Một bài hát ngắn trên bãi biển cát Cao Bá Quát như lời bộc bạch của một trí thức có hoài bão lớn lao, ko chịu sự ràng buộc của cơ chế phong kiến cũng như ghi lại sự thức tỉnh của cả một thế hệ. Trong bài viết dưới đây, TRƯỜNG THPT TRẦN HƯNG ĐẠO sẽ giúp độc giả tìm hiểu kỹ hơn về dàn ý và một số bài văn mẫu chọn lựa phân tích tác phẩm này.
Phân tích dàn ý của Bài ca ngắn đi trên bãi cát
Mở màn
+) Vài nét về tác giả
+) Sơ lược về tác phẩm
Thân hình
1. Hình ảnh người trên bãi cát (bốn câu đầu)
+) “Bãi cát dài” được nhắc tới hai lần là nhấn mạnh ko gian rộng lớn, kèm theo từ láy là để nhấn mạnh sự mênh mông đó.
+) “Tiến một bước là lùi một bước”: trục đường cát tường trơn trượt giống như mưu cầu lợi danh gian nan của ông.
+) “Mặt trời đã lặn, trời chưa tạnh”: đêm đã tới nhưng vẫn bước đi tìm lối thoát cho mình khiến nước mắt rơi ko ngớt.
+) Cảnh người dân vất vưởng, thống khổ giữa bãi cát rộng lớn đầy hắc búa, hoang mang.
2. Tâm trạng và cám dỗ của người đi bộ (sáu câu thơ tiếp theo)
+) Tác giả vừa giận mình sao ko nhắm mắt nhắm mũi nhưng vẫn trèo đèo, lội suối như Hạ Hầu An, vừa tự trách mình vừa trách trục đường “xuân”, “non” mấp mô.
+) Chính vì hào quang “lợi danh” nhưng có vô số người “dốc toàn lực” đuổi theo bất chấp khó khăn.
+) “Hương thơm của men” sự cám dỗ của việc theo đuổi danh và lợi giống như men. “Đánh thức nhiều người” đó là sức mạnh của sự cám dỗ
+) Khiến anh ta vô cùng chán nản, khinh thường lợi danh và ko muốn sa vào đó.
3. Sự tuyệt vọng và vô vọng (còn lại)
+) “Hỡi bãi cát dài!” một lần nữa cát được tác giả đặt tên. “Phải làm gì” tác giả đang tìm một hướng đi cho chính mình. Trục đường bằng vận thì “mờ ảo”, trục đường đáng sợ thì “nhiều chứ ko ít”
+) Ở miền Bắc “núi non trùng điệp”, miền Nam “sóng vỗ dồi dào”. Khiến anh hát “Người đi cuối trục đường” như trình bày sự tuyệt vọng của chính mình.
+) Cuối bài thơ là câu “Vì sao bạn đứng trên bãi cát?” như một lời thúc giục hãy nhanh chân thoát ra khỏi nơi khắc nghiệt đó.
4. Bài học kinh nghiệm
+) Luôn giữ ý chí kiên định, đừng vì một tẹo tiền nong nhưng đánh mất mình.
Xong xuôi
+) Đặc điểm của tác phẩm
Phân tích bài văn ngắn đi trên cát – Văn mẫu 1
Trong nền văn học Việt Nam có vô số tác phẩm trình bày thái độ phê phán thói ham danh, lợi của con người, sẽ là một thiếu sót nếu ko kể tới tác phẩm “Bài ca ngắn đi trên cát” của ông Cao Bá Quát. Cao Bạt Quát (1908-1855) xuất thân trong một gia đình nho học nghèo, có truyền thống văn thơ và khoa cử. Ngay từ lúc còn nhỏ anh đã là một người đàn ông thông minh và dũng cảm. Là một thi sĩ tài hoa, được người đời tôn sùng như một vị thánh, ông là một ngôi sao sáng trên bầu trời văn học, tuy nhiên, trục đường sự nghiệp của ông lại gặp phải vô số trắc trở. Những tác phẩm của anh là sự liên kết thuần thục giữa tình cảm và tư tưởng, giữa tình cảm và lý trí. Thơ ông chủ yếu theo thiên hướng phê phán hiện thực, cho người đọc thấy được gương mặt thật của xã hội đương thời. Ko chỉ vậy, thơ Cao Bá Quát còn chứa đựng tình yêu quê hương, tổ quốc, tình cảm gia đình, bạn hữu với những tư tưởng tiến bộ.
“Bài ca ngắn đi trên cát” được sáng tác trong những lần Cao Bá Quát đi thi văn khắp miền Trung cát trắng. Trục đường đi qua những bãi cát trắng khiến anh liên tưởng tới hình ảnh những con người trên trục đường danh vọng mấp mô, có phần khốc liệt. Bài thơ là sự trình bày nỗi đáng ghét của một trí thức trước những cám dỗ của trục đường lợi danh tầm thường và khát vọng đổi đời.
Bãi cát mênh mông với những bàn chân nhỏ nhỏ của con người cũng là hình ảnh của những con người trước cuộc đời:
“Bãi cát dài, bãi cát dài,
Tiến một bước cũng giống như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, vẫn chưa ngừng lại,
Du khách đi đường rơi nước mắt ”.
Câu thơ dường như nói về sự nhỏ nhỏ của con người trước rộng lớn của tự nhiên, “Bãi cát dài” được tác giả đặc trưng nhắc tới hai lần như muốn nhấn mạnh ko gian rộng lớn, mù mịt. điểm tới. Tác giả đã dùng từ “lại” như để nhấn mạnh ko gian rộng lớn chỉ có cát xung quanh, những bãi cát dài vô tận tiếp nối nhau, tác giả muốn mượn hình ảnh bãi cát? để nói về sự rộng lớn của xã hội với những hắc búa luôn kì vọng con người ở phía trước. Có nhẽ chính vì địa hình cát dễ bị sụt lún, sụt trượt nên Cao Bá Quát mới viết câu “tiến một bước cũng như lùi một bước”, trục đường lún, trượt trên cát khiến ông nhớ tới trục đường. để theo đuổi sự nghiệp. Tên tôi đầy đau buồn và bất lực. Ko gian rộng lớn nhưng “nắng đã lặn chưa tắt” là lúc màn đêm buông xuống, đôi chân nhỏ nhỏ đó vẫn vững bước trên trục đường cát mênh mông ko thể ngừng lại. , có nhẽ những con người đó muốn tìm ra sự thực giữa cuộc đời u tối và họ cũng đang loay hoay tìm lối thoát cho cuộc đời mình, bởi lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc khởi đầu những nguy hiểm trên cát. màu trắng hoang vu, vì người ta sẽ ko biết điều gì đang kì vọng mình đằng sau đêm đen đó. Đau xót trước sự rộng lớn của tự nhiên khiến nước mắt người lữ khách cũng rơi “lạnh lùng”, liệu những giọt nước mắt đó có phải là giọt nước mắt của vô vọng và thống khổ. Hình ảnh những con người đương đầu với khó khăn trên bãi cát cũng giống với hình ảnh những con người đương đầu với xã hội trên trục đường danh vọng để tìm cho mình một trục đường đi.
“Ko học được câu thần chú ngủ,
Leo núi, lội suối, giận hờn ”
Tác giả giận bản thân vì ko học được phép ngủ từ Hạ Hầu Ân, chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi lại nhưng vẫn trèo đèo lội suối thoải mái tương tự, tự vấn bản thân ko tài giỏi như người khác, chỉ là bản thân. -sự thấp kém và vô dụng khiến trục đường tới với danh vọng càng thêm khó khăn. Anh cũng đang trách trục đường mấp mô đầy “suối” và “non” sao khó đi thế? Khiến anh mỏi mệt, cũng là để trách oán trách xã hội, trục đường lợi danh nhưng anh đang theo đuổi vì nó quá bất công với anh. Cao Bạt Quát tự giận mình, dù biết trục đường phía trước còn nhiều hắc búa nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.
Cuộc đời là thế, dẫu biết trục đường danh vọng gian nan nhưng vẫn có vô số kẻ điên cuồng đuổi theo:
“Xưa phường lợi danh,
Tất cả trên đường đời. ”
Dù là xưa hay nay, người ta vẫn chạy theo ánh hào quang “lợi danh” vì khó cưỡng lại sức hút của nó. Dù có “đường người nào nấy đi”, người ta vẫn chạy theo, đó là thực tiễn phũ phàng của cuộc sống. Nhưng chính điều đó đã khiến tác giả căm ghét và khinh thường “tiếng tăm” đó và muốn tìm cho mình một trục đường khác.
Trong vô số người chọn trục đường lợi danh, có mấy người nào giữ được cái đầu tỉnh táo như Cao Bá Quát:
“Đầu gió thoảng mùi men trong quán rượu,
Có bao nhiêu người say trong vô số tỉnh? ”
Có phải vì quá mỏi mệt nên tác giả mới xuất hiện ảo giác về một quán rượu ở một nơi bị bao bọc bởi cát. Nhưng ko, đó ko phải là mộng tưởng nhưng anh ta đang phê phán, phản ánh tác giả có tiếng như một thứ “men thơm” nhưng những người nào đã ghiền thì khó cưỡng lại được mùi hương quyến rũ. Hơi men dường như đang vẫy gọi du khách vào quán, mưu cầu lợi danh cũng giống như thưởng thức rượu, rượu càng ngon thì con người càng khó say, say tới mức quên mất mục tiêu lúc đầu của mình, vì vậy. say xỉn nhưng họ ko ý thức được việc mình đang làm, khiến họ có những hành động trái đạo đức con người. “Đánh thức nhiều người” cho chúng ta thấy sức mạnh của những cám dỗ nhưng ít người nào có thể tránh khỏi. Tác giả đang mượn hình ảnh người say để chỉ những người ham mê lợi danh, tiền tài vật chất nhưng đánh mất mình để phần “con” lấn lướt phần “người”.
Tác giả bộc bạch sự đáng ghét lợi danh, ko muốn sa vào trục đường đó và luôn tìm cho mình một lối đi riêng.
“Bãi cát dài, bãi cát dài!
Còn cái này thì sao? Đường phẳng mờ
Có nhiều trục đường kinh khủng chứ ko phải ít ”.
Trên bãi cát rộng lớn đó là hình ảnh người lữ khách (tác giả) mang theo một hành trang khổng lồ là hoài niệm muốn đổi đời. Một lần nữa, bãi cát được tác giả gọi là “bãi cát dài!”. “Chuyện gì thế này?” Phải chăng anh ko biết đi về hướng nào trên trục đường cát vô định, đó vừa là câu hỏi anh đặt ra cho bãi cát, vừa là câu hỏi anh tự đặt ra, phải chăng tác giả đang cố mong đợi một câu trả lời từ câu hỏi nhưng anh đặt ra. Giữa mênh mông cát trắng đầy rẫy nguy hiểm và cám dỗ, anh phải làm gì để đi đúng đường, những trục đường bằng vận thì “mờ mịt” và những trục đường kinh khủng thì “nhiều chứ ko ít”.
Người du hành dường như mất phương hướng và vô vọng:
“Hãy nghe tôi hát bài hát” tận cùng “
Phía bắc của ngọn núi phía bắc, ngọn núi của tất cả giống nhau,
Phía Nam núi Nam sóng dữ.
Vì sao bạn lại đứng trên cát? “
“Nơi cuối trục đường” Cao Bá Quát muốn mượn sự khó khăn của trục đường và sự tuyệt vọng để nói về cuộc đời của mình. Du khách đang loanh quanh để tìm đường đi cho mình, nhưng dường như chỉ thấy “núi non trùng điệp”, “sóng vỗ” và “bãi cát”. Cuối bài thơ là lời kêu gọi được vang lên “Sao em đứng trên bãi cát?” như muốn thúc giục anh nhanh chóng biến khỏi nơi này, đồng thời cũng là một lời kêu gọi đầy tức giận.
Qua bài thơ, bài học rút ra cho chúng ta ở đây là ko nên mê mải chạy theo lợi danh nhưng đánh mất mình, phải luôn giữ cho mình một tâm hồn tỉnh táo, lựa chọn trục đường đúng mực, tránh để lạc hướng và bị dụ dỗ. danh vọng và tài sản và tiền nong vì đó chỉ là những thứ phù du trong cuộc sống của chúng ta. Chỉ có những đóng góp của con người cho tổ quốc, gia đình và xã hội thì mới trường tồn. Vì vậy, là học trò đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta phải nỗ lực học tập và tự đi lên bằng hai chân của mình, mang lại niềm tự hào cho quê hương, tổ quốc.
Với những hình ảnh chân thực giàu ý nghĩa liên kết với lối viết điêu luyện, thông minh trong việc sử dụng điển cố. Tác giả đã thành công lúc cho người đọc cảm thu được cái chất của bài thơ qua việc sử dụng thể thơ cổ tự, tự do, ko hạn chế về số câu, độ dẻo dai. “Bài ca ngắn đi trên cát” đã cho chúng ta thấy sự đáng ghét của ông đối với trục đường lợi danh tầm thường của xã hội đương thời. Tác giả có khát vọng đổi đời, phá bỏ những rào cản, lề lối phong kiến trong xã hội thủ cựu nhà Nguyễn, qua đó ta cũng thấy được ý chí và nghị lực của tác giả sử ngọn lửa luôn âm ỉ trong tâm hồn Cao Bá Quát.
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu” state=”close”]
Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu
Hình Ảnh về: Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu
Video về: Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu
Wiki về Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu
Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu -
Một bài hát ngắn trên bãi biển cát Cao Bá Quát như lời bộc bạch của một trí thức có hoài bão lớn lao, ko chịu sự ràng buộc của cơ chế phong kiến cũng như ghi lại sự thức tỉnh của cả một thế hệ. Trong bài viết dưới đây, TRƯỜNG THPT TRẦN HƯNG ĐẠO sẽ giúp độc giả tìm hiểu kỹ hơn về dàn ý và một số bài văn mẫu chọn lựa phân tích tác phẩm này.
Phân tích dàn ý của Bài ca ngắn đi trên bãi cát
Mở màn
+) Vài nét về tác giả
+) Sơ lược về tác phẩm
Thân hình
1. Hình ảnh người trên bãi cát (bốn câu đầu)
+) “Bãi cát dài” được nhắc tới hai lần là nhấn mạnh ko gian rộng lớn, kèm theo từ láy là để nhấn mạnh sự mênh mông đó.
+) “Tiến một bước là lùi một bước”: trục đường cát tường trơn trượt giống như mưu cầu lợi danh gian nan của ông.
+) “Mặt trời đã lặn, trời chưa tạnh”: đêm đã tới nhưng vẫn bước đi tìm lối thoát cho mình khiến nước mắt rơi ko ngớt.
+) Cảnh người dân vất vưởng, thống khổ giữa bãi cát rộng lớn đầy hắc búa, hoang mang.
2. Tâm trạng và cám dỗ của người đi bộ (sáu câu thơ tiếp theo)
+) Tác giả vừa giận mình sao ko nhắm mắt nhắm mũi nhưng vẫn trèo đèo, lội suối như Hạ Hầu An, vừa tự trách mình vừa trách trục đường “xuân”, “non” mấp mô.
+) Chính vì hào quang “lợi danh” nhưng có vô số người “dốc toàn lực” đuổi theo bất chấp khó khăn.
+) "Hương thơm của men" sự cám dỗ của việc theo đuổi danh và lợi giống như men. "Đánh thức nhiều người" đó là sức mạnh của sự cám dỗ
+) Khiến anh ta vô cùng chán nản, khinh thường lợi danh và ko muốn sa vào đó.
3. Sự tuyệt vọng và vô vọng (còn lại)
+) “Hỡi bãi cát dài!” một lần nữa cát được tác giả đặt tên. “Phải làm gì” tác giả đang tìm một hướng đi cho chính mình. Trục đường bằng vận thì "mờ ảo", trục đường đáng sợ thì "nhiều chứ ko ít"
+) Ở miền Bắc “núi non trùng điệp”, miền Nam “sóng vỗ dồi dào”. Khiến anh hát "Người đi cuối trục đường" như trình bày sự tuyệt vọng của chính mình.
+) Cuối bài thơ là câu "Vì sao bạn đứng trên bãi cát?" như một lời thúc giục hãy nhanh chân thoát ra khỏi nơi khắc nghiệt đó.
4. Bài học kinh nghiệm
+) Luôn giữ ý chí kiên định, đừng vì một tẹo tiền nong nhưng đánh mất mình.
Xong xuôi
+) Đặc điểm của tác phẩm
Phân tích bài văn ngắn đi trên cát - Văn mẫu 1
Trong nền văn học Việt Nam có vô số tác phẩm trình bày thái độ phê phán thói ham danh, lợi của con người, sẽ là một thiếu sót nếu ko kể tới tác phẩm “Bài ca ngắn đi trên cát” của ông Cao Bá Quát. Cao Bạt Quát (1908-1855) xuất thân trong một gia đình nho học nghèo, có truyền thống văn thơ và khoa cử. Ngay từ lúc còn nhỏ anh đã là một người đàn ông thông minh và dũng cảm. Là một thi sĩ tài hoa, được người đời tôn sùng như một vị thánh, ông là một ngôi sao sáng trên bầu trời văn học, tuy nhiên, trục đường sự nghiệp của ông lại gặp phải vô số trắc trở. Những tác phẩm của anh là sự liên kết thuần thục giữa tình cảm và tư tưởng, giữa tình cảm và lý trí. Thơ ông chủ yếu theo thiên hướng phê phán hiện thực, cho người đọc thấy được gương mặt thật của xã hội đương thời. Ko chỉ vậy, thơ Cao Bá Quát còn chứa đựng tình yêu quê hương, tổ quốc, tình cảm gia đình, bạn hữu với những tư tưởng tiến bộ.
“Bài ca ngắn đi trên cát” được sáng tác trong những lần Cao Bá Quát đi thi văn khắp miền Trung cát trắng. Trục đường đi qua những bãi cát trắng khiến anh liên tưởng tới hình ảnh những con người trên trục đường danh vọng mấp mô, có phần khốc liệt. Bài thơ là sự trình bày nỗi đáng ghét của một trí thức trước những cám dỗ của trục đường lợi danh tầm thường và khát vọng đổi đời.
Bãi cát mênh mông với những bàn chân nhỏ nhỏ của con người cũng là hình ảnh của những con người trước cuộc đời:
“Bãi cát dài, bãi cát dài,
Tiến một bước cũng giống như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, vẫn chưa ngừng lại,
Du khách đi đường rơi nước mắt ”.
Câu thơ dường như nói về sự nhỏ nhỏ của con người trước rộng lớn của tự nhiên, “Bãi cát dài” được tác giả đặc trưng nhắc tới hai lần như muốn nhấn mạnh ko gian rộng lớn, mù mịt. điểm tới. Tác giả đã dùng từ “lại” như để nhấn mạnh ko gian rộng lớn chỉ có cát xung quanh, những bãi cát dài vô tận tiếp nối nhau, tác giả muốn mượn hình ảnh bãi cát? để nói về sự rộng lớn của xã hội với những hắc búa luôn kì vọng con người ở phía trước. Có nhẽ chính vì địa hình cát dễ bị sụt lún, sụt trượt nên Cao Bá Quát mới viết câu “tiến một bước cũng như lùi một bước”, trục đường lún, trượt trên cát khiến ông nhớ tới trục đường. để theo đuổi sự nghiệp. Tên tôi đầy đau buồn và bất lực. Ko gian rộng lớn nhưng “nắng đã lặn chưa tắt” là lúc màn đêm buông xuống, đôi chân nhỏ nhỏ đó vẫn vững bước trên trục đường cát mênh mông ko thể ngừng lại. , có nhẽ những con người đó muốn tìm ra sự thực giữa cuộc đời u tối và họ cũng đang loay hoay tìm lối thoát cho cuộc đời mình, bởi lúc màn đêm buông xuống cũng là lúc khởi đầu những nguy hiểm trên cát. màu trắng hoang vu, vì người ta sẽ ko biết điều gì đang kì vọng mình đằng sau đêm đen đó. Đau xót trước sự rộng lớn của tự nhiên khiến nước mắt người lữ khách cũng rơi “lạnh lùng”, liệu những giọt nước mắt đó có phải là giọt nước mắt của vô vọng và thống khổ. Hình ảnh những con người đương đầu với khó khăn trên bãi cát cũng giống với hình ảnh những con người đương đầu với xã hội trên trục đường danh vọng để tìm cho mình một trục đường đi.
"Ko học được câu thần chú ngủ,
Leo núi, lội suối, giận hờn ”
Tác giả giận bản thân vì ko học được phép ngủ từ Hạ Hầu Ân, chỉ cần nhắm mắt nhắm mũi lại nhưng vẫn trèo đèo lội suối thoải mái tương tự, tự vấn bản thân ko tài giỏi như người khác, chỉ là bản thân. -sự thấp kém và vô dụng khiến trục đường tới với danh vọng càng thêm khó khăn. Anh cũng đang trách trục đường mấp mô đầy “suối” và “non” sao khó đi thế? Khiến anh mỏi mệt, cũng là để trách oán trách xã hội, trục đường lợi danh nhưng anh đang theo đuổi vì nó quá bất công với anh. Cao Bạt Quát tự giận mình, dù biết trục đường phía trước còn nhiều hắc búa nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.
Cuộc đời là thế, dẫu biết trục đường danh vọng gian nan nhưng vẫn có vô số kẻ điên cuồng đuổi theo:
“Xưa phường lợi danh,
Tất cả trên đường đời. ”
Dù là xưa hay nay, người ta vẫn chạy theo ánh hào quang “lợi danh” vì khó cưỡng lại sức hút của nó. Dù có “đường người nào nấy đi”, người ta vẫn chạy theo, đó là thực tiễn phũ phàng của cuộc sống. Nhưng chính điều đó đã khiến tác giả căm ghét và khinh thường “tiếng tăm” đó và muốn tìm cho mình một trục đường khác.
Trong vô số người chọn trục đường lợi danh, có mấy người nào giữ được cái đầu tỉnh táo như Cao Bá Quát:
“Đầu gió thoảng mùi men trong quán rượu,
Có bao nhiêu người say trong vô số tỉnh? ”
Có phải vì quá mỏi mệt nên tác giả mới xuất hiện ảo giác về một quán rượu ở một nơi bị bao bọc bởi cát. Nhưng ko, đó ko phải là mộng tưởng nhưng anh ta đang phê phán, phản ánh tác giả có tiếng như một thứ “men thơm” nhưng những người nào đã ghiền thì khó cưỡng lại được mùi hương quyến rũ. Hơi men dường như đang vẫy gọi du khách vào quán, mưu cầu lợi danh cũng giống như thưởng thức rượu, rượu càng ngon thì con người càng khó say, say tới mức quên mất mục tiêu lúc đầu của mình, vì vậy. say xỉn nhưng họ ko ý thức được việc mình đang làm, khiến họ có những hành động trái đạo đức con người. “Đánh thức nhiều người” cho chúng ta thấy sức mạnh của những cám dỗ nhưng ít người nào có thể tránh khỏi. Tác giả đang mượn hình ảnh người say để chỉ những người ham mê lợi danh, tiền tài vật chất nhưng đánh mất mình để phần “con” lấn lướt phần “người”.
Tác giả bộc bạch sự đáng ghét lợi danh, ko muốn sa vào trục đường đó và luôn tìm cho mình một lối đi riêng.
“Bãi cát dài, bãi cát dài!
Còn cái này thì sao? Đường phẳng mờ
Có nhiều trục đường kinh khủng chứ ko phải ít ”.
Trên bãi cát rộng lớn đó là hình ảnh người lữ khách (tác giả) mang theo một hành trang khổng lồ là hoài niệm muốn đổi đời. Một lần nữa, bãi cát được tác giả gọi là “bãi cát dài!”. "Chuyện gì thế này?" Phải chăng anh ko biết đi về hướng nào trên trục đường cát vô định, đó vừa là câu hỏi anh đặt ra cho bãi cát, vừa là câu hỏi anh tự đặt ra, phải chăng tác giả đang cố mong đợi một câu trả lời từ câu hỏi nhưng anh đặt ra. Giữa mênh mông cát trắng đầy rẫy nguy hiểm và cám dỗ, anh phải làm gì để đi đúng đường, những trục đường bằng vận thì “mờ mịt” và những trục đường kinh khủng thì “nhiều chứ ko ít”.
Người du hành dường như mất phương hướng và vô vọng:
"Hãy nghe tôi hát bài hát" tận cùng "
Phía bắc của ngọn núi phía bắc, ngọn núi của tất cả giống nhau,
Phía Nam núi Nam sóng dữ.
Vì sao bạn lại đứng trên cát? "
“Nơi cuối trục đường” Cao Bá Quát muốn mượn sự khó khăn của trục đường và sự tuyệt vọng để nói về cuộc đời của mình. Du khách đang loanh quanh để tìm đường đi cho mình, nhưng dường như chỉ thấy “núi non trùng điệp”, “sóng vỗ” và “bãi cát”. Cuối bài thơ là lời kêu gọi được vang lên "Sao em đứng trên bãi cát?" như muốn thúc giục anh nhanh chóng biến khỏi nơi này, đồng thời cũng là một lời kêu gọi đầy tức giận.
Qua bài thơ, bài học rút ra cho chúng ta ở đây là ko nên mê mải chạy theo lợi danh nhưng đánh mất mình, phải luôn giữ cho mình một tâm hồn tỉnh táo, lựa chọn trục đường đúng mực, tránh để lạc hướng và bị dụ dỗ. danh vọng và tài sản và tiền nong vì đó chỉ là những thứ phù du trong cuộc sống của chúng ta. Chỉ có những đóng góp của con người cho tổ quốc, gia đình và xã hội thì mới trường tồn. Vì vậy, là học trò đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta phải nỗ lực học tập và tự đi lên bằng hai chân của mình, mang lại niềm tự hào cho quê hương, tổ quốc.
Với những hình ảnh chân thực giàu ý nghĩa liên kết với lối viết điêu luyện, thông minh trong việc sử dụng điển cố. Tác giả đã thành công lúc cho người đọc cảm thu được cái chất của bài thơ qua việc sử dụng thể thơ cổ tự, tự do, ko hạn chế về số câu, độ dẻo dai. “Bài ca ngắn đi trên cát” đã cho chúng ta thấy sự đáng ghét của ông đối với trục đường lợi danh tầm thường của xã hội đương thời. Tác giả có khát vọng đổi đời, phá bỏ những rào cản, lề lối phong kiến trong xã hội thủ cựu nhà Nguyễn, qua đó ta cũng thấy được ý chí và nghị lực của tác giả sử ngọn lửa luôn âm ỉ trong tâm hồn Cao Bá Quát.
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-7829188793211907″ crossorigin=”anonymous”>
Phân tích dàn ý của Bài ca ngắn đi trên bãi cát
Khai mạc
+) Vài nét về tác giả
+) Sơ lược về tác phẩm
Thân hình
1. Hình ảnh người trên bãi cát (bốn câu đầu)
+) “Bãi cát dài” được nhắc đến hai lần là nhấn mạnh không gian bao la, kèm theo từ láy là để nhấn mạnh sự mênh mông ấy.
+) “Tiến một bước là lùi một bước”: con đường cát tường trơn trượt giống như mưu cầu danh lợi gian nan của ông.
+) “Mặt trời đã lặn, trời chưa tạnh”: đêm đã đến nhưng vẫn bước đi tìm lối thoát cho mình khiến nước mắt rơi không ngớt.
+) Cảnh người dân vất vưởng, đau khổ giữa bãi cát rộng lớn đầy chông gai, hoang mang.
2. Tâm trạng và cám dỗ của người đi bộ (sáu câu thơ tiếp theo)
+) Tác giả vừa giận mình sao không nhắm mắt mà vẫn trèo đèo, lội suối như Hạ Hầu An, vừa tự trách mình vừa trách con đường “xuân”, “non” gập ghềnh.
+) Chính vì hào quang “danh lợi” mà có vô số người “dốc toàn lực” đuổi theo bất chấp khó khăn.
+) “Hương thơm của men” sự cám dỗ của việc theo đuổi danh và lợi giống như men. “Đánh thức nhiều người” đó là sức mạnh của sự cám dỗ
+) Khiến anh ta vô cùng chán nản, khinh thường danh lợi và không muốn sa vào đó.
3. Sự bế tắc và tuyệt vọng (còn lại)
+) “Hỡi bãi cát dài!” một lần nữa cát được tác giả đặt tên. “Phải làm gì” tác giả đang tìm một hướng đi cho chính mình. Con đường bằng phẳng thì “mờ ảo”, con đường đáng sợ thì “nhiều chứ không ít”
+) Ở miền Bắc “núi non trùng điệp”, miền Nam “sóng vỗ dồi dào”. Khiến anh hát “Người đi cuối con đường” như thể hiện sự bế tắc của chính mình.
+) Cuối bài thơ là câu “Vì sao bạn đứng trên bãi cát?” như một lời thúc giục hãy nhanh chân thoát ra khỏi nơi khắc nghiệt đó.
4. Bài học kinh nghiệm
+) Luôn giữ ý chí kiên định, đừng vì một chút tiền bạc mà đánh mất mình.
Chấm dứt
+) Đặc điểm của tác phẩm
Phân tích bài văn ngắn đi trên cát – Văn mẫu 1
Trong nền văn học Việt Nam có vô số tác phẩm thể hiện thái độ phê phán thói ham danh, lợi của con người, sẽ là một thiếu sót nếu không kể đến tác phẩm “Bài ca ngắn đi trên cát” của ông Cao Bá Quát. Cao Bạt Quát (1908-1855) xuất thân trong một gia đình nho học nghèo, có truyền thống văn thơ và khoa cử. Ngay từ khi còn nhỏ anh đã là một người đàn ông thông minh và dũng cảm. Là một nhà thơ tài hoa, được người đời tôn sùng như một vị thánh, ông là một ngôi sao sáng trên bầu trời văn học, tuy nhiên, con đường sự nghiệp của ông lại gặp phải vô số trắc trở. Những tác phẩm của anh là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa tình cảm và tư tưởng, giữa tình cảm và lý trí. Thơ ông chủ yếu theo khuynh hướng phê phán hiện thực, cho người đọc thấy được bộ mặt thật của xã hội đương thời. Không chỉ vậy, thơ Cao Bá Quát còn chứa đựng tình yêu quê hương, đất nước, tình cảm gia đình, bạn bè với những tư tưởng tiến bộ.
“Bài ca ngắn đi trên cát” được sáng tác trong những lần Cao Bá Quát đi thi văn khắp miền Trung cát trắng. Con đường đi qua những bãi cát trắng khiến anh liên tưởng đến hình ảnh những con người trên con đường danh vọng gập ghềnh, có phần khốc liệt. Bài thơ là sự thể hiện nỗi chán ghét của một trí thức trước những cám dỗ của con đường danh lợi tầm thường và khát vọng đổi đời.
Bãi cát mênh mông với những bàn chân nhỏ bé của con người cũng là hình ảnh của những con người trước cuộc đời:
“Bãi cát dài, bãi cát dài,
Tiến một bước cũng giống như lùi một bước.
Mặt trời đã lặn, vẫn chưa dừng lại,
Du khách đi đường rơi nước mắt ”.
Câu thơ dường như nói về sự nhỏ bé của con người trước bao la của thiên nhiên, “Bãi cát dài” được tác giả đặc biệt nhắc đến hai lần như muốn nhấn mạnh không gian rộng lớn, mịt mờ. điểm đến. Tác giả đã dùng từ “lại” như để nhấn mạnh không gian bao la chỉ có cát bao quanh, những bãi cát dài vô tận nối tiếp nhau, tác giả muốn mượn hình ảnh bãi cát? để nói về sự rộng lớn của xã hội với những chông gai luôn chờ đợi con người ở phía trước. Có lẽ chính vì địa hình cát dễ bị sụt lún, sụt trượt nên Cao Bá Quát mới viết câu “tiến một bước cũng như lùi một bước”, con đường lún, trượt trên cát khiến ông nhớ đến con đường. để theo đuổi sự nghiệp. Tên tôi đầy đau buồn và bất lực. Không gian bao la nhưng “nắng đã lặn chưa tắt” là khi màn đêm buông xuống, đôi chân bé nhỏ ấy vẫn vững bước trên con đường cát mênh mông không thể dừng lại. , có lẽ những con người ấy muốn tìm ra sự thật giữa cuộc đời tăm tối và họ cũng đang loay hoay tìm lối thoát cho cuộc đời mình, bởi khi màn đêm buông xuống cũng là lúc bắt đầu những hiểm nguy trên cát. màu trắng hoang sơ, vì người ta sẽ không biết điều gì đang chờ đợi mình đằng sau đêm đen đó. Đau xót trước sự bao la của thiên nhiên khiến nước mắt người lữ khách cũng rơi “lạnh lùng”, liệu những giọt nước mắt đó có phải là giọt nước mắt của tuyệt vọng và đau khổ. Hình ảnh những con người chống chọi với khó khăn trên bãi cát cũng giống với hình ảnh những con người chống chọi với xã hội trên con đường danh vọng để tìm cho mình một con đường đi.
“Không học được câu thần chú ngủ,
Leo núi, lội suối, giận hờn ”
Tác giả giận bản thân vì không học được phép ngủ từ Hạ Hầu Ân, chỉ cần nhắm mắt lại mà vẫn trèo đèo lội suối thoải mái như vậy, tự vấn bản thân không tài giỏi như người khác, chỉ là bản thân. -sự kém cỏi và vô dụng khiến con đường đến với danh vọng càng thêm khó khăn. Anh cũng đang trách con đường gập ghềnh đầy “suối” và “non” sao khó đi thế? Khiến anh mệt mỏi, cũng là để trách oán trách xã hội, con đường danh lợi mà anh đang theo đuổi vì nó quá bất công với anh. Cao Bạt Quát tự giận mình, dù biết con đường phía trước còn nhiều chông gai nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.
Cuộc đời là thế, dẫu biết con đường danh vọng gian nan nhưng vẫn có vô số kẻ điên cuồng đuổi theo:
“Xưa phường danh lợi,
Tất cả trên đường đời. ”
Dù là xưa hay nay, người ta vẫn chạy theo ánh hào quang “danh lợi” vì khó cưỡng lại sức hút của nó. Dù có “đường ai nấy đi”, người ta vẫn chạy theo, đó là thực tế phũ phàng của cuộc sống. Nhưng chính điều đó đã khiến tác giả căm ghét và coi thường “danh tiếng” đó và muốn tìm cho mình một con đường khác.
Trong vô số người chọn con đường danh lợi, có mấy ai giữ được cái đầu tỉnh táo như Cao Bá Quát:
“Đầu gió thoảng mùi men trong quán rượu,
Có bao nhiêu người say trong vô số tỉnh? ”
Có phải vì quá mệt mỏi nên tác giả mới xuất hiện ảo giác về một quán rượu ở một nơi bị bao bọc bởi cát. Nhưng không, đó không phải là ảo tưởng mà anh ta đang phê phán, phản ánh tác giả có tiếng như một thứ “men thơm” mà những ai đã ghiền thì khó cưỡng lại được mùi hương hấp dẫn. Hơi men dường như đang vẫy gọi du khách vào quán, mưu cầu danh lợi cũng giống như thưởng thức rượu, rượu càng ngon thì con người càng khó say, say đến mức quên mất mục tiêu ban đầu của mình, vì vậy. say xỉn mà họ không ý thức được việc mình đang làm, khiến họ có những hành động trái đạo đức con người. “Đánh thức nhiều người” cho chúng ta thấy sức mạnh của những cám dỗ mà ít ai có thể tránh khỏi. Tác giả đang mượn hình ảnh người say để chỉ những người ham mê danh lợi, tiền tài vật chất mà đánh mất mình để phần “con” lấn át phần “người”.
Tác giả bày tỏ sự chán ghét danh lợi, không muốn sa vào con đường đó và luôn tìm cho mình một lối đi riêng.
“Bãi cát dài, bãi cát dài!
Còn cái này thì sao? Đường phẳng mờ
Có nhiều con đường khủng khiếp chứ không phải ít ”.
Trên bãi cát rộng lớn ấy là hình ảnh người lữ khách (tác giả) mang theo một hành trang khổng lồ là hoài niệm muốn đổi đời. Một lần nữa, bãi cát được tác giả gọi là “bãi cát dài!”. “Chuyện gì thế này?” Phải chăng anh không biết đi về hướng nào trên con đường cát vô định, đó vừa là câu hỏi anh đặt ra cho bãi cát, vừa là câu hỏi anh tự đặt ra, phải chăng tác giả đang cố mong đợi một câu trả lời từ câu hỏi mà anh đặt ra. Giữa mênh mông cát trắng đầy rẫy nguy hiểm và cám dỗ, anh phải làm gì để đi đúng đường, những con đường bằng phẳng thì “mờ mịt” và những con đường khủng khiếp thì “nhiều chứ không ít”.
Người du hành dường như mất phương hướng và tuyệt vọng:
“Hãy nghe tôi hát bài hát” tận cùng “
Phía bắc của ngọn núi phía bắc, ngọn núi của tất cả giống nhau,
Phía Nam núi Nam sóng dữ.
Tại sao bạn lại đứng trên cát? “
“Nơi cuối con đường” Cao Bá Quát muốn mượn sự khó khăn của con đường và sự bế tắc để nói về cuộc đời của mình. Du khách đang loanh quanh để tìm đường đi cho mình, nhưng dường như chỉ thấy “núi non trùng điệp”, “sóng vỗ” và “bãi cát”. Cuối bài thơ là lời kêu gọi được vang lên “Sao em đứng trên bãi cát?” như muốn thúc giục anh nhanh chóng biến khỏi nơi này, đồng thời cũng là một lời kêu gọi đầy giận dữ.
Qua bài thơ, bài học rút ra cho chúng ta ở đây là không nên mải mê chạy theo danh lợi mà đánh mất mình, phải luôn giữ cho mình một tâm hồn tỉnh táo, lựa chọn con đường đúng đắn, tránh để lạc hướng và bị dụ dỗ. danh vọng và tài sản và tiền bạc vì đó chỉ là những thứ phù du trong cuộc sống của chúng ta. Chỉ có những đóng góp của con người cho đất nước, gia đình và xã hội thì mới trường tồn. Vì vậy, là học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta phải cố gắng học tập và tự đi lên bằng hai chân của mình, mang lại niềm tự hào cho quê hương, đất nước.
Với những hình ảnh chân thực giàu ý nghĩa kết hợp với lối viết điêu luyện, sáng tạo trong việc sử dụng điển cố. Tác giả đã thành công khi cho người đọc cảm nhận được cái chất của bài thơ qua việc sử dụng thể thơ cổ tự, tự do, không hạn chế về số câu, độ dẻo dai. “Bài ca ngắn đi trên cát” đã cho chúng ta thấy sự chán ghét của ông đối với con đường danh lợi tầm thường của xã hội đương thời. Tác giả có khát vọng đổi đời, phá bỏ những rào cản, lề lối phong kiến trong xã hội bảo thủ nhà Nguyễn, qua đó ta cũng thấy được ý chí và nghị lực của tác giả như ngọn lửa luôn âm ỉ trong tâm hồn Cao Bá Quát.
[/box]
#Phân #tích #Bài #Ngắn #Đi #Trên #Bãi #Cát #Dàn #và #văn #mẫu
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích Bài Ca Ngắn Đi Trên Bãi Cát: Dàn ý và văn mẫu bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Kiến thức chung
#Phân #tích #Bài #Ngắn #Đi #Trên #Bãi #Cát #Dàn #và #văn #mẫu
Trả lời