhà tù, một bên là người nghệ sĩ tích cực hiến dâng cho cái đẹp và nghệ thuật. Ngòi bút của nhà văn Nguyễn Tuân, Huấn xứng đáng là một vĩ nhân, tuy ko cầm quân nhưng vẫn oai hùng với phương châm sống “Nghèo ko dời, giàu ko dời”, mạnh mẽ ko dời cashi”.
Huấn Cao là một người thanh liêm, thanh liêm, luôn có ý thức giữ gìn cái tài nhưng trời đã ban cho. Ông Huấn ngửng cao đầu trước quyền lực và tiền nong: “Tôi sinh ra ko phải vì vàng bạc, quyền thế nhưng phải ép mình viết câu đối”. Ông thẩm định cao những người “ăn ở giữa cặn bã” nhưng vẫn giữ được “lương người đời”. Lúc biết người lính gác là một người có “khẩu vị cao quý” và “có lòng phân biệt đối xử”, anh ta đã tự mắng mình “suýt chút nữa đã đánh mất trái tim của mình trên toàn cầu”. Đây ko phải là sự tặng thưởng tài năng của một người tử tù đối với một vị quan, nhưng là sự trân trọng đối với một người giao thiệp có tài, một người tri kỷ nhưng ông vẫn nuôi dưỡng trong phần nào tình cảm. “từ bi” với những con người phải sống trong sự ác nhưng vẫn sống tử tế. Ông Huấn ko những cho qua nhưng còn tĩnh tâm bảo ông Quân bỏ nghề này đi nhưng nghĩ chơi chữ. Đây là lời cuối cùng của Huấn từ trước về cõi vĩnh hằng nhưng ngài muốn gửi gắm lúc làm người: hãy học “giữ đạo trời”.
Như Vũ Ngọc Phan đã nhận xét: “Ý thức tự nguyện lao vào, dai sức trở thành mỹ nhân là biểu lộ sinh động của một tư cách văn hóa lớn. Nhà văn Nguyễn Tuân chuyên viết về Việt Nam từ ý niệm tới hiện thực. Nhân vật Huấn Cao trong Chữ Nguyễn Quản ngục Tuân là biểu lộ rõ nhất của một tâm hồn hết lòng bám lấy cái đẹp, dù có thể kề cận cái chết nhưng cũng quyết ko để cái đẹp bị vấy bẩn.
Bạn thấy bài viết Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù siêu hay có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù siêu hay bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời