Có mặt tại Hà Nội sau cú ngã bất ngờ ở Mỹ, nhạc sĩ Vũ Thành An phải đi khập khiễng và chống gậy. Ông tâm sự chỉ cần khỏe mạnh thì âm nhạc là niềm đam mê cả đời của nhạc sĩ 80 tuổi.
Nhạc sĩ Vũ Thành An.
– Ở tuổi 80, ông còn sáng tác nhạc không?
Tôi vẫn đang sáng tác. Gần đây, cảm hứng của tôi phụ thuộc vào lập trường của tôi và từ đó suy nghĩ của tôi dần thay đổi. Khi tôi đứng dưới gốc cây, tôi nhìn thấy toàn bộ cái cây. Nhưng khi tôi đứng trên cao và nhìn xuống, tôi thấy ngọn cây.
Ví dụ như vậy cho thấy suy nghĩ của tôi phụ thuộc vào sự tự nhận thức của tôi và vào vị trí mà tôi đang đứng hoặc vào quan điểm nhìn sự vật của tôi.
Tôi thấy rằng trong những ngày cuối đời, vị trí của tâm hồn tôi dường như khác hẳn với cuộc sống đời thường. Tôi nghĩ về kiếp sau, về một không gian rộng lớn hơn, về vũ trụ.
Nếu chỉ nhìn nhận hoàn cảnh cá nhân, gia đình hay xã hội của mình thì tôi sẽ có suy nghĩ khác. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy như mình đã đi đến một bầu trời khác để suy ngẫm, chiêm nghiệm về cuộc sống cũng như xã hội và con người.
Nói chung là tôi đã nắm bắt được những điều đó để sáng tác nên bài hát có tựa đề Tình yêu tuyệt đối.
– Tình yêu tuyệt đối – đó là loại tình yêu gì?
Nói một cách đơn giản, đó là tình yêu của cha mẹ. Cha mẹ chúng ta sinh ra chúng ta vì yêu thương nhau. Vì vậy tôi nghĩ, trong tình yêu thương của con người, đặc biệt là tình yêu thương của cha mẹ, đó là tình yêu thương vô điều kiện dành cho con cái. Dù em thế nào anh vẫn yêu em.
Ngoài ra, còn có một tình yêu còn đẹp hơn cả tình yêu của cha mẹ dành cho chúng ta, đó là tình yêu tuyệt đối đã tạo nên vũ trụ này, trong đó có cả hệ mặt trời… Dù không hiểu nổi nhưng tôi vẫn gọi nó là đó là tình yêu tuyệt đối. Và tôi đang suy ngẫm, nhờ đó mà tôi có những suy nghĩ mới.
Nhạc sĩ Vũ Thành An chuẩn bị cho sự ra đi, tối nào cũng chào vợ vì ‘nếu có chuyện gì thì anh cũng đã nói lời chia tay’.
– Bóng hồng có còn là nguồn cảm hứng cho bài viết của anh không?
Bây giờ còn lại gì? (cười)? Hiện tại, tôi chỉ thiền về tình yêu tuyệt đối, qua đó tôi có thể nhìn thấy những góc nhìn khác nhau. Mặc dù tôi chưa nhìn thấy nó nhiều nhưng khi tôi thay đổi tư thế đứng.
Tôi đang nghĩ về cuộc sống con người của chúng ta trong một xã hội phức tạp. Trong những năm gần đây, thế giới ngày càng xích lại gần nhau hơn. Ngày xưa, nếu chúng ta ở nước này, có thể chúng ta không biết đến nước khác. Nhưng khi thế giới xích lại gần nhau hơn, tôi lại có những suy nghĩ mới, những góc nhìn mới. Làm thế nào để thay đổi tư thế đứng của chúng ta để có thể nhìn thấy toàn bộ sự thật, thay vì chỉ một góc độ.
– Ở tuổi 80, ngoài niềm đam mê âm nhạc, cụ còn có sở thích gì?
Tôi chỉ yêu âm nhạc nhưng lại cảm thấy bận rộn đến mức không còn thời gian cho sở thích nào khác.
– Ông đã lên kế hoạch gì cho mình khi 100 tuổi?
Ở tuổi này, tôi không ngại nói về sinh, lão, bệnh, tử. Tôi cũng sắp đi đến cuối cuộc đời. Tất nhiên, lúc đầu tôi rất sợ khi nghĩ đến cái chết, nhưng giờ tôi đã quen rồi.
Tôi chuẩn bị cho ngày ra đi, làm quen với cái chết và nói về nó một cách bình thường, không né tránh.
Tôi mua đất để nghỉ ngơi, tối chào bạn đời rằng “Xin chào, nếu ngày mai tôi không thức dậy thì đã là lời từ biệt rồi“.
Nơi tôi chọn để nghỉ ngơi cũng rất tốt. Tôi mua để vợ chồng tôi nằm cạnh nhau thể hiện tình yêu với vợ. Cho đến cuối cuộc đời này, chúng ta vẫn sẽ bên nhau mãi mãi.
Cách đây vài tháng, khi tôi ngã, tôi tưởng cuộc đời mình thế là xong. Nhưng theo một cách kỳ diệu nào đó, tôi vẫn ổn. Mặc dù tôi ngã về phía sau và phần sau đầu đập mạnh xuống đất nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì.
Cú ngã đó khiến tôi nhận ra mình cần phải làm những điều có ích hơn trước khi không thể. Cụ thể, tôi đã trao bản quyền cho ca sĩ Ngọc Châm – học trò yêu quý của tôi để khai thác và thu thập bản quyền cho hoạt động tình nguyện.
– Làm thế nào để chăm sóc nhau trong thời gian này khi cả hai đều yếu đuối?
Phòng của chúng tôi ở trên lầu, nhưng vì cô ấy bị ngã nên chúng tôi chuyển xuống phòng khách, nơi có hai chiếc ghế sofa cho hai vợ chồng nằm. Thật không may, cô ấy ngã trước và tôi ngã cuối cùng, nhưng may mắn là tôi đã hồi phục tốt hơn. Vợ tôi luôn muốn nhìn nên tôi thường làm việc trong tầm mắt cô ấy.
Mỗi ngày tôi vẫn dành một giờ để đưa cô ấy đi chơi. Dù đi lại không tốt nhưng tôi vẫn có thể chở vợ đi khắp nơi. Tôi yêu cô ấy nhiều lắm vì tôi bắt đầu nhớ và quên. Thế nên khi nói chuyện vợ cứ nhớ quên, chỉ cần ở bên nhau thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhớ để nguồn bài viết này: https://nguoiquansat.vn/nhac-si-vu-thanh-an-tuoi-80-song-o-my-ngu-sofa-de-duoc-gan-vo-89415.html
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời